Cậu cũng không ở lại lâu, tìm khách sạn dừng chân.
Khi Trần Thời gọi điện thoại đến, Hoàng Đan vừa tắm rửa xong, chuẩn bị lấy hộp cơm nấm hương cải xanh ra ăn, cậu cầm điện thoại kẹp ở giữa lỗ tai và bả vai,“Alo.”
Đầu bên kia rất im lặng, Trần Thời đang ở trong phòng,“Đang ăn cơm hả?”
Hoàng Đan tách mở đũa dùng một lần, nhổ cọng gai trên đó xuống, sợ không cẩn thận sẽ làm rách miệng, cậu nói chuẩn bị ăn,“Anh ăn chưa?”
Trần Thời miễn cưỡng đáp lại,“Chưa ăn, trễ chút hâm nóng đồ lúc trưa lại.”
Hoàng Đan gắp nấm hương ăn, nghe giọng điệu tùy ý của hắn, mi tâm nhíu nhíu, trong miệng hỏi câu khác,“Buổi chiều thầy giáo có nói gì không?”
Trần Thời nói không nói gì,“Nhất định muốn chúng ta dựa theo đề thi tự vẽ một bức thôi, tổ hợp mấy thứ kia lại một lần nữa…… Trương Thư Nhiên, em đang ăn cái gì đó, anh nghe em đang chép miệng!”
Hoàng Đan nói,“Nấm hương rau xanh.”
Cậu dừng một chút,“Rất dầu, bột ngọt cũng nhiều, không ngon bằng anh nấu.”
Trần Thời vui vẻ, cười bên đầu kia điện thoại,“Tự thấy thỏa mãn đi thiếu gia nhỏ à, em xa anh, còn biết mua đồ bên ngoài ăn, anh xa em, cũng lười ăn cơm uống nước luôn này.”
Hoàng Đan nuốt đồ ăn trong miệng xuống,“Phải ăn cơm đúng giờ đó.”
Trần Thời nói biết rồi, dài dòng quá, hắn bỗng nhiên rầu rĩ aiiii một tiếng,“Vừa mới chia tay, anh phát hiện dùng điện thoại nói chuyện phiếm thật không thoải mái chút nào, anh không thấy được mặt của em, có thể nhìn được mặt thì tốt rồi……”
Tính tình Hoàng Đan trời sinh không hoạt bát nói toạc ra, cảm xúc cậu không để ra bên ngoài, người không quen sẽ cảm thấy giọng điệu cậu nói chuyện rất bình thản, đôi mắt nhìn người khác không hề lên xuống, cô độc và ngạo mạn, không ai sánh nổi, người quen thuộc sẽ biết cậu chỉ là tương đối chậm nhiệt, nói ít, càng thích lắng nghe hơn.
Tựa như hiện tại, đa phần Hoàng Đan đều nghe Trần Thời nói, nghe rất chăm chú, quên mình đang đói bụng, ngẫu nhiên nhớ đến mới bới một ngụm cơm vào trong miệng.
Trần Thời nói một hồi lâu, đầu kia yên lặng rồi vang lên tiếng vang rất nhỏ, không biết đang làm cái gì.
Đồ ăn của Hoàng Đan đã hơi lạnh, cậu tìm miếng nấm hương cuối cùng bỏ vào trong miệng,“Tiền điện thoại đường dài rất mắc, không nói nữa, trở về đổi thẻ khác cho anh.”
Trần Thời cười nhẹ,“Nói thêm một lát đi, anh còn chưa nói xong đâu.”
Hoàng Đan lúc này mới nghe ra đầu bên kia điện thoại truyền qua tiếng thở gấp, không khỏi xoa trán, cậu ngả ra sau, dựa vào lưng ghế, đổi tương tư thế ngồi thoải mái,“Anh nằm ở trên giường hả?”
“Đúng vậy, nằm chỗ bình thường em ngủ nè, trên chăn gối đều có mùi của em, thơm quá.”
Trần Thời cười hai tiếng, hô hấp biến nặng nhọc, xen lẫn âm thanh chuyển động của cổ họng.
Hoàng Đan gục mí mắt nghe, cậu nâng tay lên, đem ngón tay cắm vào sợi tóc trên trán, vuốt vuốt tóc ra sau, thân thể cậu đang nóng lên, cảm giác không tốt lắm.
Đợi một hồi cần phải tắm lại rồi, cậu nghĩ.
Hô hấp Trần Thời dần dần vững vàng, hắn mắng thô tục một tiếng, có chút khó thở hổn hển,“Mẹ kiếp, không cẩn thận làm bẩn phiếu báo danh rồi.”
Hoàng Đan,“……”
Sáu giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, Hoàng Đan bị Trần Thời gọi điện thoại đánh thức, vài phút sau đồng hồ báo thức vang lên, cậu kiểm tra đồ mình cần mang theo rồi rửa mặt đơn giản đi ra ngoài.
Không biết có phải do khu vực khác nhau hay không, Hoàng Đan bên này chỉ thi vẽ nửa người và bột nước, không thi cái khác, hai loại này cậu đều không có vấn đề gì.
Ban đêm trước một ngày Hoàng Đan rời thành phố H, Trần Thời chuyển ghế ngồi xuống, chân ôm lấy giỏ rác, khom lưng gọt bút chì cho cậu, một cây rồi lại một cây, tổng cộng gọt đến bảy cây.
Hoàng Đan nói không dùng nhiều đến vậy đâu, nên muốn chia một nửa cho Trần Thời.
Trần Thời không lấy, hắn nói bảy là số may mắn của mình, đều cho Hoàng Đan hết.
Khi Hoàng Đan ngồi ở trường thi, mở túi bút ra, lộ một loạt bút chì giống như tác phẩm nghệ thuật, người chung quanh đều chú ý nhìn về phía cậu, nhỏ giọng chỉ trỏ, nói bút chì cậu gọt đẹp thật.
Có nữ sinh nhìn thấy bút chì Hoàng Đan rất nhiều, gọt lại đẹp như thế nên đỏ mặt đến xin một cây để dùng.
Hoàng Đan giương mắt, nữ sinh rất xinh đẹp nhưng cậu không cho.
Tạm thời không nói số bảy này có thể mang đến may mắn hay không nhưng bút chì đều là Trần Thời cẩn thận gọt cho cậu, mỗi một cây đều không gọt qua loa sơ sài, cậu không thích người khác dùng.
Nữ sinh đó hình như không không ngờ bản thân sẽ bị từ chối, ngẩn người rồi quay đầu thầm oán với bạn đi chung, nói chưa thấy người nào nhỏ mọn đến vậy.
Hoàng Đan không thèm để ý, thi xong thì gọi điện thoại cho Trần Thời rồi một mình trở về trường học.
Cậu không giống với một số ít thí sinh, thi xong sẽ ném ống đựng tranh bản vẽ và thùng dụng cụ, dùng cái này để đến kết thúc kiếp sống mấy tháng tập huấn, cũng là tự cho bản thân một tín hiệu, liều chết một mất một còn với bài chuyên ngành kế tiếp.
Khi Hoàng Đan xuống xe, đến đón cậu là ba mẹ nguyên chủ, không có hỏi thi thế nào, chỉ bảo cậu lên lớp phải học thật tốt, tranh thủ thời gian mà ôn tập.
Hai ngày sau, ba mẹ nguyên chủ ngồi xe người bạn tiện đường đến thành phố H, đem đồ trong phòng thuê ở đại học Nông Nghiệp về, chăn giường đều còn mới, còn có nồi nia xoong chảo, cái gì cũng dùng tiền để mua, không thể lãng phí được.
Ba nguyên chủ trở về nói với Hoàng Đan, khi ông đến đó, đồ đã thu dọn xong hết rồi, do Trần Thời thu dọn, nên lau đều lau rất sạch sẽ, nên xếp đều xếp rất ngay ngắn, không cần bận tâm đến bất cứ chỗ nào hết.
Hoàng Đan nghe ba nguyên chủ nói, cứ vậy trong nháy mắt đó, còn cho rằng ông đang nói về con dâu đảm đang của nhà mình chứ.
“Con trai, Trần Thời lớn hơn con hai tuổi, làm người xử sự lại có thể chu toàn mọi mặt, hiểu chuyện còn lễ phép nữa, tính cách cũng chín chắn hơn bạn cùng tuổi, người bạn này đáng để quen thân lắm.”
Hoàng Đan nói,“Con biết.”
Đếm ngược thời gian chuẩn bị thi đại học, học sinh lớp 12 bắt đầu chạy nước rút với chưa đến một trăm ngày cuối cùng.
Hoàng Đan ở lớp năm, trong lớp vốn có học sinh mỹ thuật ngồi cùng bàn với nguyên chủ nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà đã bỏ học, hiện tại chỉ còn lại bốn người, ba nữ một nam, bọn họ vừa lúc bị sắp xếp ngồi ở hàng đầu tiên, mỗi tiết học đều nhận bọt nước miếng của thầy giáo, còn có bụi phấn nữa.
Nhà chủ nhiệm lớp ở thôn cách vách, ba nguyên chủ thường xuyên đến nhà ông, trông cậy vào ông có thể kéo con trai mình trước kỳ thi đại học một chút.
Thành tích của nguyên chủ không quá tốt, thành tích ngữ văn tốt nhất cũng không vượt qua điểm tiêu chuẩn, toán học luôn không vượt qua được khoảng cách bốn mươi điểm, tiếng Anh dao động năm sáu mươi điểm, bài luận địa lý chỉ có một chữ số, thi trắc nghiệm thì tốt hơn một chút, đề tổng hợp lại rất kém.
Hoàng Đan biết ba nguyên chủ tìm thầy giáo dạy bổ túc cho cậu, cậu nói không cần.
Ba nguyên chủ biết con trai là cột đèn gãy, không muốn tốt hơn, ông nói lời thấm thía,“Thư Nhiên, con là học sinh mỹ thuật, khác với những người khác, dù có chuyên ngành rồi, mà không có văn hóa, đến lúc đó con hối hận cũng không kịp đâu.”
Hoàng Đan nói,“Ba, ba tin con một lần đi.”
Ba nguyên chủ ngồi xổm trên cửa hút thuốc, một hồi lâu mới đứng lên vỗ vỗ khói bụi trên quần nói,“Được rồi, ba nghe chủ nhiệm lớp con nói trước khi thi đại học còn có thi thử vài lần, ba tin con một lần, nếu không được thì phải ngoan ngoãn học bù.”
Không bao lâu thi thử, bất luận là Toán Văn Anh hay là văn tổng hợp, Hoàng Đan đều lựa chọn bỏ mấy câu, chỉ làm cho mình thi đủ điểm để có thể thuyết phục ba mẹ nguyên chủ, không cần đi học bổ túc.
Cậu cũng không muốn trước khi thi đại học lại nhận được danh hiệu học sinh ưu tú, nổi trội sẽ dẫn đến phiền phức cho mình.
Dù vậy, sau khi thành tích ra, lúc Hoàng Đan đang tự học, bị chủ nhiệm lớp gõ gõ bàn, gọi đến văn phòng.
Lần trước thi hơn hai trăm điểm, lần này thi hơn bốn trăm điểm, cách nhau có mấy tháng, nếu đủ cố gắng, nắm bắt được phương pháp phù hợp với bản thân mình, hoàn toàn có thể đạt tới một kết quả như vậy.
Nhưng mà……
Chủ nhiệm lớp đánh giá học sinh đứng trước mặt mình, mấy tháng này người đều không ở lớp học, chương trình học đã hạ xuống, làm không tốt vì vẽ tranh, ngay cả thời gian xem sách làm bài cũng không có, dù sao lúc trước cũng phải thi chuyên ngành, thời gian rất gấp gáp.
Cho nên đứa nhỏ này sao có thể cải thiện tiến bộ được như vậy chứ?
Phản ứng đầu tiên của chủ nhiệm lớp là đứa nhỏ này sao chép của ai, nhưng ông đã từng tra rồi, học sinh lúc ấy ngồi ở chung quanh thành tích đều rất bình thường, không có một top 10 nào ngồi ở gần đó, có thể chép của ai được chứ?
Sau đó chủ nhiệm lớp nghĩ tới do lật sách, nhưng có một số đề toán giải ra tương đối phức tạp, trong lớp học không có nhiều người giải được, đứa nhỏ này lại được điểm tối đa, mạch suy nghĩ giải đề vô cùng rõ ràng, có thể thấy được lúc ấy cậu rất nắm chắc.
Không chỉ chủ nhiệm lớp, mấy thầy giáo khác cũng giật mình, buổi chiều ngày hôm qua mấy người còn ngồi lại thảo luận nhưng cũng không thảo luận ra được nguyên nhân nào.
Cái duy nhất đứa nhỏ này không thay đổi là, chữ viết lúc trước rất nguệch ngoạc, giống như chó cào, bây giờ cũng vẫn vậy.
Chủ nhiệm lớp nâng chung trà lạnh lên uống một ngụm, ông nhìn về phía học sinh khiến mình ngạc nhiên, dùng giọng điệu vui mừng nói,“Trò tiến bộ rất lớn, nhất là hai môn Toán học và tiếng Anh này.”
Hoàng Đan nói,’’Khi em học vẽ ở đại học Nông Nghiệp, bạn cùng phòng có giúp em học bổ túc.”
Chủ nhiệm lớp xem như đã hiểu, nghi hoặc trong lòng cũng được giải trừ, ông nói liên tục hai lần không tệ,“Hiện tại trò cần tập trung suy nghĩ để ôn tập lại nhiều kiến thức cơ bản.”
Hoàng Đan nói,“Em biết ạ.”
Chủ nhiệm lớp buông ly trà xuống,“Tôi xem bài thi của trò, cũng hỏi các thầy giáo bộ môn khác, theo lý thuyết, ít nhất năm trăm phần trò đã gặp rồi, nhưng câu dễ trong mỗi môn trò đều không làm, có phải thời gian không sắp xếp được, không đủ dùng đến lúc sau?”
Hoàng Đan gật gật đầu,“Vâng.”
Thầy chủ nhiệm gõ gõ mặt bàn,“Trước dễ sau khó, chạm đến câu làm không được thì phải bỏ qua ngay, đừng do dự, nếu không sẽ thiệt thòi đó.”
Hoàng Đan nói nhớ kỹ.
Chủ nhiệm lớp nói,“Trò chú ý lại chữ của mình một chút, rất nguệch ngoạc, khi viết văn có thể sẽ bị mất điểm về điều đó đó.”
Hoàng Đan nói cậu sẽ chú ý.
Thực ra cậu đang đợi thầy chủ nhiệm nói, như vậy mới có thể lấy cố gắng làm lý do, chậm rãi quay về chữ viết của bản thân mình.
Thầy chủ nhiệm là giáo viên toán học, nên nói thêm vài câu về mặt này,’’Thời gian còn lại không nhiều, trò phải làm thêm bài, hiểu rõ một số kiến thức có tỷ lệ ra đề cao.”
Ông ta cầm bài thi Hoàng Đan ra, tay chỉ chỗ trống trong câu hàm số lượng giác,“Giống câu này, trò không nên bỏ trống, còn có câu này cũng vậy, lúc ấy trò nghĩ thế nào, xây dựng hệ tọa độ có phải không……”
Hoàng Đan vẫn nghe, đợi đến thầy chủ nhiệm nói xong, cậu mới lên tiếng, nói mình sẽ trở về xem lại.
Mức độ vui mừng lần này của thầy chủ nhiệm còn hơn cả lần trước, không phải chỉ có đánh giá thành tích của một người kém trở nên tốt hơn mà còn có thái độ, ông đặt đề thi về chỗ cũ, chờ sau khi học sinh đi thì nói chuyện với thầy giáo khác.
Hoàng Đan phiền phức rồi.
Bắt đầu từ ngày đó, Hoàng Đan không bị gọi lên trả lời vấn đề, học thuộc bài, thì là đi lên viết từ đơn, làm bài, một học sinh mỹ thuật như cậu, đột nhiên lại có thêm nhiều danh hiệu.
Ba học sinh nữ học mỹ thuật có chút bất ngờ, các cô chỉ tương đối quan tâm thi tuyển năng khiếu Hoàng Đan thi thế nào,có nhận được thư thông báo hay không, còn các học sinh khác trong lớp học thì kinh hãi không nói nên lời.
Có vài ngày, Hoàng Đan đã trở thành nhân vật chủ đề trong lớp.
“Mẹ ơi, Trương Thư Nhiên sao thế này, mấy tháng không trở về, vừa trở về giống như mới bị treo ngược vậy?”
“Còn cần phải nói sao? Nhất định là có học thêm bên ngoài rồi.”
“Làm gì có thời gian chứ, chị họ tôi cũng học mỹ thuật, chị ấy nói mỗi ngày mình điều phải vẽ tranh, một ngày ba bức, buổi sáng phác hoạ, giữa trưa bột nước, buổi tối vẽ vật thực, từ phòng vẽ tranh trở về đã rất muộn, hoàn toàn không thời gian làm bài, áp lực rất lớn, tóc còn rụng rất nhiều nữa, mệt đến muốn chết luôn.”
“Có lẽ do bất ngờ giác ngộ được, cũng không phải không thể nào, aiiii còn có hơn mười ngày phải thi đại học rồi, nếu ngày nào đó buổi sáng khi thức dậy tôi cũng giác ngộ được như vậy thì tốt rồi.”
“Trời còn chưa tối đâu, ở đó đã bắt đầu nằm mơ.”
“Nói nhảm, ban ngày không mơ mộng, chẳng lẽ còn phải chờ đến buổi tối à?”
“Đừng nói nữa, người đến kìa.”
Hoàng Đan đi vào phòng học, xem như không có việc gì ngồi vào chỗ ngồi mình, từ trong chồng sách rút ra [ Độc giả ], lật xem.
Ba bốn nữ sinh đang nhỏ giọng nghị luận bên trong.
“Các cậu nói, tôi đi tìm Trương Thư Nhiên mượn vở tiếng Anh, cậu ta sẽ cho tôi mượn không?”
Mấy nữ sinh đều ồn ào, kêu cô đi thử xem.
“Cậu ấy rất đẹp trai, vóc dáng cũng cao trên 1m75, khi đứng chung với nhau chắc cậu đến vai cậu ta, các cậu rất đẹp đôi đó.”
“Thật là, không phải đang nói chuyện vở ghi chép sao? Sao các cậu lại nói đến chuyện này? Tôi muốn đi, chúc tôi may mắn đi!”
“Chúc cậu may mắn, mau đi đi.”
Hoàng Đan đang lật trang, cậu nghe được giọng nói liền ngẩng đầu,“Có chuyện gì sao?”
Nữ sinh cười nói ra mục đích của mình, sau khi nói xong, cô chớp chớp mắt, chờ đợi hỏi,“Có thể không?”
Hoàng Đan lật lật ở trên bàn, lấy vở tiếng Anh đưa cho cô.
“Cám ơn, tối nay trả lại cho cậu nha.”
Nữ sinh giơ vở ghi chép lên, nhìn người ở gần đó cười đắc ý, đối với chỉ số mị lực của mình càng tin tưởng hơn, ngược lại cũng không có cảm xúc gì khác.
Thi đại học sắp tới, cũng là lúc chia tay sắp tới, cũng là lúc mấu chốt, không có đôi tình nhân nào mới vừa thành đôi cả, trong đầu mọi người đều rất loạn, giấc mơ trong lòng, hướng đến xã hội, khát khao đại học, mấy cái này đều lộn xộn đánh vào chân.
Bọn họ mờ mịt lại băn khoăn.
Bây giờ còn lắc lư tay trong tay với người yêu, viết một tờ giấy nhỏ xuất hiện vài lỗi chính tả cũng không phải nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là, người xem tờ giấy nhỏ đó không phát hiện ra lỗi chính tả.
Theo đuổi người, hay là người được theo đuổi, đều rất không đúng lúc.
Hoàng Đan về trường học, chỉ là muốn thực hiện lời hứa với Trần Thời, tham gia thi đại học, cùng nhau đi làm, mang theo thư thông báo được tuyển gặp nhau ở trường đại học, cùng tiến cùng lùi với hắn, về những chuyện khác, không quan trọng.
Ở thế giới hiện thực ký ức trung học sớm đã mơ hồ không rõ, Hoàng Đan cũng lười tự hỏi người và chuyện khi đó rồi.
Trên tường tòa nhà giảng dạy có treo tấm bảng đếm ngược, tổng cộng hai con số, con số đầu tiên thay dổi dưới cái nhìn chăm chú lo sợ của học sinh lớp 12, tám, bảy, sáu…… không đến một khắc nữa, bài thi cuối cùng của cấp ba sẽ được bày ra trước mắt bọn họ.
Có người đạt tiêu chuẩn, có người không đạt tiêu chuẩn, cũng có cao hơn, bất luận điểm nào, đều là ở dưới ngòi bút của chính bản thân mình.
Một ngày buổi sáng, ngồi cùng bàn Hoàng Đan nói với cậu đến chỗ bảo vệ ở cửa lấy thư,“Trương Thư Nhiên, trường cậu thi tuyển năng khiếu gửi thông báo cho cậu.”
Lúc này ngoài thư thông báo, cũng không có cái khác.
Hoàng Đan cầm thư từ chỗ bảo vệ trở về, người trong lớp đều biết, là do ngồi cùng bàn và hai học sinh mỹ thuật truyền ra.
Có nam sinh nói đùa nói Hoàng Đan thật tài giỏi, còn chưa thi đại học mà đã nhận được thư thông báo rồi, nói hiện tại cậu là sinh viên, về sau phát đạt đừng quên bạn học cũ như bọn họ, còn nói muốn mời đi ăn gì đó.
Người khác cùng cười vang.
Hoàng Đan nhét thư thông báo vào trong hộc bàn, nói tiếng được, giữa trưa cậu về ký túc xá, cầm di động ra sân thể dục gọi điện thoại Trần Thời,“Anh nhận được thư thông báo đại học x chưa?”
Trần Thời nói vừa lấy được,“Mấy người trong lớp em có kêu em mời khách không?”
Hoàng Đan nói có, nói vậy tình hình bên kia của Trần Thời cũng không khác nhau lắm,“Em định mua kẹo Alpenliebe, là ý của Hồ Quyên.”
Giọng điệu Trần Thời biến đổi,“Hồ Quyên là ai?”
Hoàng Đan nói,“ Ngồi cùng bàn của em.”
Giọng Trần Thời cất cao bên đầu kia, tức giận gào rống, lộ ra uất ức,“Bạn ngồi cùng bàn của em là nữ? Chuyện lớn như vậy tại sao không nói anh biết hả!”
Hoàng Đan,“……”
Cậu dựa vào vách tường, gió thổi đồng phục phồng lên,“Trong lớp trừ em ra, còn có ba học sinh mỹ thuật, đều là nữ sinh, chúng em ngồi cùng với nhau.”
Trần Thời hừ một tiếng,“Vui vẻ đi.”
Hoàng Đan ngẫm lại, không nghĩ ra được có cái gì để vui vẻ nữa, cậu và các cô ấy cũng không có đề tài gì để trò chuyện cả:’’ Anh đừng lo lắng.”
Trần Thời cười nói,“Anh có cái gì để lo lắng chứ, Trương Thư Nhiên, em mẹ nó một khắc đó vừa nói thích anh, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu em dám cùng với ai ở sau lưng anh, dù anh có bò, cũng phải bò đến trường học em, đánh gãy chân em, rồi sau đó khiêng em đi, tìm chỗ giam em lại, để một đời em chỉ nhìn thấy một mình anh thôi.”
Hoàng Đan nghe tiếng cười Trần Thời, da đầu tê dại một chút, cậu nói không có cùng người khác,“Em phải gọi điện thoại về nhà nữa.”
Trần Thời hỏi,“Em còn chưa gọi về nhà hả?”
Hoàng Đan nói không,“Gọi cho anh đầu tiên đó.”
Trần Thời lập tức vui vẻ, nói vài câu thì cúp điện thoại,“Hôn anh trai một cái đi.”
Hoàng Đan xem xem bốn phía, đối với di động bẹp,“Hôn.”
Trước khi điện thoại cúp còn có tiếng mắng khó chịu của Trần Thời, giống như oán phụ, nói kêu em hôn một cái, em liền hôn một cái, thêm vài cái cũng không được, còn ném ra một câu “Suy cho cùng em có thích anh thật không hả?”.
Hoàng Đan bất đắc dĩ, cậu gọi trở về, không đợi Trần Thời nói chuyện, liền chọp chẹp vài cái.
Trần Thời ghé vào trên lan can, híp mắt cười hạnh phúc đầy mặt.
Không qua bao lâu, thành tích thi tuyển thống nhất ra, Hoàng Đan gọi điện thoại tra, cậu tra cho mình rồi gọi điện thoại Trần Thời, cuộc gọi đã gọi đến hỏi cậu thi bao nhiêu.
Hoàng Đan báo thành tích,“Anh thì sao?”
Trần Thời nói cao hơn cậu ba điểm,“Đều do bột nước cả, thành tích phát họa cũng giống em vậy.”
Hoàng Đan hỏi,“Đến lúc đó chúng ta điền vào đại học x, hay là trường trong tỉnh?”
Trần Thời nói,“Đại học x đi, cách hai gia đình không gần, cũng không xa, khoảng cách rất thích hợp,có nhiều điểm du lịch gần thành phố, chúng ta có thể chạy xung quanh, mang theo túi vẽ tranh vật thực, xem xem phong cảnh, em cảm thấy sao?”
Hoàng Đan nói,“Được.”
Trần Thời có lẽ đang ở bên ngoài, nhìn di động lớn tiếng kêu tên của cậu, có cái gì ở trong trái tim xao động,“Trương Thư Nhiên, em có nhớ anh không?”
Hoàng Đan nói,“Nhớ chứ.”
Trần Thời than thở, trong giọng nói nhiều uể oải,“Anh cũng nhớ em, lần trước thi thử xong thì tranh thủ thời gian ôn tập, mệt muốn chết, không thể đến gặp em được, cố chịu đựng chút đi, thi xong thì tốt rồi.”
Câu nói kia hắn như đang nói với chính mình, ráng nhịn đi.
Hoàng Đan nói,“Muốn ôm anh.”
Trần Thời nói phải lên lớp rồi, lần sau lại nói chuyện, rồi vội vàng cúp điện thoại.
Kết quả chạng vạng ngày đó, Hoàng Đan đang học từ đơn tiếng Anh thì nghe được có người kêu,“Trương Thư Nhiên, anh trai em đến rồi nè–”
Hoàng Đan lập tức ngẩng đầu nhìn.
Trần Thời đứng ở cửa lớp học, hắn không mặc đồng phục, mặc có chút giống khi lần đầu tiên gặp Hoàng Đan, sơmi trắng đơn giản, quần jean trắng, trên chân mang giày bóng rổ, sạch sẽ, đứng như vậy, vóc dáng cao lớn chân thực, hình dáng rõ ràng, trên người phát ra ánh sáng, rất đẹp trai.
Hoàng Đan dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đi ra khỏi lớp, không để ý đến tầm mắt nóng bỏng của các nữ sinh.
Vào lúc này, trên sân thể dục không có ai.
Vừa đến nơi đó, Trần Thời đã dùng sức kéo Hoàng Đan đến góc tường, nắm cổ áo đồng phục cậu, đầu gối mở chân cậu, đặt cậu ở trên tường hôn lên.
Hoàng Đan ôm chặt eo lưng Trần Thời, khóe miệng bị cắn nát, cậu đau hít khí, đầu ngón tay cách lớp áo sơmi bấm vào bên trong cơ thịt.
Tách ra hơn một tháng, Trần Thời đều nhớ môi lưỡi của cậu, hận không thể làm thiếu niên luôn ở nơi này, hắn nghe tiếng khóc đè nén bên tai, mày gắt gao nhăn lại, người đã rời khỏi, mặt chôn trong cổ thiếu niên.
Chỉ là dán lên làn da ấm áp, ngửi được mùi xà phòng cũng đã khiến cho Trần Thời muốn nổi điên, hắn buộc chặt đường môi, hô hấp một tiếng rồi một tiếng, giống một con thú đang đói đến thảm hại.
Hoàng Đan khóc một lát, nước mắt đều cọ trên áo sơmi Trần Thời,“Cúp điện thoại là đến nhà ga mua vé sao?”
Trần Thời hôn cổ thiếu niên, hô hấp càng nặng, cũng càng rối loạn, thái dương xuất hiện mồ hôi lấm tấm ẩn nhẫn,“Không, anh đi xin phép chủ nhiệm lớp trước.”
Hoàng Đan biết nơi này không thích hợp để làm tình, cậu giúp phân tán sự chú ý của Trần Thời,“Anh dùng lý do gì?”
Trần Thời cười cười, răng nhẹ nhàng cắn một miếng thịt lên trên cổ rồi cọ xát vài cái,“Anh nói tim anh đau, không thể tập trung sự chú ý được, thầy chủ nhiệm cũ cũng từng bị anh gạt như vậy đó.”
Thực ra hắn chưa nói, lúc ấy đáy mắt hắn có bóng mờ, sắc mặt cũng kém, giống bệnh nhân vậy.
Xác thực mà nói, hắn bị bệnh thật, chạy đến nơi này là để uống thuốc.
Hoàng Đan sờ sờ râu trên cằm Trần Thời,“Sao lại vội vàng như vậy chứ?”
Khóe môi Trần Thời cười lên, ánh mắt dịu dàng, ngón tay bắn lên trán thiếu niên một cái,“Đây là một món quà cho bạn Trương Thư Nhiên, em cũng không nghĩ đi, vợ anh muốn ôm anh, anh có thể không đến đây sao?”
Hoàng Đan ôm Trần Thời một cái, buông lỏng ra lại ôm tiếp.
Có người đến đây, tiếng cười nói xen lẫn vào nhau, Trần Thời lập tức kéo Hoàng Đan đi, đổi nơi càng thêm hoang vu.
Hoàng Đan làm cho Trần Thời ở phòng nhỏ đặt thiết bị ở sau sân thể dục
Trần Thời kéo thiếu niên rời khỏi hiện trường trước khi bị phát hiện, ngồi xuống trên cầu thang dưới lầu khoa học kỹ thuật, hắn cầm thuốc và bật lửa, dưới màn đêm đốt điếu thuốc, trên mặt biếng nhác thả lỏng.
Trong miệng Hoàng Đan còn mùi tanh,“Anh còn hút thuốc nữa.”
Trần Thời chống đầu gối hút thuốc,“Hiện tại đầu óc anh đang bị bổ ra làm hai, một nửa là em, một nửa toàn tùm lum đề thi, em nói một chút, anh có thể không hút thuốc sao?”
Hoàng Đan lấy điếu thuốc trên miệng hắn,“Buổi tối ở đâu?”
Trần Thời nghiêng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn qua,“Tìm khách sạn nhỏ, em có ngủ với anh trai không?”
Hoàng Đan nói để cậu nghĩ lại.
Trần Thời vừa nghe đã nổi giận, hắn kéo cổ áo thiếu niên, bộ dạng như bị thương,“Còn muốn nghĩ? Trương Thư Nhiên, em nhẫn tâm để một mình anh ở trong khách sạn nhỏ sao?”
Hoàng Đan nói,“Khách sạn nhỏ cũng là khách sạn, nên có đều sẽ có thôi.”
Trần Thời nói cái rắm, hắn ngăn trán thiếu niên, nói thật nói,“Không có em.”
Hoàng Đan nói,“Chờ em học hết lớp buổi tối.”
Trần Thời nhíu mày,“Vậy thì quá trễ rồi, em học hai tiết rồi đến nói với chủ nhiệm nói tiếng đi.”
Hoàng Đan đồng ý.
Khách sạn nhỏ cách trường học không xa, đi đường hơn mười phút, dọc theo một con phố đi về phía trước là đến, Hoàng Đan không mang tài liệu ôn tập đến, chỉ mang theo ba lô, cậu tắm rửa một cái đi ra, lại làm cho Trần Thời hai lần, Trần Thời cũng làm cho cậu.
Hai người nằm ở trên giường xem TV, xem một lát thì hôn nhau, xem mệt mỏi thì ôm nhau đi ngủ, trời sụp xuống cũng không sợ, bởi vì họ không cô đơn.
Trần Thời không muốn đi, nhưng hắn không đi không được.
Hoàng Đan từ trong ba lô lấy ra hai cuốn vở thật dày,“Bên trong có tiếng Anh, toán học, còn có kiến thức tổng hợp môn Lý, đều chia phần cơ bản ra cho anh hết rồi, còn có phạm vi thường xuyên kiểm tra, cũng đã khoanh vùng cho anh luôn rồi.”
Cậu đưa vở ghi chép cho Trần Thời,“Tuy rằng kế hoạch ôn tập của mỗi trường học khác nhau,nhưng em chỉnh lý lại mấy cái này, anh cũng có thể dùng được.”
Trần Thời lật lật mấy trang, giọng khàn khàn,“Tốn rất nhiều thời gian.”
Người bình thường sẽ nói không tốn thời gian gì, không sao này kia, Hoàng Đan là người thành thật,“Năm sáu ngày.”
Trần Thời áp lên, chống cằm lên bả vai thiếu niên, người cao lớn như thế vậy mà sửng sốt khom lưng, bày ra tư thế dịu ngoan với cậu,“Vợ à, sao em lại tốt như vậy chứ.”
Hoàng Đan gõ lên người hắn mấy cái, nhắc nhở nói,“Không đi thì sẽ không kịp đâu.”
Trần Thời không cử động, vẫn đè nặng, cánh tay cũng gắt gao ôm chặt thiếu niên vào trong ngực, hôn vào lỗ tai cậu,“Làm sao đây, còn chưa đi mà anh đã bắt đầu nhớ em rồi.”
Hoàng Đan bị hắn đè không kịp thở dốc.
Trần Thời biết không thể để lại dấu vết trên lỗ tai cậu nên cởi cổ áo ra hôn, lưu luyến một hồi lâu mới rời,“Tấm hình để ở đâu?”
Hoàng Đan nói ở trong bóp, cậu lấy bóp ra, lật đến ngăn cuối bên trong cùng, lấy tấm ảnh ra.
Trần Thời nhìn vui vẻ,“Nhóc con, rất biết che dấu nha.’’
Hắn đột nhiên lại mất hứng,“Trương Thư Nhiên, anh nhớ em đến dữ dội như vậy, cầm hình hôn lên mặt em trong đó, vài tấm còn bị anh hôn đến mờ luôn rồi, tại sao tấm hình của em lại còn mới như vậy hả, có phải chưa một lần hôn anh trong ảnh không?”
Hoàng Đan nói,“Tấm hình sẽ bẩn đó.”
Mặt Trần Thời tối sầm, ngay sau đó nghe đến thiếu niên nói,“Em nhớ anh thì sẽ vẽ anh, vẽ xong thì bôi đi, có đôi khi một ngày có thể vẽ rất nhiều lần.”
Tim đập lỡ một nhịp, lại điên cuồng nhảy lên, Trần Thời cảm thấy hắn vừa rồi nghe được, chính là lời yêu thương êm đẹp nhất trên đời, thế nên trong vài phút kế tiếp cũng không làm ra bất cứ phản ứng gì, hắn khắc sâu câu nói kia vào tận trong đáy lòng.
Hoàng Đan thấy Trần Thời vẫn không nhúc nhích, liền đẩy đẩy,“Làm sao vậy?”
Trần Thời không nói chuyện, chỉ im lặng ôm chặt thiếu niên, sức mạnh rất lớn, muốn đem người nhét vào trong cơ thể luôn.
Hoàng Đan yên lặng cho hắn ôm, đau thì nhịn, nhịn không được thì khóc.
Hai người ôm trong khách sạn nhỏ rất lâu, khi đi ra đôi mắt đều đỏ, một là đau, một là không muốn đi, vấn vương thật con mẹ nó đau khổ mà.
Hoàng Đan đưa người lên xe, bản thân mau chóng về trường học lên lớp.
Thời gian đếm ngược rốt cuộc cũng tiến vào một tháng cuối cùng, không khí căng thẳng bị học sinh lớp 12 ngưng tụ thành một sợi dây thừng, trên mặt tí tách tí tách nhỏ mồ hôi.
Trừ Hoàng Đan ra, cậu gục xuống bán gấp sao, người khác cảm thấy cậu không thể nằm trong mười hạng đầu, đã thổi phồng quá rồi, lúc này đang nhanh chóng ôn tập, vậy mà còn có thể ngồi gấp sao sao.
Việc này truyền ra, truyền đến trong lỗ tai chủ nhiệm lớp, thầy chủ nhiệm lại gọi cậu đến văn phòng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước mặt cậu.
“Thi chuyên ngành của trò tốt như vậy, môn văn hóa cũng rất không tệ, có thể phải thi đại học ngay, những chuyên khác buông hết đi, chờ khi thi đại học kết thúc thì bàn lại cũng chưa muộn.”
Hoàng Đan nói,“Em biết ạ.”
Chủ nhiệm lớp ở trong lòng thở thật dài, học sinh hiện tại này rất ngoan, nếu học sinh lớp học kia không gây chuyện như quỷ thì ít nhất ông còn có thể sống lâu thêm vài năm.
“Cứ như vậy đi, trò về lớp học đi, việc học có cái gì không hiểu thì có thể đến hỏi thầy giáo một chút, thầy cũng không nói quá, hai đến ba mươi ngày nữa quan trọng thế nào đâu.”
Hoàng Đan không gấp sao nữa, cậu bắt đầu vẽ tranh, vẽ đều cùng một người.
Lần trước Trần Thời từng đến, người khác biết hắn là anh trai của Hoàng Đan, không quan tâm là anh ruột, anh họ, họ hàng hay là chỉ quen biết, nói tóm lại là anh trai đó.
Có một ngày Hoàng Đan đổi mặt người khác, cậu chỉ là nhất thời nổi hứng, nhưng đợi đến khi cậu phối mặt người kia với kiểu tóc của Tề Phóng, cùng với thân hình phía trên, vậy mà lại rất thích hợp, một chút cũng không bất ngờ.
Nghĩ đến suy đoán nào đó, bút chì trong tay Hoàng Đan rớt xuống giấy, cậu cầm lên xoay vài vòng, sợi chỉ dấu trong cuộn len đã được cậu kéo ra.
Hoàng Đan lật quyển phát họa sang trang khác, nhanh chóng vẽ Tề Phóng, anh ta không có râu quai nón, hình dáng khuôn mặt lập tức rõ ràng lên, lông mi sắc bén, mắt hai mí, hình dáng đôi mặt hơi dài, độ cong đuôi mắt đi xuống dưới, mi nhãn mang theo anh khí.
Chỉ có điều hơi khác với mặt người Lâm Mậu bị đổi một chút, trừ lông mi không có nốt ruồi, ngũ quan hơi nhỏ khác nhau, còn thiếu chút ngay thẳng hiền lành và thiện lương.
Bình thường Tề Phóng để râu quai nón, khi người khác nói chuyện với anh ta, sự chú ý đều sẽ đặt ở râu quai nón của anh ta, rất khó để chú ý mặt mũi của anh ta.
Dừng một chút, Hoàng Đan cầm lấy bút chì, vẽ trên lông mi bên phải của Tề Phóng một nốt ruồi.
Thì ra là như vậy……
Hoàng Đan nhìn chằm chằm người trên tranh, đại não nhanh chóng vận chuyển, tất cả manh mối trước sau điều run lên đi ra, dùng thời gian ngắn nhất để loại bỏ không cần thiết, còn lại đều đã rõ ràng hết rồi.
Hồ Quyên ngồi cùng bàn ngủ một giấc, cô xoa cánh tay tê mỏi, tùy ý liếc liếc nhìn thì a một tiếng,“Người này hình như tôi từng gặp ở đâu rồi.”
Đầu dây thần kinh Hoàng Đan chợt run lên,“Ở nơi nào?”
Hồ Quyên nói để cô ngẫm lại,“Không được, Thư Nhiên, tôi nhớ không ra.”
Hoàng Đan để cho cô từ từ nhớ lại.
Hồ Quyên thấy Hoàng Đan nghiêm túc như vậy, nghĩ chắc là có chuyện rất nghiêm trọng, cô tiếp tục nghĩ, lên lớp nghĩ, tan học cũng còn suy nghĩ.
Đến ngày thứ ba, Hồ Quyên kéo khóa, cô đột nhiên a một tiếng,“Thư Nhiên, tôi nhớ ra rồi!”
Thầy giáo đang viết công thức trên bục giảng, đầu phấn viết gãy rơi xuống giày da của ông, lớp học lặng ngắt như tờ.
Kết quả Hồ Quyên phải đưa cái mặt đỏ đứng nghe giảng một tiết.
Hoàng Đan nói cám ơn cô, hết giờ tìm chủ nhiệm lớp xin phép, trực tiếp hỏi mượn chủ nhiệm lớp mấy chục đồng tiền, cậu cũng không về ký trúc xá mà chạy ra cổng trường học đợi hơn nửa ngày mới đợi được một chiếc xe.
Đến khoa nội trú của bệnh viện xx thành phố, Hoàng Đan lần gõ cửa lượt từng phòng bệnh, cậu tìm được người ở trong một phòng, chỉ nhìn bóng lưng là biết rõ không nhìn lầm rồi.
Người nằm trên giường bệnh là một người trung niên, Tề Phóng lấy khăn mặt lau tay cho ông ấy, tưởng là y tá, nói,“Vừa rồi ba tôi lại động mí mắt một chút, cô đến đây xem xem, có phải ông sắp tỉnh rồi không?”
Phía sau chỉ có tiếng bước chân, không có đáp lại, Tề Phóng ý thức được không đúng, anh ta quay đầu, sau khi nhìn thấy người tới, đôi mắt hơi hơi trợn mắt,“Trương Thư Nhiên, sao cậu lại ở đây?”
Hoàng Đan đứng ở giữa cửa và giường bệnh,“Ba anh có khỏe không?”
Tề Phóng buông khăn mặt xuống,“Cậu cũng thấy rồi đó, ông là người thực vật, không biết lúc nào mới có thể mở mắt nữa.”
Anh ta thoáng cười một cái,“Cậu còn chưa nói cho tôi biết, sao cậu lại ở đây, đừng nói là trùng hợp, tôi thấy đầu cậu đầy mồ hôi kìa, rõ ràng là chạy đến chỗ tôi.”
Hoàng Đan nhìn qua,“Có nhớ lần trước ở trong sân anh nói với tôi, anh có một người chị, từ nhỏ đã rất thích vẽ tranh, còn nói chị ấy tốt nghiệp, giấc mơ làm họa sĩ tự do, đi đến chỗ nào thì vẽ tranh chỗ đó.”
Tề Phóng còn đang cười, không nói lời nào.
Hoàng Đan nói,“Tề Phóng, tôi biết anh không có chị gái, anh có một người anh trai.”
Nụ cười trên mặt Tề Phóng đã biến mất không thấy,“Cậu biết cái gì? Trương Thư Nhiên, đừng nói mấy lời kỳ quái ở chỗ này của ba tôi, sẽ quấy rầy ông ấy nghỉ ngơi.”
Dứt lời, anh ta buông thau rửa mặt xuống rồi đứng lên, lướt qua thiếu niên đi ra bên ngoài.
Hoàng Đan xoay người đi theo sau, khi dừng lại, đã đến một bãi đất trống, chung quanh cũng không có người.
Tề Phóng nhìn Hoàng Đan, tầm mắt dừng ở trên đồng phục của cậu,“Thật không ngờ cậu học trường trung học Đại Quan.”
Hoàng Đan cầm ra hai tờ giấy từ trong túi, một bức là Tề Phóng không có râu quai nón, một bức là mặt người Lâm Mậu bị đổi,“Tôi đến nơi này, là vì cái này.”
Cậu không có ý quanh co lòng vòng,“Tề Phóng,tôi nói tôi biết, không phải là đang đùa giỡn với anh.”
Bộ dạng Tề Phóng cười như không cười, râu quai nón của anh ta vẫn còn, không khác gì lúc trước, trong ánh mắt lại có gì đó khác nhau,“À, thử nói xem.”
Hoàng Đan chỉ mặt người kia,“Đây là anh trai của anh, anh sợ bị ba người Hạ Duy Lâm Mậu Thẩm Lương nhận ra được, cho nên mới để râu quai nón.”
“Có râu quai nón, sẽ quấy nhiễu một chút thị giác của người nhìn.”
Tề Phóng sờ sờ râu quai nón,“Trương Thư Nhiên, có phải do cậu sắp thi đại học, áp lực quá lớn, đầu óc xảy ra vấn đề gì phải không? Tôi để râu quai nón, đơn giản chỉ là cho có cá tính, thú vị mà thôi.”
Hoàng Đan không nói nhảm, cậu đem chuyện đập chứa nước Chu Kiều Kiều kể nói ra, trong nháy mắt đó, sắc mặt Tề Phóng đối diện đã thay đổi, đôi mắt cũng biến thành đáng sợ, giống như lệ quỷ, bên trong là thù hận ngập trời.
Đợi đến khi Hoàng Đan nhắc tới thiếu niên không phải cứu người, mà là nhảy xuống nước tự sát, Tề Phóng bóp chặt cổ cậu, dữ tợn gào lên,“Không phải tự sát, đó không phải là tự sát!”
Hoàng Đan cố ý chọc giận Tề Phóng, hiệu quả rất tốt, cậu khó thở, giãy dụa tách tay trên cổ ra.
Tề Phóng dùng lực bóp mạnh, răng cũng run lên, trong miệng lặp lại câu nói kia, “Không phải tự sát”
Hoàng Đan nói đứt quãng,“Đúng…… anh ấy không phải tự sát…… anh ấy vì cứu ba đứa trẻ…… Là ba đứa trẻ đó nói dối…… Bọn họ nói dối……”
Lực trên cổ nới lỏng ra.
Hoàng Đan ngồi xổm xuống sờ cổ thở từng hơi một, nước mắt cũng vì đau đớn mà chảy đầy mặt.
“Đáng chết, đều đáng chết!”
Tề Phóng đã không thể khống chế nữa, anh ta phát điên, gần như điên cuồng, thời điểm anh ta còn chưa lớn lên, trắng đen trên thế giới này đều xen lẫn cùng nhau, khiến anh ta cảm thấy xấu xí, cũng rất ghê tởm.
“Anh tôi cứu mấy người đó, bọn họ làm thế nào, bọn họ được cứu rồi chỉ đứng ở bên bờ, trơ mắt nhìn anh tôi giãy dụa ở trong nước, một người cũng không đưa tay kéo anh ấy một cái, một người cũng không!”
“Anh tôi chết rồi, bọn họ vì tự bảo vệ mình, chẳng những không thật lòng cảm ơn, còn nói anh tôi tự sát, toàn con mẹ nó một đám súc sinh, rác rưởi……”
Hoàng Đan ra sức khóc, cổ rất đau.
Cậu nghe được tiếng gào của Tề Phóng, ngẩn người, thiếu niên đó đã chết, Tề Phóng làm sao biết chân tướng? Trừ khi……
Sau khi thiếu niên chết, Tề Phóng đã từng gặp anh ta.
Tề Phóng trừng thiếu niên đang khóc dưới đất, anh ta cảm giác buồn cười, bản thân không khóc, người này đang khóc cái gì chứ,“Trương Thư Nhiên, tại sao cậu phát hiện ra được?”
Hoàng Đan đứng lên, cậu lau lau nước mắt,“Tôi rảnh không có chuyện gì làm nên lấy quyển phác họa ra vẽ, trước đó vẽ anh có râu quai nón, cho đến khi xóa râu quai nón của anh đi, so anh và mặt người Lâm Mậu làm người mẫu lần đó bị đổi, cảm thấy giống nhau nên đã đoán được vài chuyện.”
“Trùng hợp là, bà nội của bạn ngồi cùng bàn nằm viện, lại ở bên cạnh ba của anh, cô ấy từng gặp anh.”
Da mặt Tề Phóng cổ quái động động, như đang khắc chế cái gì đó, hỏi rất đột ngột,“Cậu đã thấy Chu Kiều Kiều.”
Hoàng Đan không phủ nhận,“Ừ, nghe nói rất nhiều chuyện.”
Tề Phóng lau mặt, xoay lưng lại.
Hoàng Đan thấy anh ta không nói lời nào, thì tự mở miệng nói, một nửa là tình hình thực tế, một nửa là thử,“Sau khi anh trai của anh gặp chuyện không may, trong lòng của anh vẫn luôn nghi ngờ, nhưng mà lại bất lực, cho đến khi anh trai của anh báo mộng cho anh, nói anh ấy phải đi, anh không muốn để anh ấy đi nên đã dùng cách chiêu hồn, biết chuyện năm đó của anh trai của anh, hiểu rõ hết chân tướng.”
“Vù vậy anh thi đại học Nông Nghiệp, chuyển đến cùng một tầng với ba người Thẩm Lương, Hạ Duy, Lâm Mậu, ban đêm anh đàn guitar, là đang trấn an hồn phách của anh trai anh, anh ấy đang trong thân thể của anh.”
Tề Phóng bật cười.
Mày Hoàng Đan động động, không xác định được câu cuối cùng đó là thật hay giả, cậu tiếp tục nói,“Anh từng đến phòng vẽ tranh, mặt người trên tranh là do anh và anh trai anh động tay động chân vào.”
Đây cũng là thử phỏng đoán.
Lục tiên sinh nói quỷ ở khu này khác nhau, thiếu niên không thể xuất hiện, không làm được chuyện gì, có lẽ cần một người mô giới hoặc một dụng cụ linh tinh gì đó.
Cho nên nói, sự kiện kia xem như do hai người làm, đáp án là hai.
Tề Phóng lại cười một tiếng.
Hoàng Đan vòng đi qua, đứng ở trước mặt anh ta, phát hiện nước mắt anh ta đã rơi đầy mặt rồi.
Tề Phóng cũng không trốn,“Đúng, tôi từng đến phòng vẽ tranh.”
Anh ta cười, nước mắt không ngừng chảy xuống,“Trương Thư Nhiên, cậu định làm thế nào? Giao tôi cho cảnh sát sao? Rồi nói với bọn họ, trên đời này có quỷ? Ba kẻ rác rưởi kia chết là do quỷ báo thù? Nhưng trớ trêu thật, sẽ không ai tin cậu đâu.”
Hoàng Đan lấy khăn giấy còn lại.
Tề Phóng không cảm kích, đưa tay gạt ra,“ Vương Kỳ kia, không phải lúc trước vẫn đang điều tra Thẩm Lương sao? Kết quả thì sao, anh ta điều tra được cái gì? Ngay cả chuyện đập chứa nước năm đó cũng chưa điều tra ra được!”
“Vô dụng thật, đen nói thành trắng, trắng nói thành đen, rất đáng sợ, Trương Thư Nhiên, cậu nói lòng người tại sao lại đáng sợ như vậy chứ……”
Hoàng Đan kêu anh ta,“Tề Phóng.”
Lồng ngực Tề Phóng phập phồng diện rộng, anh ta lau mặt, đôi mắt đỏ hoe một mảng,“Cậu biết không, thành tích học tập của anh tôi rất tốt, bởi vì rất thích vẽ tranh, cho nên mới học mỹ thuật, tính cách anh ấy rất sáng sủa, nhân duyên cũng rất tốt.”
“Nếu anh tôi không gặp chuyện không may, anh ấy sẽ học trường đại học chuyên ngành mà mình thích, có một cô bạn gái, một đám bạn bè thân thiết, anh ấy sẽ chăm chú viết luận văn, chuẩn bị biện luận, anh ấy sớm lên kế hoạch tốt cho tương lai……”
Nói không được nữa, Tề Phóng gào khóc.
Ngón tay Hoàng Đan khẽ động, nâng tay vỗ vỗ phía sau lưng anh ta.
Tề Phóng khóc hỏi,“Trương Thư Nhiên, anh tôi cứu người, anh ấy đã làm sai rồi sao?”
Hoàng Đan nói,“Không sai.”
Tề Phóng nghe được đáp án này, trào phúng cười rộ lên,“Tại sao anh ấy lại phải có kết cục như thế này chứ?”
Hoàng Đan muốn nói người đều có số mệnh, nhưng bốn chữ đó không thể nói được, rất vô tình, cũng quá lạnh lùng, cậu không biết nói thế nào cho phải, vấn đề này liên quan đến nhân tính con người, không phải một câu hai câu là có thể nói rõ ràng được.
Tề Phóng nói,“Không biết phải không? Tôi cũng không biết, nếu đổi lại là tôi nhìn thấy có người rơi xuống nước, tôi cũng sẽ nhảy xuống cứu, ha ha ha ha ha, tôi cũng sẽ cứu, mẹ nó, vì sao phải như vậy…… Mẹ kiếp, đây là thói đời gì chứ……”
Anh ta lại cười, cười nghiêng ngả, cười đến nước mắt nước mũi dính đầy mặt.
Hoàng Đan nhìn Tề Phóng cười, cảm thấy tiếng cười đó rất thê lương, tràn ngập căm hận đối với thế giới này.
Tề Phóng không cười, anh ta nói,“Trương Thư Nhiên, anh tôi đi rồi.”
Hoàng Đan nói,“Anh ấy đi đầu thai.”
“Đúng vậy, đi đầu thai.”
Bả vai Tề Phóng run run,“Tôi nói với anh ấy, kiếp sau không cần làm người tốt nữa, người khác có ngã trước mặt anh ấy cũng đừng dừng lại, cậu đoán anh ấy nói thế nào? Người ngốc nghếch đó nói không thể thấy chết mà không cứu, thật sự là ngu ngốc quá, mạng cũng không ……”
Hoàng Đan thở dài.
“Nếu không phải tôi cưỡng ép anh ấy ở lại nhân gian, hao hết tâm tư khiến anh ấy sinh ra oán hận, anh ấy nhất định sẽ không báo thù, sau khi anh ấy tỉnh lại còn khuyên tôi, bảo tôi buông thù hận xuống, đến trường học hành thật tốt, anh ấy bao giờ cũng như vậy, rõ ràng chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, lại muốn làm một người lớn tuổi dạy bảo tôi.”
Ngày đó Tề Phóng nói rất nhiều, một lát anh ta khóc, một lát lại cười, như là đã tìm được một nơi phát tiết, đem tất cả những đau khổ ở trong lòng nói hết ra một lần.
Hoàng Đan biết sau khi anh trai Tề Phóng gặp chuyện không may, trong nhà bị bầu không khí áp lực bao phủ, ba anh ta trong một lần làm việc do tinh thần hoảng hốt, từ trên lầu té xuống, nằm ở đó đã vài năm rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Mẹ Tề Phóng cũng ngã bệnh, tiền tích góp điều dùng để chữa bệnh cho ba anh ta, thân thể mẹ anh ta không chịu được bao lâu, kéo được đến đầu năm nay đã đi rồi.
Một gia đình không còn nữa.
Râu quai nón vẫn còn trên mặt Tề Phóng, thể hiện một mặt khác của cái tuổi đó, thật ra anh ta chỉ lớn hơn ba người Hạ Duy một tuổi mà thôi.
“Trương Thư Nhiên, có phải cậu cảm thấy tôi không nên khiến anh tôi báo thù? Tôi mẹ nó phải thuyết phục bản thân mình, quá khứ đã qua đi, đừng nghĩ đến nữa, bỏ qua cho những người đó sống, để cho bọn họ sống tốt? Nhưng bọn họ xứng sao? Tôi đã từng cho cơ hội, là tự bọn họ không muốn thôi!”
“A, hiện tại nói cái này cũng không ý nghĩa, chính là như vậy, người chết đi, cái gì cũng không còn.”
Hoàng Đan nghe Tề Phóng nói, không cắt ngang một lần nào, biết đến cuối cùng khi tách ra mới hỏi câu,“Tên anh trai của anh là gì?”
Tề Phóng nói,“Tề Chính.”
Hoàng Đan lại hỏi,“Chính nào?”
Tề Phóng nói là Chính của chính trực, anh ta không nói thêm một chữ, không quay đầu lại, cũng không để ý Hoàng Đan có nói hết mọi chuyện cho cảnh sát hay không.
“Chính trực thiện lương……”
Lầm bầm lầu bầu một câu, Hoàng Đan nhớ kỹ tên này, trên đường cậu về trường học thì liên hệ với Lục tiên sinh, giây tiếp theo, màn hình nhiệm vụ xuất hiện ở trước mặt cậu, cậu điền một chữ Chính dưới tên của Tề Phóng.
Hệ thống,“Hoàng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, khi cậu nên rời đi thì sẽ rời đi.”
Hoàng Đan nói,“Biết rõ.”
Sau đó, Hoàng Đan cũng giống với nhóm học sinh lớp 12, bị thời gian thúc đẩy tiến bước vào tháng sáu đen tối, không kịp quay đầu, cũng không kịp thở ra một hơi thì đã nghênh đón thi đại học rồi.
Thi xong một môn cuối cùng, Hoàng Đan nhận điện thoại Trần Thời,“Thi xong rồi.”
“Ừ.”
Đầu bên kia Trần Thời nói,“Đi về trước tiên tắm rửa một cái, ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, sau đó tìm một cơ hội nói với ba mẹ em là em muốn đi làm, đến thành phố H, rất gần, một ngày có rất nhiều tuyến xe, trường học có chuyện cũng có thể trở về kịp lúc.”
Hoàng Đan nói,“Được, nghe anh.”
Một tuần sau, Hoàng Đan ngồi xe lửa hơn một giờ đến thành phố H, cậu vừa xuống xe thì có một đôi tay đón cậu.
Hoàng Đan đứng vững thân mình, câu nói đầu tiên nói ra chính là,“Trần Thời, ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của em, em trưởng thành rồi, chúng ta làm đi.”
Bình luận