Dark?

Chương 87: Không ngoan

Xem giới thiệu truyện Tôi Có Một Bí Mật
A+ A-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Hoàng Đan kêu xong tiếng cậu kia, Nhiếp Văn Viễn chỉ ngước đầu lên một cái rồi quay lại tiếp tục xem TV.

Trong TV Tiểu Yến Tử đang vượt nóc băng tường, quậy cho hoàng cung gà bay chó sủa, thái giám ré lên kêu một tiếng hoàng thượng giá lâm, Lệnh phi nương nương giá lâm, cặp mắt to của cô ấy lập tức gian xảo chuyển một cái, thân hình rất nhanh nhẹn vèo một cái tránh vào bên trong ngọn núi giả.

Hoàng thượng tức giận đến muốn nổ mũi, phân phó đại nội thị vệ tiến vào bên trong núi giả bắt người.

Hoàng Đan nhìn nhìn, phát hiện rất dễ xem, cậu dựa vào cửa cùng ba người khác xem TV, không chuyển mắt.

Trong trí nhớ Hoàng Đan, đây là lần đầu tiên cậu xem TV chằm chằm như vậy, không ngờ xem lại là một bộ kịch cung đình, có hài hước phong phú, cũng có tình tiết nhi nữ tình trường.

Thị lực nguyên chủ rất tốt, chữ phía dưới nhỏ như vậy Hoàng Đan cũng có thể thấy được, tất cả điều nắm bắt rất chính xác, Tiểu Yến Tử vừa bị bắt thì xuất hiện quảng cáo, cậu đánh giá gian phòng này, là nơi ba mẹ nguyên chủ ở.

Đây là một thời kỳ vạn nguyên phú*, nhà ai có thể lấy ra được một vạn thì giống như chữ phú trong câu này, người nghèo thì nghèo đến chết, người giàu thì giàu đến giọt dầu cuối cùng.

*Vạn nguyên phú: 

1 vạn= mười nghìn,nguyên: đồng,phú: giàu

Nói là cho phép một bộ phận người giàu lên, kéo theo cùng nhau giúp đỡ những người nghèo, từ đó đạt đến cùng nhau giàu lên, nhưng chênh lệch giàu nghèo đang dần dần kéo ra, cuối cùng rất khó đuổi kịp.

Gia cảnh nhà nguyên chủ không tệ, là nhà thứ nhất ở xung quanh xây lầu, cũng mua TV trước hết, nếu ba anh ta không trúng gió qua đời, tích góp trong nhà sẽ không bị giảm, còn có thể càng tốt lên nữa.

Đồ dùng trong nhà đều làm bằng gỗ, phủ đầy dấu vết của năm tháng, trong tủ áo có để hai cái rương hồng, là khi mẹ nguyên chủ kết hôn mua, mặt trên phủ một cái ga giường rách, ngăn bụi bám vào.

Trên tủ TV trong phòng có bày một ít chai lọ, phía dưới có một mặt kính thủy tinh, bên trong có rất nhiều thứ linh tinh, trên cửa thủy tinh dán ảnh chụp cả nhà, Trần Tiểu Nhu nhiều nhất, từ nhỏ cô ta đã là người đẹp từ trong bụng mẹ, cũng rất thích chưng diện, càng lớn càng dễ nhìn, có đôi chân dài, tùy ý bày ra nhiều tư thế, đều là cảnh đẹp ý vui.

Thị lực Hoàng Đan không tốt bằng nguyên chủ, cậu xem cẩn thận từng bức ảnh, phát hiện có bức Nhiếp Văn Viễn vẫn còn trong thời kỳ thiếu niên, hắn mặc một bộ quân trang, dáng vẻ nghiêm chỉnh, lối đứng thẳng tắp, giống như một cây tùng vậy.

Thực ra thiếu niên Nhiếp Văn Viễn rất khác với người trước mắt này, có điều do chính khí ở giữa khuôn mặt vẫn không thay đổi nên Hoàng Đan mới có thể xác định đó là một người, hơn nữa còn nhìn ra được người từ trong một đống ảnh chụp.

Hoàng Đan nhớ lại nhiệm vụ thông báo lần này, người bị hại là Tiểu Vi, nhiệm vụ là tìm ra ai cưỡng bức cô, khiến cô mất đi sự trong sạch, bản thân và người nhà đều cảm thấy tối tăm nhục nhã, còn bị đuổi ra khỏi Đoàn Văn Công, dẫn đến tinh thần cô bị kích thích đến điên luôn.

Người thông báo nhiệm vụ lần này là Nhiếp Văn Viễn, cậu của Tiểu Vi, hắn có thể không phải là người tình nghi bên trong, nhưng mà anh em Trần Phi và Trần Tiểu Nhu thì…..khó mà nói.

Hoàng Đan tìm tòi ký ức nguyên chủ, biết Tiểu Vi nhỏ hơn Trần Tiểu Nhu hai tuổi, từ nhỏ cũng rất thích nhảy múa, về phương diện vũ đạo cũng rất có thiên phú, hơn nữa miệng cô rất ngọt, thích cười, vui vui vẻ vẻ, rất được người khác yêu thích.

Mấy năm gần đây, các họ hàng cũng khoe Tiểu Vi nhảy múa rất tốt, ngày lễ ngày tết ăn cơm chung một bàn, kêu cô và Trần Tiểu Nhu đi ra nhảy thử, nên tránh không được sẽ có so sánh giữa các cô.

Trần Tiểu Nhu là người kiêu ngạo, khí chất cô ta tốt, nền tảng vũ đạo hơn người, là công chúa bạch tuyết trong cảm nhận của đàn ông ở thành phố T này, đi đến chỗ nào cũng là tiêu điểm, cho nên tuyệt đối sẽ không thích cảm giác có người sánh vai với mình.

Về phần Trần Phi, tháng trước anh ta lén lút đi ra ngoài gặp Tiểu Vi, anh em họ xảy ra tranh cãi gay gắt.

Lúc ấy đã rất muộn, nguyên chủ vừa giải tán đám bạn trở về, trong lúc vô tình thấy được một màn, cậu ta uống hơi nhiều nên cũng không đi qua xem tình hình.

Sau đó nguyên chủ đi tìm Trần Phi, thực ra do cậu ta tưởng bản thân hoa mắt nên muốn đi hỏi một chút, Trần Phi thừa nhận, nói là một bạn học đang theo đuổi Tiểu Vi, Tiểu Vi từ chối người ta, anh ta bị bạn học xin xỏ đến gặp đối phương nói lời hay, câu chuyện là như vậy.

Chuyện đó cũng vì vậy mà bị cho qua.

Hoàng Đan nhớ rõ, Tiểu Vi gặp chuyện không may cũng là vào tháng trước.

Quảng cáo kết thúc, Tiểu Yến Tử kêu hoàng a mã đến kinh thiên địa quỷ thần khiếp, suy nghĩ Hoàng Đan bị bắt kéo về.

“Lúc này Tiểu Yến Tử lại phải bị ăn gậy.”

Trần Phi mở miệng, giọng nói dịu dàng, không xứng với người thân cao mã đại* như anh ta,”Tiểu Nhu, không phải em nói tập hôm nay Hương phi ra sao? Sao giờ vẫn chưa thấy người?”

*Thân cao mã đại: thân hình cao lớn.

Hoàng Đan không biết Hương phi là ai, chắc là người trên người có mùi thơm.

Nghe Trần Phi hỏi như vậy, Trần Tiểu Nhu lấy ngón tay trắng khều khều tóc dài, nói không biết,”Tối hôm qua báo trước bên trong sẽ chiếu như vậy.”

Cô ta quay đầu, hình như lúc này mới phát hiện người ở cửa,”Mày về lúc nào thế?”

Lời này vừa hỏi, Trần Phi cũng đem cổ xoay về phía sau, biểu cảm không khác mấy với Trần Tiểu Nhu, mày còn cau lại,”Về cũng không nói tiếng nào? Cậu đang ở đây, mày không biết chào hỏi à?”

Hoàng Đan,”……”

Nhiếp Văn Viễn lên tiếng,”Vừa rồi thằng bé có chào, do mấy đứa mải mê xem TV quá thôi.”

Lời này vừa ra, Hoàng Đan liền được rửa được oan ức.

Trần Tiểu Nhu quay đầu tiếp tục xem TV,”Trần Vu, mày đến nhà chính lấy hủ đậu phộng bằng thiếc đến đây.”

Hoàng Đan trực tiếp đi lấy hủ đậu phộng đến trong phòng,”Chị, để ở đâu?”

Mắt Trần Tiểu Nhu không nhìn cậu, chỉ nhìn TV, trên mặt trắng nõn hiện ra một tia không kiên nhẫn, giống như nói nhiều thêm một câu thì sẽ bị lây nhiễm ác tính vậy:”Đưa cậu ăn đi, mày để trước mặt tao làm gì?”

Hoàng Đan không nói gì, chỉ đưa hủ thiếc qua cho Nhiếp Văn Viễn,”Cậu ăn đậu phộng đi ạ.”

Nhiếp Văn Viễn thò tay vào trong hủ thiếc, cầm một viên đậu phộng bóc ra,”Vài ngày không gặp, Tiểu Vu ngoan rồi nhỉ.”

Hoàng Đan nheo mắt, cậu không lên tiếng, Trần Phi ngược lại nở nụ cười, giọng nói rất dễ nghe kèm theo khuôn mặt tươi cười, có thêm vị quái gỡ,”Cậu à, nếu nó mà ngoan chắc mặt trời mọc ở phía tây quá.”

Trần Tiểu Nhu cũng cười,”Trên trời còn có thể đổ mưa màu đỏ nữa.”

Nhiếp Văn Viễn để xác đậu phộng trên bàn, phủi tay nói,”Phải không? Nếu đổi lại bình thường, lúc này Tiểu Vu đã để đậu phộng ở trên bàn, bước đi ra cũng không quay đầu lại.”

Trần Tiểu Nhu và Trần Phi đều nhìn Hoàng Đan,”Trần Vu, có phải mày lại gây họa gì nữa rồi không?”

Hoàng Đan lắc đầu,”Không có.”

Hiển nhiên không ai tin, độ tin cậy của nguyên chủ sớm đã thành số âm rồi.

Hoàng Đan cảm giác được, anh chị nguyên chủ đều rất bài xích tồn tại của cậu ta, nguyên nhân rất nhiều, mới trước đây khi còn bé cậu ta rất được cưng chiều, rõ ràng là con út, hoàn toàn có thể mặc lại quần áo cũ của bọn họ, nhưng mà trong nhà lại mua quần áo mới cho cậu ta mặc.

Cho đến khi nguyên chủ trưởng thành, lăn lộn sớm tối ở bên ngoài, anh chị lại càng không thích cậu ta, có lẽ do cảm thấy cậu ta không tiến bộ, chỉ biết liên lụy người khác, không chừa lại mặt mũi cho bọn họ.

Chỉ cần nghe người ta nói “Trần Vu là em trai cô/cậu”, cũng đã rất mất mặt.

Còn có chuyện Trần Tiểu Nhu viết thư kết bạn, rất không may bị nguyên chủ biết, không ít lần nắm thóp cô ta để đòi tiền, có chuyện còn để cô ta bao cho.

Nguyên chủ cũng từng gây ấn tượng với nhiều người, tuổi không lớn nhưng lại rất phức tạp.

Có lần Trần Tiểu Nhu bị đám côn đồ đùa giỡn ở góc tường, nguyên chủ và Trần Phi đều thấy, Trần Phi băn khoăn rồi sau đó lựa chọn chạy đi tìm người, không lấy thân mạo hiểm.

Nguyên chủ không chạy, mà xông lên đánh nhau với mấy người kia, cả người đều bị thương rồi dẫn Trần Tiểu Nhu đi, còn nhếch miệng nhìn cô ta cười, nói không có việc gì.

Loại chuyện này không ít, lại không một người nhớ rõ.

Nguyên nhân ở chỗ tính tình bất cần đời của nguyên chủ, cái loại không sợ trời không sợ đất, không đặt người khác vào mắt, lưu manh từ nhỏ toàn gây chuyện thị phi làm người ta phản cảm.

Hoàng Đan mím môi, cậu im lặng không nói, không khí trong phòng thay đổi.

Trần Phi nhìn em trai mình, lấy ra dáng vẻ tốt lành,”Mày đã gây họa gì thì thành thật khai báo đi, vừa lúc hôm nay cậu cũng ở đây, còn có thể nghĩ ra kế sách cho mày.”

Câu “Thật không có” của Hoàng Đan đụng trên đầu lưỡi mấy cái, cậu nghĩ đến một vạn đồng tiền kia nên chỉ im lặng.

Vương Minh đó là trái bom, sớm muộn gì cũng sẽ nổ mất, không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người, xác định chắc chắn không cho nguyên chủ qua một ngày lành nào, Hoàng Đan phải tìm núi dựa mới được, ánh mắt cậu dời về phía Nhiếp Văn Viễn.

”Cậu nghĩ sai rồi, Tiểu Vu vẫn không ngoan.”

Khi Nhiếp Văn Viễn nói lời này không xoay người đi, trong miệng của hắn còn có đậu phộng, giọng nói có chút mơ hồ, nghe vào tai chỉ là một câu nói chuyện phiếm bình thường.

Hoàng Đan lại biết, nội trong hai ba giây ngắn ngủi vừa rồi, Nhiếp Văn Viễn phát hiện cháu ngoại trai đang nhìn lén mông mình.

Không khí càng kém.

Hoàng Đan lui về phía sau đi ra ngoài, lúc này không thích hợp trò chuyện với Nhiếp Văn Viễn, sẽ bị dạy bảo.

Trong phòng bếp ở phía đông sân tràn ngập mùi khói dầu, tiếng ma sát nồi lớn không ngừng phát ra, từng đợt từng đợt hương vị trong nồi thỉnh thoảng còn bay ra.

Nhiếp Hữu Hương sinh ba đứa con, con gái nhảy múa, tương lai sẽ được lên TV múa ở chương trình giao thừa, nhảy trước mặt nhân dân toàn quốc, bà không để con gái học việc nhà giặt quần áo nấu cơm linh tinh, còn muốn cho hai đứa con trai học hành thật tốt.

Có thể trong đầu đứa con đầu chỉ có hạt giống sách vở, trừ đọc sách thì những cái khác hoàn toàn không được, vỡ hai ba cái chén không có chuyện gì nhưng nếu vỡ liên tục, trong nhà làm sao chịu được chứ.

Đứa con nhỏ thì nghịch ngợm, không phải lấy đất ném vào trong vại nước thì bắt con bù mắt trong nồi.

Tính tình Nhiếp Hữu Hương mạnh mẽ, việc gì cũng một mình làm, sau khi chồng qua đời, có hai lần bà mệt nhọc quá độ mà té xỉu ở nhà, nếu không phải nhờ bác Mã thì chết cũng không có ai biết.

Em trai đến ăn cơm tối, Nhiếp Hữu Hương không thể lấy củ cải đồ chua ra chiêu đãi, không qua được mặt mũi, bà đến tiệm nhỏ gần đó mua một con cá trích, hai cân thịt, còn giết một con gà trống.

Nhiếp Hữu Hương mở nắp nồi ra, xới cơm múc canh cá rồi kêu,”Ăn cơm –“

Không bao lâu, mấy người vây quanh bàn gỗ ngồi xuống.

Bàn không ổn, dưới cạnh bàn chỗ Hoàng Đan có lót mấy quyển sách, vẫn lắc lư, cậu bưng bát cơm gắp đồ ăn ăn, không để cánh tay trên mặt bàn.

Gà nướng để ở giữa bàn, bên trong có một cục màu nâu sần sùi, dân bản xứ gọi bánh trôi sơn phấn, tuy rằng không phải thịt cá, ăn lên hương vị lại rất ngon.

Hoàng Đan chưa từng ăn bánh trôi sơn phấn*, cậu ôm lòng hiếu kỳ gắp viên thổi thổi bỏ vào trong miệng, mùi thơm của nước gà hòa lẫn với vị hành tỏi, hoàn toàn tẩm vào bên trong bánh trôi, trơn mềm ngon miệng, dầu mà không ngán, cậu cảm thấy ăn rất ngon, nên gắp một hơi mấy viên vào trong bát, vùi đầu ăn.

*Bánh trôi sơn phấn

Nhip Hữu Hương nóiTiểu Vu đứa nhỏ này sao chỉ lo ăn vậy cũng không bit kính rượu cậu con nữa

Nhiếp Hữu Hương nói,”Tiểu Vu, đứa nhỏ này sao chỉ lo ăn vậy, cũng không biết kính rượu cậu con nữa!”

Hoàng Đan nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cậu đi đến bàn trà cầm ly, đổ chút trà lạnh súc rồi đặt lên bàn, rót một chút rượu đế vào cho mình,”Cậu, con kính cậu.”

Mí mắt Nhiếp Văn Viễn không nâng,”Ngồi xuống đi.”

Hoàng Đan nghe vậy liền ngồi xuống, cậu giương mắt nhìn đối diện, phát hiện sắc mặt Nhiếp Hữu Hương không thể nào tốt được, Trần Tiểu Nhu và Trần Phi nhìn cậu, đó là ánh mắt bùn nhão không thể nào trát tường được.

Giờ phút này Hoàng Đan mới hiểu được, Nhiếp Văn Viễn nói ngồi xuống chỉ là khách sáo, cậu không thể ngồi, chỉ được đứng.

Kiểu đối nhân xử thế khôn khéo lại rất phức tạp này, Hoàng Đan không hiểu lắm, phía sau còn phải học thêm nữa.

Trần Phi rất hiểu, một hớp rồi lại một hớp gọi cậu, ở trên bàn cơm trò chuyện thiên nam địa bắc với Nhiếp Văn Viễn, dáng vẻ khiêm tốn có lễ, biết lúc nào thu, lúc nào phóng, anh ta sẽ rất chừng mực, là người thông minh, suy nghĩ cũng nhiều.

Trần Tiểu Nhu nói,”Cậu ơi, anh của con không riêng gì tri thức vững vàng, thao tác thực tế cũng không cần phải nói, mấy quản lý bên trong nhà máy chưa chắc giỏi bằng anh ấy đâu.”

Đề tài này xả ra, bầu không khí thoải mái liền giảm bớt hơn phân nửa.

Giữa những câu chữ của Trần Tiểu Nhu có ý tứ rất rõ ràng, đó là cảm thấy anh trai cô ta học nhiều năm như vậy, không cần làm từ cơ bản đi lên, anh ta và công nhân vốn không cùng một con đường, như vậy là dùng người không đúng chỗ.

Nhiếp Văn Viễn uống ngụm rượu,”Chân đạp được đến đất, điều đó quan trọng hơn bất cứ cái gì.”

Trần Tiểu Nhu muốn nói cái gì, bị một ánh mắt Trần Phi ngăn cản, anh ta cười cười,”Cậu nói đúng, từng bước đến, nâng cao bản thân mình thì mới có thể hậu tích bạc phát*.”

* hậu tích bạc phát: tích lũy sâu dày, từ từ thả ra.

Nhiếp Hữu Hương hỏi,”Văn Viễn, thằng ba nhà chú Lưu cậu đi thành phố B buôn bán bao da, đem theo toàn bộ vốn liếng ban đầu ở trong nhà đi, chú Lưu ăn cơm cũng không vô, em xem thằng ba nhà ông ta có thể làm ăn được không?”

“Phương diện này trước mắt em không đề cập đến, khó mà nói được.”

Nhiếp Văn Viễn ăn đồ ăn,”Trên thương trường tràn ngập biến số, có người có thể trở thành nhà giàu mới nổi, có người làm ăn lỗ vốn, đập nồi bán sắt đều không thể trả hết.”

“Nói cũng phải.”

Nhiếp Hữu Hương aiiii một tiếng,”Thằng ba mang vốn ban đầu đi, thằng hai biết, thiếu chút nữa đốt luôn cái nhà, việc này cậu ta có tìm em nói chưa?”

Nhiếp Văn Viễn gật đầu,”Nói rồi.”

Hoàng Đan vừa ăn vừa nghe, đem thông tin hữu dụng nhét vào trong đầu, trễ chút chỉnh lý lại.

Thằng hai kia tên là Lưu Toàn Võ, gã ta là bạn nối khố của Nhiếp Văn Viễn, thời điểm hai người mặc quần thủng đít đã chơi với nhau, từng có tình bạn đối xử chân thành với nhau như cây dao cắm chặt vào trong xương sườn vậy, càng lớn lên, vượt qua nhiều chuyện, cảm tình cũng không còn đơn thuần như trước nữa.

Năm đó sau khi Nhiếp Văn Viễn bị điều đến thành phố W, Lưu Toàn Võ đi làm trong nhà máy, mấy năm nay cũng không lăn lộn ra được thành quả gì.

Hiện tại Nhiếp Văn Viễn được gọi về, trở thành lãnh đạo của gã ta.

Con người Lưu Toàn Võ bình thường còn có thể nhưng có tật xấu cờ bạc, lúc tuổi còn trẻ hừng hực đem hai đầu ngón tay đi đánh bạc, chuyện đó ồn ào rất lớn, toàn bộ thành phố T đều lan truyền đến huyên náo, gã ta đi tìm việc cho mình không nuốt nổi khẩu khí đó, trên mặt có thêm một vết sẹo, gương mặt hoàn hảo bị phá tướng, đẹp trai thành người quái dị.

Nhà ai có con nít muốn đi đánh bạc, trong nhà liền lôi tên Lưu Toàn Võ ra hù dọa đứa trẻ đó, nói cái gì mày muốn đi đánh cược thì cũng sẽ giống Lưu Toàn Võ đó, chỉ cần hù một cái như vậy thì đứa trẻ sẽ tự giác biết điều.

Có khoảng thời gian, nguyên chủ rất sùng bái Lưu Toàn Võ, học gã ta xăm hình lên trên người mình, trái Thanh long ( rồng xanh) phải Bạch Hổ ( hổ trắng), ngực còn có một con rồng lớn, cảm giác bản thân thật trâu bò, có thể đao thương không đâm vào được.

Sau vài năm, Lưu Toàn Võ không làm ra chuyện gì xấu nữa, giữ khuôn phép đi làm, bạn bè thân thiết cảm thấy gã ta đã hết nghiện cờ bạc, Hoàng Đan biết gã ta đang nói dối.

Nguyên chủ thích xưng anh gọi em với người khác, quen biết một đại ca trên đường, cậu ta nghe được từ chỗ đối phương tên Lưu Toàn Võ, vẫn cờ bạc, trước tới giờ chưa hề ngừng, sớm hay muộn cũng sẽ bị họa rơi xuống đầu.

Nhiếp Văn Viễn ba mươi mấy, không vợ không con, hắn vẫn đang bận rộn sự nghiệp, không có sức lực suy nghĩ đến chuyện khác.

Tình huống Lưu Toàn Võ cũng giống với Nhiếp Văn Viễn vậy, tuy cũng là một người thông minh nhưng gã ta không lập gia đình không phải bởi vì sự nghiệp, mà vì không có tiền, có một chút tiền là đi ra ngoài đánh bạc, khi thắng khi thua, kết quả là nghèo đến hai bàn tay trắng.

Hoàng Đan tạm thời để Lưu Toàn Võ vào bên trong người tình nghi, dù sao hiện tại cậu cũng không nắm giữ được manh mối nào cần xác minh.

“Tiểu Vu, con ngẩn người cái gì đó, mẹ kêu con đi rót rượu cho cậu, kêu mấy lần đều không trả lời vậy.”

Giọng nói Nhiếp Hữu Hương khiến Hoàng Đan hoàn hồn, cậu đứng dậy cầm bình rượu vòng đến phía trên, không chút sứt mẻ nhìn Nhiếp Văn Viễn kêu,”Cậu.”

Nhiếp Văn Viễn uống một ly, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt lại đỏ lên,”Ít thôi.”

Hoàng Đan làm theo.

Cậu phối hợp như vậy, không nói Nhiếp Hữu Hương và Trần Tiểu Nhu,Trần Phi, đến Nhiếp Văn Viễn cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Nhất định là đã gây họa rồi, nếu không sẽ không biết điều như vậy.

Nhiếp Hữu Hương sẽ không vào lúc này mà hỏi chuyện con trai nhỏ, nếu như vậy, làm không tốt bữa cơm này sẽ không thể ăn vào, bà nói tiếp chuyện chính,”Văn Viễn, chị thương lượng với Tiểu Phi, kêu nó và bạn học đến thành phố T phát triển, nó sống chết vẫn không chịu đi.”

Nhiếp Văn Viễn nói,”Tiểu Phi có suy nghĩ của mình.”

Nhiếp Hữu Hương chờ câu tiếp của Nhiếp Văn Viễn “Hay là đừng đi, quay về em sẽ để ý tìm cho nó công việc thích hợp” Linh tinh này kia, nào hiểu được đối phương không thuận theo ý bà, ngăn câu chuyện lại ở đây.

Trần Phi cúi đầu ăn cơm, không biết suy nghĩ cái gì.

Hoàng Đan nghĩ, người một nhà này ngồi chung một bàn ăn cơm, tâm tư cũng nhiều thật

Chiếc đũa của Nhiếp Văn Viễn bới móc tìm bong bóng cá trong bụng cá, chiếc đũa Hoàng Đan cũng thò qua, đầu đũa hai người chạm đến, đụng vào nhau.

Miếng bong bóng cá vào bụng Hoàng Đan, bởi vì cậu gắp trước Nhiếp Văn Viễn một bước.

Nhiếp Văn Viễn buông bát múc canh xuống,”Tiểu Vu thích thịt trên bụng cá lúc nào vậy? Cậu nhớ khi còn bé con từng nói chỗ đó ăn không ngon mà.”

Hoàng Đan nói,”Lần trước bị mắc xương cá nên sửa lại ăn thịt trên bụng cá, nơi đó không có xương nhỏ.”

Nhiếp Văn Viễn uống canh cá,”Cậu còn tưởng con đổi tính rồi chứ.”

“Nó có thể đổi tính, lão Trần xác định vui vẻ vững chắc trèo từ dưới lòng đất lên.”

Nhiếp Hữu Hương kêu con trai lớn múc canh từ trong nồi ra, bà kéo đề tài kia về,”Văn Viễn, em giúp Tiểu Phi tìm việc đi, cả ngày nó ở nhà không có chuyện gì, chị sợ để lâu nó sẽ luống cuống sợ hãi mất.”

Hoàng Đan phát hiện bóng dáng ở cửa, là Trần Phi, anh ta trốn ở góc phòng nghe lén.

Nhiếp Văn Viễn hình như không phát hiện, hắn từ chối không nhanh không chậm,”Chị à, có người phía trên nhìn em chằm chằm, em khó làm lắm.”

Nhiếp Hữu Hương vội nói,”Không vào xưởng cũng không sao, chỉ cần có thể học được này nọ là được rồi.”

Nhiếp Văn Viễn cầm chén đặt trên mặt bàn, lấy hộp thuốc lá và diêm từ trong túi quần ra,”Bằng cấp Tiểu Phi ở đó, nó có rất nhiều cơ hội.”

Nhiếp Hữu Hương nói,”Cơ hội thì đúng là có rất nhiều, cũng không có một cái tốt, không phải làm việc cùng công nhân, thì là theo người bằng tuổi chị ngồi ở văn phòng, đến giờ đi làm, có thể học được cái gì chứ?”

Bà ăn không vô,”Văn Viễn, chị biết các em có nhiều đường, có thể dẫn Tiểu Phi đến cơ quan đơn vị làm không? Em cũng biết rồi đó, anh rễ em không ở đây, trong nhà chỉ toàn trông cậy vào Tiểu Phi.”

Vừa nói, Nhiếp Hữu Hương xoa xoa ánh mắt.

Nhiếp Văn Viễn quẹt que diêm đốt thuốc, khuôn mặt nghiêm túc,”Nó vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm xã hội, không nên chọn ba lấy bốn, vẫn nên cân bằng tâm tính trước thì tốt hơn.”

Trần Tiểu Nhu làm nũng,”Cậu ơi, cậu giúp anh con đi.”

Nhiếp Văn Viễn nói,”Anh con cần phải tôi luyện.”

Trần Tiểu Nhu ở trong lòng thở dài, trong trí nhớ cô ta, cậu nói một là một hai là hai, tính nguyên tắc rất mạnh, không ai có thể khiến quyết định của hắn dao động, cô ta trao đổi ánh mắt với mẹ cô ta một chút, không tiếp tục nói nữa.

Bóng dáng ngoài cửa đã không thấy nữa rồi.

Hoàng Đan lùa một miếng cơm trắng, trong lòng Trần Phi oán hận em trai nguyên chủ này, không phải do cậu ta, mọi chuyện đã không bị xáo trộn đến như thế.

Sau bữa cơm Nhiếp Văn Viễn liền đi, Nhiếp Hữu Hương kêu con trai lớn đưa hắn đi.

Trần Phi đang quét rác, một dáng vẻ không nghe thấy, trong đầu đang hận Nhiếp Văn Viễn, tốt xấu cũng là người một nhà, nói cũng đã nói đến vậy rồi, đối phương vẫn không coi trọng, chẳng lẽ muốn một nhà bọn họ quỳ xuống dập đầu sao?

Sắc mặt Nhiếp Hữu Hương thay đổi, không ngờ con trai lớn lại dám làm như thế, bà nhìn xem người đứng ở trong sân hút thuốc,”Văn Viễn, chị thấy Tiểu Phi uống không ít rượu, lỗ tai cũng không nghe được nữa, hay là để Tiểu Vu đưa em đi.”

Không đợi Nhiếp Văn Viễn phản ứng, Nhiếp Hữu Hương hướng về phía phòng bếp lớn tiếng kêu,”Tiểu Vu, con đưa cậu con đi đi!”

Hoàng Đan đang rửa bát trong bếp,cậu lau tay đi ra,”Được ạ.”

Đổ mưa, cũng rất lớn, Hoàng Đan và Nhiếp Văn Viễn mỗi người một cái dù, nước mưa trước sau đều vang trong ngõ nhỏ, chung quanh không nhìn thấy người khác, lúc này hàng xóm láng giềng đều đang ở trong nhà.

Hoàng Đan nghe được một tiếng nói bên tai,”Tiểu Vu, con muốn đưa cậu đến cửa nhà à?”

Cậu lộ mặt ra từ tán dưới dù, phát hiện bọn họ đã đi ra ngõ nhỏ và đang đứng ở giao lộ, thỉnh thoảng có người mặc áo mưa cưỡi xe đạp đi ngang qua, mảng nước bùn bắn lên tung tóe.

Nhiếp Văn Viễn kẹp điếu thuốc bên miệng, nhìn không khí phun ra một đoàn sương khói, bên trong hơi thở có bọc mùi rượu,”Nói đi, chuyện gì.”

Hoàng Đan sửng sốt,”Không có việc gì.”

Dù trong tay Nhiếp Văn Viễn nâng lên vài phần, tầm mắt dừng ở trên người thanh niên nhỏ, không có cảm xúc mở miệng,”Cậu cho con một cơ hội, con không cần, lần sau có muốn cũng không có đâu.”

Hoàng Đan nói,”Trời đang mưa lớn, hay là cậu ở lại một đêm đi?”

Nhiếp Văn Viễn nhét lại điếu thuốc vào trong miệng, một tay hắn đút túi, ánh mắt đã chuyển hướng đường đối diện,”Cậu có xe.”

Hoàng Đan nhìn theo tầm mắt người đàn ông, thấy một chiếc ô tô màu đen, bên trong màn mưa có vẻ có chút mơ hồ,cậu vuốt mặt, lau hết nước mưa đang bay vào trong mặt.

Giày da Nhiếp Văn Viễn đạp qua mặt đường gồ ghề lồi lõm,”Trở về đi.”

Hắn đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nói,”Cậu ơi, tạm biệt.”

Bước chân chợt dừng, Nhiếp Văn Viễn quay đầu, thấy thanh niên đứng ở tại chỗ, tay bung dù, vẻ mặt chăm chú lại nghe theo, hắn cổ quái nhướn mày, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không nói gì lên xe rời đi.

Hoàng Đan trở về đường cũ, khi đến nhà giày đầy nước, cậu bỏ dép lê ở dưới mái hiên, đi chân trần về phòng, đến nửa đường bị Nhiếp Hữu Hương gọi lại.

“Cậu con có nói gì không?”

“Không có.”

Đầu ngón chân Hoàng Đan động động,”Mẹ, con về phòng đây.”

Nhiếp Hữu Hương giữ chặt con trai nhỏ, “Đợi đã, con nói rõ cho mẹ biết đi, buổi chiều ở ngoài đã xảy ra chuyện gì.”

khóe miệng Hoàng Đan giật giật,”Thật không có chuyện gì.”

Nhiếp Hữu Hương không tin,”Hai ngày này sẽ vẫn đổ mưa, con đừng chạy ra ngoài, cứ ngồi ngốc ở trong nhà đi, có nghe không?”

Hoàng Đan nói,”Nghe được ạ.”

Chờ khi con trai nhỏ trở về phòng, Nhiếp Hữu Hương cũng chưa kịp phản ứng, bà nhìn di ảnh của chồng, cầm khăn lau lau chùi,”Lão Trần à, không phải ông báo mộng cho Tiểu Vu rồi chứ? Ông muốn báo mộng cho nó thì nên báo hai lần, để nó sửa đổi tính tình, nghiêm túc học một nghề nào đó, để tương lai còn có thể qua ngày, ông nói có đúng không?”

Hoàng Đan tắm nước lạnh, nổi một thân da gà, cậu nhanh chóng mặc quần áo lên, đi rót cho mình ly nước uống, từ từ mới lên lầu.

Phòng Trần Tiểu Nhu ở trên lầu, không gian bên trong rộng mở, quét tước sạch sẽ chỉnh tề, bên trong để một chiếc đàn dương cầm, là năm trước Nhiếp Văn Viễn mua cho cô ta.

Nhiếp Văn Viễn đối xử bình đẳng với cháu gái, chỗ Tiểu Vi cũng có một chiếc.

Hoàng Đan đi tới cửa gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng của Trần Tiểu Nhu,”Ai đó?”

Cậu buông tay,”Chị, là em.”

Trần Tiểu Nhu một hồi lâu mới mở cửa, hình như cô ta vừa tắm rửa xong, tóc dài vẫn còn ướt:”Làm gì?”

Hoàng Đan nói,”Có chuyện muốn nói với chị.”

Trần Tiểu Nhu đứng ở cửa, không định cho em trai vào phòng mình,”Nói ở đây đi.”

Hoàng Đan cũng không để ý, cậu nói chuyện, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu,”Ngày mai chúng ta đi thăm chị Tiểu Vi không?”

Trần Tiểu Nhu nói,”Không thời gian.”

Hoàng Đan hỏi,”Ngày kia thì sao?”

Sắc mặt Trần Tiểu Nhu không tốt,”Trần Vu, mày muốn đi thì tự đi đi, cũng không phải mày không biết tháng sau tao phải tham gia hội diễn văn nghệ, mỗi ngày tao phải vội vàng luyện múa, đêm nay vẫn phải xin nghỉ trở về, làm gì có thời gian đi thăm cô ta.”

Cô ta nhíu mi,”Được rồi, nói với mày mày cũng không hiểu, mày hoàn toàn không biết, bên trong đoàn cạnh tranh khốc liệt ra sao, có người ước gì tao không có thời gian luyện múa, đến lúc đó có thể vào được vị trí của tao rồi.”

Hoàng Đan nói,”Em nghe nói tinh thần chị Tiểu Vi rất không tốt, ngày hôm qua thiếu chút nữa nhảy từ cửa sổ xuống.”

Trần Tiểu Nhu gạt tóc ướt ra sau vai,”Ai gặp phải chuyện như cô ta đều cũng sẽ như vậy thôi, muốn tốt cũng không được, theo tao thấy, vẫn nên ít đi thăm thôi, để cho cô ta tĩnh dưỡng đi, tránh cho lại bị kích thích nữa.”

Cô ta kỳ quái nói,”Không phải, Trần Vu, hôm nay rốt cuộc mày bị làm sao vậy? Tháng trước chuyện Tiểu Vi ồn ào ầm ĩ đến như vậy, lúc nhà chúng ta đến thăm cô ta, mày không đi, nói không rảnh, hiện tại vậy mà lại muốn đi thăm cô ta, không phải mày bị sốt rồi đó chứ?”

Hoàng Đan nói,”Buổi chiều nghe người ta nói, cảm thấy chị ấy rất thảm.”

Trần Tiểu Nhu nói,”Người đã như vậy, có thể không thảm sao? Nếu đổi lại là tao cũng sẽ không sống nổi đâu.”

Hoàng Đan nói,”Chị, có người nói là người quen làm, chị nói có thể là……”

Trần Tiểu Nhu đột nhiên lớn tiếng ngắt lời,”Trần Vu!”

Hoàng Đan vốn đang định suy xét nói tên ai thì tốt, không ngờ lại bị Trần Tiểu Nhu quát lớn.

Trần Tiểu Nhu có thể biết phản ứng của mình có chút quá, cô ta thở ra một hơi,”Bởi vì mày, trong nhà đã đủ thứ chuyện rồi, gần đây mới yên tĩnh được một chút, Trần Vu, mày quản lý tốt cái miệng của mình chút đi, đừng nói hưu nói vượn ở bên ngoài, coi như chị xin mày đó.”

Hoàng Đan nhìn Trần Tiểu Nhu.

Trần Tiểu Nhu không muốn nói tiếp, cô ta ném lại một câu “Tao muốn ngủ”, rồi đóng cửa phòng lại.

Hoàng Đan xoay người xuống lầu, đi đến phòng đối diện.

Cửa Trần Phi đang khép, chắc là quên đóng, anh ta đang nằm trên giường xem sách, xem đến hô hấp dồn dập.

Hoàng Đan đẩy cửa tiến vào,”Anh.”

Trần Phi bị dọa giật nảy mình, sách trong tay cũng rơi xuống, anh ta thấy thanh niên nhìn qua thì hoang mang rối loạn nhét sách vào dưới gối đầu,”Sao mày đi đường không có tiếng động gì hết vậy hả?”

Hoàng Đan nói,”Là do anh chăm chú xem sách.”

Lời này của cậu không có ý gì khác, nghe vào bên trong lỗ tai Trần Phi, thì nghĩ đối phương thấy rõ sách trong tay mình nên cố ý muốn giở trò xấu,”Mọi người đều là người trưởng thành, xem về phương diện đó cũng có vấn đề gì đâu.”

Hoàng Đan hỏi,”Phương diện tình dục à?”

Trần Phi không ngờ em trai lại trực tiếp như vậy, anh ta mặt đỏ tai hồng, chân trái đặt trên đùi phải, “Đúng.”

Hoàng Đan nói,”Đó đâu phải vấn đề gì lớn.”

Trần Phi trở thành trào phúng, không ai biết, anh ta hâm mộ em trai mình, sống tùy ý tự do, ngồi qua lao động cải tạo trở về cũng không thay đổi, hoàn toàn không coi trọng ánh mắt khác thường của người khác, anh ta không làm được như vậy.

Nói đến cùng, em trai sống vì bản thân còn mà Trần Phi là sống cho người khác xem, đây là chỗ khác nhau giữa anh ta và em trai mình.

Trần Phi lấy sách dưới gối ném lên trên bàn,”Mày xem đi, nếu thích thì cứ lấy.”

Hoàng Đan đi đến lật lật, đều là chữ, không có hình minh họa, cậu không thích.

Trần Phi trêu đùa,”Sao nào, chướng mắt?”

Hoàng Đan khép sách lại,”Rất nhiều chữ em không biết.”

Trần Phi a một tiếng,”Là anh suy tính không chu đáo rồi, lần tới có thì mang cho mày.”

Anh ta còn bắc chân, tư thế ngồi nhìn cũng rất không thoải mái,”Mày không đi ngủ, chạy đến phòng tao làm gì?”

Hoàng Đan nói,”Vừa rồi em lên lầu tìm chị, hỏi chị ấy ngày mai có muốn đi thăm chị Tiểu Vi không, chị ấy nói không thời gian, anh, anh đi không?”

Trần Phi phản ứng còn lớn hơn Trần Tiểu Nhu,”Không đi!”

Hoàng Đan nheo mắt,”Anh cũng không thời gian?”

Trần Phi gật đầu, đầy mặt u sầu,”Lúc ăn cơm tối thời cũng không phải mày không nghe thấy, cậu lấy đại cục làm trọng, nói mặc kệ chuyện của anh mày, không biết lúc nào mới có công việc đây.”

Hoàng Đan nói,”Thăm chị Tiểu Vi một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian.”

Trần Phi đuổi người ra bên ngoài,”Mày không phải con nít, cũng không phải không biết nhà Tiểu Vi ở đâu, muốn đi thì tự mình đi đi.”

“Có điều anh khuyên mày một câu, đừng không có việc gì mà tìm việc cho mình.”

Cửa đóng lại trước mắt Hoàng Đan, cậu xoa xoa trán, vào ngồi trong nhà vệ sinh ngoài sân.

Một nhà nguyên chủ có thói quen xem sách khi ngồi đại tiện, bên cạnh trên tường đóng đinh treo một cái giỏ nhỏ, bên trong để Hồng Lâu Mộng, Tam Quốc Diễn Nghĩa, truyện tranh, bảo bối Anne…… Rất linh tinh, đều bị huân ra mùi.

Hoàng Đan cầm quyển truyện tranh, một bên nghe mưa bên ngoài, một bên lật ra xem.

Cho đến khi Nhiếp Hữu Hương muốn dùng nhà vệ sinh, Hoàng Đan mới từ bên trong đi ra, chân tê,cậu đi chậm, bị dính không ít nước mưa.

Nhiếp Hữu Hương lấy mạng nhện từ vai con trai ra,”Mẹ tưởng con rớt vào trong hố phân rồi chứ.”

Hoàng Đan không xem tiếp truyện tranh, vẫn đang sắp xếp lại suy nghĩ, cậu hắt xì,”Con đi ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm một chút nha.”

Tay Nhiếp Hữu Hương để giữa không trung một hồi lâu.

Trời mưa một đêm, dưới đất tích một vũng nước, còn có tiếng vang lốp bốp, nghe tiếng vang, khiến trong lòng người ta hốt hoảng, chỉ sợ lũ lụt sắp đến.

Bác Mã cách vách sáng sớm đã đến gõ cửa, cùng Nhiếp Hữu Hương vào trong phòng, hơn nửa ngày mới đi ra.

Hoàng Đan uống xong một ngụm cháo cuối cùng,”Bác ơi, làm sao vậy?”

Bác Mã cầm giày chà trên cửa, rớt bùn xuống không ít,”Chú Lưu con nghỉ việc rồi.”

Hoàng Đan ngồi bên cạnh ông,”Vậy anh Toàn Võ……”

Bác Mã mang giày lên trên chân, ông thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy khe rãnh của thời gian,”Khó mà nói lắm.”

“Chỗ cậu con không cần lo lắng, người có bản lĩnh, đến chỗ nào cũng có thể xài được.”

Hoàng Đan xem xem nước mưa trong sân,”Bác ơi, mưa này có thể ngừng không?”

Bác Mã cũng nhìn, ông chép miệng miệng,”Ngừng thì nhất định có thể ngừng, làm không tốt có thể ngập luôn đến cửa.”

Tâm Hoàng Đan nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là không chỉ có cửa bị ngập, nhà cũng có thể luôn.

Tầm mười giờ, Nhiếp Hữu Hương gọi con trai nhỏ,”Tiểu Vu, đưa cơm cho chị con đi.”

Dưới trời mưa to Hoàng Đan lái xe đến Đoàn Văn Công, khi đến nơi đó toàn thân đều ướt sũng, cậu đi một bước, giày đều bị ướt hết,

Có nữ sinh tóc đuôi ngựa đối diện đi tới, dáng người cô ta rất tốt, trưởng thành cũng rất đẹp, linh động hơn Trần Tiểu Nhu rất nhiều,”Tiểu Vu, cậu đến đưa cơm cho chị cậu à.”

Hoàng Đan nhận ra là Phương Phương đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Trần Tiểu Nhu,”Ừ.”

Phương phương nhìn cậu cười, đẹp đến động lòng người,”Chờ đi, tôi đi gọi người cho cậu.”

Hoàng Đan đứng trong lối đi, khi Trần Tiểu Nhu lại đây, dưới chân cậu đã xuất hiện một bãi nước.

Trần Tiểu Nhu lấy cà mên đến trong tay,”Được rồi, mày trở về đi.”

Cô ta quay đầu, thấy Phương Phương đứng ở cách đó không xa, còn nháy mắt với em trai cô ta, sắc mặt lập tức khó nhìn,”Trần Vu, Phương Phương là người thế nào mày còn rõ hơn tao, mày đừng có lại gần cô ta, không chiếm được cái gì đâu.”

Trên tóc Hoàng Đan nhỏ nước, trên lông mi cũng vậy, cậu chớp chớp mắt,”Biết được.”

Trần Tiểu Nhu cũng không quan tâm em trai mình biết thật hay là nói qua loa cho xong, cô ta bởi vì đối phương mà bị người trong đoàn cười nhạo không ít lần,”Sau này mày đừng đến đây đưa cơm cho tao nữa, trở về tao sẽ nói với mẹ.”

Hoàng Đan nhẹ nhõm vui mừng.

Rời khỏi Đoàn Văn Công, Hoàng Đan trở về thay quần áo, thừa dịp Nhiếp Hữu Hương ở trong phòng ngủ, lén lút đến quán bar nguyên chủ thường đi, đó là quán bar lớn nhất thành phố T, làm ăn vẫn tốt nhất, ngư long hỗn tạp, có thể nghe được nhiều tin tức.

Nguyên chủ lẫn vào, ông chủ bên trong, nhân viên phục vụ, không ai không biết cậu ta.

Hoàng Đan vừa mới vào thì đã có người chào hỏi cậu.

Ông chủ quán bar ôm lấy bả vai Hoàng Đan, răng vàng lớn lòe lòe tỏa sáng,”Tiểu Vu, nhóc con cậu hôm qua sao không đến hả?”

Hoàng Đan nói trời mưa lớn, không đi được.

Ông chủ quán bar dẫn cậu đi một bàn,”Mấy anh em, đây là cháu Nhiếp Văn Viễn, thế nào, tôi chưa nói sai chứ, trưởng thành có phải hơi giống con gái không?”

Chai rượu trên bàn ngã trái ngã phải, mấy người nam đều uống rất nhiều, nói giống, không biết sờ lên cảm giác thế nào.

Hoàng Đan nhíu mày.

Ông chủ quán bar cười ha ha,”Các người mẹ nó thật sự dám nói, đây chính là cháu Nhiếp Văn Viễn, không muốn tay nữa à.”

Ông ta ôm thanh niên,”Cậu đừng để ý, mấy người anh em không có ý gì khác đâu.”

Hoàng Đan nói không sao.

Ông chủ quán bar ngơ ngác nhìn cậu một hồi lâu.

Mấy người cũng chỉ thuận miệng nói nói, ba chữ Nhiếp Văn Viễn này rất có lực uy hiếp, đủ để cho bọn họ tỉnh rượu, ai cũng sẽ không muốn chuốc thêm phiền phức cho mình.

Dây thần kinh căng thẳng trong đầu Hoàng Đan thả lỏng, cậu nghĩ, nguyên chủ có bị rớt một lớp da, Nhiếp Văn Viễn cũng sẽ không để ý.

Ông chủ quán bar bận rộn, rất nhanh đã bị khách cũ kêu đi.

Hoàng Đan tìm chỗ có nhiều người ngồi xuống, cùng bọn họ ngửa đầu xem TV, nghe không rõ âm thanh, chỉ có thể nhìn được hình ảnh, là phim người lớn, trắng trợn như vậy, chứng minh có người sau lưng ông chủ quán bar.

Một nhóm người nhìn phim người lớn nhưng trò chuyện World Cup.

Hoàng Đan tuy rằng không thích vận động, nhưng cậu sẽ xem tin tức thể thao, cậu nghe được mấy siêu sao bóng đá quen thuộc, Ronaldo, Owen, Zidane, biết nước Pháp đứng nhất, thắng Brazil 3:0, Ronaldo đạt được Golden Globe.

Cậu gọi một chai bia, hai lỗ tai đều không nhàn rỗi, âm thanh ồn ào chưa từng dừng lại một chút nào.

Quán bar này làm ăn tốt là có nguyên nhân, một là khai trương đầu tiên, hai là điểm quan trọng, biết tìm ca sĩ lên sân khấu ca hát, những chỗ khác sẽ không có chuyện này.

Hoàng Đan thất thần một lúc, cô gái đẹp trên sân khấu bị đổi đi, ngồi trên là nam, đàn guitar hát bài của Trương Vũ.

“Người nữ kia thật sự là rất thảm.”

Có tiếng nói bị Hoàng Đan bắt lấy, cậu lập tức nghiêng đầu nghe.

“Lớn lên xinh đẹp vậy mà, đáng tiếc thật.”

“Đúng vậy, tuổi nhỏ như vậy, còn rất non nữa, nhất định có thể bóp được ra nước luôn.”

“Nhiếp Văn Viễn tìm người trong cục cảnh sát ăn cơm, chuyện vẫn chưa có tiến triển gì, theo tôi thấy chắc treo luôn rồi.”

“Các người cảm thấy là do ai làm?”

“Tuy rằng dáng vẻ cô gái đó rất tốt, nhưng có thể làm ra loại chuyện này, không chỉ là thiếu đạo đức đến không diễn tả được, tâm lý còn không bình thường, dù sao nhiều lần tôi nghĩ lại, tôi cũng muốn đi làm nhưng tôi không làm được.”

“Tôi ngược lại cảm thấy không phải vấn đề tâm lý bình thường hay không, bên trong nhất định có ẩn tình gì, đừng nhìn cô gái đó nhu nhược, mở miệng nói chuyện, khó nghe đến mức người ta muốn bóp chết cô ấy luôn.”

“Thật hay giả vậy, nói đến nghe một chút.”

“Chuyện tháng trước, cụ thể ngày nào đó tôi không nhớ được, tôi đến Đoàn Văn Công đón em gái tôi, cô gái kia nói chuyện với anh họ cô ấy, cũng chính là con trai lớn nhà họ Trần, hai người bọn họ tranh cãi rất kịch liệt, cô gái đó nói cậu ta……”

“Nói cậu cái gì?”

Người trẻ tuổi đang nói chuyện đứng lên,”Tôi quên mất, không được tôi mót tiểu quá, đi trước đây.”

Hoàng Đan theo đi, một đường đi theo đến nhà máy Hồng Tinh, đối phương là người trong nhà máy, trực tiếp đi vào, cậu bị ngăn lại, không thể không báo tên Nhiếp Văn Viễn.

Tags: truyện Tôi Có Một Bí Mật online, Chương 87: Không ngoan. Truyện Tôi Có Một Bí Mật đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 87