“Văn Viễn, với giao tình nhiều năm của chúng ta, cậu thật sự định khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?”
Hoàng Đan dừng bước chân lại, hai người bên cạnh dẫn cậu đến cũng dừng lại, lưỡng lự đầy mặt, muốn nghe lại không dám nghe.
Hai người đấu tranh không đến một phút đồng hồ thì đè tò mò trong lòng lại, vội vàng nói một câu với Hoàng Đan “Cậu ở đây chờ đi nha”, rồi như bôi dầu ở lòng bàn chân, bóng người rất nhanh đã biến mất khỏi hành lang, sợ đi chậm một chút nghe được cái gì không nên nghe, mất luôn cả công việc.
Mày Hoàng Đan động động, cậu lại một lần hiểu được thủ đoạn của Nhiếp Văn Viễn từ những người bên cạnh hắn.
Là một người không cha không mẹ, cuộc sống của Hoàng Đan trừ đồng nghiệp trong công việc thì chính là quản gia, cậu không có họ hàng, không biết cảm giác sống chung là thế nào, chưa từng trải nghiệm qua.
Hoàng Đan từng tìm tòi trong ký ức nguyên chủ, đối với cậu ta mà nói, cậu của cậu ta là một người rất nghiêm túc, tràn đầy uy nghiêm, cậu ta không dám nói đùa trước mặt cậu mình, còn rất hâm mộ chị gái và Tiểu Vi có thể ngồi lên trên đùi cậu mình làm nũng.
Từ lúc nguyên chủ bắt đầu hiểu chuyện, cậu của cậu ta không ồn ào trở mặt với ai, không động tay động chân với ai, cũng chưa từng thân thiết với ai nhưng người duy nhất cậu ta sợ lại là cậu của mình, rất sợ bị dạy dỗ.
Chỉ cần nguyên chủ ầm ĩ, Nhiếp Hữu Hương liền lấy cậu của cậu ta ra hù, cho đến khi cậu ta trưởng thành, da dẻ khoẻ mạnh, hiệu quả cái tên đó cũng dần dần bị giảm bớt, người rất bận rộn, cũng không có thời gian tự mình chạy đến cửa dạy dỗ.
Nếu không nguyên chủ cũng không cùng mấy người bạn phạm tội rồi ngồi lao động cải tạo.
Hoàng Đan thu suy nghĩ lại, cậu đi về phía trước hai bước, lỗ tai gần như dán lên cửa phòng làm việc.
Cách một cánh cửa, giọng nói Lưu Toàn Võ lại vang, cảm xúc gã ta đã bình phục một chút,“Cậu cũng biết, anh tôi đem vốn liếng ban đầu trong nhà bỏ vào túi mình hết rồi, còn một mình lén lút đi đến thành phố B, hiện tại ba tôi đã nghỉ việc, tôi mà mất bát cơm này, trong nhà sẽ đói chết hết đó.”
“Văn Viễn, tôi từng nghe nói chuyện của cậu ở thành phố W, biết được mấy năm nay cậu rất tốt, giao thiệp với mấy người làm quan chức, hơn nữa chỉ bằng quan hệ của cậu với ông chủ Khưu, ông ta cũng sẽ không thể không mua màn che cho cậu.”
Hoàng Đan nghe được Nhiếp Văn Viễn nói,“Chính sách thay đổi, hiện tại đang đứng ở giai đoạn thực thi, phía sau còn có biến số.”
Lưu Toàn Võ lại phát hỏa, tay nắm thành đầu quyền đập ở trên bàn công tác một cái,“Chính con mẹ nó sách, Nhiếp Văn Viễn cậu ở thành phố T có khác gì vua một cõi đâu chứ? Muốn làm chuyện này, không cần động một đầu ngón tay cũng có người thay cậu đi làm rồi?”
Hoàng Đan mím môi, Nhiếp Văn Viễn không nói tình riêng, chỉ nói nguyên tắc.
Lưu Toàn Võ thở hỗn hển,“Tôi biết cậu không nhìn quen tôi đánh bạc, lúc trước khuyên bảo tôi không ít, mấy lý lẽ lớn của cậu tôi nghe thấy phiền, cũng nghe không hiểu, nhưng mà lúc đó tôi nhìn ra được, trong đầu cậu xem thường tôi, cảm thấy tôi dính đến đánh bạc là đã xong một đời rồi.”
“Văn Viễn, chuyện của nhiều năm về trước, tôi đã ném mất hai đầu ngón tay, trên mặt cũng có thêm vết sẹo này, đây không phải là cái giá thấp, từ đó về sau tôi đã bỏ cờ bạc, mấy năm này một lá bài cũng không đụng đến, nếu cậu không tin, có thể hỏi ba tôi, còn có lão Vương bọn họ.”
Hoàng Đan không có nghe được Nhiếp Văn Viễn nói chuyện, chỉ nghe được một mình Lưu Toàn Võ đang nói,“Nếu cậu không có thời gian gặp ông chủ Khưu thì gọi điện thoại cho ông ta là được rồi, hoặc là viết thư giới thiệu cho tôi, tôi sẽ tham dự vào dự án Tân Thế kỷ, cũng có thể có tiền cưới vợ, cho ba tôi ôm một đứa cháu bụ bẩm, cậu nói đúng không?”
Trong văn phòng im lặng hai ba phút, giọng nói Nhiếp Văn Viễn vang lên,“Đêm Tiểu Vi gặp chuyện không may, cậu ở đâu?”
Hoàng Đan dán đến càng gần.
Lưu Toàn Võ nổi giận lần thứ ba, cảm xúc không khống chế được, miệng đầy thô tục,“Con mẹ mày, Nhiếp Văn Viễn, mày có ý gì hả? Nghi ngờ đến trên đầu anh em mày?”
“Tao nhìn Tiểu Vi lớn lên, mấy năm nay mày đi thành phố W phát triển, còn không phải tao che chở con bé sao, tháng trước con bé xảy ra chuyện đó, trong lòng tao so với mày càng không dễ chịu gì!”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Con bé với cậu không thân cũng chẳng quen.”
Mặt Lưu Toàn Võ tức giận biến thành màu xanh,“Nhiếp Văn Viễn, lời mày nói là lời con người nói hả? Chúng ta là anh em, Tiểu Vi là cháu ngoại nữ của mày, tao có thể không quan tâm hả?”
Đôi mắt gã ta sung máu,“Có một năm Tiểu Vi cãi nhau với trong nhà rồi bỏ nhà ra đi, là tao nhận được tiếng gió, suốt đêm tìm kiếm ở khắp ngõ nhỏ thành phố T, tìm được người mang về nhà, mày có biết không, nếu lúc đó tao cũng như người trong nhà con bé, chờ hừng đông mới tìm thì chắc con bé đã bị người ta……”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Cậu không cần thiết phải kích động như vậy.”
Lưu Toàn Võ cười lạnh, cơ thịt trên mặt đều run run,“Không cần thiết sao? Tao con mẹ nó sắp tức đến nổ phổi luôn rồi, biết vì sao tao ghét người đọc sách không? Chính là giống như mày đó, nói chuyện cứ giấu giấu diếm diếm, ngoài miệng một đằng, trong lòng một nẻo!”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Tôi điều tra được vài thứ.”
Lưu Toàn Võ liền hỏi ngay,“Mày điều tra được cái gì?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Cậu còn chưa nói cho tôi biết, đêm đó cậu ở đâu?”
“Nói với mày nhiều như vậy, đều là nói nhảm à? Mày nghi ngờ tao thì cứ kêu người bắt tao lại đi, dù sao hiện tại bản lĩnh mày cũng rất lớn, không coi anh em ra cái gì cả!”
Sau tiếng rống của Lưu Toàn Võ, tiếng động bên trong đều biến mất, Hoàng Đan đột nhiên nghe được một chuỗi tiếng bước chân, hướng đến cửa, trước một khắc người mở cửa cậu đã đi trước một bước,người xoay lưng qua đứng ở một đầu hành lang, hơi thở gấp gáp.
Nhìn thấy thanh niên hành lang, sắc mặt Lưu Toàn Võ thay đổi, gã ta chen ra nụ cười, vết sẹo trên mặt vặn lên, càng trở nên xấu xí,“Là Tiểu Vu đến à.”
Hoàng Đan xoay người,“Chú Toàn Võ.”
Lưu Toàn Võ nhìn chằm chằm vài giây, gã ta hướng trong văn phòng kêu,“Văn Viễn, cháu ngoại trai cậu đến này!”
Hoàng Đan đi qua, hơi thở đã khôi phục như thường, thái dương cậu có mồ hôi lấm tấm, giấu ở bên trong sợi tóc.
Văn phòng rất lớn, bố trí nghiêm cẩn* có trật tự, trên bàn có một bộ tách trà, bên trong nước trà có rất nhiều lá trà, Nhiếp Văn Viễn ngồi ở bên cạnh, bắt chéo chân dài, trong tay bưng ly sứ Tử Sa, chậm rì rì uống trà, cực kỳ giống một con hổ đang nghỉ ngơi.
* nghiêm cẩn: chặt chẽ cẩn thận.
Lưu Toàn Võ thò tay xoa đỉnh đầu ẩm ướt thanh niên,“Tiểu Vu, con đến lúc nào thế?”
Hoàng Đan bóp bóp ngón tay, cậu muốn nói vừa đến, Nhiếp Văn Viễn và Lưu Toàn Võ đều sẽ đi tìm người xác minh, nói tình hình thực tế, bọn họ sẽ hoài nghi cậu nghe lén.
Đúng lúc này, Nhiếp Văn Viễn đặt ly trà lên trên bàn, chỉ một động tác đó, khiến cho nụ cười Lưu Toàn Võ cứng lại một chút,“Các người trò chuyện đi.”
Hoàng Đan nghiêng người, nhường đường cho Lưu Toàn Võ.
Khi Lưu Toàn Võ kề sát vai thanh niên, lại xoa xoa đỉnh đầu cậu,“Bên ngoài trời mưa rất lớn, con không ở nhà lại không có việc gì chạy lung tung, cũng không sợ bị Long Vương gia cuốn đi à.”
Hoàng Đan đến không phải lúc, cũng là đúng lúc, nắm giữ mấy thông tin, một, Nhiếp Văn Viễn bắt đầu nghi ngờ Lưu Toàn Võ, hai, Lưu Toàn Võ chăm sóc Tiểu Vi, hai người đi gần với nhau, ba, Lưu Toàn Võ có dấu hiệu giấu diếm, bốn, Nhiếp Văn Viễn đang điều tra chuyện Tiểu Vi bị hại.
Nhiếp Văn Viễn ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay đặt ở bụng, khe hở giao nhau,“Con đến chỗ cậu làm gì?”
Sau một hai giây do dự của Hoàng Đan qua đi, cậu quyết định ăn ngay nói thật, bắt đầu từ lúc nghe người khác nghị luận Tiểu Vi trong quán bar,“Con nhìn thấy người đó vào trong nhà máy.”
Mót tiểu là lấy cớ, người nọ do ý thức được bản thân lanh mồm lanh miệng, nói chuyện không nên nói, sợ rước họa vào người nên mượn cơ hội rời đi, anh ta chỗ nào cũng không đi, chỉ đến nơi này ngay, chắc là công nhân trong phân xưởng nào đó.
Nhiếp Văn Viễn nghe, cau mày,“Thấy rõ tướng mạo cậu ta không?”
Hoàng Đan gật đầu,“Thấy rõ.”
Qua một cuộc điện thoại của Nhiếp Văn Viễn, tất cả mọi người bên trong nhà máy đều tụ tập lại, bao gồm đầu bếp căn tin, bảo vệ cửa, phó chủ nhiệm và xưởng trưởng đều có mặt.
Thái độ xưởng trưởng đối với Nhiếp Văn Viễn rất cung kính, cũng tồn tại kiêng kị, ông ta hỏi Nhiếp Văn Viễn, gọi mọi người tới, có phải có chuyện gì hay không, trong lời không có một chút không kiên nhẫn nào.
Hoàng Đan lại một lần thấy được sức ảnh hưởng của Nhiếp Văn Viễn.
Nhiếp Văn Viễn đứng thẳng, dường như bất cứ lúc nào trên người hắn cũng có một sợi dây được cột vào đầu và chân, dây thừng được kéo căng ra, đứng ở bên trong mấy người gù lưng cúi người, có vẻ rất không hợp nhau,“Chỉ ra đi.”
Biết là nói với mình, Hoàng Đan nghiêm túc bắt đầu tìm từ hàng đầu tiên, từng hàng phía sau, trái phải một lát, cậu đứng trước mặt một người ở hàng cuối cùng, sắc mặt không thế nào tốt được.
“Cậu, người đều ở đây hết rồi sao?”
Nhiếp Văn Viễn không quản lý việc này, mắt hắn nhìn phụ nữ trung niên đứng ở phía sau xưởng trưởng.
Phụ nữ trung niên nhanh chóng đi lên kiểm tra một cái, bà ta kiểm tra xong thì báo cáo lên,“Chủ nhiệm, mọi người đều ở đây.”
Hoàng Đan nhỏ giọng nói với Nhiếp Văn Viễn,“Con không nhìn thấy chú Toàn Võ.”
Ngụ ý cậu là, người không đến đông đủ.
Nhiếp Văn Viễn trở về văn phòng, mọi người ở lại đều không hiểu ra sao, không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ hi vọng nhà máy này vẫn hoạt động tốt, đừng làm cho bọn họ nghỉ việc là được rồi.
Xưởng trưởng đi sau lưng.
Hai người bọn họ vừa đi, phó chủ nhiệm liền hắng giọng, vung tay lên,“Cứ như vậy đi, mọi người đều đi làm việc của mình đi.”
Mấy tổ xưởng phân trưởng không đi, ồn ào xôn xao hỏi thăm phó chủ nhiệm, chủ nhiệm kia vừa rồi không đầu không đuôi, rất kỳ quái, cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra rồi.
Phó chủ nhiệm phủi phủi áo khoác không có hạt bụi nào, nâng cằm mở miệng,“Thời gian là tiền tài, là sinh mạng, các người phải làm chỉ có một chuyện, chính là giữ vững chức vụ, hoàn thành tốt trách nhiệm trong công việc của mình!”
Giả vờ nghiêm túc trên mặt ông ta đã biến mất không thấy,“Giống không?”
Mấy người lắc đầu,“Không giống.”
Mặt không phải một mặt, dáng vẻ không phải là một chuyện, phong cách kém quá xa, trên người lại không có chính khí, hơn nữa, chủ nhiệm chưa từng dùng bộ dạng đó nói chuyện? Cứ giống như đang diễn thuyết vậy.
Mặt phó chủ nhiệm tối sầm, khoát tay kêu mấy người đi, ông ta chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lầm bầm lầu bầu một mình,“Nhiếp Văn Viễn, tao vì cái vị trí đó, đã bạc trắng hết tóc rồi, mày dựa vào cái gì mà vừa về đã ngồi lên đó chứ?”
Vừa nói tới thì liền tức giận, phó chủ nhiệm phun một mảng lớn bọt nước miếng, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ,“Chưa từng nghe qua cây to đón gió sao? Thằng nhóc mày cẩn thận bị người ta nhổ tận gốc đó!”
Cửa phòng làm việc đóng, kim giờ tích táp trên tường, ít nhiều cũng nhờ nó mới không xuất hiện cục diện im như tờ.
Nhiếp Văn Viễn chỉnh lý lại mấy văn kiện trên bàn, tay bát một cái lên mô hình địa cầu bên cạnh,“Nói.”
Hoàng Đan nghĩ nghĩ,“Cậu, cậu có thể cho con mượn giấy bút không?”
Nhiếp Văn Viễn cho cậu hai cái đó.
Hoàng Đan nhìn ra được, bút máy của Nhiếp Văn Viễn được làm bằng thủ công tinh xảo, không thuận tiện, cậu dùng tay cầm vẽ một nét lên giấy, mực không còn nhiều nhưng vẽ mặt một người vẫn đủ.
Nhiếp Văn Viễn nói,“Cậu thật không ngờ, Tiểu Vu còn biết vẽ tranh.”
Hoàng Đan không đáp lại, buông mắt vẽ mặt người thật chi tiết, sau khi cậu vẽ xong thì đóng nắp viết lại, đẩy giấy và bút đến trước mặt Nhiếp Văn Viễn.
Nhiếp Văn Viễn cầm lấy giấy xem xem,“Là người này à?”
Hoàng Đan ừ nói,“Con mới nhìn thấy, cho nên ấn tượng còn sâu, không sai được.”
Nhiếp Văn Viễn để tờ giấy lên trên bàn, ngón tay nhịp vài cái,“Được, hiện tại con nói cho cậu một câu, con vẽ tranh từ lúc nào?”
Hoàng Đan nói,“Vẫn luôn vẽ.”
Nhiếp Văn Viễn xoay bút máy trên ngón tay,“Năm ấy khi con vừa mới đến trường đã bị thầy giáo khẽ tay, lúc về nhà nước mắt nước mũi chảy dài, mẹ con kêu cậu đến trường hỏi tình huống, thầy giáo nói con ngay cả số một Ả Rập* cũng không biết viết, người khác viết một đường thẳng, con nhất định muốn thêm một lằn ngang ở phía trên, làm sao cũng cho nó cong tròn mới thôi.”
*Số một Ả Rập:là số 1
“Con không thích đi học, vẽ tranh lại càng không cần nói, đến ngựa hay trâu cũng không phân biệt rõ, hiện tại con nói con vẫn luôn vẽ tranh, cậu rất bất ngờ.”
Khóe mắt Hoàng Đan giật giật, trí nhớ Nhiếp Văn Viễn không ngờ lại tốt như vậy, khiến cậu có cảm giác như đã gặp đối thủ, cậu không nói chuyện, chỉ dùng một loại ánh mắt khó tả nhìn qua, giống như muốn dùng tầm mắt đó lột mặt nạ của đối phương xuống, muốn nhìn ở dưới đó đang cất giấu cái gì, có phải là thứ mình quen thuộc hay không.
Tuy rằng độ vểnh của mông Hoàng Đan rất quen thuộc, nhưng mấy lần đều không liên quan trực tiếp đến nhiệm vụ, lần này lại là người thông báo nhiệm vụ, cậu cần phải thông qua phương pháp khác để xác nhận lại.
Nhiếp Văn Viễn nhìn thẳng ánh mắt thanh niên,“Vì sao lại nhìn cậu như vậy?”
Hoàng Đan buông mí mắt xuống, nhanh chóng thu lại cảm xúc dưới đáy mắt, cậu làm một đứa trẻ thành thực ngoan ngoãn,“Con nghe cậu và chú Toàn Võ nói chuyện.”
Nhiếp Văn Viễn đặt bút máy về trong ngăn kéo, cổ tay hắn dùng sức đóng ngăn kéo lại,“Xem ra cậu đã già rồi, không theo kịp cách nghĩ của Tiểu Vu.”
Hoàng Đan,“……”
Cậu giải thích tính tình mình bỗng nhiên thay đổi,“Bởi vì nguyên nhân, anh chị con đều bị con liên lụy, con từng nghĩ, về sau không thể tiếp tục như vậy nữa, dù cho có lăn lộn tiếp cũng chỉ có thể nổi danh ở ngoài đường mà thôi.”
Mày Nhiếp Văn Viễn vừa nhấc,“Thông suốt à?”
Thân thể Hoàng Đan vẫn căng, cậu nhận ra người đàn ông không tin, đành phải dùng lý do thứ hai,“Con muốn tham gia vào hạng mục Tân Thế Kỷ kia.”
Thói đời này rất kỳ diệu, một người vì đạt tới mục đích nào đó, có thể làm cháu trai người khác, cũng có thể buông tư cách làm người, đổi lại làm chó, chẳng qua thành thật đã chẳng còn được coi trọng nữa rồi.
Nhiếp Văn Viễn không đi để ý thật giả trong lời nói “Ở chỗ này chờ đi.”
Hắn đứng lên, cầm giấy trên bàn đi ra ngoài.
Văn phòng còn lại một mình Hoàng Đan, nếu cậu lật tung lộn xộn, lấy tính tình nghiêm khắc cẩn thận của Nhiếp Văn Viễn,nhất định sẽ phát hiện, cậu dùng đôi mắt điều tra cũng rất an toàn, sẽ không để lại dấu vết gì.
Mưa vẫn đang rơi, Hoàng Đan đứng ở chỗ cửa sổ, nhìn từng hạt mưa để lại dấu vết trên cửa sổ thủy tinh, ở trong lòng cậu hỏi,“Lục tiên sinh, đêm tối đến đã bắt đầu đổ mưa to, đến hiện tại vẫn chưa ngừng, tôi lo lắng công trình chống lũ ở sông Trường Giang sẽ xuất hiện vấn đề.”
Hệ thống,“Hoàng ký chủ, cậu tới nơi này làm nhiệm vụ chứ không phải chống lũ, đừng phí tâm tư đi hỏi mấy chuyện không quan trọng, nếu có sức lực thì chi bằng cậu đi điều tra người tình nghi đi.”
Hoàng Đan,“Nếu lũ lụt vào thành phố T, chỗ tôi ở sẽ gặp tai họa đó.”
Hệ thống,“Đúng, cho nên cậu phải bám chặt thời gian đi.”
Hoàng Đan,“……”
Cậu vừa mới đến, mặt người bị hại còn chưa nhìn thấy, vỏn vẹn chỉ biết người bên cạnh quen thuộc với nguyên chủ một chút mà thôi, vẫn chưa có cách nào bắt người cả.
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Văn Viễn trở lại, trước ngực hắn ướt một mảng lớn, áo sơmi sọc màu lam dính vào lồng ngực, có thể nhìn thấy được đường nét cơ thịt mơ hồ, phong cách nghiêm chỉnh không tương xứng với sức bực tàn bạo hung ác.
Hoàng Đan suy đoán, Nhiếp Văn Viễn đã thông qua mặt người cậu vẽ tìm đến đối phương, cũng biết tình hình.
Trải qua Hoàng Đan thêm dầu vào lửa, gợi ra cho Nhiếp Văn Viễn chú ý cháu ngoại trai lớn Trần Phi, hắn sẽ điều tra một phen.
Hoàng Đan đạt được mục đích, cũng không để ý người trẻ tuổi trong nhà máy nữa, chắc là họ hàng của ai, cậu không nói chuyện, chờ Nhiếp Văn Viễn mở miệng.
Nhiếp Văn Viễn bỏ qua tồn tại của cháu ngoại trai, hắn bắt đầu cởi nút áo từ phía trên, từng viên cởi bỏ đi xuống, cởi áo sơmi ra, lấy khăn mặt khô lau nước trên người.
Hoàng Đan đứng ở phía sau không xa, trong đôi mắt là bóng dáng thon dài của người đàn ông, cùng với cảnh tượng khỏe mạnh của nửa người trên, vai rộng eo thon, còn có quần ôm sát cái mông vểnh.
Tỉ lệ dáng người không thể bắt bẻ được, có chỗ nào là cán bộ kỳ cựu ngồi văn phòng lâu dài, không có việc gì uống chén trà xem báo chí chứ……
Thực ra Hoàng Đan cũng không để ý diện mạo và dáng người của người khác, thế giới lần đầu tiên xuyên việt thấy được mông người đàn ông rất vểnh, sau này mỗi lần xuyên việt, đều theo bản năng mà nhìn, mang theo một loại ý vị tìm tòi và nghiên cứu.
Hoàng Đan nghĩ quá chăm chú nguyên nhân tại sao mông của người đàn ông vểnh, cậu không nghĩ ra được, có lẽ vì đối phương hoàn toàn dựa theo dáng vẻ mà cậu thích, không có lý do gì sẽ chán ghét.
Ngay khi Hoàng Đan thất thần, Nhiếp Văn Viễn đã thay áo sạch sẽ, hắn cầm lấy túi công văn, bỏ vạt áo sơmi vào,“Đi thôi.”
Hoàng Đan đuổi kịp Nhiếp Văn Viễn.
Bên ngoài mưa to, một bóng người đung đưa cũng không có.
Sau Nhiếp Văn Viễn lên xe, Hoàng Đan cũng khom lưng ngồi vào ở bên cạnh hắn.
Tuổi tài xế phía trước tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt đôn hậu, tạo cho người khác cảm giác thân thiết, ông không nói chuyện, mắt nhìn thanh niên ngồi ghế sau từ trong kính chiếu hậu, không ngờ đối phương cũng nhìn qua.
Tài xế ngốc ngốc, vội vàng gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Hoàng Đan thu hồi tầm mắt, không nhìn tài xế nữa, lái xe dưới trời mưa to rất không an toàn, cậu không thể quấy rầy đối phương.
Xe đi ra ngoài từ cửa nhà máy, Nhiếp Văn Viễn di động ra dựa vào lưng ghế lấy, ngón tay ấn một dãy số.
Ánh mắt Hoàng Đan đảo qua đi, nhìn thấy di động Nhiếp Văn Viễn là Motorola đen trắng, cậu biết được từ trong trí nhớ nguyên chủ, di động này phải năm sáu ngàn, nếu mua góp sẽ phải trả tiền trước, một tháng làm sao cũng phải hai ba trăm.
Người thường hoàn toàn không mua nổi, cũng không dùng nổi.
Hoàng Đan nhìn mấy tòa nhà bị nước mưa làm mơ hồ ngoài cửa sổ, đây là một thời kỳ kinh tế xao động bất an, độ nóng kinh tế biến đổi thất thường, lúc nóng lúc lạnh, dân chúng nhỏ bị ảnh hưởng không ít, làm quan hay làm ông chủ thì mạng đích thực như đang treo trên một đường, giống như đang kiếm tiền bên trên vách núi, vừa vô ý thì sẽ trượt chân rớt xuống, tan xương nát thịt.
Điện thoại Nhiếp Văn Viễn thông, hắn nửa khép mắt trò chuyện bên kia, không cố kỵ có cháu ngoại trai ở đây,“Anh Khưu, là tôi.”
Hoàng Đan không lộ ra biểu cảm thay đổi gì, đầu còn nghiêng ra cửa sổ, giống như không cảm thấy hứng thú đối với cuộc điện thoại này.
Điện thoại duy trì liên tục thời gian rất ngắn, Nhiếp Văn Viễn súc tích lại rồi kết thúc, hắn ném điện thoại di động vào trong túi công văn, không nói một lời lấy tay ấn xoa huyệt thái dương.
Hoàng Đan đang suy nghĩ họ Khưu là người nào, trong trí nhớ nguyên chủ không có thông tin liên quan, cái làm cho trước mắt cậu không thể nào tham khảo được, chỉ có thể suy đoán.
Nhân vật lớn tương đương Nhiếp Văn Viễn ở thành phố T này chỉ có Vương Minh, không có họ Khâu, chứng minh là người bên ngoài, thân phận tương đối bí ẩn, là quan to chức cao, người bình thường không biết.
Một làn khói bay vào trong xoang mũi Hoàng Đan, cậu quay đầu nhìn lại thì thấy người đàn ông đang hút thuốc, dáng vẻ thành thạo, hút thuốc cũng không dưới mười năm.
Hoàng Đan chú ý hộp thuốc lá trên đùi Nhiếp Văn Viễn, thuốc lá rất phổ thông, là Hồng Trà Hoa tám đồng một hộp, cực kỳ không xứng với thân phận và địa vị của hắn.
Trời mưa lớn, bánh xe rơi vào trong nước, bắn tung tóe một đường nước.
Đối diện có người cưỡi xe đạp lại đây, cong vẹo khấp khiễng, không biết là uống nhiều hay do đường nước không dễ đi.
Đồng tử tài xế co rụt lại, xe chỉ vừa phanh gấp, thân xe nghiêng, nguy hiểm đến không hề có báo trước, Hoàng Đan ngồi ghế sau bởi vì quán tính va bên cạnh Nhiếp Văn Viễn, mà Nhiếp Văn Viễn sẽ đụng lên cửa xe, đầu đụng lên cửa sổ thủy tinh.
Hoàng Đan như cục đá đang cháy nghiêng người nhào lên phía trước, giang hai tay che trước người Nhiếp Văn Viễn.
Đó là một loại phản ứng bản năng, bản thân nhận được tín hiệu, đại não không kịp tự hỏi, cũng đã làm.
Đầu Hoàng Đan bị một đòn nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Thân xe giãy dụa ở trong mưa, lặp đi lặp lại rơi xuống mặt đất, Hoàng Đan không khống chế được nâng thân mình, đầu đụng lên nóc xe, mắt cậu đầy sao, phát ra một tiếng kêu to.
Cánh tay Hoàng Đan bị một bàn tay lớn chụp vào, sức lực kia lôi cậu đến ngồi ở trên đùi người đàn ông, đau khóc đi ra.
Đợi đến khi xe vững vàng, tài xế đầy đầu mồ hôi lạnh, cả người cũng ướt đẫm, hắn lau mặt, muốn mở miệng, cổ họng lại khô ráo không phát ra được âm thanh, chỉ có thể cứng nhắc ngồi trên ghế nghe tiếng khóc.
Đường môi Nhiếp Văn Viễn banh thẳng,“Con khóc cái gì?”
Hoàng Đan khóc nói,“Cậu ơi, con đau quá.”
Nhiếp Văn Viễn cau mày,“Đụng đầu rất mạnh hả?”
Bả vai Hoàng Đan rung động, nước mắt không ngừng rớt xuống, khóc cả khuôn mặt đều đỏ lên, thân mình cũng run rẩy.
Xe dừng ở tại chỗ, không gian chật chội chỉ có tiếng nức nở áp lực của thanh niên.
Tài xế trừng ở phía trước, nhìn không chớp mắt.
Trên quần Nhiếp Văn Viễn ướt mấy chỗ, hắn vỗ vỗ thanh niên trên đùi,“Tiểu Vu.”
Trong giọng nói không phải tình cảm nhẹ nhàng, mà là không kiên nhẫn, Hoàng Đan nghe ra được, cậu xê dịch từ trên đùi người đàn ông đến bên cạnh, cúi đầu tiếp tục khóc, thời gian khóc vẫn rất lâu, phải nhờ thuốc mỡ Lục tiên sinh cung cấp mới xoa dịu được đau đớn trên đầu.
Tích phân trong tủ con ruồi đang báo nguy, chỉ sợ phải chết đi sống lại ở thế giới này rồi.
Nhiếp Văn Viễn lấy khăn lau quần,“Con dính cái tật xấu này lúc nào vậy?”
Giọng Hoàng Đan khàn khàn,’’Dạ?”
Nhiếp Văn Viễn lau quần, hắn lau đơn giản rồi bỏ khăn vào trong túi,“Mặc dù cậu làm việc ở bên ngoài, nhưng ngày lễ ngày tết cũng sẽ trở về, chưa bao giờ thấy con yếu ớt như vậy.”
Hoàng Đan ngây ngẩn cả người,“Con chỉ sợ đau thôi.”
“Sợ đau?”
Nhiếp Văn Viễn cân nhắc vài chữ này, hình như hắn cười cười,“Lúc trước trán con bị rách, máu chảy đầy mặt, còn có thể hi hi ha ha với người khác, ngồi ở quán ăn ven đường uống xong mấy chai bia rồi tự lái xe về nhà, việc này là ba con nói cho cậu biết, nói con là nam tử hán*.”
* nam tử hán: đàn ông đích thực.
Tâm Hoàng Đan nói, hiện tại con cũng vậy mà.
Cậu mới xuyên việt đến được hai ngày, lại nhiều lần bị hoài nghi, trách thì trách tính nết chủ nhân thân thể này chênh lệch quá lớn với cậu, hơn nữa anh chị em của nguyên chủ rất nhiều, một gia đình rất lớn, có người bắt đầu nghi ngờ, những người khác đều sẽ biết, đây là tình huống cậu chưa từng trải qua.
Hoàng Đan nhíu mày tâm, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, tìm cớ cho mình.
Cậu không tìm không được, một không biết diễn kịch, hai sẽ không đóng vai người khác, ở thế giới thứ nhất đã từng thử , thật không được, chỉ có thể dùng biện pháp khác.
“Con cũng không biết sao lại thế này, từ trước không sợ đau, hiện tại lại sợ đau, sợ đến muốn chết luôn.”
Tâm lý Nhiếp Văn Viễn không hiểu tại sao lại sinh ra bài xích đối với chữ chết kia.
Hoàng Đan nhận ra không khí xung quanh người đàn ông không thích hợp, cậu ngậm miệng lại.
Tiếng nói chuyện trong xe ngừng lại, tài xế một lần nữa khởi động xe, lần này rất cẩn thận dè chừng, tốc độ có thể so với xe đạp, không đến nhanh nơi nào được.
Đến nơi, Hoàng Đan mở dù che xuống xe, giày đạp vào trong nước, ống quần nháy mắt bị ngâm vào, cậu giống tối hôm qua vẩy vẩy tay như vậy,“Con trở về, tạm biệt cậu.”
Xe chạy về phía trước, thanh niên trong kính chiếu hậu càng ngày càng mơ hồ, rất nhanh đã nhìn không thấy.
Tài xế lái xe, sắp xếp ngôn ngữ một chút,“Chủ nhiệm, lúc ngừng lại, cháu ngoại trai ngài dùng thân thể chắn cho ngài, cậu ấy là đứa trẻ ngoan, thật không giống với tin đồn.”
Nhiếp Văn Viễn hút điếu thuốc còn lại,“ Địa thế xung quanh an toàn rồi, không có trở ngại.”
Tài xế liếm liếm khóe miệng,“Lúc ấy là tình huống quá bất ngờ, kinh nghiệm hai mươi năm lái xe như tôi cũng không có biện pháp dự phòng, càng đừng nói đến cháu ngoại trai của ngài, cậu ấy thật sự dùng sinh mạng của bản thân mình để che chở cho ngài đó.”
Nói đến nơi đây, tài xế vừa suy nghĩ thì dứt khoát nhiều lời một câu,“Thằng bé đó hai năm trước từng sai phạm nhưng lúc đó cậu ấy còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, rất dễ dàng kết bang kết phái với người khác, trong lúc lao động cải tạo nhất định đã nhận được dạy bảo, nếu không cũng sẽ không làm hành động này.”
“Chủ nhiệm, đầu năm nay ai cũng giống nhau, dù sao cũng chỉ có một cái mạng, cho dù có tiền, cũng không thể có thêm một cái mạng, dùng mạng của bản thân đi bảo vệ một người thì lòng dạ sẽ không xấu đâu.”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Nhiếp Văn Viễn khẽ động,“Vậy ông nói xem, tại sao nó lại muốn làm như vậy?”
Tài xế nghẹn lời.
Ông sống đến từng tuổi này, chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua nào cháu ngoại trai sẽ lấy mạng bảo vệ cậu mình,“Có lẽ do cháu ngoại trai của ngài thân thiết với ngài, tôn kính kính yêu ngài.”
Nhiếp Văn Viễn dập tắt tàn thuốc,“Cháu ngoại trai nhỏ của tôi từ nhỏ đã sợ người cậu này, tôi vừa đến nhà nó thì nó biến mất dạng như con chuột thấy mèo, đầu không ló ra, nói không dám nói, trước mặt bạn bè thì đem người cậu này ra mắng không đáng một đồng, đó là tôn kính kính yêu hả? Còn nói đến thân thiết.”
Tài xế ngạc nhiên, vậy là sao? Vừa rồi ông tận mắt nhìn thấy, ông vui đùa,“Chủ nhiệm, theo như ngài nói, chắc cháu ngoại trai ngài không phải đã bị đánh tráo rồi đó chứ?”
“Không chắc.”
Nhiếp Văn Viễn trong lúc vô tình liếc đến một bóng dáng,“Vẫn là không thành thật.”
Tài xế mới đầu không rõ, thẳng đến ông nhìn thấy thanh niên ở trong con hẻm phía trước, đối phương nói về nhà nhưng không về, nói dối.
Hoàng Đan là không trở về, cậu đến thăm người bị hại Tiểu Vi.
Nhà họ Nhiếp có hai chị em gái, Nhiếp Hữu Hương là chị cả, Nhiếp Tú Cầm là chị hai, hiện tượng trọng nam khinh nữ rất thường gặp ở thành phố T, mẹ Nhiếp sinh đứa thứ ba là con trai, cũng thỏa mãn tâm ý của cả nhà, là một nhóc con bụ bẫm, đáng tiếc ba tuổi đã chết đuối bên trong ao nước rồi.
Năm đó nhận nuôi Nhiếp Văn Viễn, trên mặt ý nghĩa nào đó, cũng là thỏa mãn nguyện vọng có con trai của nhà họ Nhiếp, bù lại một chút tiếc nuối khi xưa.
Tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng dù sao cũng sửa lại thành họ Nhiếp.
Hoàng Đan phải nhận thức đối nhân xử thế ở thế giới này, cậu vừa vào cửa thì gọi người,“Dì nhỏ.”
“Tiểu Vu, mưa lớn như vậy sao con lại chạy đến đây?”
Nhiếp Tú Cầm aiiii một tiếng,“Con xem con kìa, quần đều ướt cả rồi, chờ chút, dì đi lấy quần của dượng để con mặc đỡ, phải mặc đỡ trước một chút, đừng để bị cảm.”
Hoàng Đan cởi giày đá bóng ướt sũng, chân đạp đến dép lê, cậu hắt xì, vuốt vuốt tóc ướt trên trán, một tay đều là nước.
Trận mưa này vẫn còn tiếp tục.
Tính cách hai chị em nhà họ Nhiếp hoàn toàn khác nhau, chị cả Nhiếp Hữu Hương tính cách mạnh mẽ, mặt mũi dễ nhìn, khi có người ngoài đến, sẽ lấy điểm tốt ra hết, chẳng sợ chồng chết, luôn cho người ta một loại cảm giác kiên cường “Tôi không cần dựa vào người khác”, bà giấu diếm một mặt khác, chỉ bại lộ trước mặt Nhiếp Văn Viễn, cũng không có cách nào, hoàn toàn suy nghĩ vì tiền đồ của con trai mà thôi.
Mà Nhiếp Tú Cầm lại rất yếu đuối, bà có một diện mạo khổ tình, thuộc về cái loại không mở miệng, là kiểu phụ nữ để người khác nhìn sẽ sinh ra lòng thương hại.
Hoàng Đan thay quần,“Dì nhỏ, chị Tiểu Vi có khỏe không?”
Nhắc tới con gái, hốc mắt Nhiếp Tú Cầm lập tức đỏ,“Không thể tốt được, con bé vừa tỉnh, con đi thăm con bé đi.”
Hoàng Đan đi cùng Nhiếp Tú Cầm đến một gian phòng phía nam.
Cậu thấy được Tiểu Vi, nhìn còn đẹp hơn so với tưởng tượng của mình, rất khác với Trần Tiểu Nhu dịu dàng, đáng tiếc trong mắt trống rỗng, vẻ mặt không có một chút cảm xúc nào.
Chu Vi Vi đang nhảy múa, cô nhón mũi chân lên, xoay tròn một lần rồi lại một lần, dáng người nhẹ nhàng, giống như lông vũ, cũng giống một hạt bụi, xinh đẹp không có tính xâm lược, rất mềm mại.
Hoàng Đan không đánh vỡ yên tĩnh này, cậu nghe được thông tin ở quán bar, nhìn bộ dạng Chu Vi Vi không giống như người ta nói người không ra người, có phải do cô từng gặp kích thích, cho nên mới không có loại dấu vết này?
Chu Vi Vi té ngã xuống đất, Nhiếp Tú Cầm cuống quít chạy đến nâng người dậy,“Tiểu Vi, con ngã có sao không?”
Người trong cuộc không phản ứng, ngồi ngơ ngẩn ở đó.
Hoàng Đan tiến lên giúp một tay, giúp Nhiếp Tú Cầm đỡ Chu Vi Vi đến trên giường, cậu nói,“Chị Tiểu Vi, em là Tiểu Vu.”
Chu Vi Vi thờ ơ.
Hoàng Đan đổi câu,“Chị em là Trần Tiểu Nhu, anh em là Trần Phi, chị có nhớ……”
Một khắc trước Chu Vi Vi vẫn còn ngẩn ngơ, hiện tại đột nhiên lớn tiếng rít the thé lên.
Âm thanh đó giống như một cây kim, chui ngay vào trong màng nhĩ của Hoàng Đan, đầu cậu hoa mắt chóng mặt, khi thính giác khôi phục, Nhiếp Tú Cầm đang gắt gao đè chặt con gái, một bàn tay nhét ở trong miệng con gái, máu chảy đến trên giường, nhuộm thành một mảng đỏ tươi.
Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy,“Dì nhỏ, dì mau lấy tay ra đi.”
Nhiếp Tú Cầm nói không thể lấy, run cầm cập nói,“Con bé…… con bé sẽ cắn bản thân bị thương……”
Hoàng Đan đi tìm khăn mặt trở về, kêu Nhiếp Tú Cầm lấy tay ra, cậu nắm cằm Chu Vi Vi, nhét khăn mặt vào trong miệng.
Chu Vi Vi lại bất động, im lặng giống như búp bê.
Hoàng Đan thở ra một hơi, phía sau lưng toàn ướt.
Nhiếp Văn Viễn có hai cháu ngoại trai, hai cháu ngoại nữ, hắn chú ý đến Chu Vi Vi nhiều nhất, bởi vì khi hắn còn trong thung lũng, là Nhiếp Tú Cầm giúp đỡ hắn.
Lần này Chu Vi Vi gặp chuyện không may, Nhiếp Tú Cầm khóc cầu xin Nhiếp Văn Viễn điều tra ra hung thủ, đòi công bằng về cho con gái mình.
Nhiếp Tú Cầm từ trong phòng con gái đi ra, băng vết thương trên tay đơn giản, cũng không phải lần đầu tiên, trên một cánh tay bà có vết sẹo ở vài nơi, sâu cạn chiếm vị trí lớn, đều là sau khi con gái gặp chuyện không may mới có.
“Tiểu Vu, vừa rồi cũng may có con, con có muốn ở lại chỗ dì nhỏ một đêm không?”
Hoàng Đan từ chối.
Cậu đi ra từ sân lớn, người vừa đi đến đầu hẻm thì bị kéo vào trong một chiếc xe.
Toàn bộ quá trình liền một mạch, Hoàng Đan không hề có phòng bị, khi cửa xe đóng lại, lỗ tai cậu vang tiếng ong ong.
Hoàng Đan xoa thái dương, cậu quên chuyện của Vương Minh nữa.
Vương Minh châm biếm,“Nhóc con, cậu không phải vừa nhận tiền là quên chuyện cần làm chứ? Tôi thấy cậu chắc là vậy rồi, qua thêm một đêm, chắc cậu cũng quên luôn tên họ của mình rồi nhỉ.”
Hoàng Đan không nhìn gã châm chọc khiêu khích,“Ông tìm tôi có việc gì?”
Vương Minh kêu thân tín mình lái xe, gã vỗ vỗ bả vai thanh niên,“Tôi đến nhắc nhở cậu.”
“Trời mưa không ngừng, tôi sợ cậu chỉ lo đi dạo ở trong mưa, quên mất Vương Minh tôi, vậy thì cũng không tốt, cậu nói đúng không?”
Hoàng Đan không quá hiểu rõ, Vương Minh sốt ruột muốn kéo Nhiếp Văn Viễn xuống như vậy, rốt cuộc là có tâm tư gì? Với địa vị của gã, không cần phải thắt chặt một vị trí chủ nhiệm không buông như vậy chứ.
“Anh Vương muốn vị trí của cậu tôi sao?”
Vương Minh nói giỡn,“Có một số việc không phải cậu nên hỏi đến, khi chúng ta đạt thành thỏa thuận, tôi đã từng nhắc nhở cậu, nhưng mà có câu tôi có thể nói cho cậu biết, cậu của cậu cũng không phải là người bình thường, đối với những người tôi từng quen biết, so về tài làm bộ làm tịch, không ai hơn được cậu của cậu đâu.”
“Cậu ta dính dáp đến nhiều quan hệ lắm, nếu lật đổ được cậu ta, không biết có bao nhiêu người muốn tranh cướp mấy miếng thịt trên người cậu ta đâu, cậu cứ chờ xem kịch vui đi.”
Trong lòng Hoàng Đan sớm đã sơ lượt được nét chính, cậu vẫn hỏi,“Cậu tôi có phải vẫn còn sản nghiệp khác, hoặc là thân phận khác không?”
Vương Minh nói,“Tò mò à? Về hỏi cậu của cậu đi.”
Hoàng Đan,“……”
Cậu nhớ đến một vạn dưới giường, đó là củ khoai phỏng tay, có nên lén lút nói cho Nhiếp Văn Viễn không?
Vương Minh nheo mắt,“Nếu cậu muốn đánh trống lui binh, đem tiền đưa cho cậu của cậu, nói hết chân tướng sự việc cho cậu ta biết, nói tất cả đều là tôi ép buộc cậu, còn trông cậy vào cậu ta có thể tha thứ cho cậu, vậy thì có thể nói hai năm lao động cải tạo của cậu không bằng một cái rắm.”
Hoàng Đan không nói chuyện.
Đáy mắt Vương Minh xuất hiện lệ khí,“Nhóc con, cậu đã lên thuyền này rồi, lúc trước là do cậu tự lên, không ai cầm dao kề cổ cậu cả, lúc này muốn rời thuyền thì không có khả năng đó đâu.”
Hoàng Đan nói,“Đừng uy hiếp tôi, tôi không phải con nít.”
Vương Minh kinh ngạc, lúc trước tìm tới người này, rất dễ khống chế, hiện tại không giống nhau, không thể nói rõ thay đổi chỗ nào, rất lạ,“Tôi thay đổi chủ ý, cậu chỉ có thời gian một tháng.”
Hoàng Đan nói,“Không thể được.”
Lúc đó Vương Minh cho là cậu thả rắm thôi, lời nói xong thì đuổi người xuống xe.
Hoàng Đan bắt cửa xe, người còn trong xe,“Anh Vương, tôi có thể hỏi anh chuyện này không?”
Vương Minh nói,“Không thể.”
Hoàng Đan nói,“Cậu tôi đang điều tra chuyện của chị họ tôi, anh có từng nghe nói không?”
Vương Minh nói,“Tôi không có hứng thú với chuyện nhà người khác.”
Hoàng Đan nói,“Tôi nghe người ta nói anh Vương có quen biết với chị họ của tôi……”
Cánh tay Vương Minh duỗi ra, cưỡng ép mở cửa xe rồi đẩy thanh niên đi ra ngoài.
Xe lái đi trước mặt Hoàng Đan, một thân cậu dính nước, trong đôi mắt cũng có, cậu lau mặt, lại xoa xoa mắt, mở dù ra đi về nhà, thuận tiện chỉnh lý lại manh mối vừa mới có được.
“Anh Vương, thằng nhóc đó có chút kỳ quái, có muốn phái người theo dõi không?”
Người lái xe trẻ tuổi nói,“Chuyện còn chưa thành, lỡ như cậu ta cầm tiền trốn đi mất thì lại càng phiền phức hơn.”
Vương Minh nói không cần,“Người nhà cậu ta đều ở thành phố T, trốn không thoát đâu.”
“Cũng đúng, vẫn là anh Vương suy xét chu đáo.”
Người trẻ tuổi nói,“Dáng vẻ chị của cậu ta thật tốt, dáng người không giống với mấy người phụ nữ khác.”
Vương Minh nhàn nhạt nói,“Thế nào, cậu có ý với Trần Tiểu Nhu à?”
Không khí trong xe đột nhiên thấp xuống, mặt người trẻ tuổi trắng bệch, cậu ta vội vàng lắc đầu,“Không dám không dám, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”
Vương Minh khôi phục dáng vẻ bình thường,“Chuyện đàn bà đều giống nhau cả thôi, cậu muốn chơi thì đến Nam Phong báo tên tôi, tùy ý chơi bao nhiêu cũng được.”
“Được ạ, đa tạ ý tốt anh Vương.”
Người trẻ tuổi không lại dám nhắc tới ba chữ Trần Tiểu Nhu này.
Một trận lũ lụt ngâm toàn bộ thành phố T, đến trường đi làm đều cuộn ống quần đi trong nước, té ở nơi nào thì bò lên từ nơi đó, giày đều là nước, đổ đầy, đi đường phải cố hết sức.
Phát thanh đưa tin mực nước có thể sẽ còn tăng nữa, nhắc nhở người dân nghĩ cách cứu viện, cùng nhau khắc phục tai nạn lần này.
Các nơi toàn quốc đều có đội ngũ chống lũ, có giải phóng quân ngồi ở trong xe tải, đến nơi nào cũng là hình tượng thành thị, cũng có bóng người trong bọn họ kiên quyết khiêng bao cát.
Xảy ra lũ lụt, có người không có nhà, có người không có mạng, nước trong ngõ nhỏ đến vị trí mắt cá chân, hàng xóm láng giềng như thường bưng bát cơm ngồi ở cửa.
Trong nhà không có khách, thức ăn trên bàn còn kém xa.
Nhiếp Hữu Hương xào một trái dưa chuột, một rau hẹ tráng trứng, ở giữa là gà nướng còn thừa tối hôm trước, bên trong không còn mấy miếng gà, giữa trưa bà bỏ rất nhiều bánh trôi vào, tràn đầy một khay lớn, hương vị kém một chút, nhưng tốt xấu cũng có vị, tốt hơn đậu hủ rau xanh rất nhiều.
Hoàng Đan ngồi ở phía dưới băng ghế gấp đồ ăn, cửa truyền đến tiếng động, bác gái hàng xóm bưng bát cơm vào tới.
Quan hệ ngày thường rất tốt, chuyện thường ngày hay đưa đến cửa, khách khí lăn qua lộn lại cũng nói vài câu, người nói không chán, người nghe cũng không chán, người sống trên đời, muốn tránh cũng không tránh được.
Hoàng Đan đối với hàng xóm nói chuyện không có hứng thú, cậu tự ăn bánh trôi sơn phấn của mình.
Nói nói, Nhiếp Hữu Hương lấy khăn lau tay,“Ăn ở chỗ tôi đi.”
Bác gái nói không cần,“Tôi về nhà được rồi.”
Nhiếp Hữu Hương nói bà khách sáo với tôi làm gì,“Cơm thừa canh cạn thôi, giữa trưa tôi nấu nhiều lắm, đủ ăn mà.”
Bác gái nói thật không dùng.
Nhiếp Hữu Hương không nói hai lời liền múc một bát cho bác gái, còn gọi Trần Phi và Trần Tiểu Nhu ngồi ở đó, chừa cho bà ta một vị trí.
Bác gái bị kéo vào bên trong, hai người nhường qua nhường lại, bát trước đó lấy ra, phía trên có một vết nứt, bị hai người kéo ra, mỗi người một nửa.
Hoàng Đan thiếu chút nữa đã phun hết đồ ăn trong miệng ra
Cho dù không phun, Trần Tiểu Nhu đối diện vẫn luôn có biểu cảm phản cảm, cô ta bưng bát đũa đi về trên phòng ăn.
Hoàng Đan phát hiện chỉ có bản thân cảm thấy kinh ngạc nhìn Nhiếp Hữu Hương và hàng xóm, Trần Phi và Trần Tiểu Nhu đều đã quen rồi.
Hoàng Đan xác định lần này xuyên việt có thể trải nghiệm được cái gì rồi.
Vài ngày sau, nước trong ngõ nhỏ ngập lên đến đùi, hàng xóm láng giềng không có cách nào khác đi qua cửa được, một đám ở trước cửa nhà bưng thao múc nước tạc ra bên ngoài, mệt muốn chết, ngay cả sức lực nói chuyện tào lao cũng không có.
Hoàng Đan cũng múc nước ở nhà chính đổ ra bên ngoài, sân nhà nguyên chủ cũng bị ngập, tầng một không có cách nào ở được, tầng hai chỉ có một gian phòng Trần Tiểu Nhu.
Nhiếp Hữu Hương lội nước đi ra ngoài, dùng gọi điện thoại bàn ở siêu thị nhỏ gọi cho Nhiếp Văn Viễn, nói rõ tình huống trong nhà, hi vọng một khoảng thời gian nữa sẽ qua, chờ khi hết ngập thì sẽ trở về.
Nhiếp Văn Viễn có mấy căn nhà ở vài nơi, trừ được phân, còn lại đều là tự hắn mua, trong đó có một căn ở chỗ rất tốt, không bị ảnh hưởng gì cả.
Nhiếp Hữu Hương đợi đến khi Nhiếp Văn Viễn đồng ý, bà về nói với con trai con gái,“Các con thu dọn một chút rồi đến chỗ của cậu ở tạm một thời gian.’’
Trần Tiểu Nhu nói cô ta muốn vào bên trong đoàn ở,“Tháng sau đã là hội diễn văn nghệ, con phải gấp rút tập luyện.”
Nhiếp Hữu Hương tùy cô ta, diễn xuất quan trọng,“Còn Tiểu Phi Tiểu Vu, các con thì sao?”
Trần Phi lắc đầu,“Thôi, con không đi, ở chỗ cậu không được tự nhiên, ở nhà tốt hơn.”
Anh ta nói,“Dù sao Tiểu Nhu cũng vào bên trong đoàn rồi, con ở phòng em ấy là được.”
Còn Hoàng Đan không tỏ thái độ.
Trần Phi nói,“ Giường Tiểu Nhu không lớn, hai người ngủ không được, Trần Vu mày đến chỗ cậu đi.”
Trần Tiểu Nhu muốn nói, bị anh trai cô ta giành trước, ý không khác nhau lắm, cô ta không muốn em trai ở phòng mình, rất ghét bỏ, sợ đối phương làm loạn đồ của mình, lại làm hư, đến đến lúc đó điều chẳng ai vui vẻ gì.
Nhiếp Hữu Hương nhìn con trai nhỏ,“Cậu con nói tối nay dì nhỏ sẽ dẫn Tiểu Vi qua, con đi cũng tốt, có thể giúp dì nhỏ chăm sóc Tiểu Vi.”
Hoàng Đan chú ý tới biểu cảm thay đổi một chút của Trần Phi và Trần Tiểu Nhu,“Được, con đến nhà cậu.”
Cậu cầu mà không được.
Tùy ý lấy mấy bộ quần áo và đồ dùng sinh hoạt, Hoàng Đan ngồi trên thùng gỗ chèo ra khỏi ngõ nhỏ, được giải phóng quân kéo lên thuyền nhỏ, đến nhà Nhiếp Văn Viễn.
Bình luận