“Cô không phải là Thanh Dung.” Lâm Thành Phong đưa tay lên chặn đôi môi đang muốn hôn lên môi mình của Đinh Mẫn Ly.
Đinh Mẫn Ly đang nhắm mắt bổng cảm thấy có một lực đè lên môi mình, lại nghe thấy câu nói của Lâm Thành Phong, lập tức mở mắt hoảng sợ nhìn anh, cô ta thể tin được, sao anh lại có thể phát hiện ra mình không phải là Bạch Thanh Dung chứ.
“Thành Phong, em là Thanh Dung đây mà, là Thanh Dung của anh đó, anh nhìn em đi.” Đinh Mẫn Ly nhìn Lâm Thành Phong lảo đảo rồi ngất xỉu dưới chân mình, vội vàng đỡ anh đi về giường, cô ta không thể từ bỏ như vậy được, tính ra thì hôm nay cô cũng chẳng làm gì cả, chỉ muốn chụp lại vài bức ảnh mờ ám giữa mình và Lâm Thành Phong thôi.
Cô ta phải vất vả lắm mới có cơ hội như thế này, bỏ lỡ rồi thì không biết phải bao lâu nữa mới có cơ hội khác.
Lâm Thành Phong cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng, được Đinh Mẫn Ly dìu đến giường, nhìn dáng vẻ cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại của Lâm Thành Phong, trên môi Đinh Mẫn Ly nở nụ cười đắc ý.
Cởi từng chiếc cúc áo một, sau đó cởi chiếc áo bên ngoài ra, chỉ để lại mỗi bộ đồ nội y, đứng ở đó nhìn Lâm Thành Phong.
“Thành Phong, em rất nhớ anh.” Vừa nói cô ta vừa đi đến bên cạnh Lâm Thành Phong.
Mặt Lâm Thành Phong lúc này hơi ửng hồng, mồ hôi lại chảy dọc từ cổ chảy xuống, nhuộm ướt cả cổ áo.
Đinh Mẫn Ly đưa tay lên sờ trán Lâm Thành Phong, cảm nhận được độ nóng bỏng nơi trán anh khiến cô ta không khỏi cảm thấy mừng rỡ, xem ra hôm nay ông trời đã hoàn toàn đứng về phía cô ta rồi.
Lâm Thành Phong đang sốt, có thể tin chắc rằng chỉ cần cô cố gắng một chút là có thể khiến Lâm Thành Phong nghĩ mình là Thanh Dung.
Đinh Mẫn Ly nhìn đôi mắt lờ đờ mơ hồ mất đi tiêu cự của Lâm Thành Phong, nhếch môi cười.
“Thành Phong, em rất nhớ anh.” Nói xong, cô ta đẩy Lâm Thành Phong ngã xuống giường, nhấc chân ngồi vắt ngang giữa phần hông của anh.
Cô ta hứng phấn đến mức cả người đều khẽ run lên, ngay cả tay cũng có chút không kiểm soát được, dù chỉ là cởi cúc trên người Lâm Thành Phong ra thôi, vậy mà phải rất lâu xong mới có thể cởi xong.
Nhìn lồng ngực cường tráng của Lâm Thành Phong, chắc chắn anh thuộc mẫu người bên ngoài gầy gò bên trong xôi thịt, Đinh Mẫn Ly không khỏi cảm khái, ông trời quả thật quá ưu ái Lâm Thành Phong rồi, không nói đến chuyện anh từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa giàu sang, vậy mà ông trời không những ban cho anh gương mặt tuấn tú say đắm lòng người, lại còn ban cho anh một thân hình đẹp đến vậy.
Tay Đinh Mẫn Ly nhẹ nhàng sờ lên da thịt của Lâm Thành Phong, cô ta từ từ tay trượt dần xuống dưới, cử chỉ nhẹ nhàng chạm vào da thịt mình của cô ta khiến Lâm Thành Phong khẽ run lên, đặt tay mình lên tay của cô ta, kéo tay cô vuốt ve cơ thể mình, Đinh Mẫn Ly nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Lâm Thành Phong, cúi đầu hôn lên lồng ngực của anh, bàn tay mềm mại cứ thế vuốt ve dần xuống bên dưới, đến thẳng bên hông của Lâm Thành Phong.
Cô ta thành thục cởi dây thắt lưng của anh ra, nhưng đúng lúc cô ta nóng vội muốn cởi chiếc cúc quần của Lâm Thành Phong ra, thì lại bị anh giữ chặt tay kéo ra.
“Đinh Mẫn Ly?” Lâm Thành Phong dù choáng váng, nhưng bởi vì là đàn ông nên lực của anh rất lớn, bàn tay nắm lấy tay của Đinh Mẫn Lycũng không hề buông lỏng.
Đúng lúc bàn tay cô ta đặt lên phần dục vọng nóng bỏng của mình, anh bỗng nhiên thức tỉnh, người trước mắt anh vốn không phải là Bạch Thanh Dung, cô vợ nhỏ của anh từ trước nay luôn e thẹn, sao lại có thể hành động bạo dạn như vậy được cơ chứ.
Đinh Mẫn Ly cảm thấy cổ tay đau rát, nén cơn đau, ra vẻ đáng thương nhìn Lâm Thành Phong nói.
“Thành Phong, em là Thanh Dung đây mà.” Thế nhưng câu nói kia vừa mới thốt ra, lại nhận một cái bạt tai của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong lắc lắc đầu, nhìn Đinh Mẫn Ly, ánh mắt tuy mờ ảo nhìn không rõ người nữa, những anh chắc chắn rắng người kia tuyệt đối không phải là Bạch Thanh Dung vợ anh.
“Cút, Thanh Dung của tôi không bao giờ hèn hạ như vậy.” Anh lạnh lùng gằn đầy giận dữ khiến Đinh Mẫn Ly sợ đến mức run bắn.
Nói xong, Lâm Thành Phong loạng choạng đứng lên đi ra khỏi phòng nghỉ, lảo đảo bước đi, tưởng như bất cứ lúc nào anh cũng có thể ngã xuống vậy.
Đinh Mẫn Ly muốn đuổi theo, nhưng trên người cô ta chỉ mặc mỗi đồ lót, nếu bị người khác nhìn thấy, vậy cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại công ty nữa.
Cô ta vội vàng nhặt quần áo vứt ở dưới đất lên mặc vào, đến khi cô ta đi ra phòng nghỉ, thì Lâm Thành Phong cũng đã đến cửa phòng làm việc rồi.
Lách cách mở khóa phòng làm việc ra, nhưng ngay sau đó Lâm Thành Phong lại ngã phịch xuống dưới đất, không thể đứng dậy nổi.
Trong lúc Đinh Mẫn Ly còn đang suy nghĩ mình có nên tiếp tục hành động nữa hay không, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, cô ta vội vàng chạy đến chỗ Lâm Thành Phong, nhìn anh hô to.
“Chủ tịch, chủ tịch, chủ tịch làm sao thế này?” Giọng của Đinh Mẫn Ly nhanh chóng thu hút được sự chú ý của người đứng bên ngoài cửa, cửa bị mở ra, Cường vừa đi đặt cơm về xuất hiện ở trước cửa, Đinh Mẫn Ly may mắn xoay chuyển được tình thế, nếu không, để Cường nhìn thấy thì quả thực vô cùng xấu hổ, đợi sau khi Lâm Thành Phong tỉnh lại, nhất định sẽ đi tính sổ với cô.
“Chủ tịch sao thế này?” Cường nhìn thấy Lâm Thành Phong đang ngất xỉu dưới đất liền vội vàng ngồi thụp xuống kiểm tra tình hình của chủ tịch.
Sau khi phát hiện anh bị ngất xỉu, liền vội vàng cõng anh lên đi về phía thang máy.
Đinh Mẫn Ly vội vàng đi theo: “Cường, hay là chúng ta gọi xe cứu thương đi, có vẻ như bệnh của chủ tịch rất nghiêm trọng.” Đinh Mẫn Ly vội vàng nói, lúc cô cởi áo của anh ra thấy trên ngực anh có vết thường, lẽ nào việc anh bị sốt và vết thương này có liên quan đến nhau.
“Không phải chuyện của cô, liệu mà giữ mồm giữ miệng.” Cường lạnh lùng liếc nhìn Đinh Mẫn Ly nói, nếu giờ gọi xe cứu thương, như thế chẳng phải sẽ nói cho cả thế giới biết Lâm Thành Phong bị thương hay sao.
Vài kẻ địch của Lâm Thị biết được chuyện này, nhất định sẽ nắm bắt thời cơ để đả kích Lâm Thị.
Thang máy đã đến hầm để xe ở tầng hầm, Cường cõng Lâm Thành Phong đi đến xe, Đinh Mẫn Ly nhanh chóng mở giúp cửa xem ra, đỡ Lâm Thành Phong ngồi yên vị trong xe xong, đang định ngồi vào trong xe thì Cường nói.
“Vừa rồi cảm ơn cô, nhưng cô Đinh đây lại là người của công chúng, nếu như xuất hiện trong bệnh viện, nhất định người ngoài sẽ không ngừng suy đoán, cô Đinh vẫn nên ở lại công ty thì hơn.” Nói xong, Cường nhanh chóng lái xe rời đi, đi thẳng về phía bệnh viện.
Đinh Mẫn Ly nhìn chiếc xe phóng vút đi, tức giận nắm chặt tay lại, đợi xe của Cường đi mất rồi, Đinh Mẫn Ly mới lên thang máy quay về phòng làm việc của mình.
Trợ lý mới vừa trở về, Đinh Mẫn Ly nhìn bộ dạng hớn hở của cô ta, cảm thấy bực tức trong lòng, cô ta không khỏi cảm thấy mình vẫn chưa đủ may mắn, nghĩ đến lời nói khinh bỉ của Lâm Thành Phong, liền cảm giác như bị người khác hung hăng tắt cho hai cái bạt tai vậy, có điều cô ta vẫn may mắn khi không bị làm mất mặt trước nhiều người.
“Cô chết ở đấy à, đi lâu như thế mới về, hay là không muốn làm nữa chứ gì.” Đinh Mẫn Ly chỉ có thể trút giận hết lên người người cô trợ lý nhỏ, cô trợ lý cảm thấy vô cùng oan ức, chẳng phải trước đó cô ta nói mình có thể đi nghỉ ngơi một chút sao, sao bây giờ đã trở mặt rồi, người trợ lý bất đắc dĩ thở dài, vội vàng bưng trà dưỡng da đến cho Đinh Mẫn Ly, để cô ta nguôi cơn giận.
Bọn họ không giống nhau, cô ta là một minh tinh lớn, chỉ cần nhận 1 hợp đồng quảng cáo thôi thì sẽ nhận được vài trăm triệu đồng, còn cô bận đông bận tay cả tháng trời mới chỉ nhận được vài triệu tiền lương, may mắn thì gặp minh tinh có tính tình tốt, nhưng xem ra lần này cô gặp người có tính khí xấu rồi, cô đi theo Đinh Mẫn Ly lâu như vậy, bên cạnh cô ta từ lúc cô ta mới chân ướt chân ráo bước vào ngành này, nhưng cho dù nhiều năm như vậy đã trôi qua, cô vẫn không thể nào đoán ra được Đinh Mẫn Ly đang vui hay đang giận.
Cường lái xe đưa Lâm Thành Phong đi đến bệnh viện, kiểm tra một lượt, nguyên nhân là do dạo gần đây anh ăn uống nghỉ ngơi không tốt, chưa kể lại vô cùng căng thẳng mệt nhọc, vết thương không những không phục hồi tốt, mà còn bị nhiễm trùng nhẹ dẫn đến sốt cao.
Cường rất sốt ruột, không ngừng hỏi bác sĩ điều trị thế nào, bác sĩ kiến nghị nên để Lâm Thành Phong ở lại bệnh viện để quan sát.
Thế nhưng Lâm Thành Phong nhất quyết không ở lại, muốn đi tìm Bạch Thanh Dung, chuyện đến nay đã qua lâu rồi, nhưng vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào liên quan đến cô, chỉ cần không tìm được cô một chút thôi, đã khiến anh không thể nào an tâm được.
…
Bạch Thanh Dung sống tại Pháp rất thoải mái, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác có chút cô đơn, rảnh rỗi sẽ lên mạng lướt web, muốn lên tìm xem có tin bên lề nào liên quan đến Lâm Thành Phong không, nhưng tìm mãi vẫn chẳng có tin gì cả, ngay cả thông tin về Lâm Thành Phong cũng ít đến đáng thương.
Ban đầu cô còn nghĩ muốn thông qua mạng internet rộng lớn xem xem người tim cô luôn mong nhớ rốt cuộc đang làm gì, Bạch Thanh Dung không ngừng cảm thấy hành động của mình vô cùng buồn cười, hôn nhân của bọn họ là chẳng qua cũng chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, chẳng qua Lâm Thành Phong cho cô một chút thể diện, đối xử tốt với cô một chút thôi, vậy mà cô đã quên đi tất cả mà nhầm tưởng rằng anh đã yêu mình.
Nhưng cái gọi là tình yêu nó yếu đuối biết bao, cô bị bắt cóc lâu đến vậy, lại chẳng nghe thấy bất kỳ tin tức nào về chuyện Lâm Thành Phong tìm kiếm cô.
Hạ Dũng nhìn dáng vẻ cô đơn của Bạch Thanh Dung, trong lòng dường như lộ rõ sự chua xót, người anh yêu lại chẳng yêu anh, cho dù anh có nhốt cô lại, cũng chẳng thế giữ được trái tim cô.
Hạ Dũng bỗng cảm giác mình thật hèn hạ, đến bản thân mình còn khinh bỉ chính mình, nhưng anh biết làm sao đây, tình yêu vốn là một chuyện vô cùng đau khổ mà bản thân lại chẳng biết trước được, nhưng anh thực sự muốn kéo người phụ nữa anh yêu cùng chìm trong đau khổ sao.
Bỗng nhiên anh cảm thấy hình như mình vừa ngộ ra một điều gì đó, anh nói với mình rằng, cứ để anh ích kỷ một tháng này thôi, dùng thời gian một tháng để đổi lấy hạnh phúc cả đời, mọi thứ đều đáng giá.
Đời này có thể sống bên Bạch Thanh Dung một tháng này thôi, anh thực sự thấy quá đủ rồi, cho dù vẫn cảm thấy tiếc nuối, nhưng lần này anh thực sự phải buông tay rồi.
Hạ Dũng vẫn luôn không rời nửa bước ở bên cạnh Bạch Thanh Dung, khoảng thời gian hạnh phúc thực sự trôi qua nhanh lắm, khoảng thời gian một tháng này chớp mắt đã sắp đến rồi, càng thấy thời gian dự tính, anh lại càng không nỡ.
Nhưng bên phía thành phố X kia, Lâm Thành Phong đã khỏe hơn nhiều, điều động tất cả lực lượng bắt đầu tìm kiến Bạch Thanh Dung, với khả năng của anh sớm muộn gì cũng tìm đến đây.
Hạ Dũng nhìn lại khoảng thời gian này, mặc dù mỗi ngày đều cười rất vui vẻ, nhưng nụ cười vẫn chưa ngập tràn trong đáy mắt Bạch Thanh Dung, lòng anh đưa ra một quyết định.
“Thanh Dung, em phải nhớ kỹ, trên đời này người yêu em nhất là anh, thứ hạnh phúc em muốn anh không cho em được, vậy anh sẽ đưa em đến bên hạnh phúc em cần.” Dưới bóng đêm, Hạ Dũng không giấu nổi sự thương cảm trong lòng, nhìn Bạch Thanh Dung ở bên cạnh cửa sổ trong phòng.
Bạch Thanh Dung lúc này đang đứng bên cửa sổ ngây ngốc nhìn những ngôi sao trên trời, Hạ Dũng chẳng cần đoán, cũng biết cô đang nhớ đến ai, sự đau khổ tràn ngập lòng anh.
“Chỉ cần em cúi đầu, anh vẫn luôn đợi em.” Hạ Dũng nhìn bóng hình nhỏ bé của Bạch Thanh Dung, cười cay đắng, dưới ánh trăng, khóe mắt anh lấp lánh thứ ánh sáng trong suốt.
Gió đêm khẽ thổi, thổi bay sự ẩm ướt nơi khóe mắt Hạ Dũng, nhưng lại không thổi tan những sầu bi trong lòng anh.
Một lúc lâu sau, Bạch Thanh Dung xoay người trở về trong phòng, trái tim đã sớm nhuốm lạnh trong sự chờ đợi.
“Lâm Thành Phong, anh thực sự tuyệt tình như vậy sao, dù em mất tích anh cũng không chút động lòng như vậy sao?” Người đau lòng đâu chỉ có mình Hạ Dũng, Bạch Thanh Dung càng vì lâu ngày không thấy tin tức gì của Lâm Thành Phong mà chờ đợi trong tuyệt vọng.
Trong biệt thự nhà họ Lâm tại thành phố X, Lâm Thành Phong đột nhiên tỉnh giấc bật dậy, nhìn sang vị trí trống không bên cạnh, không khỏi đưa tay nhẹ nhàng sờ lên vị trí Bạch Thanh Dung nằm ngủ.
Nơi đó đã không còn hơi ấm của cô, nhưng hơi thở của cô dường như vẫn quanh quẩn đâu đây trong phòng.
“Thanh Dung, em đang ở đâu?”
Bình luận