Từ khi cô gái kia xuất hiện thì Lâm Thành Phong vẫn luôn ra sức bảo vệ cô ta. Bây giờ còn muốn kết hôn nữa. Đinh Mẫn Ly cô đã ở bên Lâm Thành Phong năm năm, vậy dựa vào cái gì mà cô gái kia giành hết thứ tốt về mình chứ. Đinh Mẫn Ly càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng.
Bộ móng tay màu đỏ được chăm chút một cách cẩn thận cũng bị cô ta bóp gãy, lúc này Đinh Mẫn Ly đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Đồ đê tiện, cô cũng không thể trách tôi được.” Đinh Mạn Lê nhanh chóng lau khô nước Tắt, sau đó lại chỉnh lại lớp trang điểm của mình.
Cô gọi điện thoại bluetooth trên xe: “Gọi A Bưu tìm mấy người đến, có việc để làm.”
Sau khi cúp máy thì đôi môi đỏ mọng của Đinh Mẫn Ly khẽ nhếch lên: “Lâm Thành Phong chỉ có thể là của tôi.”
Rồi cô ta đạp ga và lao đi trong đêm…
Cường chậm rãi lái xe, còn Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong không nói một lời. Cô quay sang ngắm cảnh đường phố ở bên ngoài, còn anh nhắm mắt trầm tư, khiến bầu không khí ở trong xe trở nên đè nén.
“Cường, cậu thông báo xóa bỏ hết hoạt động của Đinh Mẫn Ly trong năm nay.” Lâm Thành Phong hờ hững nói. Mệnh lệnh này của anh làm cho Cường phải ngẩn người: “Dạ vâng.”
Lâm Thành Phong quay sang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Bạch Thanh Dung: “Còn đau không?”
Bạch Thanh Dung vẫn cứ tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Tôi không sao cả, anh đi an ủi cô ta đi.” Sau khi cô nói xong lời này thì bầu không khí trong xe lại càng thêm kỳ quái. Những lời này của cô khi vào đến tai của Lâm Thành Phong lại mang theo một chút ghen tuông. Cơn giận của Lâm Thành Phong cũng vì những lời này mà vơi đi phần nào.
Sau khi về đến nhà họ Lâm, Lâm Thành Phong bảo Thi mang thuốc mỡ giảm sưng đến, còn Bạch Thanh Dung đang cố gắng gỡ mái tóc mà Cúc đã mất rất lâu để tết.
Lâm Thành Phong cầm tuýp thuốc mỡ đi đến bên cạnh Bạch Thanh Dung, sau đó thấm một ít ra bông y tế rồi muốn giúp cô bôi thuốc, nhưng Bạch Thanh Dung lại nghiêng người né tránh: “Anh Lâm, để tôi tự bôi là được rồi.”
“Tôi đã nói em hãy gọi tôi là Thành Phong rồi mà.” Lâm Thành Phong vẫn cứ tiếp tục giúp cô bôi thuốc mặc kệ Bạch Thanh Dung có muốn hay không, Bạch Thanh Dung thấy vậy cũng lười không muốn tránh.
Lâm Thành Phong cẩn thận giúp Bạch Thanh Dung bôi thuốc, vẻ mặt của anh giống như có thể nhìn thấu đến từng lỗ chân lông trên gương mặt của Bạch Thanh Dung vậy. Bởi vì khoảng cách của hai người rất gần nên cô có thể ngửi được mùi nước Goa và hơi thở ấm áp của anh.
Bạch Thanh Dung ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lâm Thành Phong ở trong gương, ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú của anh khi bôi thuốc cho cô, hay từng động tác cẩn thận của anh, những thứ đó như thuốc phiện, anh đẹp trai đến mức khiến người khác rung động.
Lâm Thành Phong bôi thuốc xong thì cất tuýp thuốc đi: “Xong rồi.” Bạch Thanh Dung cũng hơi gật đầu: “Cảm ơn.”
Hai người thay nhau tắm rửa, giống như khách vậy.
Hai người nằm xuống chiếc giường phong cách châu Âu rộng lớn vẫn có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, suốt cả đêm không ai lên tiếng…
Sáng sớm, Bạch Thanh Dung ăn sáng với ông cụ Lâm và bà Lâm xong thì đi ra ngoài với Lâm Thành Phong: “Thành Phong, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Lâm Thành Phong cũng dừng lại nhìn Bạch Thanh Dung: “Hả? Mới sớm như vậy mà em định đi đâu?” Bạch Thanh Dung nở nụ cười đúng chuẩn: “Tôi muốn đến bệnh viện để thăm mẹ.”
“Lên xe đi.” Lâm Thành Phong gật đầu đồng ý, Bạch Thanh Dung thấy vậy thì vui vẻ lên xe: “Thành Phong, cảm ơn.” Bởi vì vui vẻ nên giọng nói của cô cũng nhanh hơn. Lâm Thành Phong hiếm khi thấy cô gọi tên anh một cách vui vẻ như vậy nên cũng vui lây, rồi khẽ mỉm cười.
Bạch Thanh Dung đứng trước cổng bệnh viện, khi nghĩ đến việc lâu rồi chưa được gặp mẹ, cô món mua cho bà một bó hoa ly, loài hoa mà trước đây mẹ cô thích nhất. Vì vậy cô lập tức đi đến con ngõ nhỏ bán hoa ở gần đó, nhưng hỏi rất nhiều cửa hàng cũng không có ai bán hoa ly, cô phải đi mãi đến cuối ngõ mới mua được một bó.
Khi cô đang vui vẻ rời khỏi đó thì bỗng nhiên bị người khác bịt mồm rồi kéo vào trong chiếc xe Jinbei đỗ ở gần đó. Bên trong còn có mấy người đàn ông, trên cánh tay của bọn họ có chi chít hình xăm, nào là rồng xanh rồi hổ trắng, vừa nhìn đã biết không phải là loại người hiền lành gì.
Bạch Thanh Dung giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt lấy mình nhưng dù có thế nào cũng không thoát được, cô mở miệng ra cắn vào bàn tay của người đàn ông đang giữ chặt tay cô. Hắn ta lập tức buông Bạch Thanh Dung ra vì đau.
Bạch Thanh Dung cố gắng mở cửa xe, nhưng mấy người đàn ông kia thấy vậy cũng chỉ ngồi cười: “Người đẹp, đừng cố trốn làm gì.” Một gã đàn ông để râu lên tiếng: “Đạt, lái xe đến chỗ cũ đi.”
Một tên côn đồ tóc vàng nắm lấy tay của Bạch Thanh Dung: “Hôm nay các anh sẽ khiến cô em cảm thấy thoải mái…”
Đạt nhanh chóng lái xe đến một nhà xưởng bị bỏ hoang. Hoàng Minh lôi Bạch Thanh Dung xuống xe, còn mấy gã đàn ông kia mang theo vài miếng vải đen xuống xe.
Trong căn nhà xưởng bị bỏ hoang kia có một chiếc ghế sofa, hiển nhiên có người mới mang đến đây. Hoàng Minh vứt Bạch Thanh Dung xuống chiếc ghế sofa: “Anh cả, lâu rồi chúng ta chưa được ngủ với gái đẹp như thế này.”
Mà Đạt, người lái xe lúc này cũng cười nói: “Vội gì chứ, đợi lát nữa sẽ cho chú em chơi thỏa thích.” Những người khác bắt đầu lắp máy quay và hệ thống ánh sáng.
Bạch Thanh Dung trừng mắt nhìn Hoàng Minh: “Tại sao mấy người lại bắt tôi?” Hoàng Minh cúi xuống vuốt ve mái tóc của Bạch Thanh Dung: “Đợi đến lúc nữa cô em sướng đến mức gọi mẹ thì sẽ biết.” Bạch Thanh Dung nghe Hoàng Minh nói như vậy thì lập tức tuyệt vọng.
Sau khi Đạt và mấy người kia chuẩn bị xong mọi thứ thì thay nhau cởi áo ra, để lộ cơ thể vạm vỡ. Bạch Thanh Dung nhìn những hình xăm ở trên người của bọn họ, vô cùng sợ hãi. Nếu hôm nay cô bị đám côn đồ này giày xéo thì cô thà chết còn hơn.
Hoàng Minh đứng dậy nói với Đạt: “Anh cả, anh lên trước đi, đợi anh xong việc thì bọn em sẽ lên.” Đạt đưa chiếc máy ảnh cho Hoàng Minh: “Lát nữa nhớ quay lại hết những cử chỉ lẳng lơ của người đẹp đây, A Tam, cậu chịu tránh nhiệm quay phim.” Gã đàn ông sau lưng của Đạt nghe vậy thì nhanh chóng bật máy quay lên.
Đạt gật đầu tỏ ý đã chuẩn bị xong, sau đó hắn ta nhìn về phía Bạch Thanh Dung đang ngồi trên ghế sofa, vừa xoa bụng vừa nở nụ cười cợt nhả: “Người đẹp, cô em không thoát được đâu, tốt nhất nên thoái mái mà chơi với các anh đi.”
Bạch Thanh Dung run rẩy ôm chặt lấy cơ thể: “Anh… anh đừng tới đây… anh biết tôi là ai không? Nếu anh dám đụng vào tôi…”
Mấy gã đàn ông cười ha ha. Đạt nắm lấy cổ tay của Bạch Thanh Dung: “Ông đây không quan tâm mày là ai, đợi lát nữa mấy anh em tao sẽ dùng những tư thế khác nhau để thỏa mãm mày, để cho cả người mày đều có mùi của anh em tao. Tao đảm bảo là một lúc nữa mày sẽ thoải mái đến mức quên mất bản thân là ai.”
Đạt bắt đầu xé rách quần áo của Bạch Thanh Dung nhưng vẫn không quên dặn dò A Tam: “Lão Tam, cậu nhớ phải quay lại để có cái mà giao cho người ta.”
Bạch Thanh Dung không ngừng giãy giụa và phản kháng hành động của Đạt, cô còn cắn vào cổ tay của hắn ta, hơn nữa nhất định không chịu nhả. Đạt bị cắn đau nên liên tục tát vào mặt của Bạch Thanh Dung.
Bởi vì Đạt rất dùng sức nên khuôn mặt của Bạch Thanh Dung lập tức xuất hiện vết tay, khóe miệng của cô cũng bắt đầu chảy máu.
Bạch Thanh Dung bắt đầu phân tích tình hình của bản thân. Không ai biết cô bị bắt đến đây, cho nên dù cô có kêu rát cổ cũng sẽ không có ai đến cứu.
Cô nhìn về phía A Tam đang cầm máy quay phim, rồi Hoàng Minh, Đạt hung dữ cùng mấy tên côn đồ phía sau thì biết mình sẽ không chạy được.
Bạch Thanh Dung cô nhất định không thể để người khác giày xéo và lại còn bị quay những video bẩn thỉu đó được, nếu mẹ cô biết được, chắc bà sẽ bị tức chết mất, còn cha cô cũng sẽ chết không nhắm mắt.
Bạch Thanh Dung nhìn thấy cột bê tông cốt thép ở sau lưng của Hoàng Minh, hai mắt trầm xuống. Cô không chạy thoát được nhưng có thể chết được.
Bạch Thanh Dung dùng hết sức để đẩy Đạt ra rồi lao nhanh về phía cột bê tông cốt thép ở gần đó…
Bình luận