Bạch Thanh Dung che mặt khẽ cười: “Anh không cảm thấy không khỏe là tốt rồi. Em về trước đây, anh lái xe cẩn thận!”
Hạ Dũng dùng động tác tay ý bảo cô mau đi đi, sau đó im lặng nhìn theo bóng lưng Bạch Thanh Dung. Đến khi bóng lưng cô biến mất khỏi khúc quanh cuối cùng, Hạ Dũng mới bắt đầu bẻ tay lái, quay đầu rời đi.
Bạch Thanh Dung đứng dưới lầu mở điện thoại di động ra, thấy đồng hồ báo mười hai giờ, trong lòng hơi lo lắng. Nhất định Lâm Thành Phong đã trở về rồi. Hôm nay cô còn về muộn như vậy, người đàn ông kia sẽ không làm ra chuyện gì chứ?
Bạch Thanh Dung hít sâu một hơi, dùng chìa khóa mở cửa phòng. Bên trong tối đen. “Tôi về rồi!” Bạch Thanh Dung dò xét, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy ai đáp lại.
Bạch Thanh Dung mở đèn lên, trong phòng không có một bóng người. Bạch Thanh Dung thở phào nhẹ nhõm, đi đến bàn rót cho bản thân một ly nước, uống ừng ực. Hóa ra người đàn ông kia chưa trở về…
Bạch Thanh Dung vốn tưởng rằng cô sẽ rất vui vẻ, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút cảm giác mất mát…
Mười hai giờ vẫn chưa về, chắc lại đi với người phụ nữ nào đó rồi… “Mà thôi, mình và anh cũng không có quan hệ, quản nhiều thế làm gì?” Bạch Thanh Dung tự mình lẩm bẩm.
Cô đi đến tủ quần áo, thay bộ quần áo toàn mùi dầu khói của đồ nướng ra, sau đó bỏ quần áo bẩn vào máy giặt. Bạch Thanh Dung đi rửa mặt, lấy máy tính xách tay ngồi lên giường, bắt đầu đọc tin tức trên các trang báo mạng.
Tiếng click chuột liên tục vang lên, báo mạng hôm nay cũng chỉ có vài tin tức. Hôm nay, sau khi nhìn rất nhiều tài liệu về đá quý của tập đoàn Hạ Thị, Bạch Thanh Dung biết bản thân cô đã đến lúc ra tay rồi. Đương nhiên cô sẽ phải chịu khổ một chút, lúc rảnh rỗi cũng phải đọc những tài liệu liên quan…
Nhìn một lúc lâu, Bạch Thanh Dung day huyệt thái dương, mắt có chút ê ẩm. Cô liếc nhìn thời gian hiển thị trên màn hình máy tính, tự hỏi sao người đàn ông kia vẫn chưa trở về? Bạch Thanh Dung tắt máy tính, sau đó tắt đèn nằm trên giường, đôi mắt mở lớn, không buồn ngủ chút nào.
“Chẳng lẽ anh ta không về thì mình không ngủ được chắc? Chẳng qua hôm nay mình ăn quá no mà thôi…” Bạch Thanh Dung vén chăn lên, che kín người, điều chỉnh hơi thở, tiến vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng lấp ló sau màn mây, gió đêm lay động lá cây phát ra tiếng kêu xào xạc, ngoài cổng sắt của căn hộ có một chiếc xe ô tô chậm rãi dừng lại.
Vài bóng đen rón rén đi xuống, xách theo mấy thùng đồ, đi đi lại lại ở gần khu căn hộ: “Lão Tam, cậu đi nhanh một chút đi!” Người đàn ông cầm đầu khẽ lên tiếng, một bóng đen khẽ làm động tác “ok” đáp lại.
“Cạch!” Một bóng đen trong đó vô tình làm chiếc thùng rơi xuống đất, có vài giọt chất lỏng bắn ra ngoài. Tên cầm đầu tức giận gầm nhẹ: “Đồ vô dụng, cẩn thận một chút.” Bóng đen vội vàng nhặt thùng lên, cúi người gật đầu đuổi theo. Trong bóng đêm, mấy bóng đen nhanh chóng đi về phía căn hộ…
Bạch Thanh Dung ngủ nửa tỉnh nửa mê, dường như cô nghe thấy tiếng nhánh cây bị gãy, cô mơ màng mở mắt ra, thấy ngoài cửa sổ không có gì cả, ngoại trừ ánh trăng và bóng cây đang lắc lư…
Bạch Thanh Dung nghĩ thầm: “Tối nay gió lớn thật đó! Không biết Lâm Thành Phong ngủ chưa?” Sau khi Bạch Thanh Dung ý thức được suy nghĩ của mình, cô lập tức xua tan đi ý nghĩ này, nghĩ đến người đàn ông kia làm gì chứ, ngủ còn hơn!
Bạch Thanh Dung âm thầm đếm cừu, rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của Bạch Thanh Dung.
Bên cửa sổ phòng ngủ bỗng có chất lỏng chậm rãi nhỏ xuống, âm thanh kia rất nhẹ, Bạch Thanh Dung mơ màng trở mình.
Ở trong mộng, Bạch Thanh Dung mơ thấy bản thân cô bước vào một thế giới hỗn độn, đất trời đều là một màu trắng xóa, không có ai ở đó, ngay cả một luồng gió cũng không có.
“Có ai không? Có ai không?” Bạch Thanh Dung lớn tiếng gọi, sau đó đột nhiên có một bóng lưng của một người đàn ông đẹp trai xuất hiện, Bạch Thanh Dung vội vàng chạy đến: “Anh là ai?” Người đàn ông kia đột nhiên xoay người, gương mặt vô cùng quen thuộc, Bạch Thanh Dung ngạc nhiên: “Là anh sao? Mộ Duy Thiên?”
Người đàn ông cười lớn, nụ cười của anh ta dần dần mờ đi, sau đó trong không gian hỗn độn kia có rất nhiều quả cầu lửa rơi xuống, xung quanh Bạch Thanh Dung nháy mắt đã biến thành biển lửa.
Bạch Thanh Dung cảm giác được cơ thể rất nóng, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Bạch Thanh Dung không ngừng chạy trong không gian hỗn độn, vừa chạy vừa ho khan, lảo đảo ngã xuống đất. Trên đất đột nhiên có một cái động tối đen, Bạch Thanh Dung không hề phòng bị, lập tức bị rơi vào đó.
“A!” Bạch Thanh Dung hét lớn lên, tỉnh dậy. Phòng ngủ đã sớm trở thành một biển lửa, hơi nóng xung quanh mạnh mẽ bao phủ, ngọn lửa len lỏi vào từng ngõ ngách trong phòng, chiếc tủ cháy phát ra âm thanh lốp bốp…
Bạch Thanh Dung không thể tin nhìn tất cả những thứ trước mắt. Đây là mơ sao? Bạch Thanh Dung mạnh mẽ cấu vào bắp đùi mình một cái.
“A! Đau quá…” Nước Tắt Bạch Thanh Dung trào ra, ôi mẹ ơi, đây không phải là mơ, là lửa thật sự!
Bạch Thanh Dung chạy khỏi giường, ngay cả giày cũng không đi, chỉ muốn lao ra khỏi biển lửa này, chạy tới nơi an toàn.
Trong phòng, ngọn lửa càng cháy càng to, khói mù mịt khiến Bạch Thanh Dung không ngừng ho khan, cô muốn mở mắt cũng khó. Bản năng sinh tồn của cô trỗi dậy, cô không để ý bất cứ thứ gì nữa, cắm đầu chạy thẳng về phía cửa.
Chốt cửa kim loại bị nhiệt độ trong phòng ảnh hưởng nên trở nên nóng bỏng tay, lúc ngủ, Bạch Thanh Dung đã khóa trái phòng lại.
Hai bàn tay mềm mại đụng phải kim loại nóng bỏng, cô lập tức rút tay trở về. Thấy thế lửa xung quanh càng cháy càng mạnh, Bạch Thanh Dung bất chấp đau đớn trên tay, cố chịu đựng cảm giác nóng rát, dùng hết sức lực toàn thân vặn mở ổ khóa.
Phòng khách cũng sớm bị biển lửa bao vây. Bạch Thanh Dung chạy tới cửa lớn, dùng sức vặn mở chốt cửa, nhưng lúc này cửa lại không mở được, giống như có người khóa trái từ bên ngoài vậy.
Tay Bạch Thanh Dung túm chặt chốt cửa, lớn tiếng kêu lên: “Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!”
Nhưng cho dù Bạch Thanh Dung dùng lực mạnh thế nào, kêu cứu khản cả giọng thì chốt cửa vẫn không nhúc nhích. Khói ngày càng nồng đậm, Bạch Thanh Dung bắt đầu không thể thở được, cô biết hôm nay cô bị người khác mưu hại, chắc chắn bọn họ đã động tay động chân lên cửa rồi…
Sợ rằng cho dù cô kêu lớn đến đâu thì cũng sẽ không có ai tới cứu cô, người tạo ra vụ hỏa hoạn này đã một lòng muốn lấy mạng cô, sao có thể để cô thoát ra dễ dàng được? Bạch Thanh Dung vừa nhìn lửa vây bốn phía, vừa nghĩ ngợi.
Cô nhanh trí chạy về phía phòng vệ sinh. Ở trong biển lửa, Bạch Thanh Dung cảm nhận được mặt cô bị từng đợt khói nồng đậm hun nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đau rát, dường như cô sắp bị nướng chín vậy.
Cô không để ý tới cảm giác đau đớn kia, chỉ tập trung chạy về phía phòng vệ sinh. Cuối cùng, Bạch Thanh Dung cũng xuyên qua biển lửa, trốn vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh có mùi xăng rất nồng, Bạch Thanh Dung vội vàng mở vòi nước, dùng chậu nước dội sạch chỗ xăng kia vào cống thoát nước.
Bởi vì phòng vệ sinh có nước nên không dễ bị lửa lan tới, nhưng nơi này có nhiều xăng như vậy, chỉ sợ rất nhanh sẽ giống như bên ngoài…
Bạch Thanh Dung cầm một chậu nước không ngừng cọ rửa, khát vọng muốn sống khiến cho cô quên hết mệt mỏi, đến tận khi phổi cô bắt đầu đau đớn, tầm mắt trở nên mơ hồ…
Bạch Thanh Dung đi tới góc phòng, ôm đầu gối ngồi xuống. Cô cảm giác được xung quanh cô càng lúc càng nhiều khói, tầm mắt và ý thức cô càng lúc càng mơ hồ, dưỡng khí trong phổi cũng càng lúc càng ít. Cảnh vật trước mắt cô dần dần tối sầm lại…
Lâm Thành Phong tỉnh lại ở trên một chiếc giường lớn sang trọng của khách sạn My Đan, bên người anh là cơ thể trần truồng của Đinh Mẫn Ly. Lâm Thành Phong vén chăn lên nhìn thân thể của mình, thân thể trần truồng, ngay cả quần lót cũng không mặc. Sắc mặt Lâm Thành Phong vô cùng khó coi.
Đinh Mẫn Ly bên cạnh bỗng rên một tiếng: “Thành Phong…” Sau đó đưa tay kéo tay Lâm Thành Phong, ngón tay vừa chạm vào da thịt Lâm Thành Phong dã lập tức bị anh lạnh nhạt đẩy ra.
Lâm Thành Phong đứng lên, nhặt quần áo bừa bộn trên mặt đất, nhanh chóng mặc vào. Đinh Mẫn Ly ôm chăn che kín bộ phận quan trọng của mình, sau đó nũng nịu nói: “Thành Phong, đã muộn lắm rồi…”
Lâm Thành Phong tự mình cài nút áo sơ mi, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn Đinh Mẫn Ly. Đinh Mẫn Ly bị Lâm Thành Phong nhìn như vậy, cô ta cảm thấy không được tự nhiên, nũng nịu: “Thành Phong, nhìn người ta như vậy làm gì, vừa nãy anh nóng bỏng như vậy…”
“Chuyện hôm nay tôi sẽ làm rõ!” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói, sau đó nhặt âu phục trên đất lên, sải bước rời đi. Đinh Mẫn Ly ngồi trên giường không ngừng kêu lên: “Thành Phong, anh đi đâu vậy? Thành Phong, anh đừng đi!”
Lâm Thành Phong không quay đầu lại, bước thẳng ra khỏi phòng. Dáng vẻ dịu dàng quyến rũ của Đinh Mẫn Ly đột nhiên thay đổi, vẻ mặt cô ta hiện lên sự không hài lòng, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười quái dị.
“Về căn hộ!” Sau khi lên xe, Lâm Thành Phong lạnh lùng nói ra. Cường cảm nhận được trên người chủ tịch nhà mình đang tỏa ra khí lạnh, cậu ta im lặng cúi đầu lái xe, không dám thở mạnh.
Lâm Thành Phong ngồi ở phía sau nhắm mắt lại suy nghĩ. Tối nay anh và chủ tịch Vương đi đánh golf, Đinh Mẫn Ly đột nhiên xuất hiện, chủ tịch Vương lập tức đề nghị uống mấy ly, anh cố gắng uống một ít rượu, sau đó không nhớ gì nữa…
Sau khi tỉnh lại, anh đã thấy mình nằm trên giường lớn sang trọng ở khách sạn My Đan, bên người chỉ có cơ thể trần truồng của Đinh Mẫn Ly.
“Cường, sao tôi lại ở khách sạn My Đan?” Lâm Thành Phong lạnh giọng hỏi.
Cường nhìn gương mặt tối sầm của Lâm Thành Phong qua gương chiếu hậu, trong lòng thầm kêu không ổn, sau đó bắt đầu kể lại chi tiết mọi chuyện: “Khoảng ba giờ trước, chủ tịch Vương và cô Đinh đỡ chủ tịch vào trong xe, cô Đinh nói đưa anh đến khách sạn My Đan nghỉ ngơi một chút rồi mới về nhà. Sau khi đến khách sạn My Đan, tôi cũng phụ giúp đưa chủ tịch vào phòng…”
“Sau đó… sau đó cô Đinh nói rằng cô ấy sẽ chăm sóc anh, đẩy tôi ra khỏi cửa. Từ lúc đó tôi vẫn luôn ngồi trong xe, chuyện sau đó thì chắc anh đều biết cả rồi…”
Mặt Lâm Thành Phong tối hơn, trong lòng luôn cảm thấy chuyện tối hôm nay không chỉ đơn giản như vậy. Anh luôn cảm thấy rất sốt ruột, rất lo lắng, đây là lần đầu tiên Lâm Thành Phong có tâm trạng lo lắng như vậy.
Anh không phải loại người uống vài ly là đã có thể ngã xuống, còn nữa, tại sao Đinh Mẫn Ly lại đột nhiên xuất hiện? Lúc ở khách sạn anh lạnh lùng rời khỏi Đinh Mẫn Ly như vậy, sao Đinh Mẫn Ly không giữ anh lại chứ?
Những chi tiết nhỏ này không thể xem thường được. Lâm Thành Phong không tin trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy, càng nghĩ, trong lòng anh càng thấy lo. Cho dù Đinh Mẫn Ly và chủ tịch Vương kia có thêm mười lá gan nữa thì cũng không dám bày trò giăng bẫy anh như vậy!
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Thành Phong ngước mắt nhìn về ánh lửa phía xa xa bên ngoài cửa kính, trong bóng đêm, anh cảm thấy phương hướng lửa cháy sao lại quen mắt đến thế!
Trong lòng Lâm Thành Phong trầm xuống, gầm nhẹ: “Dùng tốc độ nhanh nhất lái tới đó!” Cường dựa vào ánh mắt của Lâm Thành Phong, nhìn về phía ánh lửa chói mắt kia, lập tức đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía căn hộ…
Bình luận