“Anh cố ý tới đón tôi sao?”
“Đi ngang qua thôi!” Lâm Thành Phong cười nhạt.
Bạch Thanh Dung cảm thấy Lâm Thành Phong nhất định không phải là đi ngang qua, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Chẳng qua anh đang giám sát cô mà thôi.
Lâm Thành Phong đưa cho Bạch Thanh Dung một chiếc chìa khóa xe: “Xe đã ở trong gara rồi, về sau em hãy dùng chiếc xe đó.”
Bạch Thanh Dung không nhận chìa khóa xe, cô nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại tốt như vậy?”
“Không muốn sáng nào em cũng đánh thức tôi mà thôi!” Lâm Thành Phong đưa chìa khóa vào tay Bạch Thanh Dung, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói chuyện.
Bạch Thanh Dung kinh ngạc nhìn chìa khóa xe trong tay, đây cũng không phải là chiếc xe quá đắt đỏ. Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, dù sao chủ xe cũng là Lâm Thành Phong, không tính là tặng không cho cô, coi như cô mượn anh vậy.
Bởi vì con đường kia thật sự quá khó đi, Bạch Thanh Dung không đi nổi nữa!
“Cảm ơn anh!” Bạch Thanh Dung cúi thấp đầu nói.
Lâm Thành Phong mở mắt ra nhìn cô, sau đó tiếp tục nhắm nghiền hai mắt. Đây không phải là lần đầu tiên anh tặng đồ cho phụ nữ, nhưng phần lớn thì bọn họ đều vui vẻ bừng bừng, ôm cổ anh reo hò.
Trước giờ không có ai giống như Bạch Thanh Dung, lễ phép nói cảm ơn với anh, cũng không ai có thái độ bình tĩnh ung dung như vậy.
Sau khi đến biệt thự bên hồ Thiên Đàng, Bạch Thanh Dung trực tiếp đi vào phòng sách. Lâm Thành Phong kéo cô lại: “Không tới xem thử xe mới sao?”
Bạch Thanh Dung mỉm cười: “Không cần đâu! Cũng không còn sớm nữa, tôi còn vài chuyện phải làm.”
“Công việc này của em sao còn có vẻ bận hơn công việc của tôi vậy?” Lâm Thành Phong không vui. Từ khi Bạch Thanh Dung tập trung tinh thần làm việc, vẽ thiết kế trang sức thì hai người bọn họ rất ít có thời gian ở bên nhau, điều này khiến Lâm Thành Phong vô cùng khó chịu.
“Tôi vừa tới công ty, có rất nhiều thứ không hiểu, đương nhiên phải cố gắng hơn người khác rồi. Người đứng trên cao như chủ tịch Lâm không hiểu được đâu.”
Bạch Thanh Dung tránh thoát khỏi tay Lâm Thành Phong, chạy vội lên lầu. Lâm Thành Phong nhìn bóng lưng Bạch Thanh Dung, chợt nhớ đến lời cô vừa nói.
Trong lòng người phụ nữ này luôn có một khoảng cách vô hình với anh, tuy khi đối diện cô vô cùng lịch sự khiêm tốn, nhưng Lâm Thành Phong có thể cảm thấy được khoảng cách giữa hai người. Xem ra anh đã quá nuông chiều cô rồi, cho nên cô mới dám lấn lướt như vậy.
Bạch Thanh Dung vừa mở cửa phòng sách, bật máy tính, lướt web không bao lâu thì Lâm Thành Phong đã đi tới, trầm giọng nói: “Quần áo do em giặt, việc nhà cũng do em làm!”
Bạch Thanh Dung khó hiểu nhìn Lâm Thành Phong: “Anh có ý gì?”
“Biệt thự này không có người giúp việc, cho nên em làm mọi chuyện đi. Không phải em rất thích dựa vào chính mình sao?” Lâm Thành Phong đứng trên cao nhìn xuống gương mặt ngây ngốc của Bạch Thanh Dung.
Nghe xong lời của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung mới bừng tỉnh. Người đàn ông này thật là, vừa nãy không phải còn rất tốt sao, tự nhiên lại phát điên gì vậy? Không phải chỉ là quét dọn lau chùi thôi sao?
“Giờ tôi sẽ làm ngay.” Bạch Thanh Dung đứng dậy đi xuống tầng dưới, lấy dụng cụ làm vệ sinh ra, bắt đầu quét dọn. Lâm Thành Phong ngồi nhàn nhã trên ghế sofa, im lặng đọc báo.
Bạch Thanh Dung vừa lau nhà vừa im lặng suy nghĩ xem làm sao để thiết kế ra một tác phẩm kinh điển. Ánh mắt Lâm Thành Phong liếc qua, nhìn thấy dáng vẻ nghĩ ngợi không yên của Bạch Thanh Dung.
Trong lòng anh càng thêm không vui, người phụ nữ này coi thường anh sao? Đang quét dọn mà lại nghĩ ngợi gì chứ?
“Ba tầng trong, ba tầng ngoài, quét sạch sẽ! Không sạch thì không được ngủ!” Lâm Thành Phong đứng lên nói.
Bạch Thanh Dung quan sát ngôi biệt thự hơn bốn trăm mét vuông. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài thì có lẽ cô phải quét dọn hết sức cả đêm mới xong. Lâm Thành Phong đang coi cô như người giúp việc sao?
“Sao có thể như vậy được? Không thể để tới cuối tuần mới quét dọn sao?” Bạch Thanh Dung nói.
“Tôi không thích kéo dài, còn nữa, sáng mai lúc tôi tỉnh dậy thì em phải làm xong bữa sáng.” Lâm Thành Phong nói xong, trực tiếp lên lầu nghỉ ngơi.
Bạch Thanh Dung một mình ở phòng khách, cô vô cùng tức giận. Bạch Thanh Dung muốn phản kháng nhưng cô không có tư cách đó. Dù sao thì Lâm Thành Phong cũng là chủ của cô, chống lại anh sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tuy trong lòng cô muốn mắng chửi anh vô số lần, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục lau chùi mà thôi.
Đồng hồ treo tường vang lên âm thanh tích tắc, Bạch Thanh Dung vội vàng dọn dẹp. Ngay khi Bạch Thanh Dung cảm thấy eo sắp đứt gãy thì cô đã lau tới phòng cuối cùng.
Lau xong, Bạch Thanh Dung trực tiếp nằm trên mặt đất, rên rỉ: “Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.” Bạch Thanh Dung vừa chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi thì điện thoại di động trong túi quần lại vang lên tiếng chuông báo thức.
Bạch Thanh Dung khó chịu lấy điện thoại di động ra, tắt chuông báo thức: “Đã sáu giờ rồi sao? Lâm Thành Phong đó còn muốn ăn sáng nữa…”
Bạch Thanh Dung cố gắng chống đỡ thân thể, đi về phía nhà bếp, mở tủ lạnh ra xem có đồ gì có thể ăn được không.
Trong tủ chỉ có trứng gà, bột mì, sữa bò, ngoài ra thì không còn gì nữa. Tủ lạnh lớn như vậy mà nguyên liệu nấu ăn lại ít đến đáng thương. Bạch Thanh Dung thở dài một hơi: “Thời gian kiểm tra kĩ thuật nấu nướng tới rồi!”
Bạch Thanh Dung dùng trứng gà đánh cùng bột mì, làm vài chiếc bánh trứng đơn giản, sau đó làm nóng sữa bò, đổ ra cốc. Bữa sáng dinh dưỡng rất nhanh đã được bày lên trên bàn.
Bạch Thanh Dung nhìn thời gian trên đồng hồ: “Đã bảy giờ rồi, hẳn là Lâm Thành Phong cũng dậy rồi.” Bạch Thanh Dung ngáp vài cái, cô sắp mệt chết rồi. Lát nữa còn phải đi làm, không thể ngủ bù được.
Chỉ có thể cố gắng chống đỡ mà thôi. Đợi lát nữa đến công ty sẽ mua cà phê ở dưới lầu vậy. Bạch Thanh Dung âm thầm suy nghĩ.
Lâm Thành Phong đã thay xong quần áo, đi từ trên lầu xuống, vừa đi vừa chỉnh lại cúc áo sơ mi. Thấy trên bàn có bánh trứng gà vàng ươm và cốc sữa bò nóng hổi, khóe miệng nhếch lên một đường cong ấm áp.
Sau khi Lâm Thành Phong ngồi xuống, Bạch Thanh Dung lịch sự chào hỏi: “Chào buổi sáng! Tôi đi thay quần áo…”
Bạch Thanh Dung chờ Lâm Thành Phong xuống lầu mới dám đi lên thay quần áo. Tuy bọn họ đã cùng chung chăn gối rất nhiều lần nhưng trong lòng Bạch Thanh Dung vẫn luôn cảm thấy trai gái khác biệt.
Bạch Thanh Dung nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt, sau đó mới xuống lầu. Thấy Lâm Thành Phong đang chậm rãi ăn bánh trứng gà, Bạch Thanh Dung nói: “Tôi đi làm trước.”
Lâm Thành Phong ngẩng đầu nhìn hai quầng mắt thâm đen của Bạch Thanh Dung: “Tối hôm qua cả đêm không ngủ sao?”
“Anh nói không làm xong thì không được ngủ mà.” Bạch Thanh Dung thản nhiên nhìn Lâm Thành Phong, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Lâm Thành Phong nhìn bóng lưng Bạch Thanh Dung rời đi, có chút dở khóc dở cười.
Lâm Thành Phong ăn thêm một miếng bánh trứng gà, hương vị quả thật khá ngon. Trứng đánh mềm nhuyễn, mùi thơm ngào ngạt. Tối hôm qua anh chỉ muốn dạy dỗ cho cô một bài học nhỏ mà thôi, không ngờ cô lại hiểu sai ý của anh.
Anh không ngờ cô lại thật sự thức trắng đêm, ngoan ngoãn làm theo lời dặn dò của anh. Lâm Thành Phong nhìn xung quanh biệt thự, sau khi quét dọn đúng là có cảm giác sáng sủa hơn rất nhiều.
Bạch Thanh Dung cẩn thận nắm chặt tay lái, tập trung lái xe. Chiếc xe Lâm Thành Phong đưa cho cô là xe Ford màu đỏ, tuy giá không cao nhưng tính năng khá ổn.
Mặc dù vô cùng mệt mỏi nhưng nghĩ đến một ngày làm việc mới, Bạch Thanh Dung lại đột nhiên trở nên điên cuồng, cơ thể dường như tràn đầy sức sống.
Đến công ty, cô đi đến phòng uống nước pha một ly cà phê hòa tan, sau đó Bạch Thanh Dung vừa khuấy cà phê, vừa nghĩ đến bản thảo của cô hôm trước.
“Thanh Dung? Cô cũng uống cà phê sao?” Nghe được âm thanh quen thuộc, Bạch Thanh Dung quay đầu lại, lập tức thấy Hạ Dũng trong bộ âu phục màu xanh lam.
“Hạ Dũng, chào buổi sáng! Anh muốn uống cà phê không?” Bạch Thanh Dung cười hỏi. Hạ Dũng nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy thì phiền Thanh Dung pha giúp anh một ly.”
“Không thành vấn đề!” Bạch Thanh Dung pha xong một ly, sau đó lại pha thêm ly nữa. Hạ Dũng thấy Bạch Thanh Dung bận rộn, anh đi đến bên cạnh Bạch Thanh Dung: “Công việc có ổn không?”
Bạch Thanh Dung nghiêng đầu cười với Hạ Dũng: “Rất ổn!”
Hạ Dũng kinh ngạc nhìn hai quầng thâm trên mắt Bạch Thanh Dung, quan tâm hỏi: “Thanh Dung, tối qua em ngủ không ngon sao?”
Bạch Thanh Dung pha xong cà phê, đưa cho Hạ Dũng, nói: “Không sao đâu! Tối hôm qua em bị mất ngủ thôi.”
Hạ Dũng đau lòng: “Không khỏe thì không cần đi làm đâu, xin phép Khải Vinh nghỉ vài hôm là được.”
“Vậy sao được chứ? Chỉ không khỏe một chút mà đã xin nghỉ thì quá thiếu trách nhiệm rồi!” Bạch Thanh Dung bưng cà phê của mình lên: “Hạ Dũng, em có việc đi trước, rảnh rỗi trò chuyện sau!”
Hạ Dũng mỉm cười gật đầu, nhìn bóng lưng Bạch Thanh Dung rời đi, ấn tượng của anh với cô lại tăng thêm vài phần.
Bạch Thanh Dung trở lại chỗ ngồi, Lệ Nhã lại gọi cô đi tới phòng họp. Bạch Thanh Dung vội vàng đi theo Lệ Nhã vào phòng họp, Khải Vinh ngồi ở vị trí trên cùng, màn hình hớn sau lưng có hình tác phẩm của Bạch Thanh Dung.
“Cuộc họp bắt đầu, nói ngắn gọn thôi. Cuộc họp lần này chủ yếu là để chọn ra sản phẩm chủ đạo mùa thu cho công ty.” Khải Vinh nói lớn tiếng.
“Chiều hôm qua công ty đã họp hội đồng quản trị, quyết định chọn sản phẩm chủ đạo cho mùa thu năm nay là thiết kế “Mạch Lạc” của Bạch Thanh Dung.”
Khải Vinh vừa dứt lời, phòng họp lập tức ồn ào, không ít người xì xào bàn tán.
“Cái gì? Nhân vật mới sao? Sao có thể chứ?”
“Cô ta vừa đến đã có sản phẩm được chọn làm thiết kế chủ đạo, xem ra che giấu rất kĩ…”
Bạch Thanh Dung không thể tin nhìn Khải Vinh, Khải Vinh cười nói với cô: “Thanh Dung, nói cho mọi người nghe về cảm hứng sáng tác của cô đi.”
Bạch Thanh Dung bối rối nhìn Khải Vinh, Khải Vinh cổ vũ cô: “Thanh Dung, cứ mạnh dạn nói ra là được!”
Bạch Thanh Dung gật đầu, bình tĩnh đứng lên, bắt đầu giới thiệu cảm hứng sáng tác cho tác phẩm của mình: “Tác phẩm “Mạch Lạc” này được bắt nguồn từ hình ảnh lá rụng mùa thu, rất nhiều người vẫn cảm thấy lá rụng là một điều gì đó rất buồn bã…”
“Nhưng thật ra mỗi chiếc lá đều không giống nhau. Tình cảm cũng như vậy. Sản phẩm này được dùng vàng nguyên chất chế tạo, dựa theo sắc vàng của lá phong, tạo ra phong cách đặc biệt.”
“Cảm ơn mọi người.” Bạch Thanh Dung cúi chào mọi người, sau đó ngồi xuống. Khải Vinh vỗ tay: “Trong ngành thiết kế này, mặc kệ là người mới hay người cũ, chỉ cần có tư duy và thẩm mỹ là được. Mọi người nên học hỏi Bạch Thanh Dung nhiều hơn.”
Bạch Thanh Dung khiêm tốn nói: “Cảm ơn sự động viên của giám đốc.”
“Tốt, tan họp rồi, đi làm việc đi!” Sau khi Khải Vinh nói xong lập tức đứng dậy rời đi.
Bạch Thanh Dung còn đang ngây người, không thể tin nổi. Cô không ngờ tác phẩm của cô lại có thể trở thành thiết kế chủ đạo của công ty. Vừa nãy khi Khải Vinh tuyên bố, Bạch Thanh Dung đột nhiên cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
“Chúc mừng cô, Thanh Dung!” Đồng nghiệp bên cạnh cũng chúc mừng Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung mỉm cười cảm ơn mọi người.
Mọi sự mệt mỏi của buổi sáng đều bị quét sạch. Bạch Thanh Dung trở lại chỗ ngồi của mình, bừng bừng sức sống, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Trong văn phòng chủ tịch.
“Chủ tịch, kế hoạch cho sản phẩm chủ đạo của mùa thu năm nay là “Mạch Lạc” đã được chuẩn bị, công tác tuyên truyền cũng đã được tiến hành.” Khải Vinh cung kính nói.
Người đàn ông ngồi phía sau bàn mỉm cười dựa vào ghế: “Không ngờ tác phẩm của cô ấy lại có thể thông qua hơn nửa số phiếu bầu của hội đồng quản trị. Quả nhiên không nhìn lầm người.”
“Thiết kế của cô Bạch thật sự rất sáng tạo, có lẽ về sau sẽ ngày càng kinh ngạc…” Khải Vinh nói.
“Ừ, anh vất vả rồi, về làm việc đi!” Người đàn ông ngồi trên ghế trầm giọng nói.
Sau khi Khải Vinh rời khỏi văn phòng chủ tịch, tâm trạng rất tốt. Hắn nhìn ra được biểu hiện của Bạch Thanh Dung khiến cho chủ tịch vô cùng hài lòng, hắn cũng rất hài lòng. Lâu lắm rồi, hắn chưa gặp được nhân tài nào ưu tú như vậy.
“Chụp một số hình ảnh của Bạch Thanh Dung, dùng vào buổi họp báo.” Sau khi Hạ Dũng cúp điện thoại, gương mặt đẹp trai cười vui vẻ. Anh phải giúp Bạch Thanh Dung làm thật tốt những bước đi cơ sở này, để cho cô sau này có thể tiến xa hơn trên con đường sự nghiệp.
Sau khi Lệ Nhã của bộ phận thiết kế cúp điện thoại, gương mặt tươi cười đột nhiên trầm xuống, trong lòng vô cùng tức giận. Bạch Thanh Dung kia vừa đến đã có thể thiết kế ra sản phẩm chủ đạo, còn không phải là dựa vào dung mạo xinh đẹp để chơi quy tắc ngầm sao?
Nếu không thì sao cô ta có thể vượt qua thiết kế của những người có kinh nghiệm được? Lệ Nhã càng nghĩ càng không cam lòng. Cô ở bộ phận thiết kế này lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có được tác phẩm nào ra hồn, giờ lại bị Bạch Thanh Dung chọc tức…
Lệ Nhã cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc: “Chị Mẫn Ly à? Tối nay video call uống rượu đi!”
Ở bên kia, Đinh Mẫn Ly trả lời: “Được, Lệ Nhã. Tôi ở Mỹ sắp chán chết rồi!”
Không gặp không về!
Bình luận