“Anh ấy là chủ tịch sáng rực như ánh mặt trời trên cao, còn mày chẳng qua là một cô gái bình thường nhàm chán mà thôi. Anh ấy chỉ thỉnh thoảng đối tốt với mày một chút, mày đã không có nguyên tắc rồi?”
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Bạch Thanh Dung mới tỉnh táo lại, hít sâu mấy hơi rồi lẩm bẩm: “Không thể, không thể.”
“Cái gì không thể chứ, em đang lầm bầm gì vậy?” Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung vẫn chưa lên lầu liền xuống lầu xem, kết quả vừa đến đã thấy người con gái này nói mấy lời kỳ quái.
Bạch Thanh Dung xoay người nhìn Lâm Thành Phong đang đứng dựa bên cửa, trấn tĩnh nói: “Không có gì, tôi lên đây!” Lâm Thành Phong nghiêng người chắn lối đi của Bạch Thanh Dung, nói nhỏ nói: “Em lại giặt quần áo cho tôi rồi?”
Vừa rồi Lâm Thành Phong đi ngang qua chỗ giặt đồ, thấy quần áo của mình đang phơi nắng, biết ngay là Bạch Thanh Dung giặt!
“Nhân thể thôi, anh chắn đường tôi làm gì. Anh không ngủ hả? Ngày mai anh không đến công ty sao?” Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong nói.
Lâm Thành Phong đưa tay ôm chặt Bạch Thanh Dung vào ngực, cúi đầu nói nhỏ bên tai Bạch Thanh Dung: “Em ngày càng có bộ dạng giống cô Lâm rồi đó!”
Lời này của Lâm Thành Phong lần nữa khiến Bạch Thanh Dung cứng họng nói không ra lời, còn chưa kịp phản ứng, đôi môi của Lâm Thành Phong đã phủ xuống.
Không biết Bạch Thanh Dung lấy đâu ra sức mạnh đưa tay đẩy Lâm Thành Phong ra, sau khi bất ngờ bị Bạch Thanh Dung đẩy ra, đôi mắt sâu lắng của Lâm Thành Phong nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dung, thản nhiên nói: “Em đang lo lắng điều gì?”
Bạch Thanh Dung cắn môi trầm giọng nói: “Lâm Thành Phong, rốt cuộc anh coi tôi là gì?” Bây giờ trong lòng Bạch Thanh Dung mâu thuẫn tột cùng, Lâm Thành Phong lúc tốt lúc xấu khiến cô vừa mê mẩn vừa sợ.
Lâm Thành Phong nheo mắt khoanh tay trước ngực thản nhiên nói: “Trên phương diện pháp luật em là vợ, tôi đang thực hiện quyền làm chồng!”
Bạch Thanh Dung chớp mắt nói nhỏ: “Nhưng chúng ta cũng không phải vợ chồng thật, sau này tôi còn phải lập gia đình, chúng ta đừng như vậy có được hay không!”
Lâm Thành Phong nheo mắt nói: “Dù gì cũng phải lập gia đình, gả cho tôi không tốt sao? Vừa đẹp trai lại có tiền!”
“Anh đừng lôi tôi ra làm trò cười nữa. Kết hôn không phải trò đùa, tôi sẽ thực hiện tốt giao kèo.” Bạch Thanh Dung nói, cô vẫn luôn thầm nhắc nhở bản thân, cô không thể chọc vào người đàn ông như Lâm Thành Phong.
Đối với lời nói của Bạch Thanh Dung, mặc dù Lâm Thành Phong không vui nhưng cũng không trách cô. Ở tuổi Bạch Thanh Dung, chuyện tình cảm chính là một trang giấy trắng thuần khiết, chỉ có thể dần dần tiến đến, không thể nóng vội!
Lâm Thành Phong đưa tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi! Xem tin tức trang bìa ngày mai em sẽ biết tôi không nói đùa với em đâu.”
Dứt lời, anh kéo Bạch Thanh Dung đi lên lầu. Bạch Thanh Dung mơ mơ màng màng nhớ lại lời Lâm Thành Phong, trong đầu hiện lên một đống dấu chấm hỏi lớn, tin tức trang bìa gì? Người đàn ông này lại làm gì đây?
Bạch Thanh Dung lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong, nhan sắc anh tuấn như được thượng đế tạc ra nở một nụ cười dịu dàng, sáng rực như ánh sao trong đêm đen.
Tâm trạng của Lâm Thành Phong đang rất sung sướng, ngày mai chuyện xấu của tên giáo sư ức hiếp Bạch Thanh Dung bị bại lộ, chắc cô sẽ vui hơn một chút. Mặc dù mình làm anh hùng cứu mỹ nhân hơi chậm một chút, nhưng trên sách nói lên án bất bình thay cho phụ nữ cũng là biểu hiện cho thấy lập trường.
Tuy Lâm Thành Phong đã sống ba mươi năm rồi, nhưng đôi khi cũng không giỏi biểu đạt tình cảm của mình. Cho tới bây giờ anh đều chỉ nghĩ gì làm đó, anh cho rằng Bạch Thanh Dung chắc cũng nghĩ như vậy!
Trở lại phòng ngủ, sau khi Bạch Thanh Dung thay đồ ngủ chui vào chăn, Lâm Thành Phong vẫn còn đang tắm trong phòng tắm. Nghĩ đến suýt chút nữa bị Lâm Thành Phong đùa cợt dưới tầng, anh còn nói những lời này, nhất định là muốn tán tỉnh cô.
Nghĩ đến mình, Bạch Thanh Dung vội đắp chăn lên, nhắm mắt giả bộ ngủ. Cô không muốn trở thành một trong những người tình của Lâm Thành Phong, cho dù hiện tại cô là cô chủ Lâm cũng không được.
Sau khi Lâm Thành Phong rửa mặt xong, Bạch Thanh Dung đã ngủ say, mái tóc đen như mực mềm mại rối tung bung xõa trên chăn, khuôn mặt đẹp đẽ nhu hòa lộ ra trước mặt Lâm Thành Phong, lông mi nhỏ dài như quạt hương bồ đan khít, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ hé mở.
Thấy Bạch Thanh Dung ngủ ngon như vậy, khóe miệng Lâm Thành Phong lại hiện lên nụ cười đẹp mắt. Nhẹ nhàng đi đến bên giường, anh nằm nghiêng người nhìn Bạch Thanh Dung ngủ say, cứ lẳng lặng nhìn cô ngủ như vậy.
Ngày hôm sau Bạch Thanh Dung ngáp tỉnh lại, Lâm Thành Phong đã rửa mặt xong, đang chỉnh lại nút áo sơ mi của mình trong phòng. Bạch Thanh Dung nhìn thân hình cao ngất đang mặc áo cao cấp của Lâm Thành Phong, mê hoặc khó tả, dù làm gì thì người đàn ông này cũng giống như liều thuốc làm say đắm lòng người.
“Chào buổi sáng!” Sau khi chào Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung rời giường đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa. Mấy ngày nay cô ngủ rất ngon, sắc mặt càng có tinh thần hơn.
Lúc Bạch Thanh Dung đi ra, Lâm Thành Phong đã sửa sang xong, một thân đồ vest, cơ thể cao lớn nằm gọn trong bộ vest cao cấp màu xám tro đẹp trai đến không chịu nổi, dù Lâm Thành Phong không có tiền thì với vốn liếng của bản thân này, tuyệt đối sẽ là người chồng lý tưởng của hàng vạn cô gái, Bạch Thanh Dung nghĩ như vậy.
“Tôi đi đây!”
“Vâng.” Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu đáp lại. Lâm Thành Phong nói xong bèn rảo bước ra ngoài cửa, sau khi tiếng bước chân của Lâm Thành Phong ngày càng xa, Bạch Thanh Dung mới nhớ tới chuyện tin tức trang bìa hôm nay mà Lâm Thành Phong nhắc đến hôm qua.
Bạch Thanh Dung đi tới trước bàn đọc sách mở máy tính ra, lẳng lặng đợi máy tính khởi động, trong lòng xoắn xuýt không ngớt. Lâm Thành Phong nói đến thái độ của mình khi xem tin tức trang bìa hôm nay, lẽ nào anh cũng giống đám con nhà giàu mới nổi dùng tin tức trang bìa để tỏ tình với cô hoặc làm gì đó?
Sâu trong lòng, Bạch Thanh Dung hy vọng Lâm Thành Phong như vậy, lại sợ Lâm Thành Phong như vậy. Không biết bắt đầu từ khi nào cảm xúc của Bạch Thanh Dung cũng bất ổn theo mọi hành động của Lâm Thành Phong.
Sau khi máy tính mở, Bạch Thanh Dung vội mở ra tin tức trang bìa. Sau khi bình tĩnh nhìn xong tin tức phía trên, trái tim như rơi vào kẽ nứt băng tuyết, một giọt nước Tắt lơ đãng chảy xuống từ gương mặt.
Trên trang mạng, dưới dòng chữ nhức mắt là một bức ảnh của cô gái cao ráo có khí chất lại gợi cảm, bên cạnh còn đặt bức ảnh của Lâm Thành Phong:
“Người mẫu quốc tế Đinh Mẫn Ly và ông trùm kinh doanh Lâm Thành Phong sắp có chuyện vui.”
“Nữ thần quốc dân Đinh Mẫn Ly mang thai con của ông trùm kinh doanh, nhờ mang thai mà leo lên vị trí nữ vương của tập đoàn Lâm Thị.”
“Mối tình giấu kín của người mẫu Đinh Mẫn Ly và chủ tịch tập đoàn Lâm Thị được phơi bày, nữ thần ngày xưa đã mang thai.”
Bạch Thanh Dung không tin được mở to hai mắt, gương mặt mê man và buồn bã. Lấy tay che miệng không tin nổi nhìn tấm ảnh Đinh Mẫn Ly từ sân bay đi ra được giới truyền thông đăng tin, bụng dưới hơi phình ra, quả thực là dáng vẻ mang thai.
Không biết vì sao khi biết tin tức này, trái tim Bạch Thanh Dung như nứt ra một lỗ hổng lớn, gió lạnh không ngừng thổi vào khiến cô đau đớn vô cùng, lồng ngực co rút đau đớn.
Đây chính là thứ Lâm Thành Phong muốn cho cô nhìn thấy sao? Để cô nhận rõ thân phận của mình một lần nữa, cô chỉ là một bình hoa trang trí mà thôi.
Nhắc nhở cô mọi lúc quan hệ của bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch sao?
Bạch Thanh Dung vội vã tắt trang mạng đi, không khỏi cười khổ nói: “Đúng vậy, Lâm Thành Phong là ai chứ, thứ không thiếu nhất bên cạnh chính là phụ nữ. Hai ngày nay đột nhiên dịu dàng như vậy chẳng qua là do dỗ dành phụ nữ như thói quen mà thôi.”
Bạch Thanh Dung cô cho rằng anh là ai chứ, cái gọi là cô Lâm kia cũng chỉ là do giấy giao ước mà thôi, nếu không có giấy giao ước ngay cả người xa lạ bọn họ cũng chẳng phải. Nhưng tại sao mình lại buồn như vậy chứ, chuyện phong lưu trước kia của anh đây phải mình không biết.
Bạch Thanh Dung vội tập trung tinh thần không ngừng an ủi mình: “Không đau lòng, không đau lòng, chỉ là giao ước mà thôi, nếu coi là thật thì mày sẽ thua. Anh ta là người giàu có quan hệ với ngôi sao nữ thì sẽ có con thôi.”
Bạch Thanh Dung lấy tay xoa dịu tâm trạng của mình hết lần này đến lần khác, nhưng càng muốn không để ý thì lại càng quan tâm. Bạch Thanh Dung tắt máy tính, đi đến phòng sách vẽ tranh, trước đây lúc tâm trạng không tốt cô chỉ cần vẽ một hai nét là thấy vui ngay.
Sau khi đến phòng sách, Bạch Thanh Dung cầm bút vẽ lên định vẽ một bức hoa hướng dương, pha màu xong nhưng lại không thể đặt bút, cầm bút vẽ kinh ngạc ngây người nhìn về phía bảng vẽ một lúc lâu.
Trong đầu Bạch Thanh Dung không thể quên được đầu đề của trang bìa, còn có ảnh chụp chung của Lâm Thành Phong và Đinh Mẫn Ly, kỳ thực Đinh Mẫn Ly đúng là cô gái gợi cảm nhất trong tất cả, Lâm Thành Phong cũng là thanh niên tài giỏi.
Bạch Thanh Dung từng xem qua video Lâm Thành Phong và Đinh Mẫn Ly tham gia show trước đây, đúng là cặp đôi quốc tế, mặc dù Lâm Thành Phong là người kinh doanh nhưng vóc người, khí chất và ngũ quan tuyệt không thua đám người mẫu nam trên nổi tiếng thế giới.
Hai người đến với nhau như vậy sẽ khiến toàn thế giới ngưỡng mộ giống như vợ chồng Victoria Beckham, dù trong ảnh hay lúc đi show, hai người đều hết sức xứng đôi. Đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt!
Càng nghĩ trong lòng Bạch Thanh Dung càng thêm hoảng, hoàn toàn quên mất bản thân chưa thay đồ ngủ, cứ ngồi ngây người rất lâu ở đây.
“Cô chủ, cô chủ, cô chủ ăn cơm thôi!” Ngoài cửa chị Trịnh kêu Bạch Thanh Dung đi ăn cơm trưa, một lúc lâu không thấy ai đáp lại, nên gõ cửa tiếp, vừa gõ vừa gọi: “Cô chủ, cô chủ ăn cơm thôi!”
“Chị Trịnh, chị cứ làm việc đi, tôi vẽ xong mới ăn.” Bạch Thanh Dung nghe thấy tiếng gọi của chị Trịnh: “Không cần để ý đến tôi, chị Trịnh cứ đi làm việc đi!”
Chị Trịnh biết đôi khi Bạch Thanh Dung cần tập trung, thấy Bạch Thanh Dung nói như vậy cũng không tiện quấy nhiễu, bèn đi xuống lầu.
Chị Trịnh đi rồi, Bạch Thanh Dung nhắm mắt trầm tư hồi lâu rồi mới lấy lại tinh thần, miễn cưỡng lên tinh thần pha chế màu, bắt đầu phác họa lên vải vẽ.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ ấm áp, chiếu vào khung cửa sổ, chợt có tiếng côn trùng kêu, tiếng gió thổi. Vốn là mùa đẹp nhất trong năm, vậy mà trái tim Bạch Thanh Dung lại lạnh đến tận xương tủy.
Tuy bông hoa hướng dương dưới ngòi bút của cô hết sức sinh động, nhưng trong lòng cô lại không phấn chấn lên được. Bạch Thanh Dung chết lặng hoàn thành nốt bức tranh, nhìn bức tranh hoa hướng dương như được phun sơn lên, Bạch Thanh Dung vứt bút sang môt bên.
Nhìn lên đồng hồ treo trên tường thấy đã sáu giờ tối, Lâm Thành Phong cũng sắp về rồi. Nếu Lâm Thành Phong luôn nhắc nhở cô nhận rõ vị trí của mình, Bạch Thanh Dung cô cũng phải có tôn nghiêm sống của bản thân.
Tuy khế ước của bọn họ chỉ có mấy tháng thôi, ngày tháng còn lại có lẽ đối với cô mà nói giống như sự giày vò. Bạch Thanh Dung thở sâu một hơi, dứt khoát nói: “Dù là hến, cũng phải có tôn nghiêm của hến!”
Bạch Thanh Dung đứng lên tiếp thêm sức mạnh cho mình, sau đó về phòng ngủ tìm một bộ váy ren cúp ngực dài đến gối màu đỏ, búi mái tóc dài đen nhánh của mình lên trên đỉnh đầu, hai bên mai buông xõa hai lọn tóc, nhẹ nhàng đánh chút nền, tô chút son môi.
Bạch Thanh Dung vốn xinh đẹp, chăm chút trang phục hơn cộng thêm màu đỏ của váy điểm xuyết. Cả người liền sáng sủa đến loá mắt, xinh đẹp khó tả.
Sau khi sửa soạn xong, Bạch Thanh Dung xuống lầu chuẩn bị bữa cơm cùng chị Trịnh, vừa hay Lâm Thành Phong đẩy cửa bước đến thấy Bạch Thanh Dung váy đỏ, đôi mắt sâu thẳm hiện lên tia mờ ám, bình thường Bạch Thanh Dung đều thuần khiết như một đóa hoa bách hợp.
Hôm nay Bạch Thanh Dung lại đẹp vạn phần, đẹp như một đóa thược dược nở rộ. Ánh mắt Lâm Thành Phong dừng lại trên người Bạch Thanh Dung ba giây, rồi ung dung cởi áo ngoài đưa cho chị Trịnh ở bên.
Anh trực tiếp đi đến nắm tay Bạch Thanh Dung, trầm giọng nói: “Theo tôi lên lầu, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Bình luận