Ngày hôm qua rõ ràng anh đã bảo Cường nói với bên truyền thông về chuyện giáo sư ức hiếp Bạch Thanh Dung bị cách chức, khi mở trang mạng lên không ngờ lại biến thành chuyện quan hệ bất chính giữa mình và Đinh Mẫn Ly. Lâm Thành Phong đã cho Cường đi ép những dư luận này xuống.
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung trước mặt và trầm giọng nói: “Thanh Dung, em hiểu rõ như vậy thì tốt rồi.”
“Anh bận rộn cả ngày rồi, chắc hẳn cũng đói. Anh ăn cơm đi.” Bạch Thanh Dung cúi đầu và đi xuống lầu mà không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong thấy cô như vậy, trong lòng lại có một cảm giác nói không nên lời, nhưng anh chỉ đành lịch sự đi theo Bạch Thanh Dung tới phòng ăn và ngồi vào chỗ.
Lúc ăn cơm, Bạch Thanh Dung cúi đầu ăn thức ăn của mình và hoàn toàn không nói gì với Lâm Thành Phong. Một bữa cơm ăn yên tĩnh khác thường, Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung như vậy thì càng khẳng định cô đã xem tin tức.
Anh vốn tưởng rằng, chờ sau khi mình trở về sẽ nhìn thấy Bạch Thanh Dung đau lòng khổ sở, nên cố ý từ chối bữa tiệc để trở về ăn với cô.
Nhưng anh không nghĩ tới người phụ nữ này không chỉ không khó chịu, hơn nữa còn ung dung khác thường. Bạch Thanh Dung mặc chiếc váy màu đỏ trông rất đẹp, hơn nữa nhìn toàn thân lại rất có tinh thần.
“Đinh Mẫn Ly mang thai rồi.” Lâm Thành Phong buông đôi đũa trong tay xuống và nhìn Bạch Thanh Dung nói: “Ông nội bảo ngày mai tôi dẫn Đinh Mẫn Ly về nhà họ Lâm.”
“Đó cũng là hợp tình hợp lý thôi.” Bạch Thanh Dung uống một ngụm canh rồi thản nhiên nói: “Ông nội cuối cùng có thể ôm cháu, nên chắc rất vui nhỉ!”
Lâm Thành Phong nhíu mày rồi thản nhiên nói: “Hình như em không để ý tới chuyện này?”
“Đây là cuộc sống cá nhân của chủ tịch Lâm, tôi để ý làm gì?” Bạch Thanh Dung cố nén khổ sở trong lòng và cố bình tĩnh nói: “Lại nói anh là chủ tịch Lâm thì bên cạnh có oanh oanh yến yến cũng là chuyện bình thường thôi.”
Sau khi nói xong, trái tim Bạch Thanh Dung lại đau thắt từng đợt. Người đàn ông này rõ ràng đang nói cho mình biết nên nhìn rõ lại vị trí của mình, bây giờ lại tới hỏi mình có để ý hay không, cô để ý hay không thì có tác dụng gì chứ?
Anh đã làm cho người khác lớn bụng còn để truyền ra ầm ĩ như vậy. Cho dù cô để ý cũng chỉ tăng thêm đau xót cho mình mà thôi, hơn nữa bọn họ vốn cũng không phải là vợ chồng thật sự.
Thấy bộ dạng Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, không thèm để ý chút nào, trong lòng Lâm Thành Phong lại thấy nặng nề, một ngọn lửa không tên chợt bốc lên cao, anh trầm giọng nói: “Em không phải nói em hiểu rõ sao?”
Bạch Thanh Dung kinh ngạc nhìn Lâm Thành Phong: “Chủ tịch Lâm, anh yên tâm, tôi không phải không biết vị trí của mình. Tôi biết tôi chỉ là người được anh dùng tiền mua về để trang trí, cho nên tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của anh.”
Sau khi nghe Bạch Thanh Dung nói như vậy, trái tim của Lâm Thành Phong trầm xuống. Người phụ nữ ngu ngốc này vẫn không hiểu rõ, anh cũng lười nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Ngày mai em cùng tôi đón Đinh Mẫn Ly quay về nhà họ Lâm một chuyến.”
Bạch Thanh Dung không nhịn được cười gượng nói: “Vậy cũng được.” Thấy Bạch Thanh Dung đáp rất nhẹ nhàng thì trong lòng Lâm Thành Phong lại không có chút vui sướng nào, phần nhiều chính là cảm giác mất mát.
Người đẹp ngồi đối diện là vợ của anh lại chẳng quan tâm tới tin tức anh quan hệ bất chính, thậm chí anh và người phụ nữ bên ngoài có thai thì cô vẫn ung dung và bình tĩnh như vậy, Lâm Thành Phong nhìn chiếc váy màu đỏ lộng lẫy của Bạch Thanh Dung, lại bắt đầu cảm thấy có chút chướng mắt.
Anh dứt khoát không ăn cơm nữa mà trực tiếp đi vào phòng sách trên tầng và đóng mạnh cửa lại. Lâm Thành Phong lên trên tầng rồi, Bạch Thanh Dung cũng không còn muốn ăn uống gì nữa, cô và chị Trịnh thu dọn chén đũa vào phòng bếp.
“Cô chủ, cô và cậu chủ đang giận nhau sao?” Chị Trịnh có lòng tốt hỏi. Bạch Thanh Dung khẽ cười nói: “Không có việc gì đâu ạ.”
Chị Trịnh vừa rửa bát vừa nói với ẩn ý sâu xa: “Cô chủ, thật ra tôi cũng tính là người từng trải. Vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường, đàn ông bọn họ đều sĩ diện.”
“Có đôi khi cần người phụ nữ nhượng bộ trước thì bọn họ mới có bậc thang để đi xuống. Cô chủ, cậu Lâm thật ra rất tốt với cô, chờ lát nữa, cô dỗ cậu một chút là được rồi.”
“Được rồi, chị Trịnh cứ làm việc đi ạ. Cám ơn chị!” Bạch Thanh Dung cười và nói. Sau khi cô xoay người rời khỏi phòng bếp lại đứng ở chỗ tay vịn cầu thang, trong giây lát ngắn ngủi, cô không biết mình có nên đi lên tầng hay không.
Lâm Thành Phong bảo cô đi với anh đón Đinh Mẫn Ly về nhà, cho dù bọn họ là hôn nhân theo hợp đồng nhưng yêu cầu này của Lâm Thành Phong vẫn khiến Bạch Thanh Dung mang danh nghĩa cô chủ Lâm cảm thấy hết sức khó xử.
Bạch Thanh Dung từng nghĩ tới chuyện từ chối, nhưng từ chối cũng vô dụng. Chồng của mình và người tình bên ngoài lau súng cướp cò làm ra đứa trẻ, trên lý thuyết cô là vợ cả cần phải đứng ra.
Từ sau khi biết được tin tức Đinh Mẫn Ly mang thai, Bạch Thanh Dung gần như mất hồn mất vía suốt một ngày, sự bình tĩnh ung dung khi đối mặt với Lâm Thành Phong lúc nãy cũng đã hoàn toàn biến mất.
“Cô chủ, cô sao vậy?” Chị Trịnh làm xong việc nhà lại thấy Bạch Thanh Dung đờ đẫn đứng ở chân thang lầu thì ân cần hỏi han. Bạch Thanh Dung điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi thản nhiên nói: “Tôi không sao, chị Trịnh đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Bạch Thanh Dung nói xong thì bước nhanh lên trên tầng vào phòng ngủ và đóng cửa lại. Chị Trịnh ở dưới tầng thấy vậy lại không nhịn được mà thở dài: “Ôi, người tuổi trẻ bây giờ.”
Bên trong phòng sách, Lâm Thành Phong ngắm bức tranh hoa hướng dương mà Bạch Thanh Dung đã vẽ ban ngày, trong lòng anh càng thấy nặng nề hơn. Người phụ nữ này gần như không có chút khó chịu nào, còn có thể bĩnh tĩnh nghĩ tới chuyện vẽ tranh, hoàn toàn không để ý tới anh.
Lâm Thành Phong càng nhìn bức tranh này lại càng chướng mắt, anh dứt khoát nhắm mắt lại và trầm tư suy nghĩ về những lần mình và Đinh Mẫn Ly cùng xuất hiện, ở trong ấn tượng của anh, từ trước tới nay anh và Đinh Mẫn Ly chưa từng có tiếp xúc thân mật, sao Đinh Mẫn Ly có thể mang thai được?
Nhưng Đinh Mẫn Ly dám cả gan truyền tin tức này tới tai của truyền thông để cho mọi người đều biết thì chắc chắn sẽ không phải là giả, cho cô ta mười lá gan thì cô ta cũng không dám giở trò này với mình.
Lâm Thành Phong nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một đêm căn hộ bị cháy kia, anh trần truồng tỉnh lại ở trên giường của Đinh Mẫn Ly. Chẳng lẽ là lần đó sao? Nghĩ đến đây, Lâm Thành Phong rút một điếu thuốc từ trong gói thuốc ra đốt.
Anh rít mạnh một hơi rồi phả khói. Nếu trong bụng Đinh Mẫn Ly thật sự là đứa con của Lâm Thành Phong anh, như vậy anh nhất định sẽ nhận, nhưng anh không cần tới người phụ nữ Đinh Mẫn Ly kia.
Chuyện lần này, cô gái kia đã làm ầm ĩ như vậy, còn kinh động tới ông cụ Lâm. Ông cụ Lâm và mẹ Lâm vẫn trông mong có cháu từ rất lâu, bây giờ biết được Đinh Mẫn Ly có con với Lâm Thành Phong thì đã vứt những quan niệm thế tục sang một bên rồi.
Cụ Lâm đã ra lệnh bắt buộc anh phải dẫn theo Bạch Thanh Dung đón Đinh Mẫn Ly quay về nhà họ Lâm, ở trong điện thoại, nghe giọng ông nội như chém đinh chặt sắt thì Lâm Thành Phong biết mình không thể làm gì khác hơn ngoài làm theo. Anh vẫn luôn rất kính trọng ông nội và chưa bao giờ làm trái ý của ông.
Lâm Thành Phong hút hết điếu này tới điếu khác, cả phòng sách đều mù mịt khói thuốc. Cho dù bên ngoài đều đồn đại anh và Đinh Mẫn Ly thế này thế nọ, yêu đương thế nào, ngọt ngào ra sao, thậm chí còn có truyền thông to gan suy đoán Đinh Mẫn Ly sẽ là cô chủ Lâm sau này, nhưng anh và Đinh Mẫn Ly vẫn luôn chỉ là gặp dịp thì chơi, từ trước đến nay anh không có cảm giác gì về người phụ nữ này.
Trong con mắt sâu thẳm của Lâm Thành Phong càng lúc càng tối tăm.
Người phụ nữ duy nhất có thể kích thích làm trái tim anh dao động lại ở trong gang tấc, Lâm Thành Phong biết Bạch Thanh Dung đang ở trong phòng ngủ, chỉ cách mình có một bức tường, có lẽ cô đang nằm ở trên giường chờ anh, có lẽ cô đang ở trong phòng cất quần áo thay đồ, có lẽ cô lại đang loay hoay chuyện gì đó của cô ở trước máy tính.
Không biết vì sao, vào giờ phút này trong đầu Lâm Thành Phong đều là hình bóng của Bạch Thanh Dung, từng cử chỉ nụ cười của Bạch Thanh Dung từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đều đang hiện ra ở trong đầu của Lâm Thành Phong giống như một bộ phim quay chậm.
Bạch Thanh Dung nằm trên giường lớn lật người giống như lật bánh nướng, cô nằm trên giường lớn trằn trọc không có cách nào đi vào giấc ngủ. Cô vốn dự định ngủ sớm, dậy sớm để tinh thần được tốt hơn, không muốn bị những chuyện lộn xộn này làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.
Sau khi xử lý xong chuyện tệ hại của Lâm Thành Phong, cô sẽ cố gắng bán tranh kiếm tiền, sau đó rời khỏi Lâm Thành Phong, nhưng Bạch Thanh Dung nằm trên giường lại khó có thể đi vào giấc ngủ, cô vẫn luôn nghĩ tới bức ảnh của Lâm Thành Phong và Đinh Mẫn Ly.
Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy đã đến một giờ mà Lâm Thành Phong còn chưa đi vào. Là anh đang bận rộn làm việc hay đã bắt đầu xa lánh cô? Trong lòng Bạch Thanh Dung càng lúc càng thấy mất mát hơn.
“Đinh Mẫn Ly mang thai, sau khi trở lại nhà họ Lâm thì cuộc hôn nhân của bọn họ có lẽ sẽ sớm được huỷ bỏ!” Bạch Thanh Dung nghĩ như vậy, cô chờ mong Lâm Thành Phong huỷ bỏ hợp đồng giữa bọn họ, lại vừa sợ Lâm Thành Phong thật sự không để ý tới cô nữa.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Thanh Dung dậy với đôi mắt gấu mèo, cô rửa mặt thay quần áo xong thì xuống tầng ăn sáng. Khi Bạch Thanh Dung xuống tầng thì đã thấy Lâm Thành Phong sớm ngồi ở bên bàn ăn uống cháo đầy vẻ tao nhã, tối hôm qua suốt cả đêm Lâm Thành Phong cũng không vào phòng ngủ, cho nên Bạch Thanh Dung tự nhiên lại mất ngủ.
Khi trời tờ mờ sáng, cô mới miễn cưỡng ngủ được một chút. Nhưng giấc ngủ này cũng không yên ổn. Bạch Thanh Dung ngồi vào chỗ nhận bát cháo từ chỗ chị Trịnh và nói với Lâm Thành Phong: “Tối hôm qua, anh vẫn luôn ở phòng sách sao?”
“Ừ.” Lâm Thành Phong thản nhiên đáp lại Bạch Thanh Dung, anh ăn cháo cũng chẳng thấy ngon gì cả. Toàn thân Lâm Thành Phong lộ ra sự lạnh lùng và lạnh lùng làm cho trong lòng Bạch Thanh Dung càng thêm mất mát, người đàn ông này có con thì cũng bắt đầu lạnh lùng với cô rồi. Bạch Thanh Dung không nói một lời, chỉ cúi đầu lẳng lặng uống cháo.
“Đi thôi!” Lâm Thành Phong đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong và khẽ gật đầu. Cô cũng đứng lên đi theo Lâm Thành Phong lên phía sau xe.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng thay đổi, Bạch Thanh Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Thành Phong lại nhắm mắt trầm tư.
Trong xe yên tĩnh được đến mức ngay cả tiếng cây kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Qua một lúc lâu, chiếc ô tô cuối cùng dừng lại ở trước một ngôi biệt thự. Sau khi Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung xuống xe, bọn họ trực tiếp đi đến.
Dường như chủ nhân của ngôi biệt thự biết bọn họ sẽ đến, nên hành lý đã sớm được đóng gói kỹ càng chờ bọn họ ở trước cửa, Đinh Mẫn Ly mặc chiếc váy dài màu trắng, đi đôi giày đế bằng đơn giản và thanh lịch, bình thường cô ta trang điểm đậm nhưng ngày hôm nay lại lần đầu tiên trang điểm rất trang nhã.
Đinh Mẫn Ly vốn rất xinh đẹp nên khi trang điểm đậm trông cô ta rất gợi cảm, trang điểm nhạt lại giống như một đóa hoa đinh hương trắng nõn làm người ta không thể nào dời mắt đi được. Đinh Mẫn Ly với phong thái nổi bật đứng ở dưới tầng kèm theo va li hành lý màu đỏ, nhìn Lâm Thành Phong.
Khi nhìn thấy Bạch Thanh Dung đi cùng Lâm Thành Phong đến đây, trong mắt cô ta lại cười đầy khinh miệt.
“Thành Phong, cuối cùng anh cũng đã tới!” Đinh Mẫn Ly dịu càng nói, cô ta hoàn toàn không quan tâm tới Bạch Thanh Dung ở bên cạnh, chạy chậm tới ôm cổ Lâm Thành Phong và dịu dàng nói: “Thành Phong, em rất nhớ anh. Em đi Mỹ lâu như vậy, anh có nhớ em không?”
Bạch Thanh Dung đứng bên cạnh nhìn bộ dạng Đinh Mẫn Ly nũng nịu như vậy thì không khỏi nổi da gà. Bây giờ Đinh Mẫn Ly quả thật chính là một cô sinh viên nhỏ, hoàn toàn không có vẻ đoan trang và khí thế của người mẫu trong tạp chí quốc tế nữa.
Lâm Thành Phong chán ghét đẩy Đinh Mẫn Ly ra rồi trầm giọng nói: “Lên xe.” Cường đã chạy tới cầm hành lý của Đinh Mẫn Ly bỏ vào xe, Lâm Thành Phong đi thẳng tới chỗ ngồi phía sau. Đinh Mẫn Ly nhanh tay nhanh mắt đẩy Bạch Thanh Dung ra, và giành ngồi vào bên cạnh Lâm Thành Phong trước.
Bạch Thanh Dung không thể làm gì khác hơn là bình thản ngồi ở vị trí lái phụ, dọc đường đi Bạch Thanh Dung có thể qua kính chiếu hậu nhìn thấy được Đinh Mẫn Ly bám trên người của Lâm Thành Phong như con bạch tuộc và còn không ngàng làm nũng.
“Thành Phong, nếu em biết chúng ta có con thì em đã không đi tới Mỹ rồi.”
“Anh không biết sau khi em mang thai thì khó chịu tới mức nào đâu.”
“Thành Phong, anh thích con trai hay con gái vậy?”
Trong xe chỉ toàn những tiếng nói ồn ào của Đinh Mẫn Ly, cũng không biết cô ta đang làm nũng với Lâm Thành Phong hay là nói cho Bạch Thanh Dung nghe. Không quan tâm Đinh Mẫn Ly tỏ ra quyến rũ thế nào, Lâm Thành Phong vẫn chỉ lạnh lùng, keo kiệt đến mức một câu cũng không trả lời.
Thấy bộ mặt lạnh lùng và tối tăm của Lâm Thành Phong, Đinh Mẫn Ly thức thời không nói gì nữa, Bạch Thanh Dung và Cường đều thầm thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng thế giới cũng khôi phục lại hòa bình và yên tĩnh.”
Bên trong phòng khách của nhà họ Lâm.
Ông cụ Lâm và mẹ Lâm đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa bằng da thật trong phòng khách theo phong cách châu Âu, ông cụ Lâm mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn với vẻ mặt mỉm cười ôn hòa, mẹ Lâm cũng ở bên cạnh quan sát Đinh Mẫn Ly.
“Cháu chào ông nội, chào bác Lâm!” Sau khi Đinh Mẫn Ly chào hai người thì ngoan ngoãn ngồi đó, mặc cho ánh mắt bọn họ quan sát trên người mình.
Dù sao Đinh Mẫn Ly cũng là người mẫu quốc tế, cô ta có thai trước khi cưới, còn phá hỏng gia đình của người khác mà vẫn có thể bình tĩnh ung dung ngồi ở trước mặt người nhà họ Lâm giống như cô ta mới là chủ của cái nhà này vậy.
“Cô Đinh thật sự có dáng vẻ khiến người ta phải động lòng. Không biết cô và Thành Phong là…” Mẹ Lâm ôn hòa hỏi. Đinh Mẫn Ly vừa chuẩn bị trả lời thì Lâm Thành Phong giành nói trước: “Mẹ, mẹ đã nhìn thấy người rồi. Con có việc nên dẫn Thanh Dung đi trước đây!”
“Cái gì? Đi sao? Cháu đi đâu chứ? Không được đi!” Ông cụ Lâm nghiêm khắc nói: “Cháu đã làm cho con gái người ta lớn bụng thì phải chịu trách nhiệm.”
Đinh Mẫn Ly đang âm thầm tính toán lại nghe được ông cụ Lâm lên tiếng thì trong lòng không khỏi kích động. Xem ra chiêu này của cô ta thật sự thành công rồi, ông cụ Lâm quả nhiên còn đau lòng về cháu trai, bản thân mình sẽ lập tức mẹ quý nhờ con rồi.
“Thành Phong, cháu định xử lý chuyện này như thế nào?” Ông cụ Lâm nhìn Lâm Thành Phong nói những lời chính nghĩa, tất cả mọi người ở đó đều nhìn về phía Lâm Thành Phong.
Bình luận