Mà hai ngày nay tâm trạng của người đàn ông này cũng không tốt, Bạch Thanh Dung quay đầu cười với Lâm Thành Phong: “Sớm nghỉ ngơi một chút!” Nụ cười này khiến cho Lâm Thành Phong suýt nữa hoa cả mắt.
“Thanh Dung, tôi có việc muốn nói với em.” Lâm Thành Phong đi đến bên cạnh Bạch Thanh Dung, chăm chú nhìn cô. Thấy Lâm Thành Phong như vậy, Bạch Thanh Dung nghi hoặc cười khẽ: “Anh nói đi.”
“Thanh Dung, sau này đừng qua lại với người đàn ông khác quá thân mật.” Lúc đầu Lâm Thành Phong muốn nói cho Bạch Thanh Dung biết lòng anh, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã thay đổi. Mặc dù anh là ông trùm trong giới kinh doanh nhưng lúc này lại không thể nói trôi chảy ý nghĩ của mình…
“Anh nói Hạ Dũng sao? Anh ấy chỉ là bạn của tôi mà thôi, mà tôi cũng có cuộc sống của riêng mình.” Bạch Thanh Dung nói, cô tưởng người đàn ông này muốn nói gì đó với cô, nhưng không ngờ anh lại nói chuyện này.
“Thanh Dung, em đừng quên em là vợ của tôi, thỉnh thoảng cũng nên nghĩ cho cảm nhận của tôi một chút.” Lâm Thành Phong bất mãn nói.
Bạch Thanh Dung im lặng ngồi nghe Lâm Thành Phong nói, trong lòng có một nỗi tức giận không tên xuất hiện. Ông cụ Lâm vừa qua đời mấy ngày trước, anh còn mang dáng vẻ rất đau lòng, nhưng ông cụ vừa được hạ táng, anh đã lại có mấy suy nghĩ không an phận.
“Lâm Thành Phong, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, giữa chúng ta chỉ là hợp đồng mà thôi, không có quan hệ gì khác, đừng quản cuộc sống của nhau quá chặt!” Bạch Thanh Dung nói thẳng.
“Chỉ cần tôi muốn, hợp đồng cũng chỉ là một tờ giấy lộn…” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói, trong lòng vô cùng khó chịu. Vì sao người phụ nữ này cứ lôi chuyện hợp đồng ra nói chứ? Điều này làm cho anh rất khó chịu.
“Anh nói muốn tôi quan tâm đến cảm nhận của anh, thế anh có bao giờ quan tâm đến cảm nhận của tôi không? Lâm Thành Phong, tôi không muốn!” Bạch Thanh Dung khẽ gầm nhẹ, cho dù cô là vợ Lâm Thành Phong, nhưng anh đã từng suy nghĩ cho cảm nhận của cô chưa?
Nghĩ đến những vết son trên áo sơ mi của Lâm Thành Phong, trong lòng Bạch Thanh Dung vô cùng chua xót. Không hiểu vì sao cô lại có cảm giác như vậy. Khi nghe được giọng điệu cố chấp của anh, ấm ức trong lòng cô cuối cùng cũng bộc phát ra ngoài.
“Em không muốn? Vì người đàn ông kia sao?” Nhìn dáng vẻ quyết liệt của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong vô cùng khó chịu. Người phụ nữ này đã từng từ chối anh rất nhiều lần, nếu không phải bởi vì người đàn ông khác thì anh cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì thích hợp.
“Đúng! Trong lòng tôi có người khác, cho nên chủ tịch Lâm đừng làm khó tôi nữa!” Bạch Thanh Dung tưởng cô nói như vậy thì Lâm Thành Phong sẽ không gây khó khăn cho cô nữa.
Nhưng cô sai rồi, những lời này của cô đã hoàn toàn kích động Lâm Thành Phong, khiến cho lòng anh đau nhói. Lâm Thành Phong không nhịn được nữa, đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dung.
“Xem ra không dạy dỗ em một chút thì em không biết người đàn ông của mình là ai!” Lâm Thành Phong lạnh lùng phun ra từng chữ một.
Câu nói kia khiến Bạch Thanh Dung khẽ run rẩy. Tuy trước đây Lâm Thành Phong đã từng nói với cô rất nhiều lời kiểu vậy, nhưng chưa từng khiến cô cảm thấy lạnh lẽo như hôm nay.
Cô có cảm giác, hôm nay Lâm Thành Phong không giống ngày thường. Nhưng rốt cuộc không giống nhau ở điểm nào thì cô lại không nói rõ được. Ánh mắt Lâm Thành Phong nhìn chằm chằm xương quai xanh lộ ra ngoài của Bạch Thanh Dung, váy ngủ ngắn vừa vặn che khuất đùi của cô…
Đôi chân cô vừa dài vừa thẳng, hơn nữa da thịt Bạch Thanh Dung lại trắng mịn mềm mại, nếu như Lâm Thành Phong không có chút ý nghĩ xấu xa nào thì anh thật sự không phải là đàn ông nữa rồi!
“Xem ra chỉ có để em trở thành phụ nữ thật sự thì em mới biết yên phận!” Lâm Thành Phong cười quyến rũ, nhìn thẳng vào mắt Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung ngửi được mùi nguy hiểm và ham muốn, cô đột nhiên dũng cảm phản bác lại Lâm Thành Phong: “Đường đường là chủ tịch Lâm, chẳng lẽ lại muốn ỷ mạnh hiếp yếu sao?”
Lâm Thành Phong cười nhếch môi: “Trên pháp luật, em là người phụ nữ của tôi, mặc kệ em có đồng ý hay không thì em cũng trốn không thoát.” Lâm Thành Phong quyết tâm đêm nay phải chiếm được Bạch Thanh Dung, mọi người đều nói muốn lấy được trái tim của phụ nữ thì phải đoạt được thân thể của bọn họ trước.
Anh không ngăn cản được việc Bạch Thanh Dung xã giao với người đàn ông khác, nhưng anh có thể đánh vỡ ảo tưởng của những người đàn ông kia với Bạch Thanh Dung. Chỉ cần anh chiếm đoạt được thân thể của Bạch Thanh Dung, tất cả đều dễ dàng hơn nhiều.
Khi đó, hai người bọn họ sẽ trở thành vợ chồng đúng nghĩa, Bạch Thanh Dung sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa.
Bạch Thanh Dung cảm giác được ánh mắt Lâm Thành Phong nhìn cô càng lúc càng nóng bỏng, cho dù cô chưa từng trải, nhưng cô cũng biết một người đàn ông dùng ánh mắt như thế nhìn cô là có ý gì.
“Khụ khụ! Tôi đi xuống lầu uống nước…” Bạch Thanh Dung muốn kiếm cớ chuồn đi, nhưng trò vặt này không có tác dụng trước mặt Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong bắt được tay Bạch Thanh Dung, đẩy cô ngã lên trên giường, sau đó xoay người đè lên. Ánh mắt nóng như lửa của Lâm Thành Phong đối diện với ánh mắt kinh sợ của Bạch Thanh Dung.
“Thanh Dung, tôi sẽ rất nhẹ nhàng…” Lâm Thành Phong dịu dàng nói.
Hai mắt Bạch Thanh Dung trừng lớn: “Lâm Thành Phong, anh đừng làm loạn! Nếu anh dám làm thế thì tôi…” Lời còn chưa nói hết, môi Lâm Thành Phong đã đặt lên môi cô, ngăn chặn nửa câu sau của Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung dùng hết sức để giãy giụa, nhưng thân thể của cô không thể so được với thân thể to lớn cao hơn một mét tám của Lâm Thành Phong.
Bạch Thanh Dung càng giãy giụa, Lâm Thành Phong càng phản ứng mạnh hơn. Anh chung giường chung gối với Bạch Thanh Dung mấy tháng, anh đã sớm nhịn không nổi nữa rồi. Trước đó, anh tôn trọng nguyện vọng của Bạch Thanh Dung, anh hi vọng có thể đợi đến ngày cô tự nguyện đồng ý, nhưng không ngờ người phụ này đã khiến anh mất hết kiên nhẫn.
Lâm Thành Phong dùng sức rất mạnh, kéo đai váy ngủ của Bạch Thanh Dung, vứt trên mặt đất. Bàn tay to lớn không chút thương tiếc, đặt lên nơi mềm mại nhất của Bạch Thanh Dung.
Hành động của Lâm Thành Phong khiến cho Bạch Thanh Dung tuyệt vọng, khóe mắt cô ươn ướt, nước Tắt trào ra. Cô theo bản năng tát Lâm Thành Phong một cái, âm thanh vang dội khắp phòng, Lâm Thành Phong cảm thấy má phải có chút đau nhức.
Lửa giận và ham muốn dường như thiêu đốt lý trí của Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Dung: “Đây đều là do em tự chuốc lấy!” Dứt lời, Lâm Thành Phong cởi thắt lưng, kéo khóa quần, mạnh mẽ đè lên người Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung vừa khóc vừa giãy giụa: “Lâm Thành Phong, anh thả tôi ra! Anh là đồ khốn nạn!”
Lâm Thành Phong dùng một tay giữ chặt hai tay Bạch Thanh Dung, đặt lên trên đỉnh đầu cô, gầm nhẹ: “Em càng động đậy thì em sẽ càng gặp nguy hiểm.”
“Anh muốn thế nào mới bỏ qua cho tôi? Coi như tôi xin anh đó, được không?” Bạch Thanh Dung dùng giọng điệu cầu xin, cô dùng đôi mắt đẫm lệ bất lực nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung như vậy, anh có chút đau lòng nhưng rất nhanh, cảm giác đó đã bị thay thế. Thứ mà Lâm Thành Phong anh muốn thì nhất định phải đạt được, bao gồm cả thân thể và trái tim Bạch Thanh Dung.
“Em là vợ của tôi, sao tôi phải buông tha cho em? Thanh Dung, tôi đảm bảo qua đêm nay, em sẽ trở thành người vợ chính thức của tôi, được không?” Phản ứng ở thân dưới của Lâm Thành Phong càng lúc càng mạnh, bởi vì phía dưới đang có người phụ nữ anh yêu nằm đó, cả người trần như nhộng.
Nếu như không làm gì thì anh thật sự không phải đàn ông nữa! Lâm Thành Phong mạnh mẽ hôn người phụ nữ trong ngực. Thanh Dung bị Lâm Thành Phong hôn đến mức không thở nổi, trong đầu không suy nghĩ được bất cứ điều gì nữa.
“A!” Phần dưới truyền đến cảm giác đau đớn. Bạch Thanh Dung cảm thấy cả người giống như bị xé đôi ra, mà Lâm Thành Phong trên người cô đang điên cuồng tàn phá bừa bãi. Cảm giác đau đớn càng lúc càng mạnh, đau đến mức cô không nhịn được nữa, nước Tắt trào ra.
Sau khi Lâm Thành Phong gầm nhẹ một tiếng, thân thể đau nhức của Bạch Thanh Dung cũng đã đạt tới giới hạn cao nhất. Bạch Thanh Dung nhìn gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Lâm Thành Phong, nói một câu: “Lâm Thành Phong, tôi hận anh!” Sau đó cô lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lâm Thành Phong thở dốc, dựa vào người Bạch Thanh Dung. Lúc nãy, khi mất lý trí, anh vẫn nghe được rõ ràng câu nói kia của Bạch Thanh Dung. Sau khi trút giận xong, anh nhìn Bạch Thanh Dung hôn mê ngủ thiếp đi ở dưới thân, trong mắt anh có chút chua xót, cũng có chút áy náy.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Bạch Thanh Dung, chậm rãi nói: “Thanh Dung, em là vợ của tôi, tôi nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, em không nên hận tôi…”
Bạch Thanh Dung nằm phía dưới đã hôn mê, không nghe được lời tỏ tình này của Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung vào phòng tắm, thả cô vào trong bồn, xả nước nóng, giúp cô tẩy sạch dấu vết ân ái vừa nãy…
Nhìn vết bầm loang lổ trên người Bạch Thanh Dung, vài tia máu tươi lan ra ở phần dưới cơ thể, trong lòng Lâm Thành Phong càng thêm áy náy. Vừa nãy anh không kìm chế được nên đã làm hơi mạnh, nhất định đã làm đau cô vợ nhỏ của anh rồi…
Lâm Thành Phong tắm rửa sạch sẽ cho Bạch Thanh Dung, lau khô thân thể cô, sau đó ôm Bạch Thanh Dung đặt lên giường. Bản thân anh thì nằm xuống bên cạnh, ôm Bạch Thanh Dung đang ngủ say vào trong lòng.
Sau khi ân ái, Lâm Thành Phong không có chút buồn ngủ nào, phần dưới của anh vẫn dựng thẳng lên. Nếu không phải Bạch Thanh Dung đã hôn mê bất tỉnh thì nhất định anh sẽ làm chuyện đó với cô một lần nữa. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Có một số việc thử qua một lần thì sẽ nghiện, sau đó sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, vô số lần…
Tuy Bạch Thanh Dung không phải tự nguyện, nhưng khoảng cách gần như này khiến Lâm Thành Phong cảm thấy vô cùng ấm áp. Anh im lặng ngắm Bạch Thanh Dung đang ngủ say trong ngực.
Dáng vẻ ngoan ngoãn ngủ say của cô thật sự rất xinh đẹp. Nếu người phụ nữ này lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy thì thật tốt. Lâm Thành Phong vừa nghĩ, vừa mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Thanh Dung bị ánh nắng làm tỉnh giấc, sau đó cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc và nhiệt độ cơ thể nóng rực ở bên cạnh….
Một màn tối hôm qua hiện lên trong đầu Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung ngồi bật dậy, vén chăn lên, nhìn cơ thể trần truồng không mảnh vải che thân của mình.
Còn có một dấu vết đỏ tươi ở trên giường đơn, giống như hoa hồng nở rộ khiến lòng Bạch Thanh Dung có chút nặng nề. Cảm xúc đau lòng trào dâng, nước Tắt cô chậm rãi tuôn rơi. Bạch Thanh Dung ôm lấy hai chân, ngồi trên giường nhỏ khóc thút thít.
Lâm Thành Phong bị hành động này của Bạch Thanh Dung làm cho tỉnh giấc, thấy Bạch Thanh Dung khóc lóc đau lòng như vậy, sự áy náy trong lòng anh lại tăng thêm vài phần. Anh bắt đầu hối hận vì tối hôm qua đã đối xử với Bạch Thanh Dung như thế.
Anh đã trực tiếp làm tổn thương cô rồi, còn khiến cô khóc lóc đau lòng như vậy… Lâm Thành Phong nhíu mày, đặt tay lên vai cô, định nói gì đó an ủi Bạch Thanh Dung, nhưng cổ họng giống như mắc nghẹn, không nói nên lời.
Bạch Thanh Dung quay đầu, lạnh lùng nhìn Lâm Thành Phong. Cô đưa tay gạt tay Lâm Thành Phong ở trên vai cô, chán ghét nói: “Đừng đụng vào tôi!”
Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Thanh Dung khiến Lâm Thành Phong vô cùng khó chịu. Anh không thích cô dùng ánh mắt như vậy nhìn anh. Ánh mắt đó khiến anh cảm thấy đau lòng, cảm thấy hối hận vì chuyện tối hôm qua…
“Thanh Dung, em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em!” Lâm Thành Phong nghiêm túc nói.
Bạch Thanh Dung vừa khóc, vừa cười giễu cợt: “Ha ha! Chủ tịch Lâm, anh cho rằng phụ nữ đều giống như trong suy nghĩ của anh sao? Cướp đi thứ quý giá nhất của người khác, còn nói sẽ đối xử tốt với người ta? Thật sự là điều buồn cười nhất tôi từng nghe được đó!”
Lâm Thành Phong mím chặt môi, không nói lời nào. Lời của Bạch Thanh Dung đã đâm sâu vào trong tim anh. Nhất định là Bạch Thanh Dung đã rất đau lòng. Lâm Thành Phong rất muốn đánh bản thân mình một trận. Nếu không phải tối hôm qua anh không khống chế được bản thân mình thì Bạch Thanh Dung cũng sẽ không giống như bây giờ.
Nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, hối hận hay day dứt cũng không có ích lợi gì. Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là chịu trách nhiệm với Bạch Thanh Dung, chăm sóc Bạch Thanh Dung cả đời…
Lâm Thành Phong hạ quyết tâm, trong vòng bảy ngày, nhất định anh sẽ cho Bạch Thanh Dung một câu trả lời thỏa đáng!
Bình luận