“Phố Chương Nguy, Hạ Dũng, hôm nay em phải rời khỏi thành phố X, hơn nữa phải nhanh chóng.”
Hạ Dũng nghiêng đầu ý sâu xa nhìn Bạch Thanh Dung trầm giọng nói: “Gấp thế.”
Bạch Thanh Dung cúi thấp đầu: “Vâng, nếu không thì không kịp.”
“Vì Lâm Thành Phong?”
“Vâng, là em trốn được. Không thể bị anh ta tìm thấy được, cho nên em phải nhanh chóng rời khỏi thành phố X, Hạ Dũng, anh có thể giúp em một việc được không?”
“Thanh Dung, đợi lát nữa anh và em đến bệnh viện đón dì. Chuyện này đừng nói là một chuyện, mười chuyện anh cũng giúp.” Đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp của Hạ Dũng, nụ cười khóe miệng khiến người ta như tắm gió xuân.
Nếu một người phải rời khỏi một thành phố, vậy nhất định sẽ đưa người mình coi trọng nhất cùng rời đi. Người thân duy nhất của Bạch Thanh Dung ở thành phố X chính là mẹ của cô ấy ở bệnh viện, nên Bạch Thanh Dung muốn anh ấy giúp cũng không khó đoán một chút nào.
Trong phút chốc Bạch Thanh Dung nhìn Hạ Dũng sâu xa, người bạn tốt này của cô có lúc rất trọng nghĩa cũng rất hiểu cô nữa.
“Hạ Dũng, may mà có anh.” Bạch Thanh Dung vui mừng nói, ánh mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy sự lo âu: “Sau khi em đến thành phố Y, nhất định sẽ thường xuyên về thăm anh.”
“Thanh Dung, nếu đã rời khỏi thành phố X thì không phải quay về, anh đến thăm em là được rồi.” Hạ Dũng khẽ nhoẻn miệng cười nói, anh ấy không hy vọng Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung xích mích với nhau.
Nhanh chóng xe đã dừng dưới nhà của Phạm Lan Lan, Bạch Thanh Dung xuống xe chạy về phía phòng của của Phạm Lan Lan. Một hồi tiếng gõ cửa dồn dập rầm rầm.
Phạm Lan Lan vẫn còn đang trong giấc mộng bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, dụi mắt lim dim mở cửa. Cửa vừa mở Bạch Thanh Dung liền đẩy Phạm Lan Lan vào phòng nôn nóng nói: “Chị Lan Lan, bây giờ em lập tức rời khỏi thành phố X, chị đưa chìa khóa nhà ở thành phố Y cho em.”
Lời của Bạch Thanh Dung khiến Phạm Lan Lan lập tức tỉnh táo lại, Phạm Lan Lan nhìn Bạch Thanh Dung không rõ vì sao: “Sao vội thế, đi bây giờ sao?”
Bạch Thanh Dung gật đầu: “Chị Lan Lan, thời gian của em có hạn không kịp nói với chị đâu, Hạ Dũng đang đợi em dưới nhà, chị mau đưa chìa khóa cho em.”
Câu nói này khiến Phạm Lan Lan càng không bình tĩnh kêu lên: “Hạ Dũng? Tên chủ tịch của tập đoàn Hạ Thị? Em bỏ trốn cùng anh ta sao?”
“Chị Lan Lan, những chuyện này em giải thích với chị sau. Không kịp đâu chị đừng hỏi nữa.” Bạch Thanh Dung vội vàng đẩy Phạm Lan Lan vào phòng ngủ: “Mau đưa chìa khóa cho em đi.”
Phạm Lan Lan thấy Bạch Thanh Dung thực sự rất vội: “Được rồi! Được rồi! Địa chỉ ở trên giấy tờ nhà, em xem hướng dẫn là được, nhà đã sửa qua loa rồi.”
Phạm Lan Lan lấy một cái túi hồ sơ da trâu đưa cho Bạch Thanh Dung: “Chìa khóa bên trong, trước đây gặp em đã khó rồi, bây giờ em đi gặp em lại càng khó hơn rồi.”
Bạch Thanh Dung nhận hồ sơ rồi nắm chặt Phạm Lan Lan: “Chị Lan Lan, qua một thời gian nữa em sẽ thường xuyên về thăm chị.” Phạm Lan Lan ghét bỏ đẩy Bạch Thanh Dung ra: “Ôi trời, em thôi đi. Trên ti vi thông thường cuối cùng nói xong câu này đề hi sinh oanh liệt.”
“Chị Lan Lan, em phải đi rồi.” Bạch Thanh Dung có chút không nỡ nhìn Phạm Lan Lan. Điều này khiến cả người Phạm Lan Lan nổi da gà: “Nhìn cái gì mà nhìn, không phải không còn thời gian sao? Mau đi đi, chị buồn ngủ quá rồi. Chúng ta là chị em muốn gặp nhau không phải là chuyện một tấm vé máy bay thôi sao, cứ như sinh li tử biệt vậy.”
Bạch Thanh Dung thấy Phạm Lan Lan nói cũng có lý, thời gian của cô bây giờ càng lúc càng ít rồi, cũng không nói nhiều với Phạm Lan Lan: “Chị Lan Lan, em đi đây.”
“Rừng xanh không đổi khe suối dài, nữ hiệp, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.” Phạm Lan Lan uể oải chắp tay bắt chước theo các đại hiệp trong phim nói lời từ biệt.
Bạch Thanh Dung cười khúc khích: “Đại hiệp, nhanh chóng về ngủ đi, tối còn phải đi cướp của người giàu chia cho người nghèo. Ta đi đây.” Bạch Thanh Dung ra khỏi nhà Phạm Lan Lan đóng cửa lại, cầm chắc túi hồ sơ da trâu trong tay, trong lòng hoảng loạn thoáng ổn hơn một chút.
Sau khi Bạch Thanh Dung lên xe, Hạ Dũng cũng không hỏi nhiều lập tức lái xe về phía bệnh viện: “Thanh Dung, anh đã sắp xếp ổn thỏa cho em vé máy bay rồi. Đợi lát nữa sau khi đón dì, anh tiễn em đến sân bay.”
“Hạ Dũng, rõ ràng chuyện này em chưa nói cho anh. Nhưng hình như anh lại biết trước tất cả, sắp xếp mọi chuyện tốt đẹp như vậy, cẩn thận hơn so với em nghĩ.”
“Thanh Dung, đây chính là sự ăn ý của chúng ta. Chỉ cần việc em muốn làm anh nhất định sẽ giúp em làm cho hoàn hảo không có sơ suất.” Hạ Dũng cười nói: “Đợi đến thành phố Y rồi em nói cho anh biết tại sao lại đi được không?”
Sau khi Bạch Thanh Dung chần chờ mấy giây mới gật gật đầu, lời của Hạ Dũng khiến cô nhớ tới đêm mà Lâm Thành Phong xâm phạm cô. Trong lòng cô khó hiểu vô cùng, một nỗi đau khổ khôn tả cứ lan tràn, nhưng Hạ Dũng cứ giúp cô như vậy, là bạn bè Bạch Thanh Dung cảm thấy bản thân không nên giấu giếm Hạ Dũng.
Bởi vì bệnh tình của bà Bạch đã có chuyển biến tốt, sức khỏe cũng tốt hơn nhiều. Làm thủ tục xuất viện cũng rất nhanh. Bà Bạch biết con gái đột nhiên làm thủ tục xuất viện cho mình nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, sau khi thấy chiếc xe đắt giá của Hạ Dũng, trong lòng càng thêm khẳng định với suy nghĩ của mình.
“Mẹ, chút nữa chúng ta đi máy bay về thành phố Y rồi.” Bạch Tanh Du không giải thích thêm, chỉ nói cho bà Bạch trạm kế tiếp của họ.
Bà Bạch tuy trong lòng vẫn đầy nghi ngờ với tất cả nhưng vẫn yêu thương cười nói với Bạch Thanh Dung: “Ừ, mẹ biết rồi.” Bà tin tưởng con gái của mình, lúc con gái muốn nói với bà cũng sẽ nói với bà rồi, bà chỉ cần theo sự sắp xếp của con gái là được.
Trong phòng làm việc của tập đoàn Lâm Thị.
Một người đàn ông người mặc bộ vest phẳng phiu xung quanh tỏa ra một luồng khí lạnh, vẻ mặt đen sầm lại đến mức sắp nhỏ mực ra. Bầu không khí và nhiệt độ trong phòng làm việc cũng lạnh đến mức đóng băng.
Cường thấp thỏm không yên nhìn chủ tịch, trong lòng không khỏi thầm kêu khổ: Chết rồi chết rồi, bộ dạng này của chủ tịch dọa người quá. Kinh khủng quá, lần này cậu ta xác định xong rồi.
“Còn đứng đây làm gì, lập tức đi tìm. Bất cứ giá nào nhất định phải tìm được cô ấy.” Lâm Thành Phong lạnh lùng như Tu La nói: “Nếu như cô ấy không muốn quay về, đánh ngất cũng phải đưa về.”
“Vâng.” Câu nói này của Lâm Thành Phong khiến Cường có được đặc xá, nhanh như chớp đã đi ra khỏi phòng làm việc của Lâm Thành Phong, vì trong phòng của chủ tịch của anh kỳ thực quá lạnh, cũng quá khó chịu.
Sau khi Cường đi, Lâm Thành Phong đấm xuống bàn làm việc. Khí lạnh trên người đã xơ xác tiêu điều thêm vài phần, lồng ngực tràn đầy sự khó chịu và căm phẫn.
Thì ra người phụ nữ đó luôn lừa dối anh, dáng vẻ ngày hôm qua chỉ là để lừa anh.
Cái gì mà giúp anh giặt quần áo.
Vì anh trang trí hoa tươi đầy phòng ngủ.
Mua quần áo cho anh.
Đồng ý ý nghĩ hôn lễ của anh.
Tất cả những điều này đều là giả, đều là người phụ nữ đó vì muốn bỏ đi mà bày cái bẫy dịu dàng cho anh.
“Bạch Thanh Dung, em muốn rời xa anh như vậy. Vì muốn bỏ đi lại cam tâm tình nguyện giả vờ nũng nịu như vậy.” Lâm Thành Phong không giận mà cười, nụ cười đó không có một chút ấm ấp.
Như Tu La sống lại trong địa ngục, nguy hiểm, lạnh lùng khiến người ta thấy không khỏi khiếp sợ.
Lâm Thành Phong đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, thư ký Lý bên ngoài phòng làm việc nghi ngờ nhìn Lâm Thành Phong: “Chủ tịch, thời gian kí hợp đồng với chủ tịch Vạn của tập đoàn Vạn Thành sắp tới rồi.”
“Hoãn lại cho tôi, nói với bọn họ hôm nay tôi có việc.” Lâm Thành Phong không thèm để ý chút nào bỏ lại những lời này rồi nhanh chóng rời đi, trong lòng anh lúc này cũng không có chuyện gì quan trọng hơn người con gái kia.
Thư kí Lý ở phía sau há hốc mồm thấy lạ, việc hợp tác với tập đoàn Vạn Thành là khách hàng lớn mà chủ tịch của họ đã nỗ lực nửa năm mới thuyết phục được, vì vị khách này mà Lâm Thành Phong tốn không ít tâm tư, hôm nay lại có thể nói không cần là không cần nữa, đay còn là chủ tịch của họ nữa không?
Máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống thành phố Y, Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng đỡ bà Bạch xuống máy bay. Điện thoại của Hạ Dũng kêu lên, Hạ Dũng nghe máy: “Nói.”
Tề Vũ bên đầu bên kia lo lắng nói: “Chủ tịch, chủ tịch Lâm của tập đoàn Lâm Thị đang ở phòng làm việc nói muốn gặp anh.”
“Ha ha, anh ta nói muốn gặp tôi. Nói với anh ta tôi đây không rảnh.”
“Nhưng chủ tịch, chủ tịch Lâm nói anh không tới thì Lâm Thị sẽ hủy bỏ việc cấp vốn dự án mỏ kim cương ở Nam Phi.” Tề Vũ lo lắng nói, mỏ kim cương ở Nam Phi của tập đoàn Hạ Thị đã tổn hao tâm sức của không ít cổ đông, đã làm liên lụy sự hợp tác đầu tư của không ít các ngân hàng với tập đoàn của chủ tịch, nếu một bên trong số đó đột nhiên rút vốn, thì dự án sẽ khó giải quyết.
Hạ Dũng khẽ nhíu mày, sau khi suy nghĩ vài giây: “Nói với anh ta, tối qua tôi uống nhiều, một tiếng nữa mới có thể tới.” Nói xong tắt điện thoại, mục đích đến tìm anh của Lâm Thành Phong, anh đã đoán ra tám chín phần rồi.
Đàn ông tìm đàn ông không phải vì tiền thì là vì phụ nữ, Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung bên cạnh: “Thanh Dung, công ty có việc gấp. Anh bảo người khác tiễn em, xong việc anh sẽ qua tìm em.”
“Công việc quan trọng hơn, anh mau về đi, trên đường cẩn thận.” Bạch Thanh Dung ân cần nói.
“Chàng trai, cảm ơn cháu đã tiễn hai mẹ con dì qua đây. Nếu có chuyện thì mau quay về đi. Có thời gian thì qua dì nấu đồ ăn ngon cho cháu.”
Hạ Dũng hơi híp mắt cười nói: “Cảm ơn dì, con nhất định sẽ tới thăm dì. Hôm nay chuyện này thực sự rất gấp, cháu phải đi rồi.”
“Ừ, Hạ Dũng chúng ta liên lạc qua điện thoại.”
“Thanh Dung, chăm sóc tốt bản thân.”
Hạ Dũng nhìn nhân viên sau khi đưa Bạch Thanh Dung và bà Bạch lên xe rời đi, quay người trở lại khoang máy bay ngồi xuống nhắm mắt trầm tư.
Lúc đâu anh ấy không muốn trở về suy nghĩ nhiều và muốn ở lại với Bạch Thanh Dung, việc rút vốn của Lâm Thành Phong anh có cách cứu vãn. Chỉ là tên đàn ông ngang ngược đó tìm anh, nhất định là có liên quan đến chuyện mất tích của anh và Bạch Thanh Dung.
Nếu như anh không về, chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao. Tung tích của Bạch Thanh Dung không thể bị Lâm Thành Phong tìm được một chút sơ hở, anh về là vì giúp Bạch Thanh Dung che giấu.
Mỗi khi Hạ Dũng vừa nghĩ tới Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung là vợ chồng trên pháp luật, trong lòng anh lại vô cùng nặng nề. Nếu như anh gặp Bạch Thanh Dung trước Lâm Thành Phong, thì đâu còn chuyện của Lâm Thành Phong, anh đã sớm cùng với người anh yêu hạnh phúc bên nhau rồi.
Hạ Dũng ấn ấn huyệt trấn tĩnh bản thân, đột nhiên không biết sao bật cười. Không ngờ có một ngày anh đường đường là chủ tịch của tập đoàn Hạ Thị lại có thể làm nên chuyện thích cướp đoạt vợ của người khác.
Nhưng mà, khi bạn yêu một người thì bạn sẽ không để ý tất cả không màng kết quả vì cô ấy mà trả giá. Không phải sao?
Bình luận