Dark?

Chương 135: Trở về địa ngục. 10

Xem danh sách chương và giới thiệu truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
A+ A-
“Đúng vậy.” Hoàng Tịch Liên thêm dầu vào lửa,
nâng Tư Cảnh Hàn lên: “Người tôi thích không thể nào làm tôi thất vọng
đâu, anh ấy chắc chắn sẽ là người chồng tốt.”

“Đúng đúng.” Mặc Lạc Phàm hùa theo.

“Nếu không phải vì hắn thì em đã sống hạnh phúc cùng anh Thiếu Khanh rồi,
chẳng lẽ hai người cho rằng anh ấy không phải người chồng tốt.”

“Đương nhiên không, chẳng tên đàn ông tốt nào vào đêm tân hôn… A…” Hoàng
Tịch Liên nói được nữa chừng thì kêu lên đau đớn, Hoắc Duật Hy nghi ngờ
nhìn cô ấy, bên này Mặc Lạc Phàm lập tức cười hì hì, kéo sự chú ý của
Hoắc Duật Hy sang phía mình.

“Tiểu Duật Hy thông cảm, anh quen Tịch Tịch đã lâu, cô ấy hay vội đánh giá
người khác thế thôi chứ không có ý gì đâu, huống hồ vừa mới gặp Tề gia
có mấy lần mà chẳng lần nào vui vẻ nên Tịch Tịch không có thiện cảm với
cậu ấy lắm.”

“Ồ, đúng thế, đúng thế.” Hoàng Tịch Liên được thang leo xuống, kịp thời không nói những lời sau đó ra ngoài.

Hoắc Duật Hy bán tín bán nghi, nhưng vì Dylan chờ mãi chưa thấy Tư Cảnh Hàn
trở lại nên đưa cô vào trong thay đổi cái áo cưới thứ hai, sẵn dịp của
Hoàng Tịch Liên và Mặc Lạc Phàm ở đây, giúp chú rể đánh giá cũng không
tồi.

Khi cô vừa đi Mặc Lạc Phàm lập tức sáp lại ngồi với Hoàng Tịch Liên, dạy dỗ: “Anh
đã dặn em rồi, chuyện lần đó Tề gia vẫn còn điên tiết lắm, nếu mà phanh
phui ra cậu ấy biết anh có liên quan trong chuyện này thì chắc chắn sẽ
bóp chết anh. Nên số ảnh đó em chỉ nên dùng đối phó riêng với cậu ấy
thôi, tuyệt đối không thể để người khác biết.”

“Em biết rồi.” Hoàng Tịch Liên rất nghe lời đồng ý.

Mặc Lạc Phàm ngả lưng vào ghế, giang hai tay ra hai bên chiếm lấy không
gian nhìn về phía những chiếc váy cưới tỏ vẻ ngao ngán, “Không ngờ lúc
đầu chỉ muốn ngăn cản tiến trình hôn nhân của Tề gia và Tiểu Duật Hy
thôi, kết quả bây giờ tên Tiểu Bạch lại đùng một cái biến thành hôn lễ
của cô ấy và hắn, không biết là chúng ta đã thành công hay thất bại
nữa.”

“Lúc hay
tin em cũng rất bất ngờ đấy, người em thích mà cơ mà lại sắp lấy vợ rồi, em thất tình thế nào lão ba cũng bày trò gán ghép khác.” Hoàng Tịch
Liên nhún vai, cũng chán trườn ra mặt nhưng chẳng có chút đau lòng nào.

Trong khi cô và Mặc Lạc Phàm còn đang than ngắn thở dài thì Lạc Tư Vũ đến.

Dylan đang loay hoay ở trong dặn dò người thay quần áo cho Hoắc Duật Hy được
dịp nhìn đến một người đàn ông đẹp trai nữa thì nhảy dựng đi ra: “Lạc
phó tổng, sao lại đến muộn vậy, trời ơi, qua đây, qua đây ngồi.”

Lạc Tư Vũ nét mặt lạnh lùng gật đầu, đi đến đến chỗ Mặc Lạc Phàm và Hoàng Tịch Liên ngồi xuống phía đối diện, hỏi:

“Tiểu Hy đang thay đồ sao?”

Mặc Lạc Phàm gật đầu, nhắm mắt tịnh dưỡng, chỉ có Hoàng Tịch Liên là tự rót nước mời Lạc Tư Vũ, cũng bổ sung thêm: “Cảnh Hàn ra ngoài nghe điện
thoại chưa vào?”

“Vậy Tề gia đâu?” Lạc Tư Vũ nhận nước từ Hoàng Tịch Liên, hỏi lại.

Cả Mặc Lạc Phàm và Hoàng Tịch Liên đồng thời ngạc nhiên hỏi: “Tề gia/Tề Thiếu Khanh có đến sao?”

Lạc Tư Vũ ngẩn ra: “Lúc tôi đến đã thấy xe của Tề gia đậu bên ngoài rồi.”

Cả ba người đồng thời thấy không ổn, đứng dậy chạy ra ngoài hậu viên.

Ngoài hậu viên.

“Bịch!”

“Bụp bụp bụp!”

Tư Cảnh Hàn ngã lăn trên tuyết, kế đó Tề Thiếu Khanh xông tới nắm lấy cổ áo của hắn đấm liên tục mấy cái.

Hắn cũng không nhịn, quật anh xuống, đánh trả.

Hai người đàn ông cao lớn, dưới tiết trời có tuyết rơi đã quăng bỏ tây
trang sang một bên, đừng nói là cà vạt mà cả cúc áo trước ngực cũng bung mất hai ba cái.

“Mẹ nó, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cậu một trận!” Tề Thiếu Khanh
quát lên, chiếm thế thượng phong lần nữa quật Tư Cảnh Hàn xuống dưới.

Cả hai người đều không dùng thân thủ học được mà chân chính đánh nhau như
hai kẻ phàm phu thông thường, dựa vào sức mạnh của nắm đấm, không có
chiêu thức, kẻ mạnh liền thắng được.

Tư Cảnh Hàn ban đầu còn chống trả đánh lại anh, nhưng sau đó thì nằm im để anh mặc tình trút giận, có thể hắn không muốn chống trả hoặc là đánh
lại nên cứ nằm đấy phòng thủ, chỉ có một mình Tề Thiếu Khanh tấn công.

“Bụp bụp bụp!”

“Mẹ nó, đồ ngốc nghếch, tưởng nằm như vậy thì tôi sẽ tha cho cậu à? Mơ đi!” Tề Thiếu Khanh càng tức giận hơn khi Tư Cảnh Hàn không phản kháng, đòn
nào của anh cũng đủ làm người bình thường bị nội thương, thật sự không
chút nào nương tay.

“Bụp!”

“Nhường đi! Nhường đến chết đi!”

“Bụp bụp!”

“So với sự nhu nhược lúc nhỏ thì bây giờ cậu chẳng khá hơn là bao, muốn cướp đồ của tôi, đúng là gan to bằng trời!”

Tề Thiếu Khanh vừa đánh vừa mắng, ánh mắt luôn dịu dàng ôn nhu trở nên
hung tợn hơn bao giờ, lúc giằng co với Tư Cảnh Hàn đều bẻ được cánh tay
của hắn ra phía sau.

Nhóm người của Lạc Tư Vũ chạy đến thấy đúng cảnh này muốn xông vào can ngăn thì bị anh quát: “Cút đi!”

Lạc Tư Vũ còn muốn đi đến thì lập tức nhận được lời cảnh cáo: “Ai muốn bị đánh thì cứ thử bước qua.”

Mặc Lạc Phàm đưa tay kéo Lạc Tư Vũ lại, anh nhìn Tề Thiếu Khanh bây giờ
chắc chắn nói được làm được, hình như Lạc Tư Vũ đã hiểu được ý của anh
nên không bước qua đó nữa.

Còn Hoàng Tịch Liên, cô thật sự kinh sợ, nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Tề Thiếu Khanh mà trái tim đánh thình thịch, cô không giống như Mặc Lạc
Phàm hay Lạc Tư Vũ nhìn cảnh tượng này đã quen nên bây giờ cả cơ thể
cũng run lên, rõ ràng là cú đấm nào của Tề Thiếu Khanh cũng đầy hung ý,
vậy mà lại không thể can ngăn.

Đây là lần đầu cô nhìn thấy anh mang dáng vẻ này, hình tượng trầm ổn, chín
chắn trước đây với anh như chẳng còn tý nào liên quan nữa.

Tề Thiếu Khanh mặc kệ người khác xuất hiện, vẫn thẳng thừng xuống tay.

Môi anh nhếch lên không biết là vui hay buồn, ánh mắt là một loại tưởng nhớ.

Cái trò đánh đấm này anh không lạ gì, trước kia còn đi đặc huấn chẳng phải ngày nào cũng đánh nhau với người khác sao?

Đánh nhau để giành cơm về cho Tiểu Bao.

Đánh nhau để trừng trị những tên ức hiếp Tiểu Bao.

Đánh nhau vì Mặc Lạc Phàm mách rằng có kẻ dám làm Tiểu Bao khóc.

Đánh nhau vì cả bọn ba người Lạc Tư Vũ, Mặc Lạc Phàm và Tiểu Bao không đánh lại nhóm người khác.

Đánh nhau, chuyện anh đánh nhau trở thành cơm bữa, trong một nhóm gần trả
trăm người đi đặc huấn, không ai là không sợ anh, vì chẳng tên nào từ
thấp bé đến cao to có thể đánh lại anh, người quản giáo phát hiện phạt
anh không được ăn cơm hai ngày, thế nhưng sau hai hôm đó anh vẫn đánh
nhau như không có chuyện gì.

Chỉ cần Tiểu Bao bị ức hiếp, lập tức anh sẽ xuất hiện.

“Ga…!!!”

“Bịch!”

Tề Thiếu Khanh đấm cái cuối cùng rồi thở hồng hộc nằm vật ra tuyết, hình
như đã đánh đủ, anh nằm cạnh Tư Cảnh Hàn không nhúc nhích nữa, chẳng nói chẳng rằng cũng không cho ai đến gần.

Đương nhiên Tư Cảnh Hàn lãnh đủ cơn đau, sau khi Tề Thiếu Khanh dừng tay hắn
cũng chẳng đứng lên được lập tức, phải mất mấy phút sau mới chống tay
ngồi dậy.

Nhìn
Tề Thiếu Khanh bên cạnh nằm đó hắn chẳng có ý đấm trả, từ từ đứng lên,
cứ như chuyện vừa rồi chẳng xảy ra, thật tao nhã cài lại cút áo, nhìn
vào cứ nghĩ hắn mới là người đánh anh.

Cho nên… cho nên khi Hoắc Duật Hy chạy đến, nhìn thấy hắn thẳng tấp đứng
đó, Tề Thiếu Khanh thì nằm vật trên tuyết, cô lập tức xông đến, gào
lên:

“Tư Cảnh
Hàn, đồ ác ma, tránh ra!” Cô đẩy mạnh Tư Cảnh Hàn sang một bên rồi ngồi
sụp xuống bên Tề Thiếu Khanh, nức nở: “Anh Thiếu Khanh, anh có sao
không?”

Tags: truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! online, Chương 135: Trở về địa ngục. 10. Truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 135