Dark?

Chương 164: Chương 101.3

Xem danh sách chương và giới thiệu truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
A+ A-
Ngửi được mùi nguy hiểm từ lời nói của Mục Đương, Mặc Lạc Phàm vội kéo Hoắc Duật Hy và Hoàng Tịch Liên sát về phía mình,
rất nhanh sau đó tiếng súng đã nổ ra.

Hoàng Tịch Liên từ bé đến lớn tuy gan có lớn nhưng chưa từng va chạm phải
tình huống này, huống hồ gì sự tình lúc này không khác gì phim hành động Mỹ mà cô sẽ chẳng bao giờ hình dung được ngoài đời thật còn kinh khủng
hơn.

Tuy rằng
Mục Đương bị thất thế nhưng không đồng nghĩ bên cạnh ông ta không có
người trung thành và không có thế lực, bị dồn tình thế này bọn họ chỉ có cách quyết tử hoặc là sống hoặc là chết nên vô cùng liều lĩnh.

Một hôn lễ được trang hoàng vô cùng tinh tế bỗng chốc bị biến thành một bãi chiến trường, những nơi khuất đều có thể trở thành nơi ẩn nấp đắc lực, Mặc Lạc Phàm với nhiệm vụ cấp bách là đưa Hoắc Duật Hy cùng Hoàng Tịch
Liên rời khỏi hiện trường, hiện tại nhóm ba người của Tư Cảnh Hàn không
thể tiếp cận về phía bên này, một mình anh đã còn mang theo hai người
phụ nữ đúng là bị cô lập đến không có đường thở.

“Mẹ nó, thế mà người lão ta mang theo lại đông như vậy.”

Bên này Tư Cảnh Hàn, Lạc Tư Vũ, Tề Thiếu Khanh nắp vào ba chỗ khá gần nhau, Tề Thiếu Khanh trước tiên đẩy một cây súng về phía Tư Cảnh Hàn, thấp
giọng: “Xem ra ông ta không hoàn toàn tin tưởng Tư Vũ, người của chúng
ta bị ông ta mua chuộc không ít, nhóm tùy tùng đi theo các nguyên lão
không nhiều, e là chỉ tự bảo vệ được bọn họ mà thôi.”

Tư Cảnh Hàn lên đạn cho cây súng, “Đưa hai người bọn họ đi trước.” Hai
người mà hắn nhắc đến đương nhiên là hai người phụ nữ duy nhất trong hôn lễ ngày hôm nay, Tề Thiếu Khanh cũng hiểu ý cố gắng cho người đưa một
chiếc xe đến.

Mặc Lạc Phàm rất nhanh nhạy bắt lấy thời cơ, “Tịch Liên, anh đếm một hai ba cả em và Tiểu Hy đều nhanh chân vào xe biết không?”

“Nhưng mà Tề…” Hoàng Tịch Liên chần như nhìn về phía ba người đàn ông ở bên kia.

“Đúng rồi, Tề gia dặn em thế nào còn nhớ không, phải biết nghe lời không được chạy lung tung nếu không cậu ta hành sự không được nhất định sẽ nổi
giận.” Mặc Lạc Phàm bắt trúng thóp của Hoàng Tịch Liên, chỉ có như vậy
cô mới nghe theo anh nếu không thì có khi sẽ ỷ vào chút tài lẻ võ công
mà ở lại nhìn trận chiến.

Nhìn sang Hoắc Duật Hy cô không nói gì cả, ánh mắt tuy đã khô nước mắt những vẫn đỏ hoe, tuy tuy Tư Cảnh Hàn đột nhiên nói cố là nội gián nhưng
không đồng nghĩa anh sẽ bỏ mặt không bảo vệ cô: “Tiểu Hy, em nghe anh
nói gì không?”

Hoắc Duật Hy ngẩn lên: “Em nghe.” Mặc Lạc Phàm gật đầu, cho chiếc xe de lại
gần thêm chút ít, chỉ là Mục Đương đã nhìn ra tâm kế này, ông ta cho một nữa số người còn lại tổng lực tấn công về phía chiếc xe của Mặc Lạc
Phàm.

“Pằng pằng pằng!”

Mặc Lạc Phàm giật mình rụt cánh tay lại, suýt chút nữa thì đã bị bắn trúng, bọn người kia nhanh chóng tiến lên, Mục Đương ánh mắt như dã thú: “Bắt
sống hai con nhóc đó cho ta.”

Hừ, Tư Cảnh Hàn ngươi cũng quá khinh thường ta rồi, nghĩ rằng chỉ cần nói
vài câu với Hoắc Duật Hy thì có thể đánh lạc hướng ta mà bỏ qua cho cô
ta trốn thoát?

Bọn thuộc hạ vâng mệnh Mục Đương làm ngay, một bên chia ra phân tán người
của Tư Cảnh hàn đến giải vây, một mặc khác lại cô lập Mặc Lạc Phàm về
một góc, bọn họ dùng dao để tấn công anh, Mặc Lạc Phàm tuy thân thủ tốt
nhưng không cách nào bảo vệ cùng lúc hai người.

Hoàng Tịch Liên có mấy chiêu thức karatedo tốt nhưng so với lính đặc công cô
còn rất non kém huống hồ bọn họ lại có vũ khí, không mấy chiêu đã bị hạ
gục.

Bên này
Lạc Tư Vũ, Tư Cảnh Hàn và Tề Thiếu Khanh cũng liều mạng chạy đến ứng
cứu, tuyệt đối không để hai người phụ nữ rơi vào tay Mục Đương nếu không nhất định bọn họ hôm nay chỉ còn đường chết.

Khi họ vừa rời khỏi chỗ khuất người của Mục Đương được dịp xả súng, nhưng người của Tư

Cảnh Hàn cũng không đứng yên nhìn mà yểm trợ cho ba người đàn ông vượt qua đám hỗn chiến tới chỗ của Mặc Lạc Phàm.

“Giết, giết hết cho ta, không chừa một ai cả!” Mục Đương thét lên ra lệnh, bọn thuộc hạ càng thêm hung hăng.

“Mọi người cố gắng kéo dài thời gian, Trí Quân đang đưa người đến.” Tề Thiếu Khanh vừa hạ thêm được một tên, quay sang nói lớn.

Mục Đương nheo mắt, dựa vào ánh mắt cũng đoán được thời gian cho ông ta
không còn nhiều, bốn người giỏi nhất ở đây chỉ có Tề Thiếu Khanh, Tư
Cảnh Hàn, Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm, ông ta dùng người như cách đặt đội
hình của một trận bóng đá, cho từng nhóm người kềm chân những kẻ mạnh
không thể chuyền bóng tiến về khung thành.

Bọn người của Mục Đương không dùng súng lại nhóm người của Tư Cảnh Hàn,
súng trên tay của bọn chúng sau mấy chiêu đều bị cướp mất, nhưng việc
này không đồng nghĩa Tư Cảnh Hàn hay Tề Thiếu Khanh có thể sử dụng được
súng, bọn chúng đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp, tuy thân thủ không
sánh kịp bốn người Tư Cảnh Hàn, nhưng một khi chúng cùng phối hợp đối
phó từng cá nhân bằng võ lực thì lại khác.

Bọn chúng cố tình tách Tư Cảnh Hàn, Tề Thiếu Khanh, Lạc Tư Vũ, Mặc Lạc Phàm mỗi người về một phía khác nhau, cử một nhóm bốn năm người đánh một
người, không xâm nhập được bằng chiêu thức thì cũng làm suy yếu thế
lực.

Quả thực với tình hình này, bốn người của Tư Cảnh Hàn đều cảm thấy không ổn khi đã thấm mệt…

Tags: truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! online, Chương 164: Chương 101.3. Truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 164