em…” Tề Thiếu Khanh từ dòng hồi tưởng trở về hiện thực, nhìn Hoắc Duật Hy, ý tứ sâu xa: “Là do lỗi của bọn anh luôn giấu em, cứ nghĩ như vậy
thì chính là cho em những điều tốt nhất.”
Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu, cô mạnh mẽ hơn những người xung quanh đã nghĩ, lúc nghe ngọn ngành câu chuyện cô không hề khóc, chỉ trầm lặng suy nghĩ để
liên két cả một quá khứ dài mà không nghĩ đến sẽ một lần khơi gợi ra
hết. Trong đó có ngọt ngào mà xen lẫn là lắm thương đau.
“Anh Thiếu Khanh, anh nói xem, anh và hắn vì em mà xuất hiện khúc mắt, nhưng rõ ràng lúc trước đó em và hắn chưa từng gặp gỡ.” Những người khác thực sự cũng giống như cô không hiểu lắm về điểm này, thời điểm gia đình Tư
Cảnh Hàn gặp biến cố cùng lắm Hoắc Duật Hy mới được một tuổi, tất nhiên
là loại trừ khả năng gặp nhau, thứ hai khi hắn lưu lạc thì điều này lại
càng vô lý.
Cả
Tề Thiếu Khanh cũng không cho cô được một đáp án rõ ràng, khúc mắt còn
lại cuối cùng này Tư Cảnh Hàn đã mang theo về một chỗ rất xa.
Hoắc Duật Hy lần nữa im lặng, đôi mắt chần chừ rồi dứt khoát: “Mọi người
luôn nói hắn chỉ yêu một mình em, vậy Bảo Bối là ai? Trong khi Tư Cảnh
Hàn không có người thân nào nữa, vậy thì…”
Khi nhắc đến Bảo Bối, cánh đàn ông có mặt lập tức thay đổi thái độ nhưng
cũng chỉ thoáng qua trong giây lát. Hàn thúc minh mẫn cho Hoắc Duật Hy
một đáp án vô cùng phù hợp: “Bảo Bối mà thiếu chủ luôn yêu thương nhất
là em gái của cậu ấy, đương nhiên là em gái nuôi, cô gái này là con gái
độc nhất của Thác Vân Nghê tiên sinh. Trước lúc lâm chung, ông ấy tin
tưởng gửi gắm bảo bối tâm can của mình cho thiếu chủ, tình cảm giữa
thiếu chủ cũng như cha con ruột thịt cho nên đối với cô em gái nuôi này
cậu ấy không hề phân biệt có phải máu mủ hay không mà yêu thương hết
mực, nhưng vì để giữ cho cô ấy được an toàn cho nên trước giờ chưa ki
nào nhắc về Bảo Bối trước mặt người ngoài.”
Nghe Hàn thúc nói xong, cả nhóm ba người đàn ông của Tề Thiếu Khanh đều nhìn Hoắc Duật Hy như một mực khẳng định lời thúc ấy nói là thật.
Hoắc Duật Hy cũng tin Hàn thúc sẽ không bao giờ nói dối mình, mà hơn nữa giây phút này còn điều gì nữa mà thúc ấy phải giấu.
Cô thật đã tin ông trời nói thế nào là duyên nợ, hắn và cô thật có duyên
nhưng nợ nần ở kiếp này đã bị tự tay cô chặt đứt không còn bất cứ đường
lui.
Hắn yêu cô đến vậy, nhưng cô lại vô tình đến vậy, rốt cuộc thì hắn làm cho cô àn
nhẫn, à hắn thì làm nạn nhân của những nỗi đau, tính cách của Tư Cảnh àn thật quái gỡ, quái gỡ đến nỗi người ta phải đau lòng.
“Vậy bây giờ hắn… Tư Cảnh Hàn thế nào rồi.” Hoắc Duật Hy rốt cuộc cũng
chịu đi tìm người đàn ông đó, nhưng Tề Thiếu Khanh ánh mắt không lay
chuyển: “Tiểu Hy, Tư Cảnh Hàn cũng chỉ là người bình thường thôi, trái
tim của hắn cũng biết ngừng đập.”
“Anh Thiếu Khanh, em không tin đâu, Tư Cảnh Hàn là chiến thần…”
“Là chiến thần nên cô có thể tùy tiện đùa bỡn với mạng sống của hắn hay
sao? Vì là chiến thần nên có vài cái mạng để cô làm đồ chơi sao?”
Một giọng nói cực lạnh léo cắt đứt lời nói của Hoắc Duật Hy, hôm nay dường như đến biệt hự Nam Thương không hề ít người!
Mọi người trong phòng khách đều tập trung về nơi giọng nói vừa cất lên,
tiếp đó một người đàn ông bước vào, khuôn mặt đẹp đẽ mềm mại với cằm
nhọn, da trắng và mái tóc màu nâu dài tới cổ hơi xoăn được buộc tùy tiện ra phía sau, chỉ có ánh mắt là luôn toát lên vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo và căm ghét một thứ gì đó.
Anh ta vừa nắm bắt được mục tiêu đã xăm xăm đi đến, tháo kính của mình
xuống, cùng sấp tài liệu trong tay quăng lên bàn, ngay trước chỗ của
Hoắc Duật Hy.
“Cậu Tống, tiểu thư cũng là người vô tội.” Hàn thúc nhắc nhở hì người đàn
ông kia mới thoáng thu vào một ít thái độ, trước hết biết hành lễ với
thúc ấy, một chỗ khác tìm ghế ngồi đối diện với Hoắc Duật Hy.
Tề Thiếu Khanh dùng thân phận chủ nhà rót nước, tiện thể giới thiệu cho ba người phụ nữ có mặt được biết: “Đây là luật sư đại diện của Tư thị,
cũng là người đại diện trên cơ sở pháp lý cho Tư Cảnh Hàn, cậu ấy gọi là Tống Ly Khắc.”
Đối với lời giới thiệu của Tề Thiếu Khanh, Tống Ly Khắc không có quá nhiều
cảm kích, ngược lại còn giễu: “Cái gì mà luật sư của Tư thị, cái gì mà
đại diện pháp lý cho hắn, tất cả cũng chỉ là mác danh.” Anh ta chỉ vào
sắp tài liệu trên bàn: “Cái này là gì các cậu biết không, hắn đã giấu cả tôi mà đi làm đấy!”
Dường như càng nói Tống Ly Khắc càng bực bội, nhắm vào Hoắc Duật Hy: “Đúng là người phụ nữ này đã cho hắn ăn bù mê gì rồi. Chẳng những cho cô một cái mạng, mà còn gửi kèm thêm quà hậu đãi, ha… nực cười thật.”
Anh ta cầm sấp tài liệu lên, không tuyên bố hay trịnh trọng như các văn
kiện pháp luật khác, hoàn toàn cay cú trước hai chữ “di chúc”.
Bình luận