Khanh ra về nhưng không thể chạy theo lấy lại cái áo, vô cớ có chút ghen tỵ với anh.
Tại sao cô không biết tên kia đối với anh thân thiết đến vậy nhỉ?
Mặc Lạc Phàm nhìn Hoắc Duật Hy đứng lên rồi lại ngồi xuống, anh tò mò nhưng tay chân nhanh nhẹn túm thêm hai ba trái táo ôm trên người muốn đem về
ăn tiếp.
Ai ngờ Hoắc Duật Hy đột nhiên nổi cáu giật lại: “Ai cho anh mang về, táo này
của Tư Cảnh Hàn hái cho em, mới không phải cho anh, muốn ăn anh thì tự
đi hái!”
Tự
nhiên bị trúng đạn, Mặc Lạc Phàm chẳng hiểu làm sao, lúc này thì Lạc Tư
Vũ kéo lấy tay anh: “Được rồi, cậu đừng ăn nữa, chúng ta về thôi, còn
phải đi làm nữa.”
Ba người đàn ông kia rời đi, Hoắc Duật Hy lập tức quay người lên lầu, hiển nhiên là đi tìm tên đàn ông kia.
Trong nhà chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, chẳng lạ gì hắn sẽ ở trong phòng ngủ.
Hoắc Duật Hy không cần gõ cửa mà trực tiếp đi vào, ngó một cái đã thấy Tư Cảnh Hàn ngồi trên giường đưa lưng về phía mình.
Cô đi đến, gọi: “Ông xã này, bà xã…”
Giọng nói của cô lập tức biến mất rồi trở nên há hốc khi thấy Tư Cảnh Hàn
đang đưa cái áo sơ mi mà Tề Thiếu Khanh đã mặt lên mũi ngửi.
“A… Tư Cảnh Hàn, anh làm cái gì vậy hả?” Hoắc Duật Hy hét toán lên, chụp lấy cái áo kéo ra.
Tư Cảnh Hàn cũng giật mình theo phản xạ đứng dậy, nhìn thấy Hoắc Duật Hy
cầm cái áo hắn tiến lên muốn lấy lại: “Trả cho ông xã.”
Mi tâm của Hoắc Duật Hy kịch liệt vặn vẹo mà sắc mặt của cô càng thối hơn, đôi môi run rẩy nói không nên lời, không cho hắn được nguyện ý, giấu
cái áo ra sau lưng, chất vấn: “Em không trả, anh mau nói anh vừa làm cái gì vậy hả?”
Tư Cảnh Hàn nhíu mày, không màng tới lý lẽ, chỉ muốn thực hiện cho bằng
được hành vi của mình, vươn tay giật lại: “Trả cho ông xã, mau buông ra, trả cho ông xã đi.”
Hoắc Duật Hy xua tay, đẩy hắn ra: “Không, anh không nói đừng hòng bà xã trả cho anh!”
Nhưng cô đã lầm, Tư Cảnh Hàn của bây giờ không giống trước kia, lý lẽ đối với hắn mà nói là một điều lạ lẫm, cô không đưa, hắn đã giậm chân, chạy đến túm lấy cái áo.
Hoắc Duật Hy thật không ngờ hắn làm như vậy, thực như một đứa trẻ hư hỏng
cần được dạy bảo, cô khẽ quát: “Đứng đó, nếu anh dám giật em liền cho
anh theo Mặc Lạc Phàm trở về chỗ kia.”
“Không đi!” Tư Cảnh Hàn không thua kém hét lớn, đối mắt trở nên giận hờn, cào tóc: “Không đi, không đi!”
Biểu tình này của hắn thực làm Hoắc Duật Hy sợ hãi, trong khi cô còn đang
ngây ngốc hắn đã vươn người chụp lấy cái áo, rồi nhanh chân chạy về
giường.
“Nhấp nhấp!”
Hoắc Duật Hy bần thần, cho đến khi chiếc áo kia đã bị cắt ra manh mún Tư
Cảnh Hàn mới dừng lại động tác điên cuồng, hắn quệt mũi đứng dậy, nhìn
chằm chằm Hoắc Duật Hy: “Bà xã, bà không đụng vào nó được nữa rồi.”
Bình luận