“Sở Kiến, bây anh đến công ty giải trí Tề thị rước em được không? Nếu đến mà em không có ở đó thì hãy báo cảnh sát.”
Cô nói rất nhanh cũng rất dứt khoát, đến nổi Tề Thiếu Khanh còn chưa kịp phản ứng cô đã cúp máy.
Lần này Tề Thiếu Khanh phát cáu thật sự: “Chán ghét tôi đến vậy sao?”
“Ít nhất bây giờ tôi không muốn ở cạnh anh.”
“Nên em liền gọi cho tên đàn ông khác, an ủi tâm tình của em?”
“Nếu thật vậy thì đã làm sao, cả thiên hạ này được bao nhiêu người biết tôi
là Hoàng Tịch Liên, đi bên cạnh Sở Kiến thì đã làm sao?” Hoàng Tịch Liên không thua Tề Thiếu Khanh câu nào cả, anh khắc nghiệt thì bản thân cô
cũng đầy gai nhọn. Rốt cuộc anh cười một tiếng, phiến môi mỏng thật lạnh lùng:
“Bên
ngoài không biết Hoàng Tịch Liên nhưng Angel thì họ quá rõ. Em là người
đại diện của Tề thị, chuyện này chắc chắn là ảnh hưởng đến tôi rồi.”
“Ảnh hưởng? Angel đi với Chung Sở Kiến là phạm pháp hay là nhục nhã, đáng
xấu hổ với quốc thể mà lại ảnh hưởng đến Tề thị? Tề Thiếu Khanh, tôi
không phải là người của thị phi, Sở Kiến cũng là một người có lai lịch
minh bạch, chúng tôi đi cùng nhau người khác chúc phúc còn không hết.”
Nếu như đã nói Hoàng Tịch Liên sẽ không dừng lại, những điều làm Tề
Thiếu Khanh khó chịu cô sẽ nói nhiều thêm một chút như muốn dùng cách
này để đả kích anh.
Tề Thiếu Khanh trước kia chưa khi nào phải nói nhiều như vậy để đôi co với một người phụ, bây giờ lại cùng Hoàng Tịch Liên nói đến khi người trong công ty bước ra phải ngoái cổ lại nhìn biển số xe rồi sợ hãi nhìn đi
chỗ khác khi thấy anh và cô ngồi ở bên trong.
Rất nhanh Chung Sở Kiến đã đến, có lẽ anh ta đang chạy xe trên con đường
gần đây, cho nên Tề Thiếu Khanh còn chưa kịp cảnh cáo Hoàng Tịch Liên
lần nữa thì đã có tiếng gõ cửa đòi người.
Hoàng Tịch Liên nhìn thấy anh ta như gặp được cứu tinh, lại nhìn Tề Thiếu
Khanh: “Anh thả tôi xuống hay là cùng nhau đi gặp cảnh sát?”
Tề Thiếu Khanh mím môi, nheo mắt nhìn người đứng bên ngoài, “Chỉ dựa vào
cậu ta mà em muốn thoát khỏi đây, có phải hay không không biết lượng
sức?”
“Chuyện sức lực có lẽ anh ấy còn non nớt chưa thể bằng anh, nhưng chắc chắn một ngày sẽ không thua anh.”
“Hừ.” Tề Thiếu Khanh không nhịn được cười một tiếng: “Tôi cũng biết nhìn
người mà, Hoàng Tịch Liên, nói cho em biết, vấn đề của cậu ta không phải là tuổi tác non kém đâu.”
“Tùy anh, tôi phải đi đây. Chuyện của chiều nay hủy bỏ đi, dù gì cũng không
đính hôn. Tại sao phải phiền phức đến nhiều người khác?”
Hoàng Tịch Liên xuống xe, Chung Sở Kiến lập tức khoác áo cho cô, thoáng nhìn vào trong xe một cái rồi lập tức rời đi ngay.
Tề Thiếu Khanh nhìn bóng dáng của Hoàng Tịch Liên và anh ta khuất sau
chiếc xe Ferrari đắt tiền, nắm tay đặt trên vô lăng không khỏi xiết chặt lại, trong lòng mịch mở những nỗi ghen hờn.
Bình luận