miệng táo rồi vỗ vỗ cái đầu tròn: “Ngoan lắm.”
“Anh dạy thằng bé chuyện gì vậy?”
“Không phải chuyện bà xã đã dạy nó nói.” Tư Cảnh Hàn không do dự trả lời.
Đại Bạch thấy Hoắc Duật Hy ngồi xuống thì tuột xuống ghế, xin một miếng táo nữa đưa cho cô: “Mommy, ăn táo đi.”
Cô nhận lấy rồi lại đưa cho nhóc: “Đại Bạch ăn trước đi, một lát mommy sẽ ăn sau.”
Đại Bạch được ăn thêm miếng nữa thì rất vui vẻ, dựa vào ghế ăn ngon lành.
Trong khi đó ba mẹ của nhóc thì rất căng thẳng nhìn nhau.
“Người khác có ý với ba của con trai em, em làm như vậy thì sai ở điểm nào?” Hoắc Duật Hy lên tiếng trước.
Tư Cảnh Hàn cũng định nói ra lẽ với cô, nhưng điều làm hắn khó chịu không
phải vì cô đến gặp Thẩm Vy mà là do cô đã lợi dụng Đại Bạch, dạy cho
thằng bé diễn trò.
“Đại Bạch còn nhỏ như vậy, bà xã đã lôi thằng bé vào chuyện người lớn, lợi
dụng nó để làm người khác tổn thương, như vậy là đúng sao?”
“Nhưng trước ở mặt Thẩm Vy anh cũng không nên tỏ thái độ như vậy với em.”
“Thẩm Vy kia thì liên quan gì đến gia đình của chúng ta? Ông xã đã hứa nhiều
lần rồi, suy cho cho thì ra bà xã vẫn không tin.” Tư Cảnh Hàn vừa chất
vấn nhưng cũng đồng thời oán trách Hoắc Duật Hy, đôi mắt màu lam lâu rồi lại ánh lên sự thất vọng.
Hắn không nhìn cô quá lâu mà dời tầm mắt về phía Đại Bạch, lần nữa bế thằng bé lên, vỗ về.
Vẻ mặt này của hắn làm Hoắc Duật Hy phải lo lắng, lần trước cũng vì Thẩm
Vy mà hai người giận dỗi, hắn bỏ đi mất, nhờ có sự xuất hiện của Đại
Bạch mới hòa giải được một cách dễ dàng. Nhưng nếu lần này để hắn giận
thật thì phải làm sao, đến cuối cùng thì cô vẫn là người yếu thế khi
đứng ở vai trò bù đắp lại những tổn thương mà mình đã gây ra cho hắn.
Cho nên trong một cuộc cãi nhau bắt buộc cô phải là người nhường bước
trước, “Tiểu Bạch, em tin anh nhưng em không tin Thẩm Vy. Chúng ta xa
nhau lâu như vậy một chút cảm giác an toàn em cũng không có, đặc biệt là bây giờ, trừ phi là anh ở trước mặt em làm việc nếu không thì cả ngày
em ở nhà sẽ đứng ngồi không yên chờ anh trở về. Anh có hiểu được cảm
giác đó không?”
Tư Cảnh Hàn không đáp ngay, yên lặng nhìn cô, Đại Bạch trong lòng hắn nghe hai người lời qua tiếng lại một lúc thì đã buồn ngủ, ngáp một cái rồi
dụi dụi mặt vào trước ngực của hắn, hai tay dang ra ôm lấy áo của hắn.
“Dạy Đại Bạch nói những lời như vậy em thừa nhận bản thân mình đã sai. Nhưng Tư Cảnh Hàn, ở trước mặt Thẩm Vy anh dùng thái độ đó để đối xử với em
có nghĩ đến cảm nhận của em không? Em đã cảm thấy anh đứng về phía cô ấy mà quay ngược lại trách cứ em, anh đã thiên vị cho ngoài chứ không phải mẹ của con trai mình. Cô ấy biết tủi thân chẳng lẽ em không biết?”
Bình luận