thỏa, Hàn thúc cũng vừa lúc trở lại biệt thự, nghe nói Đại Bạch muốn ngủ cùng với mình thúc ấy còn vui hơn việc gặp lại chiến hữu mất liền lạc
nhiều năm.
Đương nhiên một phần trong đó phải kể đến tiếng gia gia mà Đại Bạch luôn luôn gọi thúc ấy, đã từng tuổi này, nói không thích có trẻ con quây quần bên mình là nói dối.
Huống hồ gì thúc luôn xem Đại Bạch là cháu nội ruột, mà ngẫm đi ngẫm lại cũng chỉ có mình Đại Bạch mà thôi.
Hoắc Duật Hy cảm ơn Hàn thúc xong lập tức trở lại phòng ngủ.
Miếng thịt ngon đã được dọn sẵn ra đang nằm ngay ngắn trên giường, cô phải
chén thật no thì mới không uổng công Đại Bạch đã bỏ công sức ra tạo đủ
mọi điều kiện cho cô bắt nòng nọc nhỏ chứ.
“Tiểu Bạch, đừng giả chết nữa, lăn đến đây.”
Cô đứng bên giường nhìn người đàn ông đang đắp chăn nhắm mắt thật yên tĩnh mà gọi.
Hắn khổ sở lắc đầu: “Bà xã, đừng vậy mà, không có Đại Bạch ở đây chúng ta
cũng nên ngủ sớm thôi, ngày mai ông xã còn phải đi làm.”
“Lúc trước anh cũng đi làm sao không thấy vì vẫn đề này mà than vãn?” Hoắc
Duật Hy nhất quyết không tha, chủ động bò lên giường túm lấy con mồi.
Tư Cảnh Hàn cong người tránh né: “Đừng mà bà xã.”
Bị Hoắc Duật Hy chuẩn xác bắt lấy chỗ hiểm Tư Cảnh Hàn như bị điện giật, run lên: “Xấu hổ lắm, bà xã.”
“Xấu hổ cái gì, em là phụ nữ còn không ngại, anh lại ngại.” Cô vừa nói vừa
kéo áo ngủ của hắn xuống, cứ như thổ hào chuẩn bị cưỡng đoạt mấy cô gái
nhà lành.
Tư
Cảnh Hàn không chút tự nguyện nằm im, im lặng như sắp bị tra tấn dã man, biểu tình của hắn làm Hoắc Duật Hy đang hứng thú cỡ nào cũng không hứng thú nổi nữa, chọc chọc vào ngực hắn mấy cái rồi khinh bỉ: “Hù dọa anh
thôi, cứ như em đói khát làm, không có anh em vẫn có khối người chờ.”
Người đàn ông nửa úp mặt vào gối vẫn không nói gì, Hoắc Duật Hy thật sự cụt
hứng muốn giật tay lại: “Tha cho anh đó, ngủ đi, ngày mai tự đi mà giải
thích với Đại Bạch, em không liên can.”
Vậy mà cánh tay của cô lại bị đối phương giữ lại, muốn giật ra cũng không
được, cô nổi đóa: “Ý gì đây, mau buông ra, đi ngủ thôi.”
Đã không chấp nhận mà còn làm níu kéo cái gì chứ, cô thích sự dứt khoát
trước kia của hắn hơn, không được thì không được, đừng nhùng nhằng dây
dưa làm người ta hiểu lầm.
Nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn không buông tay của cô ra, một bên tai nhanh chóng ửng
đỏ, hắn không ngẩn mặt lên mà rù rì lên tiếng: “Bà xã…”
“Làm sao?”
“Ừm… không biết nữa, ông xã thấy khó chịu.”
Bình luận