dừng việc kể lại mà còn kéo cổ áo của hắn thấp xuống, trông vào mà chỉ
cho Hàn thúc xem: “Gia gia xem, đỏ hết rồi này, chắc là Tiểu Bạch đau
lắm, ô ô ô…”
Người hầu hiện có mặt trong phòng khách khi chứng kiến cảnh này không khỏi
mím môi cười trộm, cả Hàn thúc dù đã cố gắng trang nghiêm để không làm
hai người kia xấu hổ nhưng khóe môi vẫn bất giác cong lên.
Tư Cảnh Hàn lần đầu tiên thấy đau đầu về việc con trai dành quá nhiều tình cảm cho mình, dỗ thằng bé thế nào cũng không nín khóc, cứ luôn miệng bi bô không cần sinh Nhị Bạch bằng cách đau đớn này nữa.
Hàn thúc thấy vậy bèn cười nhẹ giải vây cho hắn, ôm lấy Đại Bạch: “Được
rồi, Đại Bạch đừng khóc nữa, chuyện của Nhị Bạch sẽ tốt thôi, mommy và
ba Tiểu Bạch nhất định có cách giải quyết hả, bây giờ chúng ta ra ngoài
vườn xem táo của Đại Bạch đã chín đến đâu rồi, hái một ít mang vào làm
kem cho Đại Bạch, được không?”
“Kem hở, hic hic…” Nghe đến kem, Đại Bạch lập tức dừng rơi nước mắt, đưa
tay lau lau mũi: “Mommy nói Đại Bạch không được ăn… ăn kem vào mùa
đông.”
“Gia gia sẽ nói với mommy cho Đại Bạch ăn lần này, được chứ?”
“Cảm… cảm ơn gia gia.” Đại Bạch lập tức cười rạng rỡ, ôm lấy cổ của Hàn thúc: “Vậy chúng ta đi… đi liền đi.”
Sự tập trung của thằng bé là vô cùng hạn chế, so với việc lo cho Tư Cảnh
Hàn thì vấn đề ăn uống đã làm tâm tình của nhóc bay đi thật xa, quên mất luôn chuyện lúc nãy mình đã khóc long trời, cứ như vậy không đoái hoài
tới mommy và Tiểu Bạch đang đứng trong phòng khách mà vui vẻ cùng gia
gia đi hái táo.
Nhìn Đại Bạch được đưa đi Hoắc Duật Hy thoáng cái thở phào nhẹ nhõm, liếng
thoáng sang mấy hầu: “Các em nghe Hàn quản gia nói rồi chứ, còn không
mau tìm chị Tiểu Mễ chuẩn bị đồ dùng làm kem của tiểu thiếu chủ, ở đây
cười cái gì chứ?”
Mấy hầu nữ nghe vậy vội xúm xít nối đuôi nhau chạy vào bếp, nhưng không
quên liếc mắt nhìn dấu muỗi đốt Đại Bạch chỉ trên người Tư Cảnh Hàn là ở đâu rồi cười trộm một phen.
Sau khi đuổi được người trong phòng khách đi hết Hoắc Duật Hy bèn ngồi
xuống ghế, Tư Cảnh Hàn ngược lại trở lên tầng, thấy thế cô bèn gọi theo: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi làm.” Giọng của hắn mang theo nồng đậm ấm ức.
“Anh lại làm sao rồi?” Hoắc Duật Hy đương nhiên nghe ra sự thay đổi trong thái độ của Tiểu Bạch nhà mình, quan tâm hỏi.
Ai ngờ tên kia lên giọng ra cả mặt: “Không phải đều tại bà xã sao? Người
ta đã nói nhẹ nhàng thôi, bà xã lại để lại dấu hằng lung tung hết, bây
giờ muốn đi làm cũng khó khăn.”
“Tên này, cáu với em gì chứ, tất cả không phải là do con trai anh dạy dỗ
sao, nó chạy đi rêu rao khắp nơi cũng là lỗi của anh, không phải của
em.”
“Ông xã
không nói với bà xã nữa.” Tư Cảnh Hàn giận dỗi đi mất hút để lại Hoắc
Duật Hy ngẩn ngơ trong phòng khách muốn nổi giận cũng không biết nỗi
giận với ai.
“A…” Cô đạp bình bịch lên ghế, gắt gỏng vô nghĩa: “Gâu Đần, Đại Ngáo, ba của bọn mi là đồ chết tiệt!”
Bình luận