“Tôi cũng không phải loại người tự dưng gây sự để bị đánh.”
Mạc Lạc Phàm lại gật đầu, hai tên này đều là đầu gỗ, mặt băng mài ra. Nhưng anh lại tốt hơn hẳn, có trái tim vô cùng ấm áp a, có thể nhẫn nhịn tiếp tục làm lá chắn giúp hai tên này giải hòa.
“Nhưng mà A Tư, cậu thật sự không nói cái gì chọc tới Tiểu Bạch chứ?”
Lạc Tư Vũ đánh mắt về phía ly nước lọc đã cạn của Tư Cảnh Hàn, hắn lại vân
vê ly rượu trong tay mình, màu rượu đỏ huyết, sóng sánh hắc lại ánh đèn, ma mị nhưng dụ hoặc.
“Không có.”
Nghe hai chữ ít ỏi này phun ta từ miệng của Lạc Tư Vũ thì mi tâm của Mạc Lạc Phàm lại càng nhíu chặt hơn.
Quái lạ, chẳng lẽ tên Tiểu Bạch chạm mạch thật, tự nhiên lại mang đi đánh
Lạc Tư Vũ một cái, đã như vậy còn làm hỏng chuyện tốt của anh.
“Nhưng mà A Tư, tôi nói biểu cảm của cậu rất lạ, thật sự là không nói gì sao? Đại khái là về Tiểu Duật Hy chẳng hạng.”
Mạc Lạc Phàm sáp lại ngồi gần Lạc Tư Vũ, đưa tay ra một cái đã để trên đùi
của hắn. Lạc Tư Vũ lập tức đẩy anh ra, lạnh lùng nói: “Không có nói, cậu tránh ra đi!”
Mạc Lạc Phàm như bị dội nước lạnh vào mặt, chuyển hướng sang Tư Cảnh Hàn ngồi đối diện.
“Vậy Tiểu Bạch, cậu nói đi, cậu ta nói cái gì làm cậu nổi điên vậy?”
Tư Cảnh Hàn liếc nhìn bàn tay Mạc Lạc Phàm đặt trên bụng mình, cũng không
có lạnh lùng như Lạc Tư Vũ, mà ngược lại không nói gì, càng không đẩy
Mạc Lạc Phàm ra.
Mạc Lạc Phàm thấy vậy được hời, cười càng thêm tươi sáp gần đến dựa lên vai Tư Cảnh Hàn.
“Cậu ta nói…”
“Khoan đã!” Mạc Lạc Phàm đột nhiên nói to cắt lời Tư Cảnh Hàn, anh đưa mũi
khịt khịt mấy cái trước ngực Tư Cảnh Hàn, rồi dừng lại trên cổ hắn.
“Trời ơi, Tiểu Bạch! Cậu cũng đủ hư hỏng đi! Càng ngày càng hư rồi, đi làm mà cũng không quên làm loại chuyện “đen” như vậy!”
Tư Cảnh Hàn cùng Lạc Tư Vũ đồng thời nhíu mày. Ngược lại Mạc Lạc Phàm càng cao hứng hơn, “Nói đi, là ai vậy? Có phải Tiểu Duật Hy không, hả?”
Tư Cảnh Hàn lần này thì thẳng thừng đấm cho Mạc Lạc Phàm một cái, bay về
góc kia ghế sa lon. Sau đó, hơi đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cao lên che
khuất dấu răng mập mờ trên xương quai xanh khêu gợi.
Phải nói cái mũi của Mạc Lạc Phàm còn thính hơn cả chó nghiệp vụ của cảnh sát, thế
nhưng từ người của hắn có thể nhận ra được mùi hương kia.
Mạc Lạc Phàm trân trối nhìn Tư Cảnh Hàn, lại ôm bụng ngồi dậy, hắn đã hiểu vì
sao tự dưng Lạc Tư Vũ bị đánh. À mà cũng không phải tự dưng, chắc chắn
là có liên quan đến Hoắc Duật Hy.
Cái tên Tiểu Bạch này chính là
mỗi khi nhắc đến những việc có liên quan đến Hoắc Duật Hy đều rất tùy
hứng, cũng rất dễ nổi điên, không kiểm soát. Nhưng mà anh có nói gì đắc
tội sao? Chuyện xấu hắn làm trong giờ làm việc bị phát hiện liền thẹn
quá hóa giận quay lại cắn người chắc?
Không biết trong phòng làm
việc sạch hơn môi trường chân không kia từ lúc Hoắc Duật Hy đến làm đã
xảy ra bao nhiêu chuyện xấu nữa. Từ lúc nào Tiểu Bạch của hắn lại biến
thành một người như vậy nhỉ?
Nhưng phải công nhận là có tiến bộ, vô cùng tiến bộ, một chốc Hoắc Duật Hy xuất hiện dường như khiến tên
Tiểu Bạch này dậy thì thành công vậy.
Mạc Lạc Phàm tự suy nghĩ
rồi lạu cười một mình, ngã ngớn sà lại chỗ Lạc Tư Vũ. Anh tặc lưỡi hai
cái, vỗ vỗ vào ngực Lạc Tư Vũ, than nhẹ: “A Tư, cậu xem phải học hỏi
Tiểu Bạch. Người có sắc khí trong người cũng nhìn tốt mắt hơn hẳn. Còn
cậu đấy, để thế này mãi riết thành nhân sâm khô héo, suốt ngày bày ra
một bộ mặt, cho người khác cũng chê đấy.”
“Mạc Lạc Phàm, cậu im đi. Có tin tôi lột da cậu không?”
“Ơ kìa, sao lại nhẫn tâm với tôi quá vậy? Dù sao cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà. Tôi khuyên cậu, lần sau nếu là chuyện của Tiểu Duật Hy cậu cứ
mặc tên kia làm gì thì làm, cứ đứng nhìn là được, nếu không lại chuốc
họa vào thân. Những kẻ tâm thần phân liệt như hắn không cần để tâm cho
nhọc lòng.”
Có trời biết, trên đời này ngoài Mạc Lạc Phàm thì
chưa từng có ai thẳng thừng mắng vào mặt Tư Cảnh Hàn hắn như vậy. Không
xem Thượng nhân của “Vong” ra gì, càng không sợ Tư Cảnh Hàn ông hoàng
của thương giới, dám đùa cợt, ngã ngớn chọc đến hắn như vậy cũng chỉ có
Mạc Lạc Phàm.
Tư Cảnh Hàn dường như quá quen với cách nói chuyện
này của Mạc Lạc Phàm, hắn không biểu hiện thái độ gì mà chỉ lặng mình
suy nghĩ.
Lúc nãy cô gái nhỏ kia xinh đẹp, mềm mại như thế nào
dán trước ngực mình, tiếng kêu the thé, hơi thở mê ly của cô hòa vào
từng giọt mồ hôi lắm tấm trên tấm lưng trần, sáng mịn.Nếu không phải đột nhiên Mạc Lạc Phàm gọi điện lôi hắn đến hội quán này
chơi thì e là cô gái nhỏ kia đừng mong xuống khỏi bàn làm việc của hắn.
“Này, cậu nói dạo này người yêu của hắn thế nào rồi?”
“Rất tốt.”
“Ha, tôi nói nha, lần trước gặp mặt lại thấy đúng là càng ngày càng xinh
đẹp. Tiểu mỹ nhân như vậy nếu không phải là người yêu của Tiểu Bạch thì
từ lâu tôi đã tẩn về nhà mà hành hạ rồi.”
“Cậu dám khen người yêu của hắn như vậy ngay trước mặt hắn, không sợ hắn lại đấm cậu sao?” Lạc
Tư Vũ nhếch môi nói, đánh mắt nhìn sang Tư Cảnh Hàn.
Mạc Lạc Phàm lúc này mới chống cằm, hai khuỷu tay đặt trên bàn thủy tinh, hơi chòm
mặt về phía Tư Cảnh Hàn: “Thế nào? Cậu thật là tên phú thương độc tài
đó, chê người yêu của cậu xấu, cậu không hài lòng. Khen người yêu của
cậu xinh đẹp, cậu lại tức giận năm lần bảy lượt muốn lột da tôi. Tính
chiếm hữu cũng thật cao quá đi, tính đem người yêu của cậu nhốt ở trong
nhà, cho mình cậu xem chắc!”
Tư Cảnh Hàn nheo mắt nhìn Mạc Lạc Phàm, sau đó lại lạnh nhạt nói: “Mấy từ đó không phù hợp thốt ra từ miệng của các cậu.”
“À, miễn là đàn ông thì không được chứ gì? Thế còn Tiểu Duật Hy thì sao?”
Nói đến đây, Mạc Lạc Phàm lại như phát hiện ra thêm một châu lục mới:
“Ây da, đúng rồi nha. Nếu để Tiểu Duật Hy biết sự tồn tại của người yêu
của cậu thì sẽ thế nào nhỉ? Cô ấy chấp nhận nổi không đây? Cậu tính sao
với cô ấy đây?”
Tư Cảnh Hàn nghe đến Hoắc Duật Hy, ánh mắt màu
lam lại thoáng qua một chút do dự, nhưng cũng có chút mềm mại: “Không
tính sao cả, chuyện này để sau này rồi hãy tính.”
“Chỉ sợ một
ngày nào đó, Tiểu Duật Hy lỡ dùng dao “phập” một cái, ghim vào tim của
cậu. Đến lúc đó, muốn gặp lại người yêu bên kia cũng không kịp đâu, phụ
nữ vốn không rộng lượng như vậy, cô ấy sẽ chấp nhận sao?” Mạc Lạc Phàm
nửa thật, nửa đùa nói. Tư Cảnh Hàn cũng không hề nao núng, rất tự nhiên
đáp lại:
“Không biết. Nhưng không chấp nhận cũng phải chấp nhận.”
Mạc Lạc Phàm hết hơi sức lắc đầu, ngã đầu vào vai Tư Cảnh Hàn: “Hết thuốc
chữa thật rồi,A Tư, cậu thấy chưa? Giống như là cái cảm giác một chân
đạp hai thuyền ấy vậy, suốt ngày chạy đông chạy tây, vừa không buông
được người này lại luyến tiếc người kia. Cậu đấy, sau này muốn làm gì
cũng phải tìm cách thâu tóm về cùng một nhà cho đỡ khổ biết không?”
Lạc Tư Vũ như thoáng lục lội trong ký ức một khoảnh khắc nào đó, giọng nói
có chút xa xôi: “Không tìm được cô ấy, đời này tôi định sẵn cô độc.”
“Vậy cậu làm nhân sâm khô là cái chắc rồi, cái đồ đầu gỗ!” Mạc Lạc Phàm ngồi thẳng, đẩy Lạc Tư Vũ ra.
Tư Cảnh Hàn nhìn Lạc Tư Vũ, như cười như không, như có chút giễu cợt khi thấy ánh mắt của Lạc Tư Vũ nhìn mình.
Lạc Tư Vũ thấy ý cười cợt trong mắt Tư Cảnh Hàn thì càng lại mặt, đưa tay
nhấc chai rượu năm 79 lên tự rót cho mình, một hơi uống cạn.
Tư Cảnh Hàn cầm cái cốc trên tay đứng dậy, đi đến chỗ lấy nước, rót thêm một cốc nước lọc.
Mạc Lạc Phàm thấy thế lại cười: “Lại muốn dưỡng da à? À, mà lúc trước Tiểu
Duật Hy cho cậu dùng tinh dầu dưỡng da loại nào vậy, cũng hiệu quả ra
phết.”
Phải nói năm năm trước, lúc biết Lạc Tư Vũ đưa Tư Cảnh Hàn đến Á Luật Tư anh đã có bao nhiêu cao hứng. Không ngờ chuẩn bị lâu ngày như vậy cũng đã được diện kiến dung nhan trần trụi của Tư tổng lãnh
khốc, lạnh lùng trong bộ dạng không tiền, không quyền a.
Càng
không phải nói, chuyện ở DJ nếu không phải anh giở trò thì còn lâu Tư
Cảnh Hàn mới có dịp nằm trong phòng bao Vip đó, một lần trãi nghiệm tốt
như vậy mà nỡ nào hắn không biết ơn, sau khi gặp mặt lại còn tẩn cho anh một trận.
Hừ, không trả thù mới không phải là quân tử. Thế là
Mạc Lạc Phàm anh quyết định cho Tiểu Bạch băng bột một tuần, lúc xử lý
vết thương còn cố tình làm cho nó nặng hơn, không chút khách khí lấy
công trả thù riêng.
Mà dù sao tên Tiểu Bạch này cũng thật ngoan
cố, đã trúng thuốc còn cố lê mình đi dội nước lạnh, trước đó đã không
khỏe nên kết quả như vậy mắc bệnh dễ dàng.
Có lẽ là nghiệt duyên, có lẽ là tai họa mà cuộc đời Hoắc Duật Hy nhất định gặp phải. Mà trong
vô tình, hai thế giới vốn không thể hòa hợp va chạm vào nhau, tạo thành
một thế giới thứ ba nữa, vừa không chân thực, lại không thể khước từ mà
thoát ra.
Mạc Lạc Phàm lại cảm thán hai từ Tiểu Bạch từ miệng
Hoắc Duật Hy thốt ra, quả thật cái tên này dành cho Tư Cảnh Hàn cũng
thật quá ấn tượng đi, lại nói đến chuyện bị bà chủ nhà trọ đuổi ra
ngoài, anh lại bất giác đưa tay lên yết hầu của mình. Đúng là cái chút
tài lẻ đổi giọng này cũng quá ư hữu dụng, đứng bên cạnh Thượng nhân của
“Vong” cũng xem như có chút tiếng nói cùng mặt mũi.
Tư Cảnh Hàn chịu nhiều ủy khuất như vậy chỉ để núp bóng dưới lớp vỏ Tiểu Bạch thôi sao?
Có người nói Tư Cảnh Hàn lòng dạ nham hiểm bất chấp thủ đoạn, nếu không
phải hành tung bị bại lộ, thân phận bị phơi bày, người của Mục Đương
truy sát, hoặc là vì để tìm ra nội gián bán đứng hắn thì Tư Cảnh Hàn đã
không nhẫn nhục như thế rồi.
Nhưng có đủ hợp lý không?
Yue của “Vong” không không phải người tầm thường, càng không phải hạng
người chấp nhận sống chui nhủi như vậy để đảm bảo an toàn. Có lẽ là vì
Hoắc gia, người con gái đó là người của Hoắc gia, mà mối hận năm xưa vẫn dây dưa bỗng chốc được khơi lại, dậy sóng hóa thành một âm mưu đen tối, định sẵn kẻ sẽ bày ra thế trận, còn quân cờ kia chỉ phải biết phục
tùng.
Nhưng Mạc Lạc Phàm nhìn Tư Cảnh Hàn, nhưng như vậy vẫn còn
quá đơn giản. Vì màu lam trong ánh mắt của người đàn ông kia, từ lâu đã
không còn nguyên vẹn như lúc đầu, trong đó có vài mùi vị được pha vào
hóa thành linh hồn của loài ác quỷ.
Bình luận