“Được rồi, đừng như trẻ con thích giận dỗi như vậy, cuối tháng trừ vào phần của tôi.”
“Không, chẳng phải anh nói phải làm theo quy định của công ty sao? Làm gì có
chuyện về nhà lại đem ra bù vào, sớt lại.” Hoắc Duật Hy kiên quyết, đôi
lúc cô cũng giống như bao cô gái khác, rất nhỏ mọn với người đàn ông của mình, buộc họ phải theo ý mình, phải chiều lòng của mình.
Nhưng đối với suy nghĩ này Hoắc Duật Hy liền bần thần hoảng hốt. Sao có thể, cô đang nghĩ gì thế này…
Người đàn ông của mình?
Không, không đời nào…người đàn ông của cô trên đời duy chỉ có một mình Tiểu
Bạch, mà Tư Cảnh Hàn lại là hung thủ giết chết người cô yêu thương, cũng chính hắn nhẫn tâm đẩy con của cô vào con đường chết.
Ngày mây
đen tịch mịch giăng kín bầu trời ấy, cô thề rằng sẽ không bao giờ quên,
cũng chẳng bao giờ tha thứ cho người đàn ông máu lạnh này.
Ba năm qua sống trong sự giam cầm của hắn, quanh quẩn như một tù nhân không có tự do, cô là sao có thể động lòng chứ! Chẳng qua đó là loại cảm giác
quen thuộc cùng phụ thuộc mà thôi, đối với từng hơi thở, mùi hương không sao khác được sẽ cuốn hút, khiến cô trầm mê trôi theo tiết tấu của hắn, hoan tưởng những loại cảm xúc hoang đường. Giống như đối với người đàn
ông chiếm giữ lần đầu tiên của mình thì sẽ có cảm giác quyến luyến, mà
Tư Cảnh Hàn ở bên cạnh cô thì đã trở thành thói quen, nên cô mới ngu
xuẩn nghĩ vậy mà thôi.
Hoắc Duật Hy, mày mau thanh tỉnh lại đi!
Còn Tư Cảnh Hàn đối với vấn đề này thì không biết phải nói thế nào, hắn hơi cúi đầu, gặm lên vai của cô một cái. Hoắc Duật Hy thẳng thừng đẩy đầu
hắn ra, hắn lại di chuyển sang vị trí bên cạnh, nhấp nhấp lên vùng ngực
căng tròn của cô.
Người phụ nữ dám đối xử với hắn như vậy trên đời ắc hẳn chỉ có mình Hoắc Duật Hy.
“Này, không được cắn.”
“Tôi đã nhượng bộ đến nước này, em còn không hài lòng?”
Nhượng bộ? Hoắc Duật Hy cô không hiểu trời sinh bản tính người đàn ông này
lạnh lùng, hay hắn đối với người mình không quan tâm đều lạnh nhạt như
vậy. Ngay cả một chút thành ý cũng không có, chẳng khác gì một mệnh lệnh bắt người khác phải tuân theo.
“Nghe có vẻ anh rất quan tâm cảm nhận của tôi thế nào nhỉ? Vậy nếu tôi vẫn chưa hài lòng thì thế nào?”
“Đừng độc mồm độc miệng như vậy, phụ nữ như vậy đàn ông không thích đâu. Tôi
lập lại lần cuối, phần em bị cắt cuối tháng lấy của tôi bù lại, nếu
không đồng ý thì em có thể không lấy, tôi cũng không miễn cưỡng.”
Hoắc Duật Hy không hiểu sao bỗng nhiên tức giận đến thở phì phò, đưa tay đẩy lồng ngực của Tư Cảnh Hàn. Bị hắn xử ép, nếu cô nhận thì thật không có
khí phách, nhưng nếu không nhận thì tháng tới tiền đâu mà tiêu.
Chỉ là làm việc cho hắn tiền lương còn ít hơn cô đi làm diễn viên vặt.
“Anh bắt tôi nghĩ việc ở trường quay, nhưng mà lương của trả cho tôi còn
không bằng một nửa của bọn họ cho tôi nữa, anh nói quyền lợi của công
nhân chúng tôi ở đâu?”
“Không phải về nhà đem trả bù cho em rồi sao?”
Bản tính cứng đầu cố chấp lại thích tiền này của Hoắc Duật Hy không phải
hắn hắn chưa từng lĩnh giáo, chỉ là đoạn thời gian trước cô không còn
tha thiết mấy thứ này nữa. Nhưng mọi việc cũng dần được tái sinh, theo
thời gian cô bắt đầu nguôi ngoai quá khứ và chấp nhận thực tại, nhưng
mỗi khi trong cơn mộng, những thứ kia trở về cô lại giật mình nhận ra,
vẫn không thể buông bỏ dễ dàng như vậy. Hoặc là cô chỉ muốn quật cường
sống tiếp những chuỗi ngày, chờ đợi một thời cơ trở mình, càng không
muốn xử ép bản thân.
Thế nên vừa không thể quên đi quá khứ nhưng
cũng dần tập quen với sự tồn tại của Tư Cảnh Hàn bên cạnh mình, vì cô
còn muốn tự tay giết chết hắn, giết chết kẻ tán tận lương tâm bức chết
đứa trẻ của cô và Tiểu Bạch.
Hoắc Duật Hy nâng giọng, rất đanh đá nói: “Tôi muốn là tiền lương danh chính ngôn thuận được nhận từ phòng
kế toán kìa, chứ không phải là đem về nhà rồi lại…”
Tư Cảnh
Hàn áp sát người xuống, ngón tay thon thon vén vài sợi tóc trên trán của Hoắc Duật Hy xuống, đôi mắt màu lam ánh lên một nét cười nhẹ thoáng
qua, mi dày chớp một cái khêu gợi:
“Tại sao phải cố chấp như vậy, tiền thì của tôi hay ở Tư thị cũng giống nhau thôi.”
“Vậy tại sao anh lại đổi ý bù vào cho tôi, không phải lúc họp kiên quyết lắm sao?”
Mắt phượng hẹp dài của người đàn ông hơi híp lại, cô nhỏ này đúng là rất
biết cách hỏi khó người khác, nhất định phải ép người khác vào thế khó.
Không sao, chẳng qua so với hắn cô cũng còn rất non, hắn bật cười răng
nanh cắn lên ngực Hoắc Duật Hy, giọng nói hơi mơ hồ: “Vì tôi lúc chiều
không đúng, được chưa?”
Sao? Tư Cảnh Hàn thế mà lại nhận sai với cô sao?
Cô có nghe lầm không?
Hoắc Duật Hy kinh ngạc quay lại nhìn Tư Cảnh Hàn. Hắn dường như biết chắc cô sẽ có biểu cảm này, nên chỉ khom người chờ khi Hoắc Duật Hy chay đầu đã như chủ động hôn vào môi hắn.
Hoắc Duật Hy nhíu chân mày, không
hiểu ý tứ của Tư Cảnh Hàn. Tối nay hắn rất lạ, tâm tình thay đổi liên
tục, thế nhưng lại trở thành một dạng rất dễ nói chuyện. Cô nghi hoặc
hỏi:
“Mạc Lạc Phàm đã nói với anh cái gì sao?”
“Vậy em gọi cho hắn để xác định lúc trưa tôi có ở cùng không à?”
“Sao anh không trả lời tôi?” Hoắc Duật Hy đẩy mặt của Tư Cảnh Hàn ra khỏi
người mình nhưng bị hắn nắm lấy bàn tay, áp lên đỉnh đầu: “Vì tôi không
muốn trả lời.”
Tư Cảnh Hàn đột nhiên trở mặt, quay lại kéo chân
của cô ra, tiến vào lần nữa. Hoắc Duật Hy giật thót, kêu một cái không
kịp phòng bị.
“A…ưm…này, không được…tôi còn chưa nói…a…đau…”
“Nói nhiều như vậy em không thấy mệt sao? Dưỡng sức đi, vốn dĩ bây giờ cũng
không phải giờ tôi làm việc, có thắc mắc gì đợi đến công ty đi, giờ là
lúc tôi nghĩ ngơi.” Hắn ngang ngược tách hai chân của cô rộng hơn, ép
chặt không cho giãy giụa.
“Hư…từ từ….” Hoắc Duật Hy chịu không nổi, bật tiếng kêu the thé.
Rõ ràng là lãng tránh câu hỏi của cô, nhưng cô cũng không thể làm gì hắn.
Sức lực nam nữ có sự chênh lệch, hơn nữa đang ở trên giường thì cô càng
yếu thế hơn. Tư Cảnh Hàn một hai động tác đã khiến cô không thể chống
cự, hắn liên tục nhấp hông ra vào nơi chật hẹp ẩm ướt, bàn tay rộng lớn
bao phủ vùng đồi cao nghi ngút của Hoắc Duật Hy, chiếc chăn che ngang
hông cũng bị lệch.
Hoắc Duật Hy dưới thân hắn như con mèo nhỏ chỉ biết kêu rên trong sự đau ân ẩn xen lẫn khoái cảm như từng đợt sóng
triều. Cô nghe thấy âm thanh từ tiếng thở trầm đục đê mê, nghe mùi hương đặc trưng của người đàn ông gợi tình trong cực hạn khoái lạc. Mùi gỗ
đàn hương xen lẫn mùi da thịt nam tính, là mùi đàn ông, mùi mồ hôi lúc
hứng thú tình nồng.
Người đàn ông có vốn liếng đầy đủ như Tư Cảnh Hàn ở trên giường cũng giống như một cực phẩm. Phụ nữ ở bên cạnh hắn
thế nào cũng nhớ mãi không quên người đàn ông mang hơi thở cùng thể lực
có thể hòa tan thân thể phụ nữ vào khoái cảm mà hắn mang lại, sự quyến
luyến dễ dàng nảy sinh, dù nghĩ thế nào cũng là người phụ nữ kia được
món lợi.
Hoắc Duật Hy thừa nhận, cô cũng chỉ là một cô gái bình
thường, trong khi người đàn ông bên cạnh mang dáng vóc của người mà cô
yêu, đến mùi hương cũng không thể lầm lẫn, thì sức hấp dẫn khó chối từ
đó càng dễ khiến cô chấp thuận, dễ khiến cô tham luyến loại ái ân, quấn
quýt này, đặc biệt là lúc hắn cứ dịu dàng mà nhiệt tình, triền miên
khiến cô phải mụ mị.
Đến cao trào, cánh tay của Hoắc Duật Hy quơ loạn, cào vào mặt giường, cả cơ thể cũng run lên bần bật.
Cô nằm sấp, Tư Cảnh Hàn áp trên lưng, tay trái của hắn phủ lên tay trái
đang không yên phận của cô, mười ngón luồn vào nhau, nắm chặt.
Hoắc Duật Hy nhắm nghiền mắt, miệng đỏ hả ra thở dốc, than khóc đứt quảng, nước mắt trên mi cũng trào ra.
“Ha….a…ưm…không….a….”
“Thích không?”
“Đừng…đừng mà…” Cảm giác sưng trướng, căng tức nơi bụng dưới khiến cô chết đi
sống lại, từng đợt công kích của người đàn ông cô dường như tường tận
cảm nhận được sự di chuyển của thứ đáng sợ kia, sự to lớn cùng nhịp đập
trên thân nó chuẩn bị phun trào.
“Hức hức…đừng mà, thêm chút nữa….khó chịu quá.”
“Muốn nhanh?”
Người đàn ông đột nhiên chậm rãi giảm tốc độ khi cao trào của cô gần đạt được cực điểm, cứ như bị đẩy xuống tận cùng vực thẩm. Sự chênh vênh, thiếu
vắng cùng trống trãi khiến Hoắc Duật Hy không nhịn được vặn vẹo, cơ thể
xinh đẹp bóng sáng những mồ hôi, hai thân thể trần trụi ma sát đến sít
sao.
Tư Cảnh Hàn xoay người Hoắc Duật Hy, hai tay bao lấy cơ thể
hồng nhuận bị kích tình nhuộm chín, phong tình vô hạn như một vũng nước
xuân, chờ cho sự chà đạp của người đàn ông hòa tan bàn thân mình.
Hắn mỉm cười, ánh mắt có chút mê ly, bị cô quyến rũ mà động tâm. Hôn sâu
lên đôi môi ngọt ngào không đủ, mà chỉ muốn cô thật nhiều, ăn tươi nuốt
sống cô vào bụng để hắn an tâm cô là của riêng bản thân mình.
Hoắc Duật Hy đối với thời gian dài như vậy vẫn chưa kết thúc, thân thể vô
lực vẫn bị túm chặt chờ bị lang sói gặm nhấm đến thịt nát xương tan. Chỗ nào cũng bị hôn cũng lưu lại những dấu răng chi chít, những vết dâu tây đỏ rực như đánh dấu chủ quyền.
Tư Cảnh Hàn lại tiến sâu, Hoắc
Duật Hy kinh hô nhưng không phản kháng, cô ôm lấy cổ của hắn, chờ đợi
từng đợt khoái cảm đang dâng lên.
Âm thanh ướt át lúc giao hợp
làm người khấc đỏ mặt tía tai, đôi chân cô gái bủn rủn quấn quanh eo của người đàn ông trôi tuột xuống, bị hắn mở rộng lại nâng cao cho những
lần tiến vào dễ dàng sâu hơn.
Hoa tâm nhỏ nhắn cố mở miệng mút
chặt lấy thứ sinh mệnh ác liệt kia, nứt tách đến vụn ra, đau rát cực
điểm nhưng sung sướng cũng che mờ đôi mắt.
“A….ư….ngô…”
“Nói, em thích không?”
Trái tim Hoắc Duật Hy đập loạn, như sắp vọt đến cổ họng. Vì sao hắn cứ bắt cô nói những lời xấu hổ như vậy chứ?
“Đừng mà…đừng bắt tôi nói những lời như vậy…xấu hổ lắm…”
Người đàn ông bật cười, giọng trầm khàn như rượu ngon được cất giữ lâu năm,
vô cùng quyến rũ: “Đồ ngốc, thích thì nói thích thôi, sao phải xấu hổ.
Ngoan, nói cho tôi biết…”
Hoắc Duật Hy lắc đầu, thẹn thùng lẩn tránh.
“Hức…Tư Cảnh Hàn, đừng như vậy mà.”
Thắt lưng người đàn ông kia lại chuyển động khiến cô cong cả người lên, dán
sát vào hắn để hòa theo tiết tấu, vì bỏ lỡ sẽ rất chơi vơi, rất khó
chịu.
Tư Cảnh Hàn lòng hơi nao nao, ánh mắt hòa chút tình ý nhìn Hoắc Duật Hy: “Thích?”
Hoắc Duật Hy không chịu nổi, cô gật gật đầu chấp thuận lời hắn nói: “Hư hư hư…thích….xin anh, đừng vậy nữa.”
Tư Cảnh Hàn hài lòng, tấm lưng rộng của hắn lại áp xuống, chiếc giường lại theo tiết tấu lắc lư, một nửa chăn trên giường rơi xuống đất, người phụ nữ bị túm gọn trong lòng người đàn ông trở nên nhỏ bé đến đáng thương,
đến lúc đôi chân thon dài của cô cong lên rồi “pịch” một tiếng nhũn ra
hai bên.
Tư Cảnh Hàn thõa mãn nằm trên người cô điều chỉnh hơi
thở, có chút dịu dàng chăm sóc cô gái dưới thân vừa bị hành hạ nhiều giờ liền. Hắn không dùng giấy vệ sinh, vệ sinh thân thể cho cô mà qua một
lúc trực tiếp bế cô vào phòng tắm.
Phòng tắm nghi ngút khói nước, hắn pha nước đủ độ ấm mới thả Hoắc Duật Hy, nhẹ nhàng cọ rửa vết tích
hoan ái cho cô, những thứ nhầy nhụa của kích tình còn lưu lại.
Đặt cô đặt nằm sấp trên giường, Tư Cảnh Hàn lấy một chiếc khăn lông đắp
nhẹ, che đi phần nửa lưng đến quá mông của cô một chút. Hắn cũng chỉ đơn giản vây quanh eo một chiếc khăn trắng, sấy khô tóc rồi tiến lên
giường.
Hoắc Duật Hy hơi mơ màng, nhưng vì đau nhức ở cơ thể mà
vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ. Tư Cảnh Hàn cúi người nói nhỏ vào tai
cô: “Bé Duật, tôi phục vụ em.” Sau đó hắn ngồi thẳng, ngón tay thon dài
xinh đẹp lả lướt trên lưng của Hoắc Duật Hy, di chuyển dọc theo thắt
lưng của cô, nhẹ nhàng massage.
Tiếng hát xa xăm, như ru ngủ trái tim văng vẳng trở về…
Muốn xóa đi bóng dáng lúc ngươi rời đi
Nhưng trong mơ vẫn nhìn thấy ngươi
Tiếng vang nhẹ nhàng xa xôi trong bóng đêm
Ta không kiềm lòng nghiêng tai lắng nghe
Từng phớt lờ ánh mắt vô tội của ngươi
Nhưng rõ ràng đã từng không thể kiềm lòng
Trong đêm tối đã quen thanh tỉnh
Ta sao lại khao khát hồi đáp của ngươi
Ta như một quân cờ
Lưỡng lự giữa ranh giới cuộc đời
Lòng ta tựa như cát chảy gió cuốn bay đi mất
Chỉ còn lại ái tình tẩy trắng này
Ta như đã đánh mất chính mình
Nhớ đến mùi hương đã thấm nhuần
Cho dù già đi ta cũng chưa từng quên
Ái tình không thể tẩy trắng này
Ta không thể tẩy trắng ái tình…
“Tiểu Duật Hy, dễ chịu không?”
“Ư…ư….thoải mái lắm, Tiểu Bạch.”
Trên giường, Hoắc Duật Hy đung đưa đôi chân, nhắm mắt hưởng thụ sự dễ chịu mà bàn tay Tử Mặc đem lại.
Cô phải công nhận tay nghề của Tiểu Bạch rất tốt, hắn massage cũng không
khác gì đang ở spa. Chắc hẳn những kim chủ trước kia của hắn cũng mê
thích lắm.
Hoắc Duật Hy hơi ngẩn lại nhìn Tử Mặc, hắn đang cúi
đầu chăm chú dùng lực trên tay, trên người hắn cũng chỉ quấn một chiếc
khăn tắm, nửa thân trên trắng nõn như trong suốt. Sóng mũi thẳng tấp đến đôi môi mỏng căng hồng hơi hé mở.
Hắn chớp đôi mi, nuốt rồi son
trên mắt trái tô điểm nét tinh xảo của đôi mắt phượng hẹp dài, màu lam
thâm thúy, mông lung. Nhưng mà, dấu răng chằng chịt trên xương quai xanh khêu gợi nhắc nhở người ta nghĩ đến loại tình tiết vừa mới xảy ra.
Hoắc Duật Hy cảm thán bộ dạng chờ bị ăn thịt này của Tiểu Bạch đúng là ngàn
vàn cũng không mua được. Thế mà hắn lại là của riêng cô, thứ vốn liếng
dồi dào của hắn sau này chỉ mình cô được hưởng thụ, Hoắc Duật Hy nghĩ
thế nào cũng thấy được hời rồi.
Đàn ông lớn lên đẹp hơn thần
thánh, mà như loài yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh quả không tốt cho phụ
nữ vì sẽ câu dẫn rất nhiều ong bướm vây quanh. Nhưng mà, chỉ cần biết
giữ hắn trong tay thì cũng giống như có được báo vật trong nhà.
“Tiểu Duật Hy, đang nghĩ gì vậy?” Tử Mặc đột nhiên áp sát, thì thầm hỏi nhỏ bên tai Hoắc Duật Hy.
Cô mỉm cười, chống tay ngồi dậy, đưa tay ôm lấy cổ của hắn, chu môi: “Đang nghĩ làm thế nào có thể chén sạch Tiểu Bạch, nuốt trọn anh vào bụng.”
Tử Mặc bật cười, cưng chiều véo véo vài cái lên má của cô, “Chẳng phải lúc nãy Tiểu Duật Hy ăn sạch người ta rồi sao?”
“Nào có, vẫn cảm thấy chưa hành Tiểu Bạch chết đi sống lại thì thật uổng
phí.” Hoắc Duật Hy càng tinh nghịch nói, kéo Tử Mặc cùng nằm xuống gối,
để hắn nằm phía dưới, cô chống hai khuỷu tay lên lồng ngực rộng lớn kia, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng.
“Nếu vậy bây giờ có thể làm tiếp mà?” Tử Mặc mỉm cười, nói nhỏ.
Hoắc Duật Hy cười khanh khách, “Nếu Tiểu Bạch nói vậy thì Tiểu Duật Hy cũng không khách sáo.”
“Soạt” Hoắc Duật Hy kéo chăn, trùm lên đầu của hai người.
“Ha ha…”
Tiếng cười khúc khích của cặp đôi tình nhân thi thoảng lại vang lên trong ổ
chăn vẫn luôn chuyển động, khăn tắm bị ném xuống giường, nằm vung vãi
trên sàn như cảnh báo một màn nóng bỏng trong chăn.
“Tiểu Bạch…Tiểu Bạch….”
Động tác trên tay của người đàn ông thoáng cái đã cứng đờ. Hắn nhìn cô gái
nằm sấp trên giường buông lỏng mọi cảnh giác, yêu kiều gọi hai tiếng
“Tiểu Bạch” trong vô thức.
“Dễ chịu?” Tư Cảnh Hàn lại nhàn nhạt
lên tiếng, đôi mắt màu lam phảng phất chút tư vị không rõ tên gọi, hắn
cố tình phớt lờ những gì vừa nghe được.
“Ưm…” Hoắc Duật Hy khẽ kêu một tiếng như trả lời câu hỏi.
Hiện tại mí mắt của cô cũng sụp xuống rồi, chỉ còn mơ hồ nói mớ thật nhỏ.
“Tiểu Bạch, làm gì vậy…mạnh tay một chút, đừng lười biếng…”
Người đàn ông như bừng tỉnh, tiếp tục công việc đang dang dở.
Hắn nhếch môi, tự giễu.
Chính hắn bày ra loại tâm thế khiến cho cô nhớ về người đó, bây giờ còn trách ai đây.
“Biết rồi.” Hắn nói nhỏ.
Hoắc Duật Hy thư thái tận hưởng cảm giác thoải mái, trầm lặng chìm vào giấc ngủ.
__________
Tư Cảnh Hàn ngồi trong phòng làm việc, trước màn hình máy tính lặng yên nhìn.
[Có chuyện gì sao?] Lạc Tư Vũ trong màn hình, nói.
“Ừ.”
Lạc Tư Vũ không hỏi tiếp, hắn hơi cúi đầu nhìn gì đó trong lòng mình.
“Bên đó, vẫn ổn chứ?”
[Ừ, hiện tại đã ổn thõa. Nhưng mà, tôi nghĩ chuyện này không kéo dài được
lâu, chỉ sợ người bên đây cao hứng lẻn bay về Trung Quốc thì thật không
hay.]
Tư Cảnh Hàn nhìn chăm chú về phía Lạc Tư Vũ, ánh mắt có chút nhu hòa.
“Trước mắt chỉ có thể như vậy. Trắm sự nhờ cậu.”
Lạc Tư Vũ nhìn Tư Cảnh Hàn, vốn dĩ không muốn hỏi nhưng vẫn không nhịn được: [Tiểu Hy lại nói gì sao?]
“Ừ, lúc mơ ngủ, có nhắc đến Tiểu Bạch.”
[Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc anh muốn thế nào. Nếu đã quyết định như vậy
rồi thì tại sao còn làm những chuyện khiến Tiểu Hy nảy sinh ảo tưởng?]
Lần này Tư Cảnh Hàn không trả lời, hắn ngã lưng dựa vào ghế. Nhiều loại cảm xúc phức tạp lướt qua, cứ như nội tâm của hắn.
Suy cho cùng, vì hắn cũng có tham vọng, đôi lúc sự ích kỷ sẽ che mờ đi lý trí.
Vừa muốn từ bỏ nhưng cũng không thể nhẫn tâm chối từ.
Bình luận