Tư Cảnh Hàn không phát hiện mẹ con Đại Bạch đang nghe lén mình nói chuyện
điện thoại nên khá nhanh chóng thỏa thuận với đầu dây bên kia. Ngữ khí
nhẹ nhàng, thái độ dịu dàng của hắn làm Hoắc Duật Hy càng chắc nịch cái
tên Ly Ninh kia là ám chỉ một người phụ nữ, lại còn rất thân thiết với
hắn.
Lòng ghen tuông của cô nhanh chóng nổi lên.
Cô ôm Đại Bạch bước nhanh đến, giả vờ như không để ý bên trong điện thoại
của hắn là ai, cứ thế nhào vào lòng hắn: “Ông xã, sao anh nói chuyện
điện thoại lâu quá vậy, bà xã và con trai chờ anh đến sắp chết đói rồi
này.”
Tư Cảnh
Hàn giật mình khi bị ôm một cách đột ngột từ phía sau, lúc định hình
được Hoắc Duật Hy đang giở trò thì cũng là lúc cô vô tư đoạt lấy chiếc
điện thoại trên tay hắn.
“Hoắc Duật Hy…”
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bế bế Đại Bạch.”
Hắn vừa định cảnh cáo cô thì Đại Bạch đã lên tiếng chắn cho cô, bốn chi
ngắn ngủn của thằng bé đang bấu vào bụng của hắn cứ như một con gấu con, chỉ cần lơ là một chút là nhóc sẽ lập tức rơi xuống đất. Tư Cảnh Hàn
không thể không đỡ lấy con trai, kéo nhóc ngồi lên tay rồi nhìn người mẹ “vô tâm” kia vì đói phó hắn mà có thể tính kế luôn con trai.
Hoắc Duật Hy không thèm đoái hoài tới ánh mắt chất vấn của hắn, cô chỉ muốn
tập trung đối phó tiểu tam mà thôi: “À, xin lỗi đã cắt ngang câu chuyện
của cô nhé, nhưng đến giờ Cảnh Hàn nhà chúng tôi cho con trai ăn cơm
rồi, khi nào cô đến Trung Quốc đóng vai là vợ của anh ấy tôi sẽ “chiếu
cố” cô thật nhiều, yên tâm nhé. Tạm biệt.”
“Tút tút tút.”
Sau khi cúp máy, Hoắc Duật Hy thỏa mãn chìa điện thoại ra: “Trả anh này.”
Đương nhiên cô vừa rồi đã chọc giận Tư Cảnh Hàn không ít, nếu không phải vì
có Đại Bạch ở đây hắn đã không đơn giản chỉ có lạnh giọng trách: “Em có
thể thôi tùy tiện được không, ai cho em phép em mà đã giới thiệu em là
vợ của tôi?”
“Không phải à, em rõ ràng là mẹ của con trai anh.” Nói đến vô lý thì Hoắc Duật Hy chính là vua thành thạo.
Biết rằng đôi co cùng cô sẽ không có kết quả cho nên Tư Cảnh Hàn dứt khoát
bỏ đi, không quên để lại một câu cuối cùng: “Đây là lần cuối, nếu còn
lần sau thì đừng trách tôi không nể mặt Đại Bạch tính sổ rạch ròi với
em.”
Hoắc Duật
Hy bị hắn đe dọa vốn đã tức lại càng thêm tức: “Em vẫn sẽ như thế đấy,
anh làm gì em hả? Tính sổ thế nào anh nói nghe xem, thô lỗ với em hay
không cho em gặp con trai, anh thử làm đi, em sẽ kiện anh, em sẽ tung
tin lên báo cho cả thế giới đều biết tổng tài Tư thị rốt cuộc là tên đàn ông tồi tệ đến thế nào!”
Tư Cảnh Hàn biết đe dọa thì Hoắc Duật Hy cũng
biết uy hiếp, từ khi cô được Tư Cảnh Hàn chuyển nhượng cho nhiều tài sản như vậy đã gan dạ lên không ít, bởi vì có tiền đồng nghĩa với có quyền, có trách thì trách lúc trước hắn mê muội cô đi.
Đại Bạch ôm cổ Tư Cảnh Hàn thấy mommy của mình chỉ trời chỉ đất giãy nảy
lên thì cười sằng sặc, cứ ngỡ là ba mẹ mình đang đùa giỡn với nhau, nhóc còn vỗ vỗ vào ngực Tư Cảnh Hàn nói: “Trông mommy thế này thật đáng yêu
phải không Tiểu Bạch?”
Gu của thằng bé thật lạ.
Cả Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy đều nghĩ thế chỉ là mỗi người có một cách
phản ứng riêng, Hoắc Duật Hy thì kinh ngạc đến nổi muốn đi đầu xuống
đất, Tư Cảnh Hàn tuy rằng buồn cười con trai nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng
đối với Hoắc Duật Hy.
Để hành hạ tâm can một người, đặc biệt là một người đã rơi vào lưới tình
của hắn, hắn có nhiều chiêu trò hơn: “Em yên tâm, Đại Bạch là con trai
của em tôi không có quyền chia rẻ mẹ con em, nhưng tôi sẽ không xuất
hiện trước mặt em nữa để em thôi việc lấy thằng bé ra làm bàn đạp cho
mình.”
Không để cô gặp được hắn nữa – câu này có giá trị nhất mọi thời đại đối với Hoắc Duật Hy bây giờ. Ý của hắn là sẽ giống như chín tháng qua, hắn biệt vô
âm tín không để cô tìm ra chút tin tức rồi tuyệt vọng đợi chờ.
Hắn không nói là mình uy hiếp nhưng thật chất lời vừa nói ra chính là uy
hiếp, bức cô phải nghiêm chỉnh làm theo ý hắn. Loại đàn ông như hắn
chính là bỉ ổi trời sinh mà!
Hoắc Duật Hy uất nhưng không dám mắng, sợ chọc đến tâm tình của hắn thì hắn
sẽ làm thật, khí thế mắng người, uy hiếp người của cô nhanh chóng ỉu
xìu.
Ai nói có
tiền là có quyền? Điều này chỉ xảy ra khi bạn đủ lãnh lĩnh và thông để
sử dụng nó một cách đúng lúc, đúng chỗ mà thôi. Và xét về đa đoan, cô
chưa đủ khả năng để sử dụng tiền đối phó Tư Cảnh Hàn.
Khi đối phó với người khác, tiền có thể là vũ khí lợi hại của cô. Nhưng đối với Tư Cảnh Hàn, tiền của cô chẳng qua chỉ là giấy trong mắt hắn, bởi
vì hắn chẳng những biết tiêu tiền mà còn là cái máy sản xuất ra tiền,
hắn có cả một thế mạnh lâu dài, còn cô chỉ là được hưởng thụ từ hắn.
Nói cho cùng thì cô vẫn thua hắn một bậc, huống chỉ không chỉ trong chuyện
kinh tế mà còn trong nhiều lĩnh vực khác cô vẫn thường thua hắn vài bậc. Nếu tính tổng thể lại, có lẽ cô vừa sinh ra đã định sẵn là thua hắn mấy chục bậc rồi.
Ông trời đúng là bất công!
“Đồ cáo bắc cực.”
Bình luận