chặt như đỉa đói.
“Hoắc Duật Hy, em làm gì vậy, mau buông tôi ra.”
“Không, em không buông.” Hắn nói thì cô phải buông à, khó khăn lắm cô mới đánh lén được, có ngốc mới buông.
Tư Cảnh Hàn nhíu mày không biết cô định giở trò gì nhưng tay hắn đầy bọt
xà phòng không làm gì được, đành nâng giọng: “Tránh ra, em đang cản trở
tôi làm việc đó.”
“Ơ… thì anh cứ làm đi chứ, anh rửa bát bằng tay còn em ôm eo anh mà, có
liên qua gì đến nhau?” Hoắc Duật Hy lưu manh nói, còn đưa tay chà chà
lên bụng hắn tìm kiếm những múi cơ săn chắc quen thuộc.
“Hoắc Duật Hy!”
“Sao, em đang nghe đây?” Giọng của cô càng thêm ngọt ngào, mềm đến nổi có thể vắt ra nước không khỏi khiến Tư Cảnh Hàn nổi da gà, da đầu cũng phát
run theo. Đương nhiên cô như vậy khiến hắn không làm được gì.
“Đừng đùa nữa, em buông tôi ra trước, một lát chúng ta lại thương lượng.”
“Anh gạt ai thế? Em không phải là Đại Bạch dễ dàng bị anh lừa.” Ánh mắt Hoắc Duật Hy gian trá không thể gian trá hơn: “Buông anh ra thì sao có
thương lượng công bằng, toán là thiệt cho em thôi, chỉ có như vậy thương lượng thì may ra em mới có chút lợi lọc.”
“Được rồi, em muốn gì, nói nhanh đi.”
Tư Cảnh Hàn đã chịu lùi một bước.
Hoắc Duật Hy cảm thấy có chút thành tựu rồi, khẽ nhón chân lên ngửi ngửi
trên cổ của hắn như một cách ăn mừng chiến thắng rồi tà mị: “Thật ra
cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng mà không nói không được. Anh định sau
khi Đại Bạch đi ngủ thì sẽ đuổi em về Hàn Nguyệt phải không?”
“Đây là nhà riêng của tôi, không thích hợp để em qua đêm.”
“Đấy, lại là cái lý do rất hách dịch và đáng ghét này của anh, cho nên ý của
em là tối này anh không được đuổi em đi. Cũng không được cho em ở lại
rồi cùng Đại Bạch ở một chỗ ngủ cô lập em, càng không được bắt em qua
phòng khách hay bất cứ nơi đâu hai chúng ta cách xa nhau.”
Cô dõng dạc đưa ra điều kiện.
“Hoắc Duật Hy, em có thấy yêu cầu của mình rất quá đáng không? Còn nữa, em là phụ nữ, lại ở trước mặt một người đàn ông yêu cầu như thế à?”
“Thì sao, phạm pháp à?” Hoắc Duật Hy không hề ngại hùng mà vặn ngược lại hỏi hắn, hắn im lặng, cô lại nói: “Bởi vì không phạm pháp cho nên em có
quyền yêu cầu, anh có thể nghĩ em lẳng lơ hay thế nào đấy em cũng chẳng
để ý, chỉ cần anh hiểu được một chuyện là em vì anh, vì được ở cạnh anh
mà không tiếc hy sinh cái gọi là phẩm giá của một người phụ nữ, thanh
cao em cũng vì anh mà bán rẻ luôn rồi. Anh phải chịu trách nhiệm!”
“Tôi chịu trách nhiệm?” Tư Cảnh Hàn khinh thường hỏi lại một câu.
Hoắc Duật Hy biết ngay hắn sẽ tỏ thái độ này: “Đúng vậy, không là anh, vậy
chẳng lẽ em chạy tới đòi anh Thiếu Khanh hay học trưởng của em sao? Em
nói xem nếu đòi được em liền đi ngay, chẳng phải ở đây rườm ra với
anh!”
Chỉ cần
Hoắc Duật Hy chủ động nhắc đến người đàn ông khác sợi dây mẫn cảm của Tư Cảnh Hàn lập tức trỗi dậy, trong vô thức mi tâm của hắn nhíu lại: “Tôi
chưa từng thấy người phụ nữ nào tùy tiện như em, giây trước và giây sau
đã nói ra liên tục mấy cái tên của những người đàn ông khác nhau, rốt
trong trong đầu em chứa bao nhiêu người hả?”
“Anh không cần chất vấn em, chuyện em hỏi anh còn chưa trả lời. Rốt cuộc anh có đáp ứng em không?”
“Tôi không đáp ứng thì sao? Em sẽ lập tức đi tìm người khác chịu trách nhiệm.”
“Đúng vậy, cho nên anh mau mau chấp nhận đi.” Hoắc Duật Hy theo đà lỡ miệng
nói ra câu này, nói xong cô lập tức hốt hoảng che miệng lại nhưng đã
không kịp, tất cả đều lọt vào tay của Tư Cảnh Hàn. Quả nhiên hắn lập tức đẩy cô ra.
“Đi.” Giọng nói của hắn thật lạnh lùng.
“Không, em không phải có ý đó, Tư Cảnh Hàn.” Cô muốn giải thích nhưng chẳng ăn
thua, tên đàn ông này là chúa thù dai lại còn hay nhỏ nhen với cô, sao
có thể dễ dàng bỏ qua.
Hắn hừ lạnh, không nói lời nào nữa, quay vào bồn rửa bát, đem mấy thứ gọi
là bát đũa, tô dĩa hành hạ một phen kinh hoàng. Hoắc Duật Hy nghe âm
thanh thôi mà đã sợ đến lạnh người.
Nhưng tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy cơ chứ? Chẳng phải hắn nói chẳng
thèm quan tâm cô sao, đáng lẽ cô đi tìm người khác hắn nên vui mừng vì
chẳng ai quấy rầy mình mới phải, hay vẫn là ngoài miệng hắn chỉ nói thế
thôi?
Hoắc Duật Hy trong sợ hãi lại phát hiện được một điểm vui mừng, cô lần nữa như
nước không xương nhào vào Tư Cảnh Hàn, “Này, biểu hiện này có tính là
anh đang gh…?”
“Hoang tưởng.” Tư Cảnh Hàn trả lời ngay.
“Sao vậy Tư Cảnh Hàn?” Hoắc Duật Hy làm ra vẻ giật mình: “Sao anh lại trả
lời ngay vậy, em còn chưa nói hết câu mà, chẳng lẽ anh chột dạ gì sao?”
“Chột dạ, cái này đáng lẽ tôi mới là người hỏi em.”
“Không phải sao? Vậy anh biết em định hỏi gì sao?”
“Còn không phải mấy câu hỏi vớ vẩn, tôi ghen em với người khác?”
Lần này thì Hoắc Duật Hy cười phá lên, trong đời cô đây là lần đầu bẫy được Tư Cảnh Hàn mắc cạn: “Tiểu Cảnh Hàn thân yêu, anh hình như hơi vội rồi, em chỉ định hỏi chẳng lẽ anh ghét em rồi sao, nào định hỏi anh có ghen
hay không. Chao ôi, cậc chậc chậc… vậy mà anh lại suy diễn đến việc
ghen tuông, chứng tỏ trong lòng anh có ý niệm này rồi, anh đang ghen với học trưởng Kha!”
Bình luận