Nhân sự kiện đặc biệt này Tư Cảnh Hàn lần đầu tiên chủ động lộ diện trước
giới truyền thông, thời gian không quá dài nhưng cũng đủ làm hội trường
nơi họp báo sôi sục.
Sau một loạt câu hỏi liên quan đến việc vận hành công ty con, lúc gần kết
thúc họp báo cũng có người cả gan hỏi một câu ngoài lề:
[Tư tổng, nghe nói gần đây anh được một người công khai theo đuổi, chuyện này là thật sao?]
Cả hội trường đang ồn ào bởi vì một câu hỏi này mà trở nên yên ắng lạ
thường, ai cũng hướng mắt về phía Tư Cảnh Hàn bằng vẻ sợ hãi xen lẫn tò
mò.
Những giám đốc ngồi bên cạnh hắn cũng sượng cả người, không dám hít thở mạnh thầm cảm thán tên phóng viên kia đúng là dũng cảm.
Sau khi nghe câu hỏi sắc mặt của Tư Cảnh Hàn không có quá nhiều biến
chuyển, vẫn lạnh nhạt và thản nhiên, nhiều lắm là quạt mi một cái, thừa
nhận: “Ừ.”
Một
chữ “ừ” này của Tư Cảnh Hàn có sức công phá còn hơn cả bom hạng nặng,
hội trường rầm rộ những tiếng xôn xao nhưng rất nhanh trở về trạng thái
im lặng để nghe cho rõ từng lời tiếp theo của vị tổng tài trong truyền
thuyết.
Biết
rằng ai cũng kích động sắp phát điên nhào đến hỏi tới tấp nhưng như vậy
chẳng lợi ích gì, thà rằng để tên phóng viên vừa đặt câu hỏi kia hỏi
tiếp, dù Tư Cảnh Hàn có nổi giận cũng một mình hắn gánh hậu quả.
Quả nhiên, tên phóng viên kia được dịp mừng rơn, lắp bắp đặt câu hỏi tiếp:
[Tư tổng đây từ khí chất cho tới gia cảnh đều thuộc dạng khó kiếm trong
bể người… trước đây ai cũng biết anh từ chối qua không biết bao nhiêu
người đẹp, tiểu thư quyền quý, lần này lại chấp nhận cho người kia theo
đuổi, hẳn là người theo đuổi anh có lai lịch không tầm thường?]
“Ừ.” Tư Cảnh Hàn cũng khẳng định, đương nhiên người hắn vừa mắt thì phải có
điểm hơn người rồi. Chí ít là trong lòng hắn người đó phải rất đặc biệt
so với những người khác.
[Vậy so với Hoàng tiểu thư của Hoàng Nam gia thì sao…?] Người này ấp úng,
nhắc đến tình cũ của hắn. Tuy rằng chưa từng công khai, nhưng đồn đại
cũng đã lan truyền khá xa.
Huống hồ gì Hoàng Tịch Liên bây giờ lại là vị hôn thê của Tề thị – Tề Thiếu
Khanh, nếu khai thác được nguồn tin này thì chẳng khác nào lạc vào mỏ
khoáng sản, viết mãi cũng không hết chuyện.
Vốn nghĩ rằng Tư Cảnh Hàn sẽ từ chối câu hỏi này của tên phóng viên, hoặc
cho kết thúc hợp báo vì chủ đề đã đi quá xa bởi sự tham lam khai thác
tin của người kia, nhưng ngược lại, hắn không có động thái nào là không
hài lòng, thoáng suy nghĩ đã trả lời ngay:
“Tôi không quan trọng gia thế, so sánh ra Hoàng tiểu thư và tôi từng tiếp
xúc với nhau, tôi cũng rất thích tính cách của cô ấy, làm tri giao là
phù hợp nhất. Người theo đuổi tôi hiện tại, tính khí không được tốt như
vậy, không làm bạn bè được.”
[Oa…]
Cả một phòng lớn hơn nghìn người vì câu này của Tư Cảnh Hàn mà vỡ òa, dụng ý của hắn không phải đã quá rõ ràng sao, Hoàng Tịch Liên và hắn là
không thể nào có mối quan khác hơn nữa, còn người đang theo đuổi hắn thì vẫn có thể.
Liên tiếp mấy vị giám đốc trong công ty không nhịn được nữa mà phải quay
sang nhìn Tư Cảnh Hàn một cái để xác định xem người này có thật là tổng
tài kim luôn chức vị chủ tịch của Tư thị hay không?
Hắn thì vẫn lạnh lùng như nước, từ cái giơ tay nhấc chân vẫn xa cách người
lạ không thay đổi, khó ai có thể chỉ động đến gần, y hệt như vương tử
trên ngai cao không ai có khả năng chạm tới.
Nghĩ tới hắn lợi hại người theo đuổi được hắn còn lợi hại hơn, hẳn là kiếp
trước đắc tội với cả thế giới kiếp này mới lọt được vào mắt của tuyệt
thế ma vương.
“Còn câu hỏi gì không, nếu không có thì kết thúc ở đây.” Tư Cảnh Hàn luôn thiếu thời gian, không định ngồi quá lâu trước
ống kính.
Tên
phóng viên kia biết hắn phải rời đi, không lươn lẹo nữa, trực tiếp nhất: “Vậy Tư tổng có mong chờ điều gì ở người đang theo đuổi anh không?”
Động tác chỉnh lại cà vạt thoáng khựng lại, nhìn tên phóng viên rồi liếc mắt nhìn cả hội trường, anh cũng cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mắt hắn. Hắn không nghĩ mình đáng sợ đến vậy, Đại Bạch ở nhà không phải ngày nào trông thấy hắn cũng cười rất vui vẻ sao?
Hỏi hắn trông mong điều gì ở người phụ nữ chết tiệt kia sao?
Từ sau cuộc điện thoại cãi nhau đó, hôm sau cô vẫn gửi hoa cho hắn, hắn
trả lại, thì lập tức cho đến bây giờ cô không gửi gì nữa, cũng không đi
tìm hắn, càng không nhắn tin, không gọi điện, không an ủi, không dỗ
dàng, không thuyết phục.
Cô cứ như thế định bỏ phế hắn đi, phải không?
Cô nhanh như vậy đã chán hắn, chán cái trò cùng hắn yêu đương.
Cô phải biết yêu đương cũng có lúc giận hờn chứ! Yêu đương không có chuyện thắng thua, ai đúng ai sai, mà chỉ có ai chịu nhượng bộ ai thôi.
Muốn công bằng hãy tìm ở những chuyện pháp luật có quy định và giải quyết
được, còn tình yêu, nếu pháp luật đã không thể quy định yêu như thế nào, yêu ra sao là đúng luật thì đừng quá mong mỏi nhiều vào sự công bằng.
Chắc là cô hiểu mà, phải không?
Mẹ của Đại Bạch…
“…” Tư Cảnh Hàn nghĩ đến đây thoáng cái đã ngẩn người, đầu mày cũng chau lại làm người ta lo lắng.
Chắc là hiểu được không nhỉ?
Người phụ nữ ngốc nghếch đó…
Hắn cũng thấy lo lắng rồi, nghĩ lại với IQ và EQ của Hoắc Duật Hy thì có vẻ chuyện này hơi khó. Dù rằng tâm tư của hắn dễ đoán như vậy đó, nhưng
mấy lần trước đều phải do Đại Bạch gợi ý cô mới chủ động mò tới chỗ
hắn.
Lẽ nào lần này cho cô tự lực cánh sinh cô lại không biết đường mà đánh trận?
Có thể lắm.
Sau cùng hắn cũng nghĩ ra hắn mong đợi ở Hoắc Duật Hy điều gì rồi.
Nhìn vào máy quay, nghĩ đến buổi phóng vấn hôm nay sẽ lan tràn trên các mặt
báo, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ thấy được, hắn bèn nheo mắt lại, gõ
gõ ngón trỏ lên thái dương hai nhịp, trầm giọng: “Thông minh lên một
chút.”
Nói xong hắn lập tức đứng dậy, chỉnh lại cổ áo đường hoàn rời đi.
Đám đông phía dưới lần nữa xôn xao, chưa hiểu hết ý tứ của hắn, chỉ có máy ảnh là liên tục chớp lóe.
Không biết từ đâu, trong rừng người chen chúc nhau, chẳng biết ai là ai, lại
có một giọng nói rõ to, bất giác vang lên: [Tư tổng, người đang theo
đuổi anh là phụ nữ sao?]
Cả đám đông: Im lặng.
Những người đi phía sau Tư Cảnh Hàn: Ngưng thở.
Tư Cảnh Hàn: “…”
Bình luận