tính kế, chứ đâu phải vì chừa chỗ cho con, thật ra đối với hắn không có
ai ngồi vào vị trí này cũng không sao.” Hoắc Duật Hy chỉ ra thực tế.
Hàn thúc biết cô sẽ nghĩ như vậy, nhưng thật sự ban đầu Tư Cảnh Hàn chính
là có ý nửa đời sau đơn độc nuôi lớn con trai, thả Hoắc Duật Hy trở về
bầu trời tự do của cô, lấy được người cô yêu, không biết đến sự tồn tại
của Đại Bạch sẽ phải không vướng bận, cũng không lo lắng người chồng của cô sau này sẽ để bụng chuyện cô có một đứa con riêng.
Nhưng mọi chuyện đã không như hắn dự liệu, Hoắc Duật Hy đi đã chếch ra khỏi quỷ đạo mà hắn bày ra.
Cho nên sau này ý tứ của Tư Cảnh Hàn đã không còn như trước, đặc biệt là
khi hắn có thể vượt qua quỷ môn quan tỉnh lại, hắn đã tham lam hơn đối
với tình cảm của cô. Thậm chí là bắt đầu đòi hỏi, trước kia hắn không có cơ hội thì bây giờ lại có dư thừa cơ hội và vô số lý do yêu cầu tình
cảm của cô phải hướng cho mình.
Vị trí thiếu phu nhân của họ Tư đương nhiên cô buộc phải ngồi vào dù muốn
dù không, dù sớm dù muộn, dù hắn có tỏ vẻ bất cần thì kết quả sau cùng
hắn vẫn sẽ tìm cách cho cô ngồi vào. Hắn cao ngạo như vậy, khó chinh
phục như vậy thật ra là chỉ muốn cô trân trọng trọng mình hơn một chút,
ai bảo trước đây cô ghét bỏ, không muốn ở cạnh hắn, chỉ tìm cách vứt bỏ
hắn đi xa thật xa với mình. Sợ rằng nếu bây giờ hắn cũng hướng tới cô
như vậy, cô lại khinh hắn, không vui sẽ bỏ hắn, lúc vui mới nhặt về.
Hàn thúc hiểu nhưng không nói ra thiên cơ bao giờ, đặc biệt là tâm tư nhỏ
bé này của Tư Cảnh Hàn, ông chỉ điềm đạm cười: “Tiểu thư, con xem như
niệm tình thiếu chủ là ba của Đại Bạch, đi tìm cậu ấy thêm một lần này
nữa, sau này nếu còn tiếp tục như vậy, tiểu thư muốn làm sao Hàn thúc và Đại Bạch điều không nói gì.”
Hoắc Duật Hy nghe Hàn thúc nói, nhìn cơ ngơi huy
hoàng của mình hiện tại nắm trong tay lại thiếu đi hơi thở trấn giữ của
một người đàn ông, cô khẽ thở dài.
Được rồi, Tư Cảnh Hàn, nếu không vì anh là ba của Đại Bạch, nếu không vì anh có chất lượng gen tốt, sinh được thằng nhóc mũm mĩm làm con trai của
cô, thì với kỹ năng giường chiếu kém cỏi cộng với tính khí rất tệ đó anh bị em bỏ chắc rồi!
“Hàn thúc, con biết phải làm gì rồi. Thúc yên tâm, con sẽ không “đá” hắn
đâu.” Hoắc Duật Hy mỉm cười đứng dậy, đầy khí chất của một soái ca.
Hàn thúc không biết cô định làm gì nhưng với dáng vẻ hiện tại dường như đã có chiến lược trước khi thúc ấy khuyên giải rồi.
“Đại Bạch, đến đây.” Cô ra hiệu.
Đại Bạch cố uống cho bằng hết trà trong cốc rồi mới nhảy xuống ghế, là đà đi lại chỗ mommy.
Bế con trai lên, Hoắc Duật Hy lấy thêm một chiếc khăn quàng cổ đem từ trên tầng xuống quấn cho nhóc rồi tạm biệt Hàn thúc, dẫn nhóc ra lên xe rời
biệt thự.
__________
Tầng trệt trung tâm thương mại thuộc Tư thị, trong quán cà phê năm sao, Hoắc Duật Hy đặt Đại Bạch ngồi xuống.
“Đại Bạch, gọi cậu nhỏ đi.”
Đại Bạch chớp chớp nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt một lúc rồi ngố
ra, hỏi Hoắc Duật Hy: “Mommy, anh đẹp trai là… là cậu nhỏ hả?”
Hoắc Duật Hy cũng ngồi xuống, khoanh tay nhìn Hoắc Duật Thiên, “Quả nhiên em biết sự tồn tại của Đại Bạch còn sớm hơn cả chị nhỉ?”
“Sao chị lại phát hiện ra?” Trước mặt chị gái Hoắc Duật Thiên bình thường
lạnh lùng đã trở nên ôn hòa hơn cả, đặc biệt là khi bế Đại Bạch về chỗ
mình ngồi thì dường như đã nhu hòa như nước.
Không quá ngạc nhiên trước thái độ này của cậu em, Hoắc Duật Hy chỉ vào cái
khăn choàng trên người Đại Bạch. “Là hôm đầu tiên chị gặp thằng bé thì
thằng bé đã quấn chiếc khăn này, ban đầu không để ý hóa ra trên đó có để nhãn hiệu riêng của em.”
Thảo nào lúc Tư Cảnh Hàn buộc cô kết hôn cùng hắn, cả giới hắc đạo rầm rộ
dậy sóng, Hoắc Duật Thiên lại im lặng không có động thái, rõ ràng lúc
này Tư Cảnh Hàn đã dùng Đại Bạch để bịt miệng hắn.
Thừa nhận thằng bé có sức xoa dịu phi thường đối với mọi tâm hồn mà.
“Chị gọi em ra không phải chỉ để tính sổ chuyện này thôi chứ?”
“Đương nhiên không. Chị đây đang cần triệu hồi ba của Đại Bạch về, em tìm cách mở họp báo đi.”
Bình luận