phòng làm việc của anh, thậm chí còn truyền sang cho Hoắc Duật Hy ở đầu
dây bên kia đang tức giận, nhưng không mấy hiệu quả, bởi lòng cô bây giờ như lửa đốt.
Anh hiểu điều đó, cũng không khó chịu với thái độ gay gắt của cô, vẫn rất
thư thả vuốt ve tiểu mĩ nhân trong lòng. Sau cùng nói:
[Tiểu Hy, chuyện ngăn cản Hoàng Tịch Liên anh không giúp em được, cô ấy đang muốn chỉnh anh nên chắc chắn không bỏ qua đâu.]
“Thế anh mặc tình dung túng cô ấy? Vậy mà trước đây em còn nghĩ Hoàng Tịch
Liên phải sợ anh lắm, rốt cuộc anh vẫn không trị nổi người ta.” Hoắc
Duật Hy cười chế giễu.
Tề Thiếu Khanh nghe ra ý của cô không giận còn cười nhẹ, dường như là ngấm ngầm thừa nhận: [So với em bướng bỉnh đôi lúc còn sợ Tư Cảnh Hàn, nhưng mà Hoàng Tịch Liên đúng là y hệt Mặc Lạc Phàm, dù có thấy quan tài cũng không đổ lệ.] Nói đoạn, anh hơi cúi đầu búng tay vào mũi của tiểu mĩ
nhân khiến cô hơi cau mày lại, dụi dụi mũi vào người anh rồi lại há
miệng ngủ tiếp.
Một nết ngủ không mấy đẹp, nhưng anh rất hài lòng với dáng vẻ của cô lúc này.
Hoắc Duật Hy ở đầu dây bên kia thở dài thất vọng.
Tuy nhiên, anh lại trấn an cô: [Tuy anh không giúp được em chuyện phong tỏa tin tức, nhưng mà có thể cho em một gợi ý nho nhỏ tung tích của người
kia.]
“Cái gì? Anh biết hắn ở đâu sao?” Hoắc Duật Hy lập tức nhảy dựng lên.
[Ừ.] Tề Thiếu Khanh khẳng định.
“Vậy tại sao anh không cho em biết?” Hoắc Duật Hy nổi đóa.
[Anh cũng chỉ mới tìm ra thôi, cứ nghĩ với biện pháp của em hắn sẽ tự động
tìm về, thật không ngờ tin tức lại phản tác dụng.] Tề Thiếu Khanh điềm
đạm nói, quả thật không còn thương một mình Hoắc Duật Hy như trước kia.
Hiện tại anh chẳng những thương thêm Đại Bạch mà còn san sẻ một phần cho Tư
Cảnh Hàn, tóm lại, phần cho cô là ít nhất so với hai cha con Đại Bạch.
Hít một hơi thật sâu, Hoắc Duật Hy cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “Vậy là em lại trách lầm anh rồi, nhưng anh Thiếu Khanh, Tư Cảnh Hàn của em đang ở đâu nhỉ?”
[Anh có một đảo tư nhân ở Maldives mới hoạt động, nếu không lầm thì người của là em tìm tới đó tịnh dưỡng.]
“Cái gì? Em và Đại Bạch ở đây ngày ngày khóc không ra nước mắt tìm hắn, sợ
hắn như khi trước tự nhốt mình ở một đâu đó uống rượu đến chết. Thế mà
rốt cuộc hắn lại thư thái đi nghỉ dưỡng ư? Chết tiệt thật!” Hoắc Duật Hy không kìm chế được kích động thét lên.
Tề Thiếu Khanh cười khẽ, biết Hoắc Duật Hy đang
tức điên nên dịu dàng hơn nữa bày kế cho cô: [Hiện tại ở đây lạnh như
vậy chi bằng em dẫn Đại Bạch cùng mấy chị em đến đó du lịch một chuyến,
sẵn tiện đem ba về cho Đại Bạch quả thật không tệ.]
“Em phi, tại sao em phải đi tìm hắn trong khi mấy ngày qua em mới là người
khổ sở. Chẳng lẽ hắn không đọc được tin tức hay sao, trái tim em… hắn
bắt phải moi ra luôn thì hắn mới tin sao?” Hoắc Duật Hy vừa thở phì phì
vừa nói.
Lời
này của cô không phải là không có đạo lý, Tư Cảnh Hàn quả thật khiến cô
hao tốn không ít tâm trí, bản thân hắn tuy rằng có giá thật, nhưng con
gái nhà người ta cũng đáng để thương tiếc.
Tuy nhiên, với lập trường của anh, vẫn khuyên Hoắc Duật Hy một câu thật
lòng: [Tiểu Hy, hiện tại dù có chút thiệt thòi cho em nhưng mà nếu đưa
được hắn về rồi thì sau này vẫn còn rất nhiều thời gian đòi lại công
đạo. Anh không bênh vực hắn mà chỉ nghĩ cho Đại Bạch, thằng bé xa được
ba lâu quá sẽ rất đáng thương.]
“Không, dù có nói gì em cũng không đi đâu.” Hoắc Duật Hy chắc nịch: “Em cũng
cần sĩ diễn, lần này hắn phải là người hạ mình trước, nếu em đi tìm hắn
thiên hạ sẽ xem em ra gì, em cũng không còn mặt mũi nào theo họ Hoắc.”
[Tiểu Hy…]
“Anh đừng khuyên em nữa. Có chết em cũng không đi!”
____________
Ba hôm sau.
“Chà, mommy xem này, đẹp thật đấy.” Đại Bạch khom người nhặt một cái vỏ sò
lên khoe với Hoắc Duật Hy. Cô cười với thằng bé một cái rồi xách nó lên, lắc lắc mấy cái giũ sạch cát.
Cuối cùng cũng đã đến Maldives, nơi mà Tư Cảnh Hàn đang “trú ngụ” trái phép.
Cô đã vứt bỏ liêm sỉ để “chăn” hắn về cho Đại Bạch.
Cô không muốn nói nhiều đến điều này nữa, bởi vì nó chẳng vẻ vang gì. Nói
trắng ra là cô vẫn cần Tư Cảnh Hàn hơn việc hắn cần cô, phải không?
“Hoàng Tịch Liên, đi đứng cho cẩn thận vào!” Lại là tiếng quát Tề Thiếu Khanh không hài lòng với Hoàng Tịch Liên.
Cô ấy nghênh mặt với anh rồi dựa sập vào người Lạc Tư Vũ đi bên cạnh, nói: “Anh thì tốt hơn người nào đó nhiều.”
Lạc Tư Vũ cười trừ nhìn Tề Thiếu Khanh một cái, không đẩy Hoàng Tịch Liên
ra, còn nâng tay ôm lấy vai của cô ấy, thuận tiện chỉnh lại kính râm của cả hai.
Có vẻ Tề Thiếu Khanh mấy mấy để ý cảnh này, nhìn về phía sau Trí Quân đang xách hành lý đi theo thì nghĩ ra một ý.
“Mao Lập Tát, Lục Nguyên qua đây.”
“Chuyện gì vậy gia?”
“Hai cậu là đàn ông sao? Không thấy cô ấy mang đồ à?” Nói rồi anh ném vali của Trí Quân vào người Mao Lập Tát.
“Không cần đâu tổng tài, tôi tự làm được.” Trí Quân muốn từ chối nhưng Tề
Thiếu Khanh đã kéo cô đi, thuận tiện cởi áo khoác mỏng bên ngoài trùm
lên đầu cô.
“Nắng như vậy nên chú ý một chút.”
Bình luận