Hoắc Duật Hy thấy hắn nhíu mày thì hỏi: “Sao vậy, cứ như anh oan ức lắm?”
“À không, em nghĩ thế nào thì cứ vậy đi.” Hắn không vội phân trần.
Cô nghe hắn cứ nói nửa vời nên thoáng nghĩ ngợi, sau cùng nói một câu
khiến mặt mũi của hắn không biết giấu vào đâu: “Nhưng nhớ lại lần đầu
của chúng ta lúc đó anh có vẻ non nhỉ? Lúc đó em không hiểu, nhưng bây
giờ nghĩ lại anh khi đó cứ như sói con ấy.”
“Hoắc Duật Hy, chuyện này đáng để bàn bạc thế sao?”
Hắn không có hứng nhưng cô thì dư thừa: “Tóm lại so với bây giờ thì em cảm
thấy anh lúc đó cứ như một chiến sĩ cảm tử vậy, “võ nghệ” bằng không,
cũng may là không lâu đã xong nếu không…. úm úm…”
Cô đang nói giữa chừng thì bị người kia cưỡng chế bịt miệng lại, không
hiểu vì cớ vì mặt của hắn lúc trắng lúc đỏ, chỉ thiếu nước bỏ đi ngay
lập tức.
“Em còn dám bàn tán chuyện này thêm một lần nữa tôi liền mặc kệ em.” Cuối cùng hắn cũng nói được mỗi câu uy hiếp này.
Hoắc Duật Hy tròn xoe mắt không hiểu vì sao, chẳng phải nói một hồi thì ý cô cũng là muốn tâng bốc kỹ năng của hắn hiện tại thôi, hắn cần gì bài
xích như thế chứ? Cứ như bị người ta nhắc đến lần đầu xé tem vậy.
Gì?!
“Ức…” Cô kinh ngạc đến nỗi nấc cụt một phen, cứng đờ cổ quay sang nhìn Tư
Cảnh Hàn, từ trên mặt hắn rồi lại chạy xuống phía dưới cơ thể tinh
tráng.
Lần đầu của hắn là khi nào nhỉ?
Cô sẽ không xui xẻo đến như vậy chứ? Lần đầu đã đau đớn còn ăn trúng trai tân.
Nghĩ đến đây cô thoáng cái đã rùng mình. Nhớ đến sáng hôm sau đó mình còn
phải nhập viện thì xác xuất cho giả thuyết vừa đưa ra càng cao hơn.
Tư Cảnh Hàn nhìn nét mặt của cô cũng đoán được cô đã phát hiện chuyện gì,
hắn đưa tay kéo mạnh má của cô: “Không được nghĩ nữa, em không được nghĩ nữa.”
“Tư Cảnh Hàn, anh đang xấu hổ sao? Đừng nói với em đó cũng là lần đầu của anh
nhé.” Hoắc Duật Hy biết nhưng vẫn còn cố hỏi, cầu hắn phải tự mình xác
nhận cô mới thỏa mãn.
“Không được nhìn.” Tư Cảnh Hàn quay mặt đi, còn đưa tay che mắt cô lại để cô không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của hắn lúc này.
Hoắc Duật Hy không thấy gì nhưng cái miệng vẫn nhanh nhảu: “Anh nói đi, nói
đi, em sẽ không cười anh đâu. Đó là lần đầu của anh, phải không?”
“Sao em lắm chuyện quá vậy.” Hắn vờ đánh trống lãng hôn lên môi cô hòng phân tán sự chú ý của cô.
Hắn càng làm vậy thì cô càng xác định là đúng rồi, bất giác cười hì hì ôm
cổ của hắn chặt hơn, đôi môi anh đào không cho hắn hôn mình nữa mà ngược lại tiếm quyền cắn cắn phiến môi mỏng của hắn, thì thầm: “Nghĩ lại tuy
hơi đau nhưng em vui lắm. Ăn được của hời là có thật rồi.”
Nghe cô nói vậy Tư Cảnh Hàn cũng cảm thấy buồn cười, gỡ tay ra khỏi tầm mắt
của cô, chút xấu hổ còn lại nhanh chóng tiêu tán, hắn tì trán lên vai
cô: “Vậy mà em còn không biết trân trọng, cứ chê lên chê xuống.”
“Vì em cứ nghĩ anh lão làng rồi mà còn… Nhưng thôi, em hứa sau này sẽ trân trọng anh hơn nữa, được không?”
Tư Cảnh Hàn không nói gì, chỉ là một hồi sau hắn nói thêm một câu không
đầu, không đuôi: “Đó cũng là một trong những lý do tôi không thể dứt
khỏi em.”
Chà!
Hoắc Duật Hy nghe xong phải xuýt xoa, tôn ti trong tư tưởng của hắn đã
đảo lộn hết rồi, nhưng cô vẫn hỏi: “Không thể dứt khỏi là vì anh nghĩ
sau đó bản thân đã trở thành người của em sao?”
Giống như một cô gái Á Đông truyền thống cho ai lần đầu quý giá thì sẽ mặc
định bản thân gắn liền với người đó, thuộc sở hữu của người đó rồi nên
phải giữ mình vì người đó vậy.
Bình luận