“Vẫn là không trả lời được hai câu hỏi kia thì không khoan nhượng?”
“Đúng vậy, nhưng là hai câu đó tôi không sao trả lời ngay được.” Hoắc Duật Hy thở dài, tự mắng mình ngốc đến cả tình cảm của bản thân cũng nghĩ không xong. Hoàng Tịch Liên thì khác, chuyện gì cũng dứt khoát rõ ràng, yêu
là yêu, chấm dứt là chấm dứt, không chút nhùng nhằng, đôi lúc thật
ngưỡng mộ một người như cô ấy.
“Bây giờ bên nhà ngoại Đại Bạch chờ lâu như vậy chưa có hồi âm từ hắn bắt
đầu thấy không vui, ba tôi buộc phải dùng uy tín cá nhân để đảm bảo với
bọn họ hắn sẽ sớm đáp trả thành ý, nhưng thực tế thì cô thấy đó, hắn một chút nghĩ cho sự khó xử của tôi cũng không có.” Càng nói cô lại càng
thấy phiền não: “Chẳng lẽ buộc tôi phải dùng biện pháp mạnh? Nhưng tôi
thật sự không muốn dùng cách này để giải quyết vấn đề.”
Chuyện này cũng làm Hoàng Tịch Liên thoáng nghĩ suy, dựa vào lập trường riêng
mà khuyên cô: “Người như anh ấy thì không trách được rồi, chẳng người
đàn ông nào muốn mình làm vật thế thân cả. Tôi nghĩ cô nên dành một
khoảng thời gian tĩnh lặng để suy nghĩ về chuyện của hai người, viết lại kí ức xem mình đối với anh ấy là dây dưa từ lúc nào. Đoạn kí ức nào nếu bỏ đi làm cô thấy đau đớn thì chính đó là khoảnh khắc cô phải lòng anh
ấy, bởi vì tình yêu cũng giống như một loại mao mạch, cắt đứt rồi máu sẽ chảy đầm đìa.”
Nghe cô ấy nói Hoắc Duật Hy có chút thông suốt, đúng là cô cũng hết cách
rồi. Nghĩ nghĩ lại thấy buồn cười, nhìn Hoàng Tịch Liên mà nói: “Nếu lúc trước biết cô sẽ là bạn tốt của tôi thì tôi đã không xem cô là tình
địch mà đối xử.”
Nói đến đây Hoàng Tịch Liên cũng bật cười: “Nhưng sự thật thì tôi không
phải là tình địch của cô mà cô mới là tình địch của tôi, phải không?”
Tư Cảnh Hàn thì cô ấy không yêu rồi, lúc trước nói thích hắn, làm mọi
chuyện vì hắn, tách Hoắc Duật Hy khỏi Tề Thiếu Khanh để tác thành cho
hắn chỉ là cái cớ, thật sự xuất phát từ lòng riêng của cô ấy đối với Tề
Thiếu Khanh, nên không tính cô ấy là tình địch của Hoắc Duật Hy. Nhưng
ngược lại Tề Thiếu Khanh thì yêu Hoắc Duật Hy. Tính đi tính lại Hoắc
Duật Hy mới là tình địch của cô ấy.
“Làm sao có thể, anh Thiếu Khanh từ lâu chỉ xem tôi như em gái.” Hoắc Duật
Hy xua tay phủ nhận, lại gọi người giúp việc mang trái cây lên.
Đúng lúc này Đại Bạch từ trên tầng mò xuống, vừa ngủ dậy nên mắt nhắm mắt mở chạy bình bịch định lao vào người cô: “Mommy… Mom…”
Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Tịch Liên ở đối diện Hoắc Duật Hy nó liền xoay một
vòng 360° tạo dáng công chúa ngã vào lòng hoàng tử sà đến bên chân cô
ấy, mắt trở nên sáng rỡ, ngọt ngào đổi giọng: “Chị xinh đẹp…”
Hoàng Tịch Liên thích thú bế thằng nhóc lên lập tức, lại nói với Hoắc Duật
Hy: “Cô sinh khéo thật đấy, càng nhìn càng thấy thằng bé thật giống Cảnh Hàn nhỉ?”
Hoắc Duật Hy khinh thường nhìn Đại Bạch quẫy đuôi, “Tôi thì thấy khác một
trời một vực đấy.” Tư Cảnh Hàn của cô thì giỏi biết chừng nào, thằng con trai lại là chúa ngớ ngẩn.
“Có sao? Nhưng tôi lại ước có thể sinh một đứa bụ bẫm thế này còn không
được.” Hoàng Tịch Liên vừa nói vừa lấy quà trong túi xách ra cho Đại
Bạch, cô đã cố tình chuẩn bị trước. Thằng bé nhận lấy, luôn miệng dạ,
vâng, cảm ơn, được lòng người khác không cần nói.
Hoắc Duật Hy không còn lấy điều này làm tự hào như thuở ban đầu mới gặp nhóc nữa, mà chuyện cô chú ý hơn là câu nói vừa rồi của Hoàng Tịch Liên: “Cô lại đùa ai chứ, cô muốn sinh liền sẽ có một đứa trắng trẻo ngây.”
“Mình tôi thì làm sao sinh được chứ?” Hoàng Tịch Liên cười trừ.
Bình luận