không tốt mà không dám đánh cậu.” Chuyện gì cũng được chỉ riêng chuyện
này là Tư Cảnh Hàn không nhịn được, cái câu “bị đá” thật khiến hắn điên
lên.
Mặc Lạc
Phàm che miệng cười hì hì, biểu hiện này của anh làm ba người còn lại
thấy lạ, trước kia đúng là Mặc Lạc Phàm cà lơ phất phơ nhưng sau chuyện
của Nam Nam dường như anh ấy đã thay đổi thành con người khác, sự yêu
đời trước đây bỗng chốc hóa thành bi thương và oán hận, sau cùng lâu rồi cũng chưa ai nhìn thấy anh ấy cười lại lần nào.
Tề Thiếu Khanh rót cho Mặc Lạc Phàm một ly, thông thả hỏi: “Sao vậy, làm lành với Nam Nam rồi?”
“Không phải.” Mặc Lạc Phàm lắc đầu, một hơi nốc cạn ly rượu trong tay, đặt cốc xuống khẽ hà một hơi thoải mái: “Mà là nghĩ thông rồi.”
Mặc Lạc Phàm ít khi nghĩ không thông, bây giờ lại nói nghĩ thông rồi chứng tỏ chuyện anh trải qua chẳng có mấy phần tốt đẹp.
“Người không tốt với mình thì tại sao mình phải khổ sở vì họ chứ?”
“Lạc Phàm, nói thế nào Nam Nam cũng còn nhỏ, nếu là vì gia đình cô ấy mới
làm như vậy thì cũng không đến nỗi đáng trách.” Tề Thiếu Khanh tốt bụng
khuyên nhưng Mặc Lạc Phàm lắc lắc đầu:
“Mình thông cảm hay không cũng chẳng ích gì, cậu biết không, Nam Nam đó trước khi tiếp cận mình đã có người yêu. Bây giờ họ vẫn còn tiếp tục, cô ấy
đến tìm mình nhận lỗi thì để làm gì chứ, mình không nhận được.” Mặc Lạc
Phàm nói tới đây thì nhếch môi tự giễu một cái: “Mình cũng không thể
thất đức đến nỗi đi tranh giành tình yêu của người khác.”
“Thời gian lâu như vậy biết đâu Nam Nam đối với cậu…”
“Vậy thì người phụ nữ đó càng không xứng để mình yêu, vì một người có tiền
mà phụ rẫy người từng cùng mình hứa hẹn, cảm mến mình hay cảm thế gia
cảnh của mình còn chưa biết. Tội nghiệp nhất là người đàn ông kia, chưa
cạnh tranh đã thua cuộc.” Mặc Lạc Phàm không tán đồng, tự cho mình thêm
một ly rượu nữa: “Ai cũng khổ sở để yêu mà, có lý do gì mà mình phải
được thiên vị.”
“Vậy cậu định cứ như thế buông bỏ sao?” Tư Cảnh Hàn hỏi.
“Không buông thì có thể làm gì, mình không nên và càng không có tư cách để
cạnh tranh. Hơn nữa dù mình có được cô ấy thì mình cũng không cảm thấy
vui vẻ.”
“Nhưng không có cô ấy cậu sẽ cảm thấy đau khổ.”
Mặc Lạc Phàm nhìn Tư Cảnh Hàn: “Cái này thì mình phải là người học hỏi cậu
mới đúng. Lúc trước cậu chọn Đại Bạch, không chọn Tiểu Hy, cậu rất đau
khổ nhưng vẫn chọn Đại Bạch đấy thôi. Dù sao thì Nam Nam kia cũng không
yêu mình… thật hoang đường khi người khác đang yêu nhau mình lại xông
vào tranh giành cái thứ gọi là tình yêu.”
Nói đến đây Mặc Lạc Phàm dừng lại, có chút tổn thương vụt qua đôi mắt màu hổ phách nhưng rồi cũng vội cất đi.
Ba người còn lại trầm lặng nhìn anh, muốn khuyên cũng không biết nên khuyên từ chỗ nào.
“Sao vậy, toàn nói chuyện của mình còn chuyện của hai người thì thế nào
rồi?” Mặc Lạc Phàm thấy thế liền chuyển đề tài: “Sắp tới mình sẽ tiếp
quản chỗ của lão ba ở Trung Quốc, tuy không gần các cậu nhưng vẫn còn
hơn về Canada, đám cưới của cậu mình làm rể phụ được rồi Cảnh Hàn.”
“Cậu lo xa quá đấy.” Nhắc đến chuyện này Tư Cảnh Hàn khá lãng tránh.
“Sao vậy, chẳng lẽ đến nước này cậu với Tiểu Hy còn không cười?”
“Ba của cô ấy bảo rằng không thích mình lắm.” Nói câu này Tư Cảnh Hàn lại thấy buồn buồn.
“Á à, ra là chưa lâm trận đã thua rồi sao? Tư Cảnh Hàn không ngờ cậu cũng
có ngày này đó.” Mặc Lạc Phàm cười trên nỗi đau của người khác: “Cũng
phải nhỉ, sổ hộ khẩu của Tiểu Hy còn ở chỗ Hoắc gia, muốn đường đường
chính chính kết hôn phải thông qua ải của bác trai là chắc chắn rồi,
đằng này cậu lại xích mích với Hoắc gia, đúng là muốn lấy lòng cũng hơi
khó cho cả hai bên.”
Tư Cảnh Hàn biết thế nên bao lâu nay vẫn luôn chần chừ, thứ rào cản tâm lý này khiến hắn chưa sẵn sàng: “Chỉ là lần này Hoắc Duật Hy rời đi làm
mình có chút bất an.” Hắn nói.
“Sao vậy, có đoàn vệ sĩ âm thầm hộ tống cậu vẫn không an tâm sao?”
“Không phải.” Tư Cảnh Hàn lắc đầu, vấn đề làm hắn bất an rất khó nói, “Giống
như cảm giác mình sắp hết thời làm mưa làm gió, muốn gì được đó.”
Ba người đàn ông còn lại lập tức nhìn hắn, nếu chính miệng hắn nói như vậy thì có lẽ chuyện này sẽ xảy ra thật rồi.
Ông trời đúng là có mắt, kẻ ác cuối cùng cũng bị trừng trị!
Lần này đến lượt Tư Cảnh Hàn hỏi câu: Sao vậy?
Tề Thiếu Khanh mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến việc cậu nhóc ngày nào còn ôm tôi khóc lóc bây giờ đã sắp lấy vợ rồi, thời
gian đúng là… haiz, thật hoài niệm.”
Quả nhiên Tư Cảnh Hàn lập tức gạt tay anh ra, cộc cằn: “Cái này thì anh không cần hoài niệm làm gì.”
“Ha ha ha..” Ba người còn lại đồng thanh bật cười, trong không khí như vậy
cả Tư Cảnh Hàn cũng cười nhẹ, nghĩ nghĩ đã thấy nhớ người kia.
Nhưng hắn cũng biết ngày bị báo ứng đã đến rất gần.
Bình luận