Giám đốc truyền thông liên tục xua tay, mừng rỡ đến mức bối rối.
Tư Cảnh Hàn không để tâm bọn họ nữa, cúi nhìn Đại Bạch trong lòng vừa
giật cà vạt của mình, thằng bé chu môi nói ngay: “Tiểu Bạch, Đại Bạch
muốn uống sữa sữa.”
“Sữa sao, có mang bình theo không?” Hắn tự nhiên hỏi con trai mặc kệ ánh mắt tò mò của người khác.
Vì Đại Bạch lắc đầu nên hắn không thể pha sữa bột chỉ đành gọi cho thư
kí bên ngoài mang vào cho thằng bé một cốc sữa tươi mình hay dùng, Đại
Bạch không hề kén sữa tươi hay sữa bột, từng hơi tu cạn cả cốc khiến
người khác trông thấy phải yêu.
Lúc này giám đốc truyền thông
cũng thông qua xong báo cuối cùng, lại nhìn sang Tư Cảnh Hàn đắm đuối,
chờ tín hiệu của hắn để trở về vị trí nhưng hắn cứ vô tâm chơi đùa với
con trai làm ông ấy không biết phải làm sao.
Mao Lập Tát đang cười hì hì nhìn Tư Cảnh Hàn cầm hai cánh tay Đại Bạch múa may qua lại thì bị Lục Nguyên huých vào eo, ra hiệu.
“Ờ ờm.” Anh giật mình ngẩn đầu nhìn những người còn lại đang trông chờ
tín hiệu phía trên này thì hắng giọng, thu lại tâm tình vừa rồi, thay Tư Cảnh Hàn đứng lên.
Thân từng là thư kí cao cấp của Tư Cảnh Hàn,
nay lại là cổ đông trong tập đoàn lời nói của Mao Lập Tát bây giờ có
tính đại diện vô cùng: “Buổi tổng kết của quý này xem như đã hoàn thành, đáng mừng là mọi chỉ tiêu chúng ta đề ra đều đạt được với con số tích
cực, mọi người đều vất vả rồi. Nhân dịp cuối năm tổng nhầm khuyến khích những nổ lực các vị đã cống hiến cho tập đoàn nên tổng tài của chúng ta quyết định tăng thêm 15% tiền thưởng so với cùng kỳ năm rồi, công văn
chính thức sẽ được gửi đến các cấp sau buổi họp này, mời các vị chúc
mừng.”
“Hoan hô!”
Tiếng vỗ tay nhanh chóng trở thành một làn sóng vang khắp phòng hội nghị, Đại Bạch tuy không hiểu gì nhưng
thấy mọi người ai cũng vỗ tay nên thích chí cười khanh khách, vỗ theo:
“Hoan hô… hoan hô!”
Hành động của thằng bé gây được một trận
cười cho mọi người, đặc biệt là giám đốc tài chính, vừa mới có cháu nhỏ
bây giờ lại trông thấy Đại Bạch kháu khỉnh như vậy thích thú vô cùng,
không khỏi mong ước sau này cháu trai của mình cũng được như thằng bé.
Lợi dụng khoảng cách gần, ông ấy hơi nhích ghế tới, gọi khẽ: “Bé con, bé con…”
Vậy mà Đại Bạch còn chưa nghe thấy Tư Cảnh Hàn đã thính tai quay sang
nhìn ông. Giám đốc tài chính giật mình lập tức thu liễm ý định, giả vờ
ho khẽ rồi ngồi ngay ngắn đúng vị trí của mình.
Sau khi Mao Lập
Tát hết lời Tư Cảnh Hàn theo thông lệ đứng dậy phát biểu tổng kết cuối
năm, nhưng đặc biệt hôm nay hắn xách Đại Bạch đặt trên bàn như một vật
phẩm trưng bày, sẵn dịp giới thiệu: “Các vị, lúc trước không tiện giới
thiệu, hôm nay nhân tiện mọi người đông đủ nên tôi cũng không giấu giếm, đây là con trai của tôi, nhũ danh Đại Bạch, sau này mong các vị chiếu
cố.” Dứt lời hắn lại quay sang Đại Bạch, dạy: “Đại Bạch, mau chào các
ông và các cô chú nào.”
“Vâng ạ.” Đại Bạch gật đầu rồi nhìn những người chưa từng gặp mặt mà cười rạng rỡ: “Đại Bạch xin chào ông, chào cô chú.”
Trái tim của không ít người trong phòng họp vì câu nói này của nhóc con mà mềm nhũn ra, Tư Cảnh Hàn thấy thế cũng cười nhẹ, xoa xoa đầu thằng
bé, nhưng thông báo ở phía sau của hắn còn quan trọng hơn:
“Còn
một chuyện khá đường đột hôm nay tôi muốn nói… Các vị lúc nãy ở đây
chắc đã nghe được, mẹ của Đại Bạch sắp tới bước vào giai đoạn thai sản,
theo quy định của công ty tôi sẽ được hưởng chế độ làm việc ưu tiên,
nhưng đóng vai trò là người đứng đầu tập đoàn việc này với bản thân tôi
sẽ khá hạn chế và đồng nghĩa sẽ thiệt thòi cho mẹ của Đại Bạch.”
“Tôi nghĩ mọi người ở đây chẳng ai muốn vợ của mình khi mang thai phải
chịu thiệt thòi hoặc không có chồng thường xuyên ở bên cạnh, cho nên để
lưỡng toàn cả hai, thời gian sắp tới một số việc quan trọng tôi sẽ bàn
giao cho các phó tổng của tập đoàn, mong các vị ở đây lắng nghe và thông cảm, tạo điều kiện cho các phó tổng có thể làm việc thuận lợi cũng như
hiệu quả tối ưu. Cảm ơn.”
Tư Cảnh Hàn trước giờ hiếm khi, thậm
chí là chưa từng nói chuyện cá nhân ở nơi làm việc, vậy mà hôm nay hắn
lại một lượt công bố hai chuyện to tát khiến quan chức của tập đoàn
không khỏi bất ngờ, mắt chữ O mồm chữ A.
Khi hắn ngồi xuống, ôm Đại Bạch trả về vị trí ban đầu những người còn lại mới có phản ứng.
Lập tức có người nhanh trí, đại diện đứng lên chúc mừng hắn, những
người còn lại lập tức hùa theo vỗ tay rầm rộ, tiếng trước còn lớn hơn
tiếng sau nhưng Tư Cảnh Hàn không có quá nhiều cảm xúc.
Bất chợt
giám đốc nhân sự lên tiếng: “Tổng tài nghe nói bảo bối lần này của anh
là một tiểu công chúa nhỉ. Tôi nói Đại Bạch là con trai đã đẹp đến chừng này rồi, nếu lần này lại là một công chúa hẳn sẽ đẹp động lòng người,
là mỹ nữ trên đời khó kiếm được. Anh thật sự đứng trên đỉnh cao của sự
nghiệp và hôn nhân rồi, ngưỡng mộ, rất đáng ngưỡng mộ. Ha ha ha, ây…”
Giám đốc nhân sự đang cười vui vẻ thì bị người cạnh bên đạp vào chân,
anh ta nhìn sang hỏi chuyện gì thì người kia hướng mắt về phía Tư Cảnh
Hàn, vặn thấp giọng hết mức:
“Cậu điên rồi à, tổng tài đã kết hôn bao giờ đâu?”
Bấy giờ giám đốc nhân sự mới líu lưỡi sợ hãi, đúng là nịnh bợ không đúng chỗ sẽ thường chết sớm.
Không chỉ riêng hai người đang xù xì mà cả phòng họp đang vui vẻ cũng
phải nín thở nhìn Tư Cảnh Hàn, chỉ thấy hắn đang xoa cằm suy tư.
Sau một hồi căng thẳng như dây đàn, người đàn ông quyền lực cũng có phản ứng, hắn xách Đại Bạch đặt lên bàn, rồi hỏi giám đốc nhân sự: “Anh nói
con gái có thể đẹp hơn thằng nhóc này không?”
Trước kia hắn tự
nghĩ Đại Bạch là đứa trẻ đẹp nhất rồi, bây giờ mới sinh con gái làm hắn
thật sự đắn đo. Nếu sinh ra giống hắn thì không nói gì, nhưng nhỡ như
sinh ra giống Hoắc Duật Hy có khi nào…
Vốn dĩ đang khẩn trương, đầu óc của giám đốc nhân sự đâu còn linh hoạt, bây giờ lại bị Tư Cảnh
Hàn hỏi một câu không chủ thật sự giám đốc nhân sự chỉ có nước đứng
hình, câm như hến chứ chẳng biết nói gì.
May thay những người còn lại được việc, lập tức chen vào: “Đương nhiên, đương nhiên rồi. Tổng
tài anh nên tin tưởng chúng tôi, nhất định không đoán sai đâu, tiểu công chúa sẽ chỉ có xinh đẹp hơn chứ không kém anh trai mình.”
“Ừm.”
Tư Cảnh Hàn nghe xong mà mát dạ, vô cùng hài lòng mỉm cười, đặt đại trở
lại vị trí cũ sau khi so sánh xong, lần đầu tiên hắn thích nghe lời nịnh hót đến vậy.
Sau một hồi được khen tặng, hắn đã quyết định: “Tăng thêm 5% tiền thưởng cuối năm đi.”
Bình luận