không biết nói thế nào. Nghĩ nhanh một chút lại vung tay chỉ về phía
người trên xe còn đương ngơ ngác sờ sờ mặt mình xem có sao không.
“Là Mặc Lạc Phàm, là Mặc Lạc Phàm anh ấy bảo không sao, lái nhanh như vậy
mới mau thành thạo, hơn nữa bình thường tôi đâu có dám trái ý anh, với
cả tôi cũng sợ lắm mà.”
Mặc Lạc Phàm vừa bò xuống xe nghe đúng
câu này thì nhảy dựng lên, trân trối nhìn Hoắc Duật Hy nói không nên
lời, nhưng cô lại dùng ánh mắt ra hiệu cho anh tốt nhất là nên im miệng
lúc này, may ra lần sau cô sẽ không lái nhanh như vậy, bằng không sẽ cho cả nó và anh cùng nhau bay xuống hồ nước.
Anh run rẩy nuốt “ực” một tiếng, e dè nhìn sang Tư Cảnh Hàn, hắn cũng nhìn anh một cách chẳng thiện cảm.
“Tiểu Bạch, lần này là mình sai.”
Tư Cảnh Hàn quay phắt đi cứ như vậy xem Mặc Lạc Phàm là tên ngoại tộc đáng bị bài trừ, hắn nắm tay Hoắc Duật Hy đi vào biệt thự bỏ lại anh đứng
cạnh chiếc xe đã biến dạng lần hai, nhưng câu không quên nói một câu:
“Chi phí sửa xe sẽ được đưa đến Á Luật Tư sau.”
Mặc Lạc Phàm há hốc mồm, khóc không ra nước mắt nhìn những thiệt hại trên
chiếc xe có thể cướp mất nửa cái mạng của anh, dõi theo bóng Hoắc Duật
Hy khúm núm nhu thuận đi bên cạnh Tư Cảnh Hàn như con mèo nhỏ, ngoan
ngoãn hiền lành tuyệt đối, không hề giống bộ dạng cuồng tốc độ vừa rồi
để chọc phá anh. Mặc Lạc Phàm chỉ trời, chỉ đất rống lên:
“Mẹ nó, lần sau tôi có chết cũng không ngu đi chơi chung với Tiểu Duật Hy nhà cậu đâu!!!”
_____________
Phòng khách biệt thự Hàn Nguyệt sang trọng như một cung điện thu nhỏ.
Ở giữa chiếc bàn trà sáng bóng không một lớp bụi là bộ ấm tách đắc giá
làm bằng sứ trắng, mạ vàng, vốn dĩ bên cạnh còn có để một bình hoa mẫu
đơn màu hồng quyến rũ, nhưng nó đã được Hoắc Duật Hy đem đặt xuống đất,
thay vào đó hộp thức ăn Mặc Lạc Phàm đem đến đang bày ra một cách hoành
tráng.
Trên ghế salon, khác với vẻ thề thốt vừa xảy ra chẳng bao
lâu, hiện Mặc Lạc Phàm đang ngồi cạnh Hoắc Duật Hy, anh và cô không
ngừng đưa tay lấy ăn những cái chân gà thơm ngon, còn không quên bỏ sung những câu khen ngợi hết lời: “Ừm… ngon thật đấy, cái chân gà muối
chua này thật là giòn.”
Hoắc Duật Hy vừa nhai vừa trợn mắt nhìn
anh, nhai chẹp chẹp rồi đưa môi ra hỏi: “Này, sao anh cũng ăn vậy, chẳng phải bình thường đã thử qua hết rồi sao?”
“Anh có nói thử rồi sẽ không ăn sao?” Mặc Lạc Phàm vừa nói lại giơ móng vuốt chọp lấy một cái
chân gà nướng sa tế, sau đó vảnh ngón tay ra, kéo gân, rút xương gà một
cách thuần thục, cực kỳ chuyên nghiệp.
Anh và Hoắc Duật Hy không
ngừng bàn tán mấy cái chân gà này ăn ngon ra sao, cho đến khi cảm nhận
được một luồng ánh mắt bắn từ phía đối diện về bên này. Hai người dừng
động tác nhai, chỉ có điều cái chân gà vẫn còn đặc bên môi, bốn mắt đánh về phía Tư Cảnh Hàn đang ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện.
Hắn lúc
này vô cùng lạnh lùng, mi tâm ở giữa trán hiện ra nét không vui rất rõ
ràng, nhất là mỗi lần nhìn vẻ lấm lem dầu mỡ trên tay và trên môi của
Hoắc Duật Hy, đầu mày của hắn lại sắp dính chặt vào nhau. Nhưng thế vẫn
còn rất tốt so với lúc hắn nhìn Mặc Lạc Phàm, nếu như ánh mắt có thể
lăng trì ai đó thì anh đã đủ chết một vạn lần, giống như hắn hận không
thể đá anh bay ra ngoài lập tức vậy.
“Tiểu Bạch, ăn không, này
này, ngon lắm đó…” Mặc Lạc Phàm tuy vậy vẫn ngó lơ, cười toe toét, vừa nói vừa quơ quơ cái chân gà vừa phía Tư Cảnh Hàn, lập tức hắn nhích
người lùi lại.
Cái tên Mặc Lạc Phàm này đúng là không sợ chết là
gì, hắn đã từng cấm không được mang mấy thứ rác rưởi này tới mà còn dám
ngang nhiên bày biện ở giữa nhà. Đảo mắt thấy Hoắc Duật Hy mút nước sốt
trên ngón tay, bỏ xương của cái chân gà xuống, muốn bóc tiếp một cái
chân mới. Hắn trầm giọng:
“Ăn mấy thứ rác rưởi này còn ăn vui vẻ vậy sao?”
“Không ăn thì sẽ không biết nó ngon thế nào đâu Tiểu Bạch à?” Đáp lại Tư Cảnh
Hàn là một câu nói trong sung sướng của Mặc Lạc Phàm. Anh rất phóng
khoáng, ăn cũng rất nhiệt tình, xoắn tay áo lên đến khuỷu tay, chiếc áo
màu vàng nhạt càng tôn lên vẻ sáng trong của làn da anh. Mỗi lần nhìn về phía Tư Cảnh Hàn đều đá chân mày một cách đáng ghét.
Về dáng
dấp, anh mang vẻ đẹp của con lai rất rõ ràng, đặc biệt là mái tóc nâu
hơi xoăn, bồng bềnh, sóng mũi cực kỳ cao và thẳng, khuôn cằm vuông, da
trắng. Nhưng tổng thể lại có chút hư hỏng do cặp mắt và nụ cười rất đào
hoa, răng nanh dễ thương mà lưu manh hết cỡ. Nhìn rất thân thiện, dễ đến gần, cũng rất dễ bị cuốn hút bởi về đẹp hào hoa này của anh.
Nhưng Tư Cảnh Hàn đối với Mặc Lạc Phàm lúc nào cũng là bộ dạng ghét bỏ như
con ghẻ, bởi vì mỗi lần ngồi gần hắn, anh đều như con bạch tuột bám dính vào.
Hoắc Duật Hy ngồi một bên nhìn hai người đàn ông không
ngừng liếc mắt đưa tình với nhau, cô lựa chọn im lặng để tập trung ăn
nhiều một chút thì hơn.
Bỗng nhiên, Mặc Lạc Phàm quay sang nhìn cô, cười gian trá rồi bảo: “Tiểu Hy, còn nhớ anh dạy em thế nào không?”
Nhắc đến vấn đề này, Hoắc Duật Hy nhớ lại lúc nãy khi đi ra sân golf, Mặc
Lạc Phàm có nói cho cô một cách đối phó Tư Cảnh Hàn nếu hắn về bắt gặp
cô và anh lén ăn chân gà.
“Ồ, em biết rồi.” Cô mỉm cười đứng dậy, anh ấy bảo chỉ cần làm xong điều này đảm bảo Tư Cảnh Hàn tức khắc bỏ đi không quản cô nữa. Mà nghĩ đến việc không bị hắn nhìn chằm chằm khi
đăng ăn như thể muốn nhồi mình ra thôi, cô đã rất cao hứng rồi.
Thấy cô đi về phía của mình, Tư Cảnh Hàn hơi nghi hoặc nhíu mi, ai ngờ Hoắc Duật Hy giơ cái chân gà ra: “Anh ăn không?”
“Em định làm gì? Đem nó đi chỗ khác!”
Nhưng Hoắc Duật Hy không nghe lời quay đi mà ngồi hẳn xuống cạnh hắn, Mặc Lạc Phàm ở phía đối diện xem kịch hay, anh cắn chặt cái chân gà để nén
không cười phá lên.
Quả nhiên, không bao lâu Hoắc Duật Hy đã nói: “Ăn đi, đảm bảo rất ngon.”
“Chụt!”
Trước sự bất ngờ, Tư Cảnh Hàn không kịp trở tay bị tiểu mỹ nhân trước mặt tấn công, lúc cô rời đi trên môi hắn cũng để lại một vệt dầu mỡ pha lẫn vị
cay cay từ cái chân gà sa tế cô đã ngấu ngốn trong miệng.
“Ha ha
ha ha…” Mặc Lạc Phàm nhịn không được cười phá lên một cách ngoắc
nghẽo, theo như anh dự đoán, trăm phần trăm Tư Cảnh Hàn sẽ lập tức đứng
phắt dậy chạy vào nhà vệ sinh để rửa mặt, đánh răng một giờ cho xem.
“Ha ha ha há… há… á… á…” Nhưng đến khi tiếng cười của anh tắt rồi
người đang ông kia vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt đông lạnh, nhìn anh.
“Khụ khụ khụ.” Mặc Lạc Phàm khẽ ho khan, cúi mặt giả vờ không biết gì tiếp tục ăn chân gà.
Hoắc Duật Hy là hung thủ cũng cứng đơ, tư thế quỳ gối trên ghế bất động.
Nhìn là biết Mặc Lạc Phàm đã dạy cô gây họa lớn, nhìn Tư Cảnh Hàn bây
giờ mặt đã đen đến cực điểm, cơ hồ hắn sẽ nổi giận ngay lập tức thôi!
Quả nhiên, không quá ba giây, hắn đã đứng dậy sải về phía Mặc Lạc Phàm túm
lấy áo của anh, lôi ra ngoài cửa chính, ném ra sân không thương tiếc.
“Tiểu Bạch, cậu làm gì vậy hả?” Mặc Lạc Phàm ê ẩm cả mông, phủi tay đứng dậy kêu than.
“Tiễn khách!” Rít ra một câu này, Tư Cảnh Hàn quay vào trong, thấy Hoắc Duật
Hy đang ngồi rút lại một chỗ, đã sợ đến nỗi quéo lại. “Sau này còn ngốc
nghếch tin mấy lời của hắn thì cũng có ngày bị bán đi.”
Hoắc Duật Hy nhìn bóng lưng của Tư Cảnh Hàn khuất mất ở ngoặc cầu thang thì thở
phào nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực, rồi chạy ra xem Mặc Lạc Phàm như thế nào.
Khi hai người ăn xong, Hoắc Duật Hy đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cô mò lên
tầng, lát sau ôm xuống một số giỏ hàng ở trung tâm thương mại.
“Đây là gì thế Tiểu Duật Hy?” Mặc Lạc Phàm tò mò hỏi.
“Cũng may, vừa khít.” Hoắc Duật Hy lấy mấy chiếc áo ra đặt lên người Mặc Lạc Phàm sau đó mừng vui nói.
Tư Cảnh Hàn không chịu mặc mấy chiếc áo sơ mi màu sáng cô đã chọn, đặc
biệt là mấy cái màu hồng mà cô ưng ý. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Mặc Lạc Phàm với hắn cùng một vóc dáng, không sai biệt bao nhiêu, cũng rất phù
hợp với mấy màu sáng như vậy, quan trọng hơn là anh không kén chọn còn
thích mấy màu như vậy nữa chứ.
“Không phải chứ, em định cho anh sao?” Mặc Lạc Phàm trợn mắt, cầm mấy chiếc áo lên xem.
Hoắc Duật Hy gật đầu cười tươi, còn anh thì “thụ sủng nhược kinh”, mấy cái
này tuyệt đối không phải hàng nhái. Nhưng sao tự dưng Tiểu Duật Hy đối
tốt với anh quá vậy? Có âm mưu gì đây, không phải bắt anh làm chuyện
chọc đến sợi lông mẫn cảm của Tư Cảnh Hàn chứ?
“Tiểu Duật Hy, em cho anh thật sao?”
“Ừm.”
“Không bắt anh làm gì khác chứ?”
“Không.”
“Vậy anh lấy, nhưng mà không trả tiền đâu nha.”
“Được.”
Hả? Vậy cũng được à?
Mặc Lạc Phàm không ngừng chớp chớp mắt, bình thường cô nhóc này cũng rất
quỷ quái, tự nhiên tốt với anh như vậy thì có chút không quen.
“Cơ mà sao em có nhiều áo sơ mi nam quá vậy?”
“Là của hắn.” Hoắc Duật Hy chống cằm, lấy miếng táo trong đĩa trái cây trên bàn, nhai sột soạt.
Mặc Lạc Phàm nhìn đến mấy chiếc áo, sau đó phá lên cười. Thảo nào, thảo nào lại cho anh, xem ra lần này đúng là anh có số hưởng, mà nói thế nào
cũng là ngờ nghiệt của tên kia tạo.
Chậc chậc chậc! Lần này đến đây đúng là được lời rồi, được lời rồi!
Tư Cảnh Hàn lúc ra ngoài lấy nước có nhìn xuống tầng, hắn liếc xuống thấy
đúng cảnh này tuy nhiên lại không nói gì, sau đó cất bước rời đi. Hoắc
Duật Hy cũng không phát hiện trên lầu hai có người nhìn về phía mình, mà giúp Mặc Lạc Phàm thử áo vui vẻ vô cùng.
Đến chiều, anh mới từ giã ra về, lúc đi không quên lấy theo mấy túi đồ Hoắc Duật Hy tặng hí hửng ra sân đổ xe.
Anh huýt sáo nhìn ngắm khung cảnh của ngôi biệt thự đệ nhất thành phố, đúng “tú sắc khả xan”, anh cảm thán xoay ngón tay linh hoạt di chuyển những
túi đồ qua lại như một thú tiêu khiển. Đột nhiên có một bóng dáng ở phía trước gần chỗ xe khiến anh sựng lại, có vẻ là cố tình đứng đợi anh.
“Ể, Tiểu Bạch, sao cậu lại đứng ở đây vậy?”
“Bụp bụp bụp”
____________
Hoắc Duật Hy ăn tối xong, nhân lúc Tư Cảnh Hàn vào thư phòng nên lượn qua phòng thay quần áo tìm đồ ngủ để thay.
“Ủa, sao mấy cái áo này vẫn còn ở đây vậy? Quái lạ…”
Là Mặc Lạc Phàm quên đem về nên người hầu đem lên sao?
Không đúng! Bọn họ sẽ không dám tùy tiện vào đây khi Tư Cảnh Hàn có ở biệt
thự. Mà mấy chiếc áo này còn được treo lên một cách rất ngăn nắp nữa
chứ!
Quái lạ! Quái lại thật!
Ở một nơi khác – biệt thự Mặc Vân.
“A… Nam Nam, nhẹ một chút. Hic hic…”
Nam Nam đang lăn trứng trên mặt Mặc Lạc Phàm nghe thế thì động tác nhẹ lại. “Viện trưởng, anh làm sao thế? Anh đánh anh sao?”
Mặc Lạc Phàm nằm chóng vó trên sofa, cả người nhếch nhác không chút khí
lực, ai oán nhớ lại lúc nãy ở biệt thự Hàn Nguyệt, anh lại gào lên:
“Khốn kiếp, cả nhà các người là đồ “đa cấp” lừa đảo sao? Một người đem cho,
một người khác thì lén cướp lại! Còn đánh ông thành đầu heo, ai cũng vậy cả, đúng là quá đáng mà!”
Nam Nam hết hồn hết vía, vội quăng cái trứng đã được lột vỏ chuẩn bị đưa lên miệng xuống, tiếp tục lăn cho anh.
Cô là thực tập sinh của trường đại học y thành phố K, vì là học viên ưu tú nhất nên được đề cử gửi đến Á Luật Tư, nhưng bất ngờ hơn Mặc Lạc Phàm
đang thiếu một trợ lý sai việc vặt nên lập tức nhìn trúng Nam Nam, cho
cô lập tức thăng tiến làm việc bên cạnh mình.
Thời gian cũng đã
một năm, anh nhận ra Nam Nam quả thật là người có năng lực nên chuyển
hướng tập trung tu bổ cho cô, muốn huấn luyện thành học trò của mình.
Thế nhưng, càng về sau việc huấn luyện này lại dần chuyển hướng, từ lúc
nào không biết đã đem cô nàng ngốc nghếch này nuôi trong nhà bằng mác
danh người giúp việc bán thời gian.
Nam Nam năm nay chỉ mới 19
tuổi, rất ngốc nghếch lại dễ tin người, sợ rất nhiều thứ, đặc biệt là
Mặc Lạc Phàm. Cô có một ngoại hình nhỏ nhắn, hơi mủm mỉm dễ thương, tươi rói trông y như học sinh trung học. Về gia cảnh, trong lý lịch của Nam
Nam không quá dài, người thân đều sống ở nông thôn, cô vì học đại học
mới đến thành phố K này. Ngoài ra trong đó cũng có nhắc đến việc nhờ vào kết quả học tập xuất sắc, cô được nhảy hai lớp, nên tính đến nay cô
cũng là sinh viên năm ba. Trong hai năm liền đều đạt thành tích cao nhất khóa học, liên tục nhận học bổng nên mới được đề cử với tấm vé vào với
môi trường khó tính như Á Luật Tư mà nhiều người thèm muốn.
Nhưng quan trọng không phải ở đó, mà ở chỗ Mặc Lạc Phàm rất để ý đến Nam Nam, ở bệnh viện hay đi đến đâu đều như hình với bóng, anh bắt cô chạy vặt
như lật đậy, còn rất hay chê cô ngốc, còn nhiều lần chọc cho cô sợ khóc
gân trời, nhưng đồng thời lại quan tâm cô như tiểu bảo bối nhỏ.
Chính là như bây giờ, anh nằm chóng vó, Nam Nam trà bưng nước rót hầu hạ mới
thấy nguôi cơn đau, bằng không tự mình thoa thuốc thì sẽ thấy mấy cú đấm của Tư Cảnh Hàn làm anh bị nội thương mất.
Mà tên yêu nghiệt đó đã nói gì với anh chứ?
Bỗng dưng lúc đó hắn “bụp” cho anh mấy cú ngã lăn cù, đưa tay giật phắt lấy
mấy túi đồ, còn phun ra một câu rất hách dịch: “Lần sau còn dám lấy đồ
của Hoắc Duật Hy mua cho mình, liền phế bỏ cậu!”
Ặc!
Mặc
Lạc Phàm anh đúng là chịu oan quá đi, còn không biết cớ sự gì đã bị
đánh. Chẳng phải là do hắn chê không mặc, Tiểu Duật Hy mới cho anh sao,
hắn còn nhất cướp lại cái gì chứ?
Cái đồ đàn ông nhỏ mọn!
“Mẹ nó! Lần sau có chết tôi cũng không ngu đi chơi chung với Tiểu Duật Hy nhà cậu đâu!!!”
Nam Nam đương thời lột trứng, vừa ăn vừa nhìn Mặc Lạc Phàm không ngừng lăn
lộn nói cái gì đấy, rồi lại rên lên đau đớn. Cô nhóc trong lo lắng lòng
có phải viện trưởng bị đánh nên não có vấn đề luôn rồi không?
____________
Việc làm ăn nào cũng sẽ có những bữa tiệc và những cuộc vui chơi, so với
việc Tư Cảnh Hàn ngại đến những câu lạc bộ hay hộp đêm, thì Tề Thiếu
Khanh lại thoải mái hơn rất nhiều. Anh là một người dễ chịu, tính khí ôn nhu, đôi lúc thâm trầm nhưng ứng biến vô cùng khéo léo, tửu lượng rất
tốt nên đa phần chưa khách hàng nào lọt khỏi lưới giăng của anh.
Trí Quân là thư ký đắc lực nên vào những lúc như vậy cô càng không thể vắng mặt.
Câu lạc bộ nổi tiếng nhất thành phố K, phạm vi ảnh hưởng đứng đầu cả nước – DJ.
Trong phòng bao Vip, có rượu ngon và thức ăn ngon nhưng lại thiếu mỹ nữ. Bởi
vì Tề Thiếu Khanh cũng có một cấm kỵ, đó chính là trong lúc anh bàn công việc thì tuyệt đối không có chuyện phụ nữ làm thú vui tiêu khiển để dễ
nói chuyện.
Mà sau khi công việc đã xong, lúc đó khách hàng muốn
thế nào anh đều có thể mở hầu bao giúp họ chơi thỏa thích, còn bản thân
thì rút lui an toàn.
“Tề gia, hợp đồng lần này có phải là quá chèn ép chúng tôi rồi không?”
Tề gia – đây là tên gọi người trong giới hay dùng để gọi cha Tề Thiếu
Khanh. Khi Tề Thiếu Khanh còn nhỏ, người ta cũng hay gọi anh là Tiểu Tề
gia, sau này anh trưởng thành thay thế chỗ của cha mình, ngoài chỗ bạn
bè cùng trang lứa thì bên ngoài đều gọi hẳn với anh là Tề gia, đối tác
lần này cũng không ngoại lệ.
“Sao lại có thể, chẳng qua chỉ là
một sự chênh lệch nhỏ trong đầu tư vốn thôi. Tôi lấy của anh một, đương
nhiên sẽ có cách giúp anh lấy lại gấp đôi.” Tề Thiếu Khanh mỉm cười, từ
tốn đáp.
Phía đối tác có ba người đàn ông, người ở giữa là tổng
giám đốc của Lý gia, tầm 50 tuổi, tên Lý Mạc Đông, bên trái ông ta là
phó tổng, cũng tầm đó. Còn bên tay phải là thư ký, người này còn trẻ, so với Tề Thiếu Khanh không chênh lệch bao nhiêu, gọi là Thất Cửu, tướng
mạo ưa nhìn, đẹp trai điển hình.
Bên của Tề Thiếu Khanh ngoài Trí Quân còn có phó tổng Tề thị – Thân Hạo Khiêm, ba người ngồi đối xứng với ba người của Lý gia.
Lý Mạc Đông nghe Tề Thiếu Khanh vuốt đuôi thì đáp lại: “Chẳng hay, ý của Tề gia là…?”
“Vấn đề này thì nên để tôi giải thích cho Lý tổng được rõ.” Thân Hạo Khiêm từ tốn nói, Lý Mạc Đông hiểu ý tập trung về phía anh.
“Nguyên căn việc lần này Tề thị đầu tư vào khi vui chơi có thể nói là một lĩnh
vực không mới, mà bất động sản ở thành phố L đã đạt đến mức ngất ngưỡng, chúng tôi ngồi ở đây bao lâu thì cũng đồng nghĩa vẫn phải bỏ không mảnh đất bấy lâu. Lý tổng cũng đích thân từ thành phố L lặn lội đến nơi này, cũng không phải không hiểu có bao nhiêu người muốn thầu được công trình này. Nếu không phải hệ thống nhân lực ở thành phố L Tề thị chưa được
xây dựng thì chúng tôi cũng không phải gian nan để khu vui chơi của mình cho người khác xây dựng…”
Cả một quá trình, giữa Thân Hạo
Khiêm và Lý Mạc Đông nói rất nhiều vấn đề, cũng có rất nhiều giấy tờ cần được thông qua. Đôi lúc căng thẳng nhưng nhanh chóng Tề Thiếu Khanh đã
xoa dịu xuống, rồi lại hòa hoãn.
Cuối cùng cũng xong xuôi trong
êm đẹp, chiến thuật của Tề Thiếu Khanh lại đạt hiệu quả tối đa. Theo lẽ, anh ở lại bồi người của Lý gia vui một chốc, lúc này bọn họ gọi vào một số cô gái rót rượu bồi mình, rồi chơi mấy trò lẩn tù tì, đếm số thường
thấy ở mấy quán bar.
Trí Quân có uống mấy ly nên cảm thấy khó
chịu, cô xin phép vào nhà vệ sinh một lát. Lúc trở ra, không ngờ lại gặp phải Lạc Tư Vũ, hắn cũng đến đây gặp đối tác. Nhìn thấy Trí Quân, hắn
có hơi bất ngờ, lại quan sát biểu cảm của cô hơi khó chịu, còn phải
chống tay vào tường để đứng vững nên lên tiếng hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Không sao!” Đáp lại hắn là thái độ lạnh lùng như sỏi đá của Trí Quân.
Thái độ của Trí Quân trước giờ ba lần chạm mặt với hắn lúc nào cũng nhạt mạt như vậy, sau lần gặp ở Canada so với lần trước thì lần sau càng chán
ghét hơn, cứ như xem hắn là kình địch không đội trời chung. Nhưng cũng
dễ hiểu, dẫu sao kim chủ bọn họ khác nhau, lại đối đầu gây gắt, nên muốn hòa hảo nói chuyện cũng rất khó đi. Hắn tự nhận lần này bản thân rảnh
rỗi đi lo chuyện bao đồng, chuyện của người khác từ lúc nào lại khiến
hắn để tâm, hơn nữa lại là một người phụ nữ cứng đầu, khó quản lại quái
đản. Mà hắn trước giờ, hắn kị nhất là loại phụ nữ không nghe lời như
vậy.
Không lâu sau đó lại thấy một người đàn ông mặc tây trang
đen tiến tới đỡ Trí Quân thì Lạc Tư Vũ hiểu ngay cô đến đây để bàn việc
của công ty. Mà như vậy có nghĩa là Tề Thiếu Khanh cũng ở gần đây rồi.
“Trí Quân, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, cảm ơn anh.”
Người đỡ Trí Quân là Thất Cửu, trong suốt cuộc thương lượng, thi thoảng anh
ta vẫn nhìn về phía cô, lúc đó cứ nghĩ vì trong phòng chỉ có cô là nữ,
không ngờ lại còn theo cô ra đến đây.
Lạc Tư Vũ vốn ra ngoài để
nghe điện thoại, đến đây hắn cũng chỉ lạnh nhạt xoay gót tiến về phía
phòng bao mà mình đã đặt, để lại một bóng lưng dài thẳng tấp cuối dãy
hành lang.
“Đó là người quen của em sao?” Thất Cửu nhìn theo bóng của Lạc Tư Vũ, hỏi.
“Không quen.”
Bình luận