Cảnh Hàn cứ mãi im lặng, hắn cất giọng bằng vai trò của một người bạn,
bảo: “Tiểu Hy sẽ không sao đâu.”
Không sao là thế nào?
Là thế nào?!
Trong đó cả người của cô đã bị đánh đến bầm tím, vết máu còn ứ động quanh
trán, khóe miệng, ở khuỷu tay và còn cả sự be bết rất ghê tợn ở đầu gối, cảnh tượng thật sự khủng khiếp vô cùng đối với một cô gái.
“Ông
ta vẫn chưa đưa ra yêu cầu gì sao?” Lát sau Tư Cảnh Hàn mới lạnh ngắt
lên tiếng, không nhiệt độ nên có chút dửng dưng, hờ hững.
“Chưa. Nhưng cậu sẽ chọn ai?”
Nhưng Tư Cảnh Hàn còn chưa lên tiếng, Lạc Tư Vũ đã nói tiếp: “Cậu nên nhớ,
bạn gái hiện giờ của cậu là Na Mộc Lệ, nếu cô ta có mệnh hệ gì thì cậu
khó lòng mà ăn nói với người bên ngoài, còn nữa, mấy lão già cổ đông đó
cũng sẽ không để yên đâu.”
Tư Cảnh Hàn quay đầu lại, đi về phía
bàn làm việc, nâng cốc nước Lạc Tư Vũ mang vào, uống một hơi đến khi
chạm đáy cốc, nhưng hắn không vội đặt xuống, mà cầm chặt lấy nó. “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở!”
Lúc đặt xuống, trên chiếc bàn, cái cốc thủy tinh đã vỡ làm ba.
Lạc Tư Vũ nhìn chiếc cốc, hắn đưa tay vào túi lấy chiếc khăn tay ra, đi đến nâng bàn tay của Tư Cảnh Hàn lên, cầm lại vết máu ở lòng bàn tay của
hắn.
“Đừng tổn hại thân thể như vậy, cậu còn phải dùng bàn tay này làm việc để nuôi sống vài người nữa.”
____________
Hoắc Duật Hy lần thứ hai tỉnh dậy, trời đã không còn là đêm khuya.
Cả cơ thể cô đau nhức đến độ không có dây thừng trói cũng chẳng đứng dậy
nổi. Cô nhìn quanh một lượt mới biết bản thân bị nhốt cùng Na Mộc Lệ, cô ta sau khi được người của Mục Đương kiểm tra thì lão ta hòa hoãn hơn
nhiều, chuyển sang tra tấn cô.
Miệng khô, lưỡi đắng, nuốt nước
bọt cũng thấy đau cả cổ họng, cô cố gắng chống tay ngồi dậy, Na Mộc Lệ
nghe tiếng động thì mở mắt ra. Thấy cô đã tỉnh cô ta liền đứng dậy đi
đến bên cạnh cô, cười khẩy.
“A, thê thảm thế sao? Nhưng ai bảo cô không chịu thừa nhận bản thân là bạn gái của Tư Cảnh Hàn làm gì? Cứng
đầu như vậy, ăn đòn là đáng!” Giọng cô ta đầy vẻ mỉa mai, mặc dù cô ta
không được khí thế như lúc bình thường nhưng bây giờ thì tình trạng cô
ta hơn hẳn Hoắc Duật Hy. Ít nhất cô không bị tra tấn thê thảm như vậy.
Hoắc Duật Hy không nhìn cô ta, cô quệt vết máu trên khóe môi, ánh mắt vẫn
đầy kiêu ngạo và khinh thường Na Mộc Lệ, khiến cô ta tức đến phát điên
lên. Bình thường vì kiên dè Tư Cảnh Hàn, vì phải giữ hình tượng trước
công chúng, cô ta không dám để lộ bộ mặt chua ngoa, không dám động tay
quá đáng với Hoắc Duật Hy. Nhưng ở trong phòng không có ai khác này, cô
ta ỷ thế mạnh túm lấy tóc của cô, giật ngược.
“Hoắc Duật Hy, rên đi, kêu van đi, tôi sẽ tha cho cô?”
Mặc dù đau muốn chết đi nhưng Hoắc Duật Hy vẫn cắn răng thật chặt, dứt
khoát van xin, mà ngược lại còn cường ngạnh phun ra một câu: “Loại người như cô có tư cách để tôi cầu xin?”
“Ha, không có tư cách sao?
Đúng là đó cứng miệng, dựa hơi Cảnh Hàn nên mới giở thói tiểu thư cứng
đầu! Hôm nay, để tôi cho cô biết thế nào là phải biết điều!”
Nói
xong, cô ta liền giáng mấy tát tay lên mặt Hoắc Duật Hy, cô không chống
cự được, cũng không đủ sức né tránh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Trong đôi mắt màu hổ phát đầy kiêu ngạo ánh lên nét giận dữ, nếu là bình thường thì một sợi tóc của cô, cô ta cũng đừng hòng nghĩ tới.
Cô âm thầm đay nghiến: Tư Cảnh Hàn, đây là món nợ lăng nhăng của anh trút
hết lên đầu tôi! Nếu thoát khỏi đây tôi nhất định tính sổ với anh!
Tuy là nghĩ vậy, nhưng chính cô cũng đang mong chờ Tư Cảnh Hàn sớm đến đây
đem cô đi, bởi vì chỉ có hắn lúc này là người duy nhất có thể cứu lấy
cô.
Mục Đương ngồi nhìn màn hình đang máy vi tính đang kết nối
với máy ghi hình, chứng kiến màn hành hạ dã man của Na Mộc Lệ đối với
Hoắc Duật Hy, đôi mắt già nua của ông ta khẽ hiếp lại, bên môi nụ cười
lạnh lẽo.
Hoắc Duật Hy vẫn không kêu.
Na Mộc Lệ vẫn đánh.
“Được rồi, kêu người vào trong đem bọn họ ra đây, kịch hay sắp bắt đầu rồi.”
Đến nửa chừng khi thấy Hoắc Duật Hy sắp ngất lần nữa, Mục Đương mới lên
tiếng căn dặn.
“Vâng.”
Cả người Hoắc Duật Hy ướt nhẹp mồ
hôi, lẫn vào mùi là vị mặn chát khiến lưỡi cô thắt lại. Cứ nghĩ sau
nhiều bi kịch xảy ra, cô đã không còn sợ đau nhưng bây giờ bị một tình
nhân của người đàn ông kia đánh đập thõa thích, cô thấy tủi thân vô
cùng.
So với Na Mộc Lệ vẫn còn thản nhiên đi đứng thì Hoắc Duật
Hy phải nằm nhoài trên mặt đất thở dốc từng cơn, mấy lần muốn gượng dậy
đều vì đau đớn mà ngã xuống. Làn da trắng như sứ, bóng như quả cà chua
độ chín tươi hao gầy chỉ qua một đêm.
Một đêm rồi, bây giờ chuẩn
bị là một đêm kế tiếp, bộ quần áo của Tiểu Mễ cô đang mặc trên người quá mỏng để chống chịu với cái rét của những đêm mùa thu lạnh sương, môi cô tái đi vì cái đói, cái khát và cái lạnh cùng những cơn đau từ vết
thương truyền tới. Một cô công chúa vẫn được nuôi trong lòng son bỗng
chốc chịu nỗi đau khắc nghiệt như thế như đã gầy đi không biết bao nhiêu lần.
Tư Cảnh Hàn nhìn vào những hình ảnh mà Mục Đương mới gửi
thêm cho mình, khuôn cằm nhọn của sự xinh đẹp của hắn căng cứng, răng
đánh vào nhau ken két.
Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ cũng nhìn không nổi nữa, lãng ánh mắt đi chỗ khác.
Ai chẳng biết ở Hàn Nguyệt này cô công chúa như Hoắc Duật Hy an nhàn, sung sướng thế nào, ngoại trừ việc ra không được tự do đi quá nhiều nơi, gặp quá nhiều người thì cô có cái gì gọi là chịu cực.
Đến khi cãi
nhau với Tư Cảnh Hàn xong, trên dưới biệt thự ngoại trừ việc ai cũng sợ
hắn thì hoàn toàn đổ dồn tâm trí vào lấy lòng cô, dỗ cho cô vui vẻ, đến
tâm trạng của Tư Cảnh Hàn thế nào còn không được quan tâm bằng.
Hơn nữa Tư Cảnh Hàn có hành động tàn nhẫn thế nào thì bình thường cũng
chẳng có lần nào vung tay đánh đến cô một tát tai, vậy mà bọn người kia
ngang nhiên động đến cô ra nông nỗi này!
(*Niếp: Suy nghĩ lại thật sự Tiểu Bạch chưa từng dám đánh Tiểu Duật Hy nhé!)
[Thế nào? Thượng chủ, ngươi đã xem đoạn phim hấp dẫn đó rồi nhỉ?]
Truyền vào điện thoại là giọng nói đáng chán ghét của Mục Đương. Tư Cảnh Hàn
mở loa ngoài để cho Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ đều nghe được.
“Đã xem. Thì thế nào?” Đối ngược hoàn toàn với cảm xúc của bản thân Tư Cảnh Hàn thật lạnh nhạt trả lời.
[Ổ, chẳng lẽ tôn chủ một chút thương hoa tiếc ngọc cũng chẳng có sao?] Ở
này, Mục Đương cũng cố tình mở loa ngoài cho cả Na Mộc Lệ và Hoắc Duật
Hy cùng nghe.
Tiếp sau đó, giọng Tư Cảnh Hàn vẫn đầy dứt khoát:
“Tại sao tôi phải luyến tiếc? Cô ta liên quan nhiều đến cuộc sống của
tôi sao?”
Cả Mục Đương và Na Mộc Lệ đều chấn kinh. Không ngờ rằng Tư Cảnh Hàn sẽ lãnh tuyệt trả lời một câu như vậy.
Chỉ có Hoắc Duật Hy, đáy mắt càng thêm phẳng lặng, nhưng lòng giông gió lại nổi lên, như một cổ núi lửa đương thời phun trào thiêu đốt tâm can cô
vậy. Ôi, không phải mảnh tro tàn, chỉ có những dòng nham thạch nóng hổi
cuộn chảy, bạo ngược quét qua khiến ngực cô trở nên đau rát đến không
thở nổi.
“Ngươi thật sự không quan tâm sống chết của cô ta?” Mục
Đương nhìn chằm chằm Hoắc Duật Hy, lại nói vào điện thoại cũng như đang
nói cho cô nghe.
[Vậy thì phải xem cô ta có giá trị bằng điều
kiện Mục lão đại sắp đưa ra với tôi hay không.] Vốn dĩ trong giọng nói
không có một chút gấp gáp hay nóng lòng lo lắng, tất cả đều mang tư vị
của một nhà tư bản đang bàn việc làm ăn, nặng nhẹ phân ra lợi ích và
nhân tính.
Tư Cảnh Hàn, là bậc thầy.
“Tư Cảnh Hàn, đừng
ngông cuồng, ngươi muốn đánh lạc hướng ta sao. Ngươi tỏ ra khinh thường
Hoắc Duật Hy chẳng phải để ta tin cô ta không phải người ngươi muốn cứu, mà buông tha cô ta sao?” Mục Đương đột ngột chuyển giọng, ông ta dường
như đã chắc chắn hơn, nhưng Tư Cảnh Hàn cũng vậy, không vội phản bác.
Ông ta nói thêm, đầy nham hiểm: “Tôn chủ, ngươi phải biết là ở đây thuộc hạ của ta nhiều như vậy, đều là chỗ thân cận, Hoắc Duật Hy nói thế nào
cũng là tuyệt sắc giai nhân, không hay để cho thuộc hạ của ta nhìn
trúng, ta cũng không biết phải làm sao. Hơn nữa, bọn họ muốn quay lại
vài đoạn phim làm kỷ niệm cũng không tệ đi.”
Từ đầu dây bên kia
có tiếng cười trầm, có chút mai mỉa, ngay cả hô hấp cũng không có chút
rối loạn: [Rốt cuộc là ông đang muốn nói gì với tôi đây, uy hiếp sao?
Đáng tiếc, đàn bà của tôi nhiều như vậy, không có một Hoắc Duật Hy thì
trên giường tôi cũng không trống vắng.]
Mục Đương nghiến răng: “Ý ngươi là ngươi thật sự không để tâm? Thế thì đừng trách ta!”
Hoắc Duật Hy ngẩn đầu, thấy một cái máy quay hướng về phía mình và một tốp
vệ sĩ lực lưỡng đi đến, cô không giữ bình tĩnh được nữa, gần như là gào
lên: “Mục Đương, ông dám? Ông đừng quên, tôi là người của Hoắc gia, ông
chạm đến một Tư Cảnh Hàn rồi, còn dám đụng với Hoắc gia sao? Còn nữa, Tề Thiếu Khanh, Tề gia cũng xem tôi là bảo bối, lẽ nào ông không biết?”
“Con nhãi ranh, ngậm miệng lại!” Mục Đương bị cô nói trúng chỗ đau càng thêm tức giận, quát lên, phẩy tay cho đám vệ sĩ kia tiến tới.
Na Mộc Lệ đứng một bên vừa vui mừng, vừa đắc ý, dù không hiểu Hoắc Duật Hy
đang nói cái gì là Hoắc gia, Tề gia nhưng cô ta vẫn lên tiếng nói khích: “Mục lão đại, cô ta thật chất chỉ đang xem thường khả năng của ông
thôi, muốn hù dọa ông để thoát thân, lẽ nào ông lại sợ mấy lời suông như vậy?”
Hoắc Duật Hy không ngờ Na Mộc Lệ có thể đối xử với mình
như vậy, dù cô không thích cô ta nhưng nếu đặt vào trường hợp cô ta bị
đám đàn ông ghê tởm này vây lấy, cô tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy để dồn cô ta vào chân tường. Vậy mà, cô ta có thể nói như vậy vì
mục đích muốn hại cô bị cường bạo bởi một đám đàn ông! Cô ta muốn người
khác làm nhục cô, để Tư Cảnh Hàn ghê tởm cô sao?
Vì sao có thể
đối xử với cô như vậy? Là cô ta đã đạp đổ nhân tính của một con người
hay do trước đây cô quá ngây thơ, không nhận ra bản thân đã xem cuộc đời không khắc nghiệt đến mức thối nát thế này!
Con người giẫm lên con người mà sống.
Nhưng tất cả, lý do đẩy cô đi đến nông nổi này không phải đều do người đàn ông đó ban tặng sao?
Người đàn ông đó, có môi hôn thật ấm nhưng dòng máu lại băng lạnh, chưa một
lần được mặt trời sưởi ấm, còn không biết hương vị của nhân tính, chỉ
biết lấy hạnh phúc của người khác để duy trì sự sống của mình.
Cô sắp khóc, sẽ khóc, hoặc cô sắp chết, sẽ chết, ngay vào ngày hôm nay vì
nỗi ô nhục, dù cho đến kiếp sau cô cũng không muốn một lần nữa được làm
người. Vì cô sợ, bất chợt sẽ nhớ đến nỗi nhơ nhuốt kiếp này.
[Mục lão đại, sao còn chưa cho người trình diễn, chẳng lẽ giống như Mộc Lệ
nói, ông sợ thật sao?] Đột ngột từ chiếc điện thoại, giọng nói trầm thấp của Tư Cảnh Hàn lại vang lên, làm Mục Đương sực nhớ đến một người phụ
nữ nữa là Na Mộc Lệ.
Trong nháy mắt, đáy mắt ông ta đầy phẫn nộ,
bước đến nắm lấy Na Mộc Lệ: “Muốn hợp sức với Tư Cảnh Hàn khiêu khích
ta? Cô còn chưa đủ tư cách. Hoắc Duật Hy nói đúng lắm, cô ta là công
chúa Hoắc gia, nếu ta còn nghe lời của một con tép riu như cô thì mới là ngu xuẩn.”
Hoắc Duật Hy biết mình đã được cứu, thở hắc ra, nhưng Mục Đương lại nói: “Nhóc con, cô cũng đừng vội mừng, nếu hôm nay ta
không đạt được mục đích với Tư Cảnh Hàn thì cả hai người đều không xong
đâu!”
Nói xong ông ta lại ép Na Mộc Lệ đến trước điện thoại khiến tiếng rên rỉ đau đớn của cô ta vọng vào đầu dây bên kia:
“Tư Cảnh Hàn, ta không cần biết ngươi có cần Hoắc Duật Hy, nhưng chắc chắn
ngươi cần lúc này là Na Mộc Lệ, nếu cô ta có mệnh hệ gì, ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn.”
[Ban đầu ông bắt cóc Mộc Lệ không phải vì ý này sao?]
“Vậy ý ngươi là cần lấy Na Mộc Lệ?” Mục Đương bắt được vấn đề, hỏi Tư Cảnh Hàn. Nhưng hắn lạnh lùng đáp: “Cái này thì không hề.”
“Tư Cảnh Hàn, đừng ép ta, ta không ngại giở vài nhát lên mặt cô ta, tung
vài tin khiến ngươi dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch được
thanh danh đâu. Ngươi diễn kịch giỏi thế nào cũng không thể lừa ta, việc người phụ nữ Na Mộc Lệ này trong tay ta là hoàn toàn bất lợi cho ngươi. Hơn nữa, cô ta vẫn còn là xử nữ, làm sao ta biết có phải hay không, vì
cô ta rất đặc biệt so với phụ nữ khác nên ngươi mới không nỡ chạm vào!”
Na Mộc Lệ trừng to mắt, làm sao có cái lý chuyện cô ta chưa bị Tư Cảnh Hàn đụng tới là vì hắn tôn trọng cô ta được, chẳng khác nào cô ta quay lại
cắn mình một phát rồi.
“Mục lão đại, không phải đâu, tôi thật sự không phải người Cảnh Hàn yêu thương, mà là…”
“Câm miệng, ở đây không đến lượt ả tiện nhân thấp hèn như cô lên tiếng. Nếu
không người ngồi vào vị trí của Hoắc Duật Hy bây giờ là cô đó!” Mục
Đương quát, vô cùng lạnh lẽo và tàn bạo khiến khuôn mặt xinh đẹp của Na
Mộc Lệ co rúm lại, bờ vai cô ta run lên bần bật.
[Ông có điều
kiện gì?] Lúc này, Tư Cảnh Hàn đột nhiên lên tiếng, âm thanh này không
hề phủ nhận lời của Mục Đương làm phá vỡ mọi ngờ vực của ông ta, khiến
ông ta phải cuồng ngạo bật cười: “Chịu thõa hiệp rồi sao?”
Ông ta đoán đúng rồi sao? Người Tư Cảnh Hàn cần, thật sự là Na Mộc Lệ.
Tiếng cười của ông ta vang dội, đập vào màng nhĩ của Hoắc Duật Hy khiến đầu
cô vô cùng đau đớn, tiếng cười ấy như một tiếng cười mỉa mai, một chiếc
kim tùy cơ chọc vào trái tim của cô. Làm cô nhận ra giá trị của cô lúc
này còn không bằng Na Mộc Lệ, Tư Cảnh Hàn có thẻ bỏ mặc cô trong vòng
vây ác quỷ, nhưng lại chịu thõa hiệp vì người phụ nữ đó.
Đúng lắm, cô ta là xử nữ!
Còn cô là con búp bê rách nát hắn đặt trong nhà để làm ấm giường.
Cô ta cao quý đến nỗi hắn không dám đụng vào, còn cô, là vật để hắn thõa
mãn nhu cầu mà có thể thay đổi mỗi đêm với một người phụ nữ nào đó nữa.
Nếu không phải cô là người của Hoắc gia thì đã sớm cường bạo bởi đám người
ghê tởm trước mặt này rồi, nếu không phải là Mục Đương uy hiếp đến Na
Mộc Lệ thì làm sao cô biết, hy vọng Tư Cảnh Hàn đến cứu mình của cô là
viễn vong và đến tuyệt vọng thế nào.
Ha, đúng là buồn cười.
____________
Hàn Nguyệt
Tư Cảnh Hàn đặt điện thoại xuống bàn, trên mặt của nó đã có vết nứt.
Mặc Lạc Phàm kéo hắn đứng dậy, bảo: “Đi thôi!”
Đi cứu Na Mộc Lệ.
Tư Cảnh Hàn nhìn Lạc Tư Vũ đang ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, ánh
mắt hắn mang theo chút tức giận nhưng phần nhiều là ganh tị.
Phải, hắn đang ganh tị, ganh tị muốn chết! Cả máu huyết đều sôi sục, thậm chí muốn nhào đến đấm lấy, đấm để vào khuôn mặt đẹp trai đang kiêu ngạo của Lạc Tư Vũ. Nhưng Mặc Lạc Phàm đã kéo hắn lại, quát khẽ: “Không kịp đâu, đi thôi.” Sau đó anh hướng Lạc Tư Vũ nói thêm: “Đến đó gặp sau.”
Lạc Tư Vũ nhếch mày gật đầu, nhìn theo phía hai người kia đã đẩy cửa ra
được một lúc, hắn đưa tay xem đồng hồ, bắt đầu nhẩm tính thời gian, rồi
đưa tay nhấc bộ đàm đặt trên bàn, ra mệnh lệnh:
“Chuẩn bị xuất phát!”
Bình luận