Lúc đó, hắn kéo Na Mộc Lệ không nhìn về phía cô một lần, loại cảm giác bị
bỏ rơi đó khiến cô không thở nổi, mất cả tri giác, cô cứ nghĩ đinh ninh
dù Tư Cảnh Hàn tàn nhẫn thế nào cũng nhất định không bỏ lại cô, thế mà,
hắn đi thật.
Cảm giác này nếu nói là đau lòng thì không hẳn vậy,
mà là sự hụt hẫng khi niềm tin cho đi không được đáp lại. Tư Cảnh Hàn,
dù cho cô hận hắn thì dường như cô vẫn không thể phũ nhận cô rất phụ
thuộc vào hắn, đặt một lòng tin nhất định vào hắn, gần đây sự dựa dẫm
này lại càng tăng lên khiến cô không kiểm soát được nữa.
Nhưng cô còn lâu mới nói cho hắn biết tâm tư này của mình!
Thấy cô cứ mãi im lặng, Tư Cảnh Hàn thở dài, lại là hắn đề cao quá mức vị trí bản thân mình trong lòng cô sao?
“Tư Cảnh Hàn, tôi còn muốn hỏi anh một chuyện.” Hoắc Duật Hy lâu sau mới hỏi.
“Là gì?” Hắn nhàn nhạt đáp.
Nhưng cô không hỏi ngay mà di chuyển ngón tay lên chơi đùa cúc áo trước ngực
của hắn, ngắm nghía một lúc mới cất giọng: “Anh thật sự là vì muốn bảo
vệ tôi mới làm vậy với Na Mộc Lệ sao? Ý tôi là anh tung tin giả rằng cô
ta là bạn gái anh ấy.”
“Em nghĩ sao?”
“Tôi hỏi anh mà.” Cô hơi bực, đang gấp gáp muốn nghe câu trả lời mà hắn đa phần cứ hỏi vặn lại thôi.
Tư Cảnh Hàn cười trầm, lồng ngực rộng lớn run lên, đánh vào má của Hoắc
Duật Hy, êm êm. Cô lại trường xuống dán sát mặt vào ngực hắn, cảm nhận
hơi ấm có vẻ tốt hơn nhìn xương quai xanh mãi.
“Bé Duật, em nên
biết bản thân em là công chúa của Hoắc gia, thân phận của em đủ khiến em quan trọng hơn những người khác. Hơn nữa, tôi còn chưa muốn để người
bên ngoài biết em ở chỗ này vẫn luôn bầu bạn với tôi đâu.”
Hoắc
Duật Hy cảm thấy lời nói của Tư Cảnh Hàn lúc này có điểm không chân thật dù rằng không có sơ hở nào, hắn lại bổ sung: “Còn nữa, em có chuyện gì
thì Tề Thiếu Khanh nhất định sẽ khiêu chiến với tôi, nhưng tôi còn chưa
muốn giao tranh với anh ta lúc này. Mà em, là át chủ bài trong tay tôi,
sử dụng quá sớm sẽ công dụng. Cho nên, em chính là hoàng hậu trong một
bàn cờ vua, tôi hy sinh một ngựa hay một xe để đổi lấy em thì có đáng
gì.”
Hoắc Duật Hy có thể nói là bao nhiêu cảm kích vừa nảy lên đã sớm tiêu tán bởi câu nói sau này của hắn, tay cô vô thức xiết lấy mấy
cúc áo của hắn, muốn xé toang cái áo này ra, cũng muốn cào nát cơ thể
người đàn ông đáng ghét này. Dường như bắt được ý đồ của cô, Tư Cảnh Hàn dùng hai tay nhấc cô dậy, đem đến trước mặt mình quan sát, mắt nhìn
mắt, cô trừng to đôi con ngươi hổ phách nhìn hắn.
Khóe môi Tư
Cảnh Hàn còn vương ý cười, ngón tay thon gầy chạm vào bên má bị băng gạt dán một mảng lớn, bảo: “Còn hơi sức để tức giận, xem ra lá gan vẫn rất
lớn, trãi qua hoàn cảnh xuýt bỏ mạng như vậy mà chưa chi đã không còn sợ hãi, em đúng là con báo nhỏ hiếu chiến lại dũng cảm. Rất đáng khen.”
“Coi chừng có ngày tôi sẽ cắn anh đó.” Cô hung dữ nói.
Tư Cảnh Hàn bấu lấy một bên má còn lại của cô, nhếch môi: “Thịt tôi ăn không ngon đâu.”
Hoắc Duật Hy hừ giọng mũi một cái, đẩy hắn ra, lăn người đưa lưng lại, lập
tức vùng thân người căng thẳng chỗ có vết thường từng hồi đau đớn khiến
cô kêu lên. Tư Cảnh Hàn nhíu mày, kéo cô lại nằm đúng vị trí, quát khẽ:
“Em bớt tùy tiện lại đi.”
Nằm lại đúng tư thế Hoắc Duật Hy thấy đỡ hơn nhiều, cô hơi dựa vào người hắn, khổ sở nói: “Biết rồi!”
Tuy vậy, nằm thêm một lúc cô vẫn không yên ổn hỏi tiếp: “Còn nữa, cô ta
từng nói cái lần mà cô ta đem mấy tấm ảnh của tôi và học trưởng đến, anh đã tức giận đển mức suýt bóp chết cô ta, cái này cũng là thật sao, anh
đứng về phía tôi sao?”
“Nếu để ảnh của em và Kha Triển Vương tung ra thì coi như những năm qua tôi giấu em đi thành công cốc rồi. Hơn cả, tôi không thích việc phụ nữ giở trò hại nhau mà muốn biến tôi thành kẻ
ngốc, lợi dụng sơ hở tâm trạng của tôi rồi mượn tay tôi hạ đối phương mà cô ta không cần tốn chút sức lực nào.” Tư Cảnh Hàn không cần quá nhiều
thời gian để nặn ra một câu trả lời.
“Vậy sao lúc trở về anh còn hung dữ với tôi mà không nói rõ ràng chứ?”
“Vì em không ngoan, không biết hối lỗi còn ngang ngược.”
Tư Cảnh Hàn nói câu này ra cũng thử nhìn cô một chút, phát hiện cô cũng
đang nhìn mình, dường như còn một bụng câu hỏi để hỏi cả đêm. Quả thật
không sai, câu trước chưa hết, câu sau đã đến:
“Thế anh định giải quyết chuyện Na Mộc Lệ thế nào? Anh gả cô ta đi rồi thì còn người đâu
làm bạn gái cho anh nữa.” Chuyện này chính là đều đáng lo ngại nhất bây
giờ, Na Mộc Lệ còn mang danh là bạn gái của hắn, trong khi đó hắn lại
cùng một người phụ nữ khác qua lại, bây giờ Na Mộc Lệ nhập viện mấy hôm
lại được gả cho bá tước Anh, lý ở đâu?
Người bên ngoài sẽ nghĩ chuyện này thế nào?
Đối với vấn đề này Tư Cảnh Hàn không có ý giấu cô, hắn từ tốn nói: “Bá tước Anh thật sự thích Na Mộc Lệ, chắc chắn sẽ không để cô ta chịu thiệt.
Nhưng anh ta muốn tôi gả cô ta cho mình thì ít nhất cũng phải giúp tôi
dẹp yên chuyện này mới danh chính ngôn thuận cưới Na Mộc Lệ được. Lần
này có thể nói Na Mộc Lệ gả đi là một cách giúp chúng ta giải chuyện lộ
ảnh nóng.”
“Ơ, vậy anh ta sẽ làm cái gì?” Hoắc Duật Hy vẫn hiếu
kỳ. Tư Cảnh Hàn cười khẽ, có chút yêu chiều sờ cằm của cô: “Em không cần nghĩ nhiều, cứ ở nhà tịnh dưỡng, chuyện này tự động sẽ bốc hơi thôi.”
Hoắc Duật Hy không hiểu cách giải quyết sẽ như thế nào, nhưng cô vẫn cảm
thán: “Na Mộc Lệ cũng thật tốt số, thế nhưng lại làm được bá tước phu
nhân. Làm hoàng thân của hoàng gia Anh đấy Tư Cảnh Hàn.”
“Em tiếc rẻ gì sao?” Nét cười trên môi Tư Cảnh Hàn đậm hơn.
Hoắc Duật Hy đá đá cái chân có đầu gối bị băng bó, chọc cho hơi lạnh di
chuyển rồi lại rúc vào người Tư Cảnh Hàn trú lạnh, mò mò vạt áo của hắn, chép miệng nói: “Còn phải coi bá Tước anh đó như thế nào, còn trẻ
không, đẹp trai không nữa.”
“Anh ta năm nay 35 tuổi, chưa lập gia đình.”
“Vậy đẹp trai không?” Hoắc Duật Hy sáng mắt lên hỏi lấn tới. Tư Cảnh Hàn khựng lại, nghĩ một chút rồi thẳng thừng: “Không để ý.”
“Anh gặp anh ta rồi mà sao không nhớ được? Cụt hứng ghê.” Hoắc Duật Hy không chấp nhận được.
“Vì em hỏi tôi anh ta đẹp trai không nên tôi nhớ làm gì.”
Biết Tư Cảnh Hàn là cố tình, Hoắc Duật Hy hậm hực buông tay ra nhưng hắn đã
kịp thời kéo tay cô lại, áp lên bụng mình để làm ấm nó. Một động tác nhỏ nhặt đến nỗi Hoắc Duật Hy cũng chẳng kịp nhận ra nó có ý nghĩa gì.
“Nhưng vì sao anh không chạm vào Na Mộc Lệ vậy?”
Nói đến vấn đề này sắc mặt Tư Cảnh Hàn liền mất hẳn hứng thú, Hoắc Duật Hy
đợi mãi vẫn không thấy hắn trả lời, nhìn lại thì thấy hắn đã nhắm mắt,
đôi mi dày che cả nốt ruồi son trên mắt trái. Nhưng cô quyết không buông tha, lay lay hắn:
“Tư Cảnh Hàn, anh chưa ngủ, sao anh không trả lời tôi?”
Giọng của Tư Cảnh Hàn hơi uể oải, “Chuyện bên ngoài của tôi từ lúc nào em lại để ý nhiều như vậy?”
“Nhưng cũng vì chuyện này mà tôi xuýt mất mạng, Na Mộc Lệ vẫn còn là xử nữ,
khiến tôi thật thắc mắc.” Hoắc Duật Hy nóng mắt nhìn hắn.
“Vậy vì sao tôi phải đụng vào cô ta?”
Vì bản tính ngựa giống của anh!
Hoắc Duật Hy chút nữa đã nói ra câu này nhưng cũng may còn hãm lại được, lúc này Tư Cảnh Hàn mở mắt ra, đôi mắt màu lam nhìn xoáy vào mắt của cô dò
xét. Sau đó cất giọng trầm thấp: “Đột nhiên im lặng như vậy, lại nghĩ ra lời lẽ không tốt gì rồi?”
Bị nhìn thấu tâm tư là một cảm giác
không hề tốt chút nào, tuy vậy cô không đánh ánh mắt đi vì như vậy chẳng khác nào tự tố giác mình đang chột dạ. Tư Cảnh Hàn nhìn cô thật sâu sau đó mỉm cười, một nụ cười dùng để mê hoặc. Tiếp theo Hoắc Duật Hy cảm
thấy bên cánh mũi của mình một hơi thở thanh mát đang chuyển động, tiếng nói trầm khàn gợi cảm của hắn đánh thẳng vào tim:
“Hay là em hôn tôi một cái, tôi sẽ trả lời cho biết.”
Thật sự Hoắc Duật Hy không kịp tiêu hóa lời nói đó, mở to đôi mắt kinh ngạc
không nói được gì. Tư Cảnh Hàn đạt được mục đích thì cười nhạt, hắn biết Hoắc Duật Hy không đời nào làm thế, hắn nói vậy chỉ để cô thôi không
cào nhào hỏi tiếp mà thôi.
Chỉ là không lâu sau nụ cười trên môi
hắn phải đông cứng lại, phiến môi mỏng vốn hơi lạnh đã được phủ bằng
cánh môi ngọt ngào, no đầy của cô gái trong lòng. Không ngờ cô sẽ chơi
lớn như vậy, chính Tư Cảnh Hàn trở thành người bị làm bất ngờ không nói
được gì.
“Xong rồi, anh nói được chưa.” Hoắc Duật Hy dời khỏi môi của hắn, lanh lợi nói.
Tư Cảnh Hàn chớp mắt một cái, thu hồi cảm xúc vừa xẹt qua đáy mắt, hắn vờ
ngồi dậy với tay lấy điện thoại, tranh thủ lúc xoay người đôi môi luôn
hững hờ nhoẻn lên một đường cong lớn, lộng lẫy, đẹp mắt nhưng không để
cô nhìn thấy.
Đặt điện thoại xuống, hắn cũng đã khôi phục xong vẻ hững hờ, quay sang chỉnh gối và đắp lại chăn cho cô, bảo: “Trễ lắm rồi, lần sau tôi sẽ nói cho em nghe.”
“Tư Cảnh Hàn, anh dám lừa đảo! Tôi không biết, anh không nói, tôi hôm nay không ngủ.” Hoắc Duật Hy phát cáu lên, nhất quyết nói.
Tư Cảnh Hàn phải chịu thua tính khí của cô, “Được rồi, đừng nháo.”
“Vậy vì sao, anh nói đi.”
Người đàn ông lần nữa nằm xuống, nghĩ đến người phụ nữ kia, hắn lắc đầu: “Cô ta không phải loại phụ nữ có thể để làm ấm giường.”
“Là thế nào?” Hoắc Duật Hy ngước mắt nhìn hắn chăm chú, Tư Cảnh Hàn dùng
một ngón tay trêu chọc đẩy mũi cô sang một bên, tuy vậy vẫn rõ ràng nói:
“Cô ta có dã tâm. Điều này khiến đàn ông sẽ phải đề phòng, những thương
nhân như tôi càng nghi kỵ để loại phụ nữ này bên mình. Nếu muốn tìm phụ
nữ để vui đùa thì loại phụ nữ không có đầu óc sẽ biết nghe lời hơn, sau
này cũng dễ dứt khoát.”
Hoắc Duật Hy cũng hiểu chân lý này,
nhưng đôi mày xinh đẹp nhanh chóng nhíu lại lại, giận dữ nói: “Thế anh
nói tôi không có đầu óc à?”
Tư Cảnh Hàn nghe cô nói, bật cười. Gõ gõ lên mũi của cô, lướt qua sự cưng chiều và xấu xa: “Em là ngoại lệ.
Vì lúc trước, tôi là bị em kéo lên giường, quyền chủ động lựa chọn lúc
đó không nằm ở tôi.”
“Tư Cảnh Hàn, không được nói nữa!” Lời này
nói ra mang bao nhiêu ý tứ Hoắc Duật Hy đều hiểu hết, là người đàn ông
này cố tính nói thế khiến cô phải xấu hổ.
Xấu xa!
Tư Cảnh Hàn đưa tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, chọc cho cô phải kêu lên
ngượng ngùng. Bất giác hắn lại hôn lên mũi của cô, vòng tay xiếc lại,
hỏi một câu không can dự đến chủ đề đang nói:
“Lúc đó sợ lắm sao?”
“Lúc nào?” Hoắc Duật Hy đáp.
“Chiều nay.”
Cô suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
“Sợ gì?”
“Chết.”
“Lúc trước em từng tự tử mà vẫn còn sợ chết sao?”
“Bây giờ không muốn chết nữa.”
“Muốn sống để còn trả thù được tôi sao.”
“Đúng vậy.” Hoắc Duật Hy không hề phủ nhận lời của hắn.
Nét cười trên môi Tư Cảnh Hàn không suy giảm, nhưng cô không nhìn ra hắn
rốt cuộc đang vui hay tức giận hoặc là một biểu thị trạng thái nào khác. Chỉ thấy biểu cảm không thay đổi, bình thản đến lạ lùng.
Thêm mấy giây nữa, hắn hỏi: “Vậy bây giờ còn sợ không?”
“Không.”
“Sao vậy?”
“Vì người đáng sợ nhất ở ngay trước mặt tôi rồi.” Cô chu môi, nói ra những
suy nghĩ từ tận đáy lòng này khiến Tư Cảnh Hàn cười ra tiếng.
“Em là đang khen hay chê tôi đây?”
“Không biết.” Cô không nghiêm túc trả lời rồi tìm chỗ ấm dựa vào. Tư Cảnh Hàn
hơi nới vòng tay để cô di chuyển tư thế, cho đến khi cô lựa được chỗ
thoải mái nhất.
“Hoắc Duật Hy, sau này sẽ không có trường hợp như vậy nữa đâu.” Bất giác hắn lại lên tiếng.
Hoắc Duật Hy khựng lại, lời nói kia như một chiếc thạch bàn vững chãi đóng chặt vào lòng cô, nặng nề và chắc chắn.
Hốc mắt bất giác lên ươn ướt, cô đâu muốn một lời hứa như vậy từ một người
đàn ông không thể cho cô tương lai như hắn. Nhưng hắn cũng không phải
người hay hứa hẹn, đối với cô hắn cũng chưa từng nói một lời để hai
người về sau có thể dây dưa, nhưng hôm nay hắn hướng cô nói một lời kia
hấp dẫn như vậy, đáng để người ta ao ước như vậy là có ý gì đây?
Hắn muốn mê hoặc, muốn cô chìm vào một cái bẫy nào đó hắn đã giăng ra bằng
thuật mê hồn chú. Cô sa ngã, hắn lấy được trái tim, hắn tự do giày xéo.
Cô biết không nên đặt hy vọng quá nhiều, mà cô nên hận hắn. Cô biết nếu
nảy sinh tình yêu với hắn là tội ác, với cả bản thân cô và đứa trẻ của
cô đã yểu mệnh. Nhưng cô không thể cưỡng lại sự ôn nhu của hắn, không
thể chối từ cách mà hắn chăm sóc mình dù rằng cô không biết nó có bao
nhiêu thật lòng, cứ mỗi lần hắn thể hiện ý chiều cô, cô liền dựa giẫm
vào đấy, hưởng thụ sự sủng ái thoáng qua kia.
Hương mật tựa khói
sương, phiêu lãng, như độc dược của cây anh túc, dẫn người ta vào nhưng
không để một lối ra. Là đường một chiều, nếu đi ngược hướng, thì phải
chết.
“Em chịu không?” Tư Cảnh Hàn lại bồi thêm một câu, giọng nói của hắn nhẹ nhàng đến nổi Hoắc Duật Hy không trả lời nổi.
Cô sợ mình sẽ ngu ngốc mà si mê hắn, cô quá tỉnh táo để hiểu mình nên làm
gì, nhưng càng là vì cô quá hiểu điều mình nên làm là gì thì cô càng đau khổ khi biết mình không làm được điều đó.
“Anh… anh hứa với tôi làm gì? Chuyện sau này khó nói lắm.”
“Em tin tôi không?”
“Không cần tôi tin hay không, quan trọng là anh nói thì anh nên làm được trước đi. Hơn nữa, tôi làm sao biết lời anh đang nói có phải là trêu đùa tôi
hay không, dẫn tôi sập bẫy của anh rồi cười cợt.” Hoắc Duật Hy chu môi
giả vờ nói, nhưng hành động lại chủ động dựa vào hắn, thì thầm. Cô không muốn hỏi hắn vì sao phải nói lời này với cô, vì sao hắn lại muốn bảo vệ cô, vì sao đột nhiên thay đổi mà đối xử tốt với cô như vậy.
Cô
thật sự mệt mỏi rồi để tìm ra những chân tướng, những lý do để Tư Cảnh
Hàn ở bên cạnh mình. Bây giờ cô chỉ muốn hưởng thụ chút bình yên cuối
trước những sóng gió buổi bình mình.
Những đêm bình yên, có lẽ không còn nhiều nữa.
Tư Cảnh Hàn vỗ vỗ lưng cô, nói: “Được rồi, em ngủ đi. Ngày mai còn phải đến bệnh viện kiểm tra sớm.”
Hoắc Duật Hy gật đầu, nhưng ai biết lần cuối nhìn vào chiếc ví Tư Cảnh Hàn đặt trên bàn phía xa, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.
Trong chiếc ví đó, Tư Cảnh Hàn, anh để gì?
Bình luận