chơi Ipad, ngón tay trắng trẻo ra sức gõ rồi lại lướt trên màn hình, thi thoảng đôi mắt to phải dừng lại rất lâu để đọc mấy thứ không mấy thú vị trên báo mạng.
“Soạt.”
Người đàn ông cởi tây trang của
mình qua có chút tùy tiện vắt sang một bên, sau đó tháo cà vạt, rồi cởi
luôn áo, quần dài. Hoắc Duật Hy cũng chẳng thèm để ý, mắt vẫn dán chặt
vào mặt chữ trong Ipad. Không lâu sau trong phòng tắm có tiếng nước
chảy, lúc này cô mới nâng mắt nhìn lên. Đôi mắt to không giấu nổi một
chút tia sáng bất thường, cô đặt Ipad xuống, rón rén bò tới mép giường, ý định rất rõ ràng là nhắm đến chỗ tây trang Tư Cảnh Hàn vừa cởi ra.
Chiếc ví da chắc chắn nằm trong đó.
“Huỵch huỵch huỵch.” Tiếng đôi dép lê dập xuống thảm trải sàn trong phòng tạo
ra những âm thanh thấp, cô khập khiễng với tay đến chỗ chiếc áo hắn vắt
trên ghế gần bàn đặt tivi, lần mò.
Trong đó không có, cô lại dời
đến đến chiếc áo sơ mi, không quên cầm nó lên ngửi ngửi mấy cái cho đến
khi không thấy mùi hương nào lạ thuộc về người khác mới đặt xuống, cô
nắm rất rõ mấy thói quen của Tư Cảnh Hàn, hẳn phải đợi lâu lắm nữa hắn
mới tắm đi ra. Bấy giờ chỉ còn chiếc quần tây màu đen là chưa tìm kiếm,
không lạ gì chiếc ví sẽ nằm trong túi quần, cô trực tiếp luồn tay vào
muốn lấy ra.
“Sột sột.” Không cần quá hai giây cô đã chạm tay được vào vật kia…
“Hoắc Duật Hy, em lấy giúp tôi cái khăn khô, khăn đem vào rơi xuống nước
rồi.” Đột ngột giọng nói hơi lạnh của Tư Cảnh Hàn vang lên, theo phản xạ thông thường Hoắc Duật Hy xuýt kêu lên giật thót, bàn tay trong túi
quần giật lại. Sau khi hoàn hồn cô mới vội trả lời:
“Tôi… không đi được.”
Bên trong phòng tắm im lặng vài giây, “Không đi được còn mò được tới tận
bàn ti vi?” Không cần nhìn Tư Cảnh Hàn đã phán đoán chuẩn xác vị trí của cô đang đứng. Chuyện này làm cô thật sự ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan cố
nói: “Sao anh biết? Tôi không có.”
“Khoảng cách từ giường ngủ đến phòng tắm hình như không ngắn đến nỗi để tôi nghe được tiếng của em rõ
ràng như vậy, đúng không?” Dứt câu nói thì Tư Cảnh Hàn cũng đi ra, nhìn
đến chỗ bàn ti vi.
“Ha, không đúng, anh đoán sai rồi!” Hoắc Duật Hy ngồi ở mép giường vừa cắn trái mơ trong tay, vừa cười nhạt nhìn hắn, đắc ý.
Tư Cảnh Hàn quay đầu phía cô, trong đôi mắt không nổi lên vẻ ngạc nhiên
cũng như sự bất ngờ nào, hắn nhìn đôi dép lê của cô một cái rồi xoay
người lại vào trong: “Bớt ngịch ngợm chút đi, qua lấy cho tôi chiếc
khăn.”
“Được thôi.” Hoắc Duật Hy hào phóng nói, cô lần nữa đi dép lê vào, vào phòng thay đồ tìm một cái khăn lông mới rồi ngược đường đi
vào phòng tắm, lúc đi qua chỗ quần áo hắn thay ra, đôi mắt có chút tiếc
nuối nhìn món đồ lúc nãy sắp lấy được.
Dường như mọi việc không quá dễ dàng như cô nghĩ.
“Của anh này.” Cô thò tay đưa chiếc khăn vào trong nhưng mặt thì nhìn ra phía bên ngoài.
Tư Cảnh Hàn nhếch mày chẳng mấy quan tâm thái độ của cô mà lấy cái khăn,
vì thế cô cũng thuận thế trở lại giường. Không mất bao lâu Tư Cảnh Hàn
cũng đi ra, thời gian rút ngắn hơn bình thường, cơ thể tinh tráng chỉ
quấn một cái khăn lông lơ lửng ngang hông, có vẻ không mấy chắc chắn.
Hắn không có ý định mặc quần áo ngay mà đi về phía giường lớn, Hoắc Duật Hy nhích sang một bên chừa chỗ cho hắn. Tuy vậy hắn còn không biết điều
đưa tay tắt mất màn hình Ipad của cô, ném nó sang một bên: “Buổi tối
không nên chơi quá nhiều, ánh sáng xanh sẽ hại mắt. Dù sao trên dưới
người em chỉ có đôi mắt này là nhìn tạm được, không có nó thì chẳng có
gì để đáng nhìn.”
Một sự chê bai gián tiếp khiến Hoắc Duật Hy có
chút bực mình, cô cười khẩy mỉa mai: “Phải nhỉ, so với tôi thì Na Mộc Lệ thuận mắt hơn nhiều, bây giờ hẳn là anh đang thương tiếc cô ta lắm…”
Ngữ điệu cuối câu cô còn cố tình kéo dài ra mấy nốt nhạc khiến người
nghe chói tai.
Mặc nhiên, Tư Cảnh Hàn còn chưa vội ngồi xuống,
hắn cầm máy sấy thả tóc bung ra. Đối với sự châm chọc của cô hắn không
vội phản bác, châm chú nhiều hơn là vào động tác của mình.
Loại
không khí này giống y hệt trước đây, cô thường mở lời chua ngoa còn hắn
lại thường lạnh nhạt với thái độ đó, tuy vậy vẫn khá hơn lúc đối diện
với nhau bằng sự trầm mặc hoặc tàn sát nhau bằng những lời nói còn sắc
hơn đao kiếm như trước lúc cô bị bắt.
“Em không có chuyện gì làm
thì theo Hàn thúc học lại một chút lễ nghi, phụ nữ nói chuyện như vậy
không tốt đâu.” Đặt máy sấy xuống Tư Cảnh Hàn nói một câu hờ hững, cố
nhiên Hoắc Duật Hy không bỏ vào tai, nhưng cũng không dám cãi lại nên
đành tùy ý lăn sang một bên.
Tư Cảnh Hàn không hài lòng với thái
độ này của cô, hắn lên giường, một tay kéo người cô xoay lại: “Hình như
càng ngày em càng tự tung tự tác thì phải, đến nỗi lời nói của tôi cũng
không xem ra gì? Hay em nghĩ lời nói nào của tôi thốt ra cũng là để dành đùa bỡn với em?”
“Không có!”
“Trên mặt em viết rõ như vậy! Càng ngày càng quá quắt.”
Hoắc Duật Hy nheo mắt nhìn người đàn ông phía trên, cuối cùng lạnh lùng đẩy
hắn ra: “Không thèm cãi nhau với anh!” Nói xong cô toan nhắm mắt lại giả chết, trái hắn với tính cách bình thường, Tư Cảnh Hàn cũng không có
động tác nào thêm.
Một hồi sau, Hoắc Duật Hy lại có cảm giác hắn
đã nằm xuống bên cạnh, bất giác đề phòng nhích người xa ra: “Sao không
mặc quần áo vào đi?”
Hắn không trả lời, mắt hắn nhắm lại điều chỉnh hô hấp như đang thư giản.
Cô đợi thêm năm phút người bên cạnh vẫn bất động, cô dứt khoát chống tay
ngồi dậy, lay chăn của hắn: “Anh ngủ rồi à, sao không thay quần áo đi?”
“Không quậy, ngủ đi.” Bây giờ Tư Cảnh Hàn mới chau mày, lên tiếng mang theo một ý lệnh.
“Anh thế này tôi không ngủ được.”
“Tùy em.”
Hoắc Duật Hy thở phì phì, chẳng ai đi ngủ mà để lộ thiên thân thể một cái
biến thái như vậy, bên cạnh lại là phụ nữ hắn không biết xấu hổ chút nào sao? Thân thể đẹp đẽ một chút thì đáng để khoe thế à?! Hắn không sợ
lạnh à?
“Tôi lấy quần áo cho anh!” Cuối cùng cô đành thỏa hiệp.
Tư Cảnh Hàn không trả lời cũng không mở mắt ra nhìn, đến khi cô quay trở lại nhét áo vào người hắn: “Mặc vào đi.”
“Em phiền quá!”
“Mặc vào đi.” Cô kéo tay hắn muốn chồng áo vào thì người kia mới bực bội
giật tay lại, chống tay ngồi dậy, quát khẽ: “Em ban ngày rảnh rỗi quá
nên ban đêm thức để chọc người khác nghỉ ngơi sao?”
Vừa nói hắn vừa xoa xoa huyệt thái dương, dáng vẻ có chút mệt mỏi, uể oải.
“Trời lạnh rồi, còn mở cửa sổ, anh cởi trần ngủ không thấy lạnh à?” Cô tức
giận bò lên giường, lấy chăn đắp kín, rồi như cảm thấy còn ấm ức làu
bàu: “Anh bị bệnh mặc anh, đừng để lây cho tôi, đàn ông đáng ghét.”
“…” Tư Cảnh Hàn nhìn áo choàng trong tay trong lòng có điểm khó nói, cô là quan tâm hắn sao?
Cũng không phải, hay cô sợ hắn làm gì mình nên mới giả vờ nói như vậy. Cô
quá giảo hoạt để hắn nắm bắt được cô có đang thật lòng hay không, đặc
biệt là khi hắn không nhìn thấy đôi mắt của cô.
Đôi mắt luôn là
thứ hắn dùng để nhìn một người, khai thác tâm tư của họ, đối với những
người bình thường thì trong đó là loại ngôn ngữ chân thực nhất. Còn đối
với những người giỏi điều khiển tâm tư của mình thì đôi mắt là con dao
hai lưỡi, vừa để đánh lừa người khác, cũng vừa để đánh lừa mình.
Hoắc Duật Hy của hắn, đôi lúc sẽ là một cô gái bình thường mang theo hỉ, nộ, ái, ố. Nhưng đôi lúc lại là một tiểu hồ ly dùng vẻ ngây thơ của mình
đánh lừa thị giác.
Đôi khi hắn còn nghĩ cô mới là người khó đối phó nhất mà hắn từng gặp, hắn không hiểu được trái tim của cô một chút nào.
“Được rồi, đừng tức giận, ngủ sớm đi. Hôm nay tôi hơi mệt nên muốn ngủ sớm, không phải muốn lớn tiếng với em đâu.”
Nghe hắn giải thích, cô thuận thế quay ngắt đi, không thèm trả lời. Tư Cảnh
Hàn nhìn bóng lưng của cô đang chất chứa đầy kiêu ngạo, hắn không dỗ
thêm nữa, muốn khoác áo vào rồi nằm xuống.
“Cơ mà Mặc Lạc Phàm đã nói chuyện tôi hỏi anh ấy về người kia với anh chưa?”
Khi Tư Cảnh Hàn đang tìm tay áo còn lại để mặc vào thì Hoắc Duật Hy đột
nhiên hỏi. Tiếng cô rất nhỏ nhưng đủ cho hắn nghe ra sự dè dặt trong đó.
“Chưa. Là người nào?” Hắn trả lời.
“Vậy… trước giờ, anh có yêu người phụ nữ nào không?”
“Không.” Tư Cảnh Hàn dứt khoát nói, thật ra hắn cũng chẳng nghe kịp cô đang hỏi
gì, đến khi trả lời xong mới ý thức được. Nhưng hắn không thay đổi câu
trả lời.
Hoắc Duật Hy úp mặt vào gối, cố gắng lắng nghe thái độ
trong lời nói của hắn, hô hấp cô đột ngột căng thẳng, có cảm giác nhịp
tim đanh tăng tốc, muốn chạy marathon trong ngực cô, mặc kệ thái độ của
hắn sẽ thế nào, cô đã quyết đánh liều: “Thế cái người tên Bảo Bối cũng
không sao?”
Động tác của Tư Cảnh Hàn khựng lại. Đôi mi dài của
hắn vì câu hỏi của cô mà dập một cái, như cánh bướm bay lượn mở ra,
trong đó là một khoảng thâm sâu không nhìn ra ý niệm, mông lung như biển cả, sâu thẩm như đáy vực, vời vợi như mây cao. Đến cuối cùng lại phẳng
lặng như nước, lạnh nhạt vô bờ: “Người đó em không cần biết tới, ngủ
đi.”
“Vậy anh yêu người đó sao?”
“Tôi nói ngủ đi!” Lần này là một mệnh lệnh rõ ràng, giọng hắn trong đêm tối cũng cao hơn. Thái độ lạnh lùng này khiến cho Hoắc Duật Hy phải ủy khuất, cô quay lại nhìn
hắn: “Anh nói, anh có yêu người phụ nữ đó thì còn làm chuyện có lỗi với
cô ấy sao… Tôi thật không hiểu anh là loại đàn ông gì nữa.”
“Hoắc Duật Hy, nếu không ngủ được còn có rất nhiều chuyện để làm, nên ngoan
một chút, đừng ầm ĩ nữa.” Đó lại là một lời đe dọa nữa của Tư Cảnh Hàn,
cô nhìn ra được hắn không đủ kiên nhẫn để nói chuyện với cô về cái người tên Bảo Bối, căn bản là không muốn cho cô biết.
Hắn nghĩ cô sẽ
như vậy mà bỏ qua sau, người đó là ai? Có phải là cái người mà hắn dùng
cô để làm lá chắn bảo vệ. Mà vừa nhắc đến Bảo Bối hắn đã cáu giận. “Hừ,
Tư Cảnh Hàn… có phải tôi nói đúng không, cho nên anh mới tức giận. Anh yêu… ưm…”
“Anh làm gì vậy hả… tránh ra! Tránh ra!”
“Bụp bụp bụp.” Cô đánh đánh lên cánh tay người vừa đè lên mình.
Tư Cảnh Hàn chế trụ hai cánh tay của cô lên đỉnh đầu, trong ánh mắt sự
cảnh cáo đã hóa thành hành động: “Tôi đã nói không muốn ngủ thì còn có
rất nhiều chuyện để làm, nếu em đã không muốn ngủ thì làm một chút vận
động đi.”
Thật ra, Hoắc Duật Hy không nhìn thấy một nét tình tự
nào cả từ lời nói của hắn, ngược lại là chút rét buốt không hài lòng.
Hành động kia chẳng qua là cưỡng ép buộc cô không nhắc đến người kia
nữa. Mà việc này cũng như cây kim không ngừng chăm vào lòng của cô, sự
phản kháng trong cô lần nữa thức tỉnh:
“Anh yêu cô gái kia sao
còn làm ra những chuyện xấu hổ này… anh tỉnh lại đi… Ư… ư…” Lời
của cô không nói trọn đã bị làn hơi mạnh của hắn chặn lại, cuối cùng
phát ra chỉ còn những tiếng ú ớ chẳng rõ ràng. Cô dùng hết sức còn lại
đẩy nhổm hắn ra, đôi mắt đỏ lên cố sức nói: “Tư Cảnh Hàn, tôi đang bị
thương đó! Anh không nhớ Mặc Lạc Phàm dặn cái gì sao?”
Tư Cảnh
Hàn cũng thở dồn, khuôn mặt đối đầu với thiên thần của hắn hơi ửng đỏ
lên một màu mê hoặc, đôi môi hồng nhạt nở nụ cười u ám: “Chẳng phải
không được, không đụng đến vết thương là được chứ gì.”
“Bại hoại… ư…”
“Tập trung tận hưởng một chút đi, sau này muốn cũng không được đâu.” Hắn đè cô xuống, cười lạnh lẽo.
“Không biết xấu hổ, gọi là Bảo Bối nhưng có thể lên giường cùng phụ nữ khác, lần đầu tôi mới thấy loại đàn ông như anh.”
Cô càng nói vậy, người phía trên càng dùng sức dồn ép hơn. Hắn quá thuần
thục để lột sạch đồ trên người con, chiếc quần con con cũng nhanh mất
mạng bởi một cú vồ của hắn.
Hắn đem cô lật úp sấp lại, vì vị trí vết thương của cô có chút đặc biệt nên băng gạc quấn khá cao, cô không mặc luôn bra.
“Phịch.”
Hắn vốn đang mặc mỏng mảnh một chiếc khăn lông, chuyển động không cần quá
nhiều nó đã tự động trôi tuột xuống để lộ cả thân hình thon dài mà rắn
rỏi, khỏe mạnh, đặc biệt những thứ vốn liếng đặc trưng của người đàn ông lại càng phát triển, hùng vĩ hơn hết những vẻ đẹp khác trên cơ thể.
Bất quá Hoắc Duật Hy không nhìn thấy cảnh tượng khiếp vía phía sau lưng, Tư Cảnh Hàn dùng tay phải giữ đầu của cô không cho cựa quậy, một tay trái
đang giữ hai tay nhỏ nhắn, bản thân thì quỳ giữ hai chân của cô, tách
chúng ra hai bên đầu gối của mình. Vẫn là một tư thế nhìn man di và
hoang dại, rất dễ để hù dọa cô sợ run lên.
Đương nhiên cô cật lực dùng chút phản kháng cuối cùng để ngăn cản hành động của hắn, giữ lại
mạng lúc này mới là chuyện quan trọng: “Tư Cảnh Hàn, Bảo Bối của anh
biết, nhất định sẽ đau lòng, chuyện ảnh nóng nếu cô ấy thấy rồi chắc
cũng đang đau lòng, bây giờ anh không thể để cô ấy tiếp tục… a…
đau!”
“Vì sao cứng đầu thế hả? Tôi đã nói đừng nhắc đến Bảo Bối!
Lúc trước dạy em biết nghe lời thì sẽ không chịu thiệt, vì sao không
nhớ?!” Người đàn ông khom lưng dựa sát vào lưng cô, đôi môi mỏng mang
theo hơi thở ấm phả vào vành tai của cô, nguy hiểm nói.
Hoắc Duật Hy vì sự tiến vào của hắn mà thống khổ kêu lên liên tục, không phải quá thô lỗ nhưng vì màn dạo đầu của hắn quá qua loa, cô còn chưa hoàn hồn
thì lần nữa bị đánh úp.
Đúng như lời lúc nãy, hắn không chèn
người lên vết thương của cô, mỗi lúc tiến quân cũng cố gắng không dùng
nhiều sức ép cái eo của cô xuống. Nhưng hắn cũng muốn giày xéo tâm hồn
của cô, bàn tay giữ đầu của cô buông ra, dọc theo cánh lưng ngón tay trỏ của tay phải chạy một đường lượn theo các đường cong trên cơ thể xinh
đẹp của cô gây ra từng đợt rùng mình, tê dại.
Cho đến khi phần
bụng dưới cảm giác được một sự lạnh lẽo của kim loại cô mới hoảng hốt
nhận ra bàn tay phải của hắn đang đặt ở đâu, chiếc nhẫn tên Bạch Xích
đang làm cô thấy sự lạnh lẽo của từng đợt động chạm, chỉ một điểm nhỏ
nhưng nhanh chóng lan ra toàn thân. Đối lập hoàn toàn với sự nóng bức
đang cuộn trào trong cơ thể. Bàn tay trái của hắn cũng dần nới lỏng hai
cổ tay của cô, thu hồi về cùng một vị trí với tay phải xốc nhẹ eo của cô lên cao.
Hoắc Duật Hy cắn chặt đầu ngón tay của mình để phân tán cảm giác dưới hạ thân, cô nghe những âm thanh ái muội và tiếng thở của
người đàn ông. Mùi mồ hôi và mùi hương cơ thể thanh mát của gỗ đàn hương thuộc về riêng hắn trộn lẫn, bắt lấy trái tim của cô, đuổi rong trên
những thiên đường khoái cảm.
Không, đây là gì? Là cảm giác tội lỗi gì mà lại đầy khoái cảm?
“Hư…” Làn môi của cô cắn chặt vào nhau những vẫn lỡ buông ra một tiếng rên rỉ tiêu hồn, cô như người lạc ngoài hoang mạc, rồi bị nhấn chìm trong đại
dương đầy áp lực của sức nước, lại bị đẩy tung lên mây, bồng bềnh êm ái, nhồi trong những khoái lạc của trái tim, lí trí dần buông bỏ nhau, cô
thấy mình đã mất ý thức phản kháng, cô đang dần buông thả, phiêu dạt
trong những miền đất với những cơn sóng tình dạt dào.
Ôi, hơi thở của hắn đang nuốt lấy linh hồn cô…
“Ưm… ha…”
“Thích sao?” Người đàn ông tà nịnh nở nụ cười, ngón tay của hắn lại di chuyển, tìm đúng những điểm mẫn cảm dưới thân cô nhấn lấy, tạo ra những khoái
cảm cô không ngờ đến.
Cô giận mình có cảm giác với hắn, chỉ cần
là hắn cô mới thấy tự nguyện. Cô không hiểu nổi mình, vì sao lại như
vậy, lại không đo lường được sức hấp dẫn của hắn đối với nội tâm của
mình. Cô chỉ thấy hòa vào những đau đớn là khoái cảm, và hòa vào những
khoái cảm là tối lỗi không thể dung thứ!
Cô thật muốn như vậy
chết đi! Ngây bây giờ, đó cũng là cách phản kháng duy nhất có thể làm,
cho hắn thấy được là cơ thể của cô phục tùng hắn nhưng nội tâm cô căm
hận điều nhục nhã này đến nhường nào.
Lúc hắn ở bên cô, giữa hai
người còn chen giữa cái người tên Bảo Bối. Nó làm cô khó chịu đến chừng
nào, mỗi khi hắn hôn cô, cô lại có cảm giác hắn đang thâm tình hôn Bảo
Bối, mỗi khi hắn ôm cô, cô lại có cảm giác Bảo Bối đang đứng đó nhìn cô, ánh mắt cười khẩy, vì một ngày nào đó người đó cũng tước lấy từ cô.
Tư Cảnh Hàn dùng sức cắn vào vị trí gần xương cùng của cô, để cô lên gần
đỉnh cao của khoái hoạt, môi hắn nở một nụ cười không chứa đựng buồn
vui.
Đôi mắt của hắn càng trầm xuống, vì sao cô lại nhắc đến người đó.
Bảo Bối! Là Bảo Bối của hắn thật. Hắn nghĩ đến người kia, ánh mắt của hắn
trìu mến, hắn nhìn đến cô, là loại cảm giác không nói nên lời, một cỗ
xúc động tràn ngập trong trái tim của hắn, nhưng đôi mắt của hắn lúc này lại đầy những tơ máu, mệt mỏi, lạnh lẽo và… cô độc.
Hắn và cô
gần kề trong gang tấc nhưng vì sao hắn thấy lạnh thế này, cứ mỗi lúc ở
gần cô trong những đêm gần đây hắn lại cảm thấy ngày một lạnh hơn, không phải cô không cho hắn cảm nhận được sự ấm áp mà bởi vì hắn biết được
một sự thật, cô nguồn ấm áp này một ngày nào đó không xa cô cũng sẽ thu
hồi.
Hắn chọn tư thế này không vì một loại tình thú hay vì một sở thích biến chất nào cả, đơn giản vì như thế này, cô không nhìn được cảm xúc trong mắt của hắn, chỉ có hắn hiểu hắn là được rồi.
Hắn
không oán không hận, hắn chỉ thấy mệt… Sự mệt mỏi ấy lan ra từng tế
bào, nuốt chửng lấy hắn, làm lòng của hắn từng chút rệu rã, nhưng hắn
không còn thấy đau nên mới thấy đáng sợ.
Là tâm nguội, ý lạnh.
Tư Cảnh Hàn bần thần, nhìn xoáy vào tấm lưng của Hoắc Duật Hy, khó nhọc nuốt xuống một tiếng thở.
Con người như hắn sinh ra trải qua bao nhiêu chuyện, cái giá phải trả cho
những đỉnh cao và vinh quang khiến hắn phải tiêu sạch gần hết cái vốn
tình cảm của riêng bản thân mình. Một đứa trẻ sinh ra không bao giờ là
người tàn nhẫn, mà cuộc sống này là một loại chất độc làm biến chất nhân tính của con người.
Hắn lại là đứa con của những tội lỗi, nhưng
chính hắn cũng chẳng thể thay đổi xuất phát điểm của bản thân mình. Cảm
giác hạnh phúc là một món quà xa xỉ, thế nên niềm vui lại trở thành một
chuyện tầm thường mà cuộc sống không thể cho hắn.
Nếu một ngày
hắn không cần lo nghĩ, không cần phải bận tâm quá nhiều thứ của cuộc đời này thì chắc là hắn vui. Nhưng thứ vây hãm hắn hiện tại cứ như bốn bức
hoành sơn, kín kẽ, hắn không thể để mình bất lực, hắn phải vươn lên và
đạp xuống tất cả trướng ngại trước mắt, mà những chướng ngại đó có thể
là máu, là nước mắt của một ai đó.
Hắn vứt linh hồn của mình vào một chiếc hộp, mang theo những tình cảm và yêu thương.
Nhưng rồi hắn cũng nhận ra, sự tước đoạt của hiện thực rồi một ngày nào đó
cũng cuốn luôn linh hồn của hắn, mà hắn không tranh đoạt thì hắn phải
mất đi. Nên cuối cùng, hắn phải trở thành kẻ mạnh nhất để bảo vệ thứ vốn liếng mà hắn yêu quý nhất.
Hắn bắt đầu bày ra một thế trận, đặt
vào bàn cờ của mình những quân cờ, có cả quân cờ hắn yêu nhất, hắn giật
dây điều khiển… Nhưng phần thưởng cuối cùng cho chiến thắng không bao
gồm nó. Vì để chiến thắng hắn buộc lòng phải đánh đổi quân cờ kia…
Một người chơi cờ đã từng không muốn kết cuộc như thế, vậy là hắn lại tìm
cách giữ lại quân cờ mà mình yêu thương. Và hắn hy sinh hết tất cả những quân cờ khác để bảo vệ nó cũng không muốn đem nó ra đọ sức với bất cứ
kẻ khác, nhưng điều này khiến hắn không có thứ vũ khí lợi hại quyết định nào cả.
Kết quả… hắn thua trắng bàn cờ, cũng mất luôn quân cờ hắn yêu thích đó. Lúc này hắn mới nhận ra, dù hắn có thắng hay thua thì nhất định hắn cũng mất đi quân cờ kia…
Vậy hắn còn chơi cờ để làm gì?
Hắn tự hỏi hắn nên chiến thắng với việc không còn quân cờ đó hay nên thua
trận để chôn vùi tất cả những quân cờ khác theo quân cờ hắn thương yêu?
Nhưng giá như hắn không phải là người chơi cờ thì hay biết mấy, hắn cứ làm
một quân cờ như vậy, nhưng có thể chết cùng với quân cờ hắn yêu…
“Hư hư hư…”
Tiếng khóc của Hoắc Duật Hy làm Tư Cảnh Hàn thức tỉnh, đôi mắt sương mù từ
bàng hoàng của hắn dần thanh tỉnh trở lại. Trong nháy mắt động tác vẫn
còn cứng nhắc, hắn cúi xuống nhìn, bây giờ hắn mới ý thức bản thân làm
gì, đã trải qua bao lâu hắn tìm trên người cô những hưng phấn.
Đôi tay không tự chủ thả lỏng, mặt hắn nhợt đi. Hô hấp dồn nén phát mạnh ra một tiếng thật dài… hắn rời khỏi người của cô.
Trải qua thời gian dài chịu khổ, cả người Hoắc Duật Hy đều co lại, thật sự
bị hắn khi dễ đến tủi thân, cô khóc một cách tức tưởi. Cứ nghĩ đến Bảo
Bối và hắn, cô lại khóc nhiều hơn, những tiếng khóc mang theo ai oán, tự giễu mà cũng tự hỏi, trách móc.
Nhưng cô khóc là thế người đàn
ông ngồi bên mép giường vẫn không có động tĩnh. Nhìn đến tấm lưng trần
đầy rắn chắc của hắn lúc này là một sự cô đơn, một nét tư lự ngập tràn
trong dáng vẻ hiện tại.
Hai khuỷu tay của hắn tựa lên gối, cả
thân người cao lớn tựa vào đôi tay mà bất động ngồi đó lắng nghe tiếng
khóc của cô. Đôi mắt phượng là một vẻ tĩnh mịch trầm trọng, hắn đang thả mình theo những hình ảnh và suy nghĩ chập chờn của thật lâu về trước,
kéo thành những cuốn phim kéo dài cho tới hiện tại.
Hóa ra cô vẫn còn khóc.
Môi hắn mím lại thành một đường thẳng, hắn nghĩ hắn sẽ không dỗ cô đâu.
Không, cô vẫn còn khóc.
Từng tiếc nấc và những chuối ướt át lăn dài đang lưu lại trên chiếc gối nằm
của hắn, cả người cô đầy thương tích và những dấu vết xanh tím, có cả
vết đỏ ửng và mùi hương của riêng cô thấm nhuần đâu chỉ vào trong chăn
của hắn, mà nó len lỏi, lách qua những rào cản phòng bị của hắn, từng
chút một liều mạng chảy dọc vào tim hắn.
Không, hắn không dỗ cô được!
Hắn còn một Bảo Bối, có người đó rồi hắn không thể có được cô. Nhưng có được cô rồi, hắn không thể sống cùng Bảo Bối.
Hắn chọn Bảo Bối… nửa đời còn lại hắn không thể không có Bảo Bối.
Hắn thương Bảo Bối nhất! Không có Bảo Bối sau này hắn không còn hy vọng gì nữa.
Hắn biết hắn và cô nhất định sẽ tách ra…
Vậy đó.
Nhưng kìa, cô vẫn khóc, sau lưng hắn, trong căn phòng này, chỉ có cô và hắn,
không có ai cả. Chỉ cần hắn xoay người lại, hắn có thể lau đi nước mắt
của cô, thứ làm hắn khó chịu.
Những giọt nước mắt ấy vẫn đang lăn, lòng hắn chạy theo tiếng nấc hòa vào những vô vọng.
Đầu hắn đau, người hắn đau, lòng hắn cũng đau… hắn đau cho chính bản thân mình.
Nỗi đau của hắn… không ai biết!
Vì sao hắn lại đau… không ai biết!
Nên hắn nhắm nháp một mình, hắn cả giận, oán hận nhưng không biết nên oán
hận ai. Hắn không tin vào ông trời, nên hắn không trách ông trời được,
hắn trách là vì hắn là Tư Cảnh Hàn!
Cô cứ khóc, làm hắn sắp điên
lên. Một đêm khó hiểu, cảm xúc của hắn không thể tự mình điều khiển nữa, tâm tư của hắn đang dần lộ diện. Nhưng ma quỷ trong lòng hắn đang gào
thét.
Ác quỷ chỉ có một linh hồn, nếu để người khác nắm lấy thì
chẳng khác nào phải tìm đến diệt vong. Vì tâm tư giống Mặt Trời đều
không thể nhìn thẳng, vì tâm tư núp dưới bóng mặt trời. Nên hắn sợ nhất
là tâm tư mình bị lộ dưới ánh sáng kia.
Tâm tư bị phơi bày, thân xác hắn cũng bị phơi bày, hắn chết không đáng sợ. Hắn chỉ sợ hai từ liên lụy…
Hóa ra là vậy, giới hạn của một con người cũng chỉ có thể.
“Khóc cái gì?! Nín đi!” Hắn đột quát lên, mang theo những cảm xúc dồn nén và tức giận, nhưng không phải tức giận cô.
Hoắc Duật Hy sợ hãi nhìn những cơn lửa đỏ ngập trong đáy mắt của hắn, cô cố
nén cho tiếng khóc không bật ra nhưng càng là như vậy đôi môi càng thêm
run rẩy, nước mắt khiến tầm nhìn của cô mờ mịt, khiến cho bóng dáng của
Tư Cảnh Hàn trở nên lảo đảo, một cơn thịnh nộ trút xuống:
“Tôi bảo em ngậm miệng lại, em không có tai à?!”
Lời hắn thật dữ dằn khiến Hoắc Duật Hy nín bặt, tiếng khóc nghẹn lại khiến
cô không thở được, Tư Cảnh Hàn nổi nóng ngồi áp sát túm lấy hai tay của
cô, khuôn mặt hắn lạnh ngắt, làm da trắng bóc không chút sắc huyết, làm
nổi bậc đôi mi dày và hàng chân mày đen nhánh, chứa đựng một đại dương:
“Khóc cái gì? Tôi hỏi em khóc cái gì?!”
Hoắc Duật Hy cố giãy ra,
cô muốn trốn đi bởi sự ngang tàn của hắn, hắn lại dùng sức lau nước mắt
trên mặt cô, chạm vào cả vết thương được dán băng gạt.
“Không được khóc, nín ngay cho tôi, nghe không, hả? Hoắc Duật Hy…”
Câu nói của Tư Cảnh Hàn không biết vì sao đến những lúc cuối cùng lại nhỏ và đau đớn đến không nghe thấy.
Nhưng quá nhanh để Hoắc Duật Hy kịp nhận ra hương vị đó, hắn đã gục xuống bên hõm cổ của cô còn bàn tay thì vẫn còn vuốt ve lấy tóc, lấy má của cô.
Hơi thở của hắn từng hồi nặng nhọc, những chuyến biến nhanh đến nổi Hoắc
Duật Hy còn chẳng hiểu kịp đó là gì, càng không hiểu hắn đang muốn gì,
cô nằm bất động với những dấu vết khi lệ tan đi.
Bên tai cô,
tiếng hắn thì thầm như tiếng oán than của một con thú bị thương: “Có gì
mà phải khóc, nếu em không chịu thì em mắng, em khóc để biểu đạt cái gì? Sự yếu đuối hay để người khác thương em, không đâu, ở đây không có ai
cả, chỉ có tôi, nước mắt ở trước mặt tôi là vô ích, thế nên em đừng
khóc.”
Hoắc Duật Hy bất giác rùng mình, trên vai của cô có một
nguồn ẩm nóng di chuyển, cô biết hắn ra gặm lấy bả vai của mình, hắn lại dùng hành động khó hiểu này để phá rối suy nghĩ của cô.
Nhưng
hắn không làm gì khác nữa, hắn chỉ cắn lấy bả vai của cô. Cô không nhìn
thấy gì cả ngoài mái tóc dày của hắn, và bàn tay trái của hắn đan chặt
lấy tay cô, mười ngón bện chặt lấy nhau, hắn nghiêng người úp sấp ôm lấy cô, cô thấy nằng nặng nhưng không đau, tuy vậy cô vẫn khóc.
Một
chuỗi giày vò tâm trạng kéo dài hao mòn sức lực, Tư Cảnh Hàn ngẩn dậy,
hắn không nói thêm tiếng nào đã chuẩn sát chặn lấy hơi thở của cô, hôn
thâm tình.
Sự dịu dàng đó đủ khiến bất cứ người phụ nữ nào gục
ngã, và sự dịu dàng đó luôn đến một cách bất chợt và không rõ lý do
khiến cô nhầm tưởng hắn đang nhận lầm người.
Cô đẩy hắn ra, nhưng hắn càng áp chặt, căn lấy cánh môi của cô, thì thầm:
“Người phụ nữ này, em đừng khóc… Nước mắt có thể đưa ác quỷ xuống địa ngục, em cùng tôi xuống địa ngục được sao?”
Bình luận