Tomoyo mời Souji và Syaoran vào trong phòng khách ngồi nói chuyện, Eriol thì lên phòng Tomoyo kiểm tra hàng ông Wei lấy về. Ông Wei mang trà ra rồi trở lại vào trong, Tomoyo mới bắt đầu lên tiếng:
– Không biết 2 vị thiếu gia đây tìm tôi có chuyện gì ?
– Thật đường đột đến tìm cô thế này, nhưng 2 ngày nay Sakura có đến đây không ?
– Sao anh tìm cậu ấy lại đến chỗ tôi ?
– Cô ấy đã bỏ đi 2 ngày rồi, chúng tôi không tìm được cô ấy, ngay cả thiết bị định vị cũng không được nên chúng tôi mới mạo muội đến hỏi.
– Ra là vậy, tôi và cậu ấy cũng đã lâu không gặp nhau rồi. Dạo này thời gian của tôi đa số đều ở công ty nên không gặp được cậu ấy.
– Vậy làm phiền cô rồi, chúng tôi xin phép, nếu có tin tức gì của Sakura có thể báo cho chúng tôi biết không ?
– Được, tìm được cậu ấy tôi sẽ báo với các anh.
Souji và Syaoran gật đầu nhẹ rồi ra về, Eriol vừa kiểm hàng xong bước tới chỗ Tomoyo hỏi:
– 2 người đó tìm cậu làm gì ?
– Họ tìm Sakura.
– Sakura không ở biệt thự Li sao ?
– Tớ cũng không biết, để tớ liên lạc với cậu ấy xem sao.
– Thuê bao quý khách vừa gọi…
– Cậu ấy khóa máy rồi, bây giờ phải làm sao Eriol, thiết bị định vị đúng rồi – Tomoyo luống cuống chạy lên lấy laptop xuống tìm theo GPS vẫn không được.
– Cậu thử gọi Kazumi thử biết đâu cậu ấy đang ở biệt thự hoa hồng.
– À phải… – cô lập tức bấm số gọi Kazumi – Alo, Kazumi.
– Là em đây Icy, có chuyện gì ạ ?
– Sa…à không chị Snow có bên biệt thự không em ?
– Không có, 2 ngày nay chị hai không tới ạ, có chuyện gì sao chị ?
– Em gọi mọi người đi tìm chị ấy đi.
– Dạ. – Kazumi cúp máy rồi lập tức quay qua ra lệnh – Savan, Sahi lập tức đi tìm chị hai.
Tomoyo cúp máy bắt đầu lo lắng, bất an, Eriol thấy cô như vậy đặt tay lên vai cô trấn an:
– Cậu sẽ không sao đâu, chúng ta đi tìm cậu ấy.
– Uhm.
Savan và Sahi gật đầu rồi tập hợp Băng Long đi tìm Sakura, Tomoyo cùng Eriol đi tất cả những nơi mà Sakura thường lui tới vẫn không thể tìm được.
*************************************
Tại thành phố Shinjuku…
– Cám ơn giám đốc Kimizuki đã chiếu cố – Sherry cầm bản hợp đồng vừa ký cúi đầu chào.
– Các cậu đúng là tuổi trẻ tài cao, còn trẻ như vậy mà có quản lý tập đoàn lớn như Kinomoto, chủ tịch Fujitaka thật có phúc.
– Giám đốc đã quá khen rồi – Yukito gãi đầu cười.
– Bây giờ tôi phải về công ty có việc, bữa tối để khi khác mời các cậu.
– Giám đốc nói gì vậy, chúng tôi là hậu bối phải mời ông chứ.
– Được rồi, tôi phải đi đây, xin cáo từ.
– Giám đốc đi cẩn thận.
Tiễn giám đốc Kimizuki ra xe, Sherry cùng Yukito và Touya lái xe đến một nhà hàng hải sản ăn trưa, trong lúc ăn bọn họ không ngừng cảm thán về bản hợp đồng vừa rồi:
– Hôm nay anh biểu hiện tốt lắm, oni-chan.
– Quyết định của anh không sai chứ, Sherry ? – Yukito nhìn cô cười.
– Vâng, anh luôn đúng được chưa ?
– Touya sao cậu không nói gì vậy ?
– Có gì đâu, dù sao cũng phải thể hiện cho em gái biết chứ.
– Thôi ăn đi, ăn xong chúng ta đi dạo phố chứ. Nghe nói ở Shinjuku có nhiều thứ thú vị lắm.
– Nghe cũng được đấy.
Ăn trưa xong bọn họ cùng đi dạo phố ở vùng ngoại ô phía tây thành phố, những hàng quán nhỏ bày bán ven đường thành một khu hội chợ nhỏ. Sherry rất thích những mặt hàng trang trí dễ thương, nhiều trung tâm thương mại lớn trong thành phố chỉ có những mặt hàng nhàm chán lại đắt đỏ. Cô thích đi dạo phố mua sắm những hàng thủ công tự làm bằng tay bắt mắt, dễ thương. Nhìn cô tung tăng phía trước, Yukito và Touya đi ở phía sau cười nhẹ:
– Cậu xem con bé thích thú chưa kìa ? – Yukito híp mắt cười.
– Con bé thậ sự rất giống Sakura.
– Tớ còn nhớ lúc nhỏ Sakura cũng như vậy, cứ tới lễ hội cô bé thường rủ chúng ta đi chung như vậy.
– Yuki à, tớ… – Touya định nói gì đó thì Sherry gọi lớn.
– 2 người lại đây đi.
– Được – Yukito và Touya đồng thanh rồi chạy tới.
Một ông lão mù hát rong vừa bị giật mất hết tiền vừa kiếm được đang ngồi khóc lóc bên bờ sông, mọi người xúm lại cho tiền ông thì ông không nhận, ông khóc:
– Lão mù hát rong kiếm tiền, lão không ăn xin.
– Oni-chan, thể hiện đi – Sherry thúc tay Touya nháy mắt.
– Hả ? Thể hiện gì ?
– Không phải cậu hát rất hay sao ? Mau giúp ông lão kiếm tiền lại đi.
– Thật là… – Touya nhăn mặt nhìn 2 người rồi tiền tới chỗ một thanh niên vác đàn ghi-ta đứng gần đó – cậu cho tôi mượn cây đàn một chút được không ?
Cậu thanh niên đó đưa cây đàn cho Touya mượn, anh cầm cây đàn bước tới chỗ ông lão ngồi rồi bắt đầu đàn:
“Konna ni no tooku e futari wa kiteshimatte ano koro no
Osanai kimi no hohoemi ni mou kaerenai ne
Kimi ga warau sekai de suki de
Soba ni itai sore dake wasurekaketa itami mou mune ni
Time goes by…
Toki no nagare wa futari o kaetteyuku keredo
Nakushita mono mo yume miru mono mo sono te o totte omoidasu yo
Itsumo kimi no soba de
Kanashii koto sae oboeteokitai kara kimi no chizu ni
Watashi o tame no peeji o noko shiteoite ne
Mirai kara fukitsukeru kaze o
Kimi wa ano hi shinjita ashita wa motto takaku maiagare
Time goes by…
Toki ga sugitemo kitto kawareru mono ga aru no
Todokanai kara mitsuketai kara yume no tsubasa wo sagashi ni yuku
Soba ni ite ne
Zutto . . .
Time goes by…
Toki no nagare wa futari o kaetteyuku keredo
Nakushita mono mo yume miru mono mo sono te o totte omoidasu yo
(la la la la la la…)
Time goes by…
Toki ga sugitemo kitto kawareru mono ga aru no
Todokanai kara mitsuketai kara yume no tsubasa wo sagashi ni yuku
Soba ni iru yo
Zutto . . .”
Tiếng hát của Touya thu hút mọi người xung quanh trong khu chợ họ cho xúm lại cho tiền rồi tấm tắc khen hay. Không ngoại trừ một cô gái đang đi dạo gần đó, nghe được bài hát quen thuộc của anh trai mình sáng tác liền bước lại gần, mọi người vây quanh anh nên cô vẫn chưa nhìn thấy được mặt người hát. Cô đứng đợi mọi người đi hết rồi bước tới thấy anh gom hết tiền được cho đưa cho ông lão mù kia, cô không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy mặt anh trai đang hiện diện trước mắt mà không phải mơ, cô gọi to:
Anh Touya…
Bình luận