A…”
“Xảy ra chuyện gì? Đau lắm hay sao?”
Đang xoa bóp cho Tần Ca, Ngũ Tử Ngang vội vàng thu tay lại, ló đầu qua. Tần Ca đang nằm sấp trên giường, đôi mắt khép hờ, hắn miễn cưỡng nói, “Không sao, chỉ là chỗ mà ngươi vừa ấn có một chút hơi ê, ngươi ấn nhiều một chút.”
Ngũ Tử Ngang mỉm cười, kề sát vào mặt của Tần Ca rồi hôn đối phương một cái, trên tay chậm rãi dùng sức, “Lần này làm ngươi mệt mỏi. Như vậy có được hay không?”
“Ân.”
Thoải mái thở hắt ra, gần hai mươi ngày hầu như không bước xuống giường, Tần Ca có loại cảm giác bị ép cạn kiệt.
Sau khi Ngũ Tử Ngang xoa thắt lưng cho Tần Ca xong thì tiếp theo là bóp chân. Tuy rằng hai mươi ngày hắn và Tần Ca thời thời khắc khắc đều dính lấy nhau nhưng hắn vẫn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Ngày mai Lương Vương sẽ hồi kinh, hắn và Tần Ca lại khôi phục thành quan hệ Hoàng Thượng và thần tử.
“Ta nhớ rõ trong năm đầu tiên của Vịnh Xuân yến ngươi đã thu ba vị môn sinh.” Tần Ca đột nhiên mở miệng, Ngũ Tử Ngang liền dừng tay lại một chút rồi nhìn sang, “Ân, trong đó có một người là do ngươi tự mình ban Vịnh xuân thiếp.”
Tần Ca xoay người rồi nằm nghiêng, vỗ vỗ bên cạnh. Ngũ Tử Ngang ngồi sang chỗ đó, Tần Ca thuận thế nằm lên đùi của Ngũ Tử Ngang rồi thản nhiên nói, “Ta tính phái sứ đoàn đến Đột Quyết.”
“Đột Quyết?” Ngũ Tử Ngang thu hồi ý cười, “Bên kia có động tĩnh gì hay sao?”
Tần Ca hừ lạnh một tiếng, “Mấy năm trước Đột Quyết giấu tài, hiện tại có lẽ đã đến lúc. Trước khi ngươi trở về thì ta có nhận được mật báo, Tra Mộc Nhĩ đang rục rịch a.”
“Phái sứ đoàn…” Ngũ Tử Ngang suy nghĩ một chút, “Ngươi không tính khai chiến với Đột Quyết?”
“Không.” Tần Ca kéo tay của Ngũ Tử Ngang lên lưng của mình, làm cho người nọ tiếp tục xoa bóp rồi hắn mới giải thích,“Đột Quyết cũng giống như một con dã cẩu, khi muốn ăn thì phải cho ăn, khi đánh đập thì tuyệt đối không thể nhẹ tay. Chẳng qua bây giờ vẫn chưa phải thời điểm dùng vũ lực, ta tính phái sứ đoàn để ổn định Đột Quyết trước. Đừng quên dã tâm của Việt Lặc Sở cũng không nhỏ hơn so với Tra Mộc Nhĩ. Hắn cưỡng ép dâng lên Việt Lặc Vân Tú cho ta cũng không đơn giản vì kiềm chế Đột Quyết, mục đích chính là làm cho ta sơ suất, không đề phòng Nữ Trinh quốc. Hiện tại Phượng Minh và Khương Bộ đều quy thuận Đại Đông, Việt Lặc Sở và Tra Mộc Nhĩ có thể ngồi yên hay sao?”
Trong mắt của Ngũ Tử Ngang lộ ra vẻ cẩn thận, “Ngươi muốn trấn an Đột Quyết hay là muốn chuẩn bị động đến Nữ Trinh?”
Tần Ca liếc mắt nhìn Ngũ Tử Ngang một cái, Ngũ Tử Ngang thì thầm trong lòng, vì sao lại nhìn hắn như thế? Tần Ca nhắm mắt lại, trả lời giống như lười biếng, “Hai năm nay Đại Đông chinh chiến liên tục, chuyện của Phượng Minh tạo thành không ít gánh nặng đối với triều đình. Tốt nhất là có biện pháp làm cho Nữ Trinh bất chiến mà hàng, cũng miễn cho chúng ta tiếp tục hao tài tốn của.”
“A? Biện pháp gì? Ngươi đã nghĩ ra hay chưa?” Ngũ Tử Ngang vừa nghe đến đây thì liền hào hứng.
Tần Ca lại nói, “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, hơn nữa chọn người cũng là một vấn đề quan trọng, chờ ta cân nhắc kỹ lưỡng sẽ thương lượng với ngươi.”
“Hảo!” Ngũ Tử Ngang không hề nghi ngờ điểm gì khác, chỉ cần nghĩ đến Nữ Trinh và Đột Quyết cùng quy thuận Đại Đông thì hắn liền vô cùng kích động.
Tần Ca nói tiếp, “Ta bãi chức quan của Trần Hí Ngôn, sau khi ngươi hồi kinh thì chắc chắn sẽ có người tìm tới cửa để biện hộ với ngươi, ngươi trước tiên nhớ chuẩn bị sẵn sàng.”
Ngũ Tử Ngang vừa cười vừa nói, “Diêm La Điện có báo tin cho ta. Xảy ra chuyện gì? Hắn làm ra chuyện chọc ngươi mất hứng hay sao? Hắn là lão thần Nội Các, đương niên cùng Lâm Giáp vào triều làm quan, không ai phản đối hay sao?”
Tần Ca nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng, “Hắn và Thái sư vào triều làm quan cùng năm nhưng không hề có nửa điểm phẩm tính trên người của Thái sư. Ta đã muốn bãi chức quan của hắn từ lâu, thứ nhất lúc ấy ta vừa đăng cơ nên vẫn cần dùng hắn, thứ hai hắn ở trong triều cũng có thanh danh. Chẳng qua hắn càng già càng hồ đồ, đừng tưởng là ta không biết hắn âm thầm tới lui với bên phía Biện An. Ta bãi chức quan của hắn đã là quá nể tình.”
Ngũ Tử Ngang vuốt ve sống lưng của Tần Ca rồi nói một cách ôn nhu, “Nếu ngươi không muốn tiếp tục dùng hắn thì ta đương nhiên biết phải làm thế nào. Chớ có nghĩ đến những chuyện phiền lòng này nữa, hôm nay để cho ta hảo hảo ở bên cạnh ngươi, ngày mai ta hồi kinh, e là vài ngày không thể ở bên cạnh ngươi.”
Trong mắt của Tần Ca hiện lên nhu tình, hai tay choàng lên cổ của Ngũ Tử Ngang rồi mới ngửa đầu cùng đối phương hôn môi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ hắn đã có. Nghĩ như thế, Tần Ca hôn càng lúc càng triền miên, hai người nhanh chóng ngã xuống bên giường, tiếp tục dây dưa với nhau.
………….
Chính ngọ ngày hôm sau, cũng chính là mùng mười tháng mười năm thứ bảy Văn Thái, đại thần Nội Các dẫn đầu các bá quan văn võ nghênh đón Lương Ngũ Hiền Vương khải hoàn hồi kinh. Mọi người kinh ngạc khi phát hiện Ngũ Tử Ngang sau khi rời khỏi kinh thành gần hai năm mà lúc này nhìn qua tinh thần cũng không tệ, không có tiều tụy và phong trần như mọi người tưởng tượng, như thế chứng tỏ Ngũ Tử Ngang xử lý sự vụ của Phượng Minh quốc ắt hẳn rất thành thạo. Nghĩ như vậy, các đại thần càng thêm cung kính đối với Ngũ Tử Ngang.
Hồi kinh chuyện đầu tiên phải làm đương nhiên là diện thánh, chẳng qua khiến mọi người kinh ngạc chính là Hoàng Thượng tựa hồ cũng không quá mức tinh tế đối với việc Lương Vương trở về, thậm chí còn mang theo vẻ mệt mỏi và lười nhác. Sau khi hàn huyên cùng Lương Vương vài câu thì Hoàng Thượng liền mở miệng đuổi người. Tuy rằng Hoàng Thượng vẫn lệnh Lễ Bộ chuẩn bị yến tiệc khánh công vào buổi tối cho Lương Vương, nhưng so với lần trước đón Lương Vương từ Phượng Minh trở về thì thái độ lạnh nhạt hơn rất nhiều. Hơn nữa dựa theo thông lệ, khi Lương Vương hồi kinh thì đương thiên Hoàng Thượng nhất định sẽ có phong thưởng rất lớn, nhưng lần này Hoàng Thượng chẳng hề đề cập. Có ngươi nghĩ rằng Hoàng Thượng gần đây thân mình không khỏe nên tâm tình cũng không tốt, dù sao Hoàng Thượng vừa mới lâm bệnh hai mươi ngày, xem thần sắc thì e rằng thân mình vẫn chưa khỏe hẳn, có người thì lại suy nghĩ có phải Hoàng Thượng có tâm tư gì khác đối với Lương Vương hay không, bằng không thì vì sao lại lạnh lùng như vậy. (khánh công = chúc mừng công trạng)
Trái lại Ngũ Tử Ngang vẫn nhất quán ôn hòa, nhất quán khiêm tốn, nhất quán tươi cười nghênh tiếp mọi người, không hề có vẻ ngạo mạn sau khi lập được đại công. Ngay khi hắn từ trong cung quay về Vương phủ, Ngũ Tử Ngang bị một đám quan viên đến chúc mừng làm cho hắn bị chặn giữa đường. Mãi cho đến khi hắn tiến cung một lần nữa thì hắn mới có thể thoát thân.
Trong yến tiệc khánh công, phản ứng của Tần Ca vẫn lãnh đạm như trước, hoàn toàn vượt quá dự đoán của mọi người, Ngũ Tử Ngang xem như không thấy, hắn thích ý ăn uống, thỉnh thoảng lại nói vài chuyện tiếu lâm để chọc Hoàng Thượng vui vẻ. Tâm tình của mọi người lúc lên lúc xuống trong bầu không khí quỷ dị này, chỉ có một mình Ngũ Tử Ngang là âm thầm cao hứng trong lòng, người biết nội tình tỷ như đám người của Ôn Quế thì chỉ biết cười trộm. Tối hôm qua Lương Vương cơ hồ không để cho Hoàng Thượng ngủ, Hoàng Thượng có tinh thần mới là lạ.
Ngày thứ ba sau khi Ngũ Tử Ngang hồi kinh thì Lâm Giáp cùng gia quyến mới quay về. Đối với việc lần này Hoàng Thượng không phong thưởng gì cho Lương Vương thì hắn lại vô cùng cao hứng, còn việc Hoàng Thượng bãi chức Trần Hí Ngôn thì hắn chỉ bảo trì im lặng. Đương thiên Ngũ Tử Ngang bái phỏng Lâm Giáp, thái độ của Lâm Giáp vẫn như dĩ vãng, không nhiệt tình cũng không lãnh đạm. Ngay khi Ngũ Tử Ngang bận rộn xã giao khắp nơi thì Tần Ca lại một lần nữa triệu kiến Dung Khâu trong tẩm cung. fynnz.wordpress.com
“Sao rồi?”
Sau khi Dung Khâu rút tay ra khỏi cổ tay của Tần Ca thì hắn liền lo lắng hỏi.
Sắc mặt của Dung Khâu trầm trọng, mi tâm nhíu chặt, hắn chậm rãi lắc đầu, mở miệng một cách khó xử, “Thần….không tra ra có gì khác thường. Thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.”
Dứt lời, hắn liền quỳ xuống.
Tần Ca ôm bụng, sắc mặt trắng bệch. Qua một lúc sau hắn mới mở miệng, “Chỉ mới một tháng, có thể nào là vì thời gian quá ngắn hay không?”
Dung Khâu bất an mà trả lời, “Hoàng Thượng, phụ thân của thần từng nói rằng theo tra cứu trong ghi chép từ xưa thì chỉ cần ăn phượng đan thì nhất định có thể thụ thai. Chẳng qua trong ghi chép không kể lại thời gian thụ thai là ngắn hay dài. Hoàng Thượng đã ăn phượng đan thì chắc chắn sẽ không có gì nhầm lẫn. Chẳng qua trước kia Hoàng Thượng điều trị thân thể thuộc tính hàn của mình cho nên cũng có khả năng vì như vậy mà làm cho thời gian thụ thai lâu hơn so với người bình thường một chút. Hoàng Thượng không thể nóng vội, phải tĩnh tâm thì mới thành.”
Tần Ca hít sâu vài hơi, làm cho nôn nóng và bất an của mình khôi phục bình tĩnh. Sau một lúc lâu thì hắn hỏi tiếp, “Ngươi có biết phượng đan xuất xứ từ nơi nào hay không?”
Dung Khâu trả lời, “Phượng đan là thượng cổ thần vật, có thể gặp mà không thể cầu.”
Tần Ca cắn chặt răng, tiếp theo lại là một trận yên lặng, sau đó mới lên tiếng, “Diêm Nhật.”
“Có nô tài.”
Diêm Nhật nhanh chóng tiến đến.
“Dung Khâu, ngươi vẽ bản đồ phượng đan cho Diêm Nhật. Diêm Nhật, ngươi tìm vài tâm phúc đi tìm phượng đan.”
Diêm Nhật sửng sốt rồi quỳ xuống, “Hoàng Thượng?”
Tần Ca buồn bã nói, “Một viên….có lẽ khó bảo đảm.”
Sắc mặt trắng bệch của Diêm Nhật nháy mắt liền trở nên trong suốt, hắn run rẩy hỏi, “Hoàng, Hoàng Thượng, ngài…còn muốn điều trị thêm một lần nữa?”
Dung Khâu ngẩn ra rồi vội vàng nói, “Diêm công công cứ yên tâm, Hoàng Thượng chỉ cần điều trị một lần là đủ rồi.”
Lúc này Diêm Nhật mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng khôi phục bình thường. Nghĩ đến chuyện vừa rồi Hoàng Thượng mới nói, hắn lập tức mở miệng, “Nô tài sẽ không tiết lộ với bất luận kẻ nào là đang truy tìm vật gì, thỉnh Hoàng Thượng yên tâm.”
Dung Khâu cũng lập tức nói, “Thần sẽ vẽ chi tiết bản đồ phượng đan cho Diêm công công.”
Tần Ca gật đầu, “Nhớ rõ phải âm thầm, không được để lộ bất kỳ phong phanh nào, nhất là đối với Lương Vương.”
Diêm Nhật dập đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Dung Khâu thì lại bồn chồn trong lòng, vừa dập đầu vừa nghi hoặc: Vì sao Hoàng Thượng đặc biệt muốn giấu Lương Vương, chẳng lẽ….Hắn tát cho mình một cái bạt tai ở trong lòng, đem nghi vấn này chôn sâu xuống đáy lòng.
Hai người lĩnh mệnh lui xuống, một mình Tần Ca ở tẩm cung mới rõ ràng lộ ra vẻ lo lắng. Đáng lý trong vòng một tháng thì hắn đã có dấu hiệu mới đúng, vì sao lại tra không ra?
………
“Tử Ngang, lần này ngươi đi đến hai năm, hiện tại trở về thì nên ở bên cạnh Song nhi và bọn nhỏ nhiều một chút.” Kéo lấy tay của Ngũ Tử Ngang, cuối cùng đợi cho Ngũ Tử Ngang có thời gian rảnh rỗi mới có thể cùng hắn trò chuyện, Phạm Ngũ Thị càng không ngừng nhắc nhở.
Ngũ Tử Ngang nắm chặt hai bàn tay gầy guộc của cô nãi nãi, mỉm cười ôn nhu, “Cô nãi nãi yên tâm, chỉ cần ta rảnh rỗi thì nhất định sẽ dành thời gian cho Song nhi và bọn nhỏ.”
Đúng lúc Liễu Song lên tiếng, đẩy nhẹ trưởng nữ đang dán chặt trên người của mình, “La Y, mau, gọi phụ Vương đi.”
Ngũ La Y nhìn người nam nhân mà nàng không nhận thức ở trước mặt nàng, mím chặt môi không chịu mở miệng. Ngũ Tử Ngang thấy thế thì liền cười ha ha, hắn đi đến trước mặt nữ nhi rồi khom người ôm lấy nàng, “La Y không nhận ra phụ Vương à, thật có lỗi, đều là tại phụ Vương, phụ Vương không có thời gian dành cho ngươi.”
Liễu Song mỉm cười, nàng cũng không có quá nhiều kích động khi người nam nhân này trở về. Ngược lại nàng rất thất vọng, thất vọng vì người mà nàng nhớ mong lại không trở về.
Ngũ Tử Ngang liếc mắt nhìn Liễu Song một cái rồi xoay người nói với cô nãi nãi, “Đáng lý ta và Tử Anh cùng nhau trở về, nhưng sau khi đắn đo cân nhắc thì để hắn ở lại lâu một chút sẽ tốt hơn. Lúc này Tử Anh lập không ít chiến công. Hắn ở bên kia cùng Trang Bất Ky giúp tân vương củng cố triều cương, công lao này cũng không nhỏ hơn so với công trạng giết địch trên chiến trường. Chờ hắn trở lại thì ta thể nào cũng phải thỉnh cho hắn làm tướng quân.”
“Ha ha.” Phạm Ngũ Thị thỏa mãn và tự hào, “Ba người huynh đệ các ngươi đều có tiền đồ. Tử Hoa hiện tại cũng là cả ngày bận rộn không thấy bóng người. Hoàng Thượng đối với hắn rất coi trọng. Nhìn thấy các ngươi như vậy, ta đi gặp phụ mẫu của các ngươi cũng có cái để công đạo.”
“Cô nãi nãi nói cái gì vậy.” Ngũ Tử Ngang giả vờ hờn giận, “Cô nãi nãi phải sống lâu trăm tuổi.”
“Thái cô nãi nãi.” Không quen phụ Vương bế, Ngũ La Y vươn hai tay về phía cô nãi nãi, Phạm Ngũ Thị liền ôm lấy nàng rồi nói, “Tử Ngang, ngươi vẫn chưa bế Điệp Y a, ngay cả danh xưng cũng là do Hoàng Thượng đặt. Ai, nhìn thấy tiền đồ của ngươi thì ta rất cao hứng, nhưng ngươi cả ngày rời nhà, đến mức bọn nhỏ cũng không nhận ra ngươi.”
Ngũ Tử Ngang thản nhiên mỉm cười, “Bọn nhỏ đến lớn thì tự nhiên sẽ biết ta là ai.” Nói xong, hắn liền bế thứ nữ Ngũ Điệp Y đã tròn một tuổi đang nằm ngủ trên nhuyễn tháp, bộ dáng rất yêu thương. Nhìn một màn này, trong lòng của Phạm Ngũ Thị là tiếc nuối, Ngũ gia hiện tại không thiếu quyền, không thiếu tiền, chỉ thiếu một nhi tử.
Đêm hôm đó, cả nhà ăn cơm xong, Ngũ Tử Ngang cùng Liễu Song quay về phòng. Sau khi hầu hạ Ngũ Tử Ngang thay y phục, Liễu Song lộ ra vẻ mặt do dự và khẩn trương đối với người đang ngồi bên án thư đọc tấu chương.
Ngũ Tử Ngang đọc trong chốc lát, sau đó quay đầu rồi nói một cách ôn hòa, “Hai năm không trở về, thật sự có nhiều việc cần phải xử lý. Ngươi không cần chờ ta, cứ đi ngủ trước đi.”
Liễu Song mỉm cười một cách mất tự nhiên, đi đến nơi cách hắn vài bước chân, hơi tránh đi ánh mắt nhìn chăm chú của hắn. Ngũ Tử Ngang buông tấu chương xuống rồi xoay người lại, “Xảy ra chuyện gì? Có chuyện muốn nói với ta?”
Liễu Song hít sâu một hơi rồi gật đầu.
Ngũ Tử Ngang chỉ xuống một cái ghế khác ở trước mặt, Liễu Song tiến lên rồi ngồi xuống.
“Có chuyện gì? Trong phủ xảy ra chuyện gì hay sao?” Trên mặt của Ngũ Tử Ngang hiện lên vẻ hổ thẹn, “Thật xin lỗi, hằng năm ta đều không ở nhà, mọi chuyện trong phủ đều dồn lên vai của ngươi.”
Liễu Song lắc đầu, “Đó là chuyện mà thiếp phải làm. Vương gia là vì Ngũ gia nên mới vất vả như thế, thiếp không thể giúp gì được cho Vương gia, nếu ngay cả Vương phủ mà cũng không thể chiếu cố tốt thì thiếp còn mặt mũi gì để gặp tổ tông.”
Ngũ Tử Ngang nói một cách cảm kích, “Đa tạ ngươi, Song nhi. Mấy năm nay nhờ có ngươi, bằng không ta căn bản không thể an tâm mà rời kinh.”
Liễu Song mỉm cười rồi lắc đầu, “Vương gia không cần phải nói như thế, thiếp thật sự rất hổ thẹn.”
“Hảo, hảo, ta không nói.”
Hai người đối thoại có thể nói là tương kính như tân, hai năm không gặp khiến hai người càng thêm xa cách.(tương kính như tân = khách sáo/kính trọng như khách)
Nhìn Ngũ Tử Ngang trong chốc lát, Liễu Song cúi mắt xuống, ngón tay xoắn chặt chiếc khăn tay, sau đó mở miệng, “Vương gia, ngài….nạp thiếp đi.”
“A?”
Ngũ Tử Ngang không phải giả vờ, hắn rất sửng sốt.
Liễu Song giương mắt, trong mắt đầy nghiêm túc, “Vương gia, thiếp sinh hai tiểu hài tử đều là nữ nhi. Khi sinh Điệp Y lại là sinh non, đại phu nói…..thiếp sau này rất khó thụ thai….không thể vì Vương gia mà tiếp tục sinh con, cuộc sống hằng ngày của thiếp rất bất an. Vương gia, vì Ngũ gia, thiếp khẩn cầu ngài nạp thiếp.” Dứt lời, Liễu Song liền quỳ xuống.
“Song nhi!” Ngũ Tử Ngang vội vàng đỡ Liễu Song đứng dậy, nhất thời không biết nên nói cái gì. Suy nghĩ nạp thiếp ở trong đầu hắn là điều mà hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ, lại càng chưa từng nghĩ đến. Hiện tại nghe được từ miệng của Liễu Song, Ngũ Tử Ngang cảm thấy hơi choáng váng.
“Vương gia, đây là quyết định sau khi thiếp suy nghĩ cặn kẽ. Thiếp biết Vương gia thương yêu thiếp nhưng thiếp không thể ích kỷ. Đến nay Vương gia vẫn chưa có nhi tử là lỗi của thiếp. nếu thiếp không thể sinh con nối dõi cho Ngũ gia thì thiếp cho dù có chết cũng không thể nhắm mắt.”
Nói xong, Liễu Song nức nở mà khóc.
Ngũ Tử Ngang xoa xoa thái dương, tâm tư cũng nhanh chóng xoay chuyển một vòng, sau đó mới nói với Liễu Song, “Ta mới hồi kinh, vẫn chưa có ý này, ngươi đừng nên lo nghĩ nhiều. Thân mình của ngươi mặc kệ là đại phu đã nói như vậy, nhưng nên điều trị thì vẫn phải điều trị. Nhi tử không có thì không có, ta không ép buộc.”
“Vương gia!” Liễu Song sốt ruột, “Làm sao ngài có thể nói như vậy? Ngài là Lương Ngũ Hiền Vương, là trụ cột của Ngũ gia, ngài không có nhi tử thì vinh quang của Ngũ gia sẽ không có người thừa kế. Còn có cô nãi nãi….Tuy rằng cô nãi nãi không nói gì, vẫn đối xử tốt với thiếp nhưng thiếp biết rõ cô nãi nãi muốn bế chắt tôn tử. Thiếp hổ thẹn với Vương gia, cũng hổ thẹn với cô nãi nãi.”
Thấy Liễu Song càng nói càng nôn nóng, Ngũ Tử Ngang vội vàng trấn an, “Hảo hảo, ta sẽ cân nhắc việc này. Chẳng qua ta chỉ mới trở về, sau này hẳn nói sau. Trời không còn sớm, ngươi mau đi ngủ đi.”
Vừa nghe Ngũ Tử Ngang nguyện ý cân nhắc chuyện này, Liễu Song cảm thấy hơi nhẹ nhõm, nàng không tiếp tục khuyên bảo mà chỉ lui ra rồi đi nghỉ ngơi.
Liễu Song vừa đi thì Ngũ Tử Ngang liền đặt mông ngồi xuống ghế, miệng lẩm bẩm. “Không muốn đồng giường với ta thì cứ nói thẳng, chỉ biết viện cớ. Nạp thiếp….là chê ta mệnh không đủ dài hay sao.” Nghĩ đến việc nếu hắn dám nạp thiếp thì Tần Ca sẽ như thế nào. Ngũ Tử Ngang liền rùng mình, hắn có tà tâm nhưng không có can đảm. Phi phi phi, ngay cả tà tâm kia hắn cũng không có!
Bình luận