Không ai có thể đoán được tâm tư của Hoàng Thượng đối với Lương Vương, cũng mặc kệ là đoán sai hay đoán đúng, lúc này xem ra ba năm qua Hoàng Thượng thờ ơ với Lương Vương, nhưng Lương Vương Ngũ Tử Ngang vẫn đang là tâm phúc của Hoàng Thượng, là tâm phúc hiện tại của Hoàng Thượng. Người ảo não nhất chính là Hộ Bộ Thượng Thư Liễu Nhiễm, nếu hắn chịu đợi thêm hai ngày nữa, thì nói không chừng sẽ không lâm vào cảnh túng quẫn như bây giờ. Bởi vì sợ liên lụy mà hối hôn, nữ nhi tự sát lại làm cho việc này bị loan truyền ra cả kinh thành, tuy rằng Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng cả đời này hắn đều không thể ngốc đầu dậy trước mặt Lương Vương, việc trước mắt chính là cấp bách hòa hảo quan hệ với Lương Vương và Ngũ gia.
Ở trong cung cùng Hoàng Thượng dùng bữa tối, sau đó Ngũ Tử Ngang mới vội vàng từ Thiên Môn xuất cung chạy thẳng đến khách điếm của nhị đệ và tam đệ. Ở trước cổng hoàng cung có hơn mười cỗ xe ngựa, trên xe đều là đám quan viên triều đình đang chờ đợi để gặp hắn. Nhưng Ngũ Tử Ngang hiện tại không có bản lãnh chu toàn cùng bọn họ, thậm chí không có thời gian đi gặp nhạc phụ tương lai Liễu Nhiễm. Hắn phải vội vàng chạy về Lương Châu để xử lý sự vụ ổn thỏa, rồi sẽ hồi kinh cùng Hoàng Thượng đón tất niên, còn nửa tháng nữa là đã đến tất niên.
Chạy tới khách điếm, Ngũ Tử Ngang không gặp Liễu Vân Phi vừa bị Ngũ Tử Hoa ôn hòa cự tuyệt đến cư ngụ tại quý phủ. Ban đầu hắn còn cảm kích Liễu gia, nhưng trải qua chuyện của đại ca, hắn đã hiểu rất rõ Liễu Nhiễm và người nhà của Liễu gia, toàn bộ Liễu gia có thể chỉ có mỗi một mình đại tẩu tương lai Liễu Song là thiệt tình đối với đại ca mà không màng danh lợi. Cho nên khi Liễu Vân Phi mang theo khuôn mặt tươi cười đến mời bọn họ cư ngụ tại Liễu phủ, thì lão tam Ngũ Tử Hoa liền khéo léo cự tuyệt, cự tuyệt đến mức làm cho Liễu Vân Phi cũng không còn mặt mũi, nhưng lại không thể phát hỏa, ai bảo cha hắn nhất thời đòi từ hôn làm chi.
Ngũ Tử Hoa không nói chuyện này với đại ca, Ngũ Tử Anh lặng yên chất phát lại không nói một chữ. Nhìn thấy đại ca không chỉ không ốm, mà ngược lại sắc mặt còn hồng hào, Ngũ Tử Hoa vô cùng kích động, Ngũ Tử Anh tuy rằng không giống tam đệ vừa khóc vừa ôm đại ca, nhưng ánh mắt của hắn tràn ngập xúc cảm. Biết chuyện của mình làm cho cả nhà lo lắng nhiều ngày, Ngũ Tử Ngang chỉ đơn giản giải thích rằng chuyện này liên quan đến triều đình nên mới giấu diếm bọn họ.
“Đại ca, ngươi tự mình đề cập với Hoàng Thượng chuyện tước vương?” Sau khi đoàn tụ, đợi mọi thứ đều lắng đọng trở lại, Ngũ Tử Hoa hỏi như vậy.
Ngũ Tử Ngang mỉm cười gật đầu, “Đại ca làm Vương gia cũng không vui vẻ, ở lại kinh thành vẫn tốt hơn. Lần này đại ca đã hạ quyết tâm, cả đời cũng không rời khỏi kinh thành.”
Thấy đại ca không có một chút thần sắc ủy khuất, vẻ mặt của Ngũ Tử Hoa vô cùng phức tạp. Mất đi Lương Châu quả thật đáng tiếc, nhưng ở kinh thành thì đối với sinh ý của hắn chỉ có tốt chứ không có hại, huống chi vương vị của đại ca vẫn còn, địa vị của Ngũ gia vẫn còn, chẳng qua hắn rất mâu thuẫn, rất nghi hoặc, “Đại ca, Hoàng Thượng…chẳng lẽ căn bản không hề có ý tứ động thủ với ngươi?”
Nghĩ đến Hoàng Thượng, trên mặt của Ngũ Tử Ngang hiện lên thần sắc đau lòng, thậm chí còn có một phần ôn nhu mà hắn không hề phát hiện. Hắn nói một cách thành khẩn, “Tử Hoa, có chút việc ngay tại hôm nay đại ca phải nói rõ ràng với ngươi, sau này ngươi không được tùy tiện hoài nghi tâm tư của Hoàng Thượng. Đại ca không thích. Gần vua như gần hổ, nhưng đối với đại ca, Hoàng Thượng là vua, cũng là hổ. Ba năm qua trong triều dâng lên bao nhiêu tấu chương hạch tội, nhưng Hoàng Thượng đều áp chế tất cả. Mặc dù lần này tước vương, cũng là sau khi đại ca nói với Hoàng Thượng thì Hoàng Thượng mới đáp ứng. Nếu không phải đại ca không muốn quay về Lương Châu, mà chỉ muốn ở lại kinh thành thì có lẽ Hoàng Thượng vẫn tiếp tục do dự. Tử Hoa, long ân của Hoàng Thượng đối với ta, đối với Ngũ gia, e rằng có một ngày đại ca vì Hoàng Thượng đi tìm cái chết cũng vẫn không đủ. Sau này không được ở trước mặt ta mà nói Hoàng Thượng sẽ đối với ta, đối với Ngũ gia như thế này như thế kia. Nếu ngươi còn không hối cải, ta sẽ dùng gia pháp đối với ngươi.” (bênh vợ thấy ớn luôn:>)
Ngũ Tử Hoa nghiêm túc gật đầu, giọng nói khàn khàn, “Ta sẽ không. Hoàng Thượng tuy rằng tước đoạt thái ấp của đại ca, nhưng lại cho ta và nhị ca vào triều đình, còn phong cô nãi nãi làm Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân, chưa kể những thứ được ban thưởng. Đại ca, trước kia ta còn ngờ nghệch, lần này đến kinh thành, thật là có nhiều việc ta có thể nhìn rõ ràng. Lần này Hoàng Thượng thu hồi thái ấp của đại ca, không chỉ là vì đại ca yêu cầu, e rằng cũng đã cân nhắc trước sau.”
Ngũ Tử Ngang mỉm cười vỗ vai đệ đệ, “Ngươi hiểu được là tốt rồi. Hiện tại ngươi cũng là mệnh quan triều đình, quan trường so với thương buôn phức tạp hơn rất nhiều. Hoàng Thượng cho ngươi làm Kinh Vận Bộ Tham Sự cũng vì biết ngươi thích thương buôn, coi như cho ngươi có cơ hội tiếp xúc với việc sinh ý của triều đình, ngươi cần phải cố gắng, không được phụ lòng Hoàng Thượng kỳ vọng đối với ngươi, càng không thể bôi nhọ thể diện của Ngũ gia.”
“Ta đã biết.” Ngũ Tử Hoa trầm giọng trả lời. Nhưng lại đè ép một chút nghi hoặc trong lòng, Kinh Vận Bộ Tham Sự có liên lụy đến việc vận chuyển muối hay không? Liễu Vân Phi cũng là Diêm Vận Tư Sứ.
Thấy tam đệ biết lắng nghe, Ngũ Tử Ngang vỗ nhẹ lên đầu của nhị đệ không biết đang suy nghĩ chuyện gì, sau khi Ngũ Tử Anh ngẩng đầu thì Ngũ Tử Ngang mới lên tiếng, “Khi ta ở trong cung trò chuyện với Hoàng Thượng thì thuận miệng nói về việc ngươi muốn tòng quân, không ngờ Hoàng Thượng lại nhớ kỹ. Thủ Bị Hộ Quân gánh vác an nguy của kinh thành, ngươi tuy là phó tướng, nhưng không thể vì vậy mà qua loa. Làm thủ hạ của Quan Độ, ngươi phải lắng nghe lời giáo huấn của hắn.”
Ngũ Tử Anh gật đầu nhưng không lên tiếng. Ngũ Tử Ngang đã sớm quen với việc nhị đệ không thích nhiều lời, chỉ dặn dò hắn vài việc cần phải chú ý khi ở trong quân ngũ, nhất là trăm ngàn lần không được ỷ vào thân phận của mình mà xem thường quân kỷ. Quân lệnh như núi, làm đệ đệ của Lương Vương thì càng phải thận trọng từ lời nói đến cử chỉ. Bất quá đối với việc này thì hắn rất yên tâm, nhị đệ tuy rằng kiệm lời nhưng lại biết nặng nhẹ.
Dặn dò xong hai người thân đệ, Ngũ Tử Ngang để cho bọn họ trở về Lương Châu, thời gian trôi qua rất nhanh, Hoàng Thượng tuy rằng cho hắn một tháng thời gian nhưng hắn muốn trước khi đến tất niên thì phải an bài phủ đệ ổn thỏa. Sau khi cân nhắc, hắn để cho Ngũ Tử Hoa và Ngũ Tử Anh chạy về Lương Châu để chuẩn bị trước, hắn giữ lại Ngũ Hiến và Ngũ Hoán tại kinh thành, rồi mới để cho Ngũ Tử Hoa phái vài người từ Vương phủ tại Lương Châu có khả năng chỉnh đốn thu dọn tân Vương phủ đến kinh thành. Hai bên cùng nhau phối hợp, tuy rằng có một chút vội vàng, bất quá cũng có thể kịp đón tất niên, chờ đến hết năm hắn sẽ quay về Lương Châu để xử lý những chuyện vụn vặt. Thừa dịp lúc này hắn còn phải đi gặp Quan Độ và đám người đại tướng quân, còn phải đi một chuyến đến Liễu gia. Nhưng quan trọng nhất chính là sắp đến tất niên, hắn lo lắng mình không ở trong cung, Hoàng Thượng bận bịu sẽ không để ý đến bản thân, không tận mắt nhìn thấy Hoàng Thượng thì trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Sau khi Ngũ Tử Ngang an bài ổn thỏa, Ngũ Hiến dành chút thì giờ kéo Vương gia sang một bên, thuật lại chuyện Liễu Nhiễm phái Liễu Vân Phi đến đây để từ hôn, cùng với việc hôm nay Liễu Vân Phi đến mời bọn họ ở lại Liễu phủ. Đối với việc Liễu gia từ hôn thì hảo cảm của Ngũ Hiến đối với Liễu gia không còn một giọt dư thừa.
Ngược lại với sự tức giận của đệ đệ và gia nô, Ngũ Tử Ngang nghe xong thì biểu tình rất bình thản, hắn chỉ mỉm cười rồi nói, “Hoàng Thượng đã tứ hôn, Liễu gia sau này chính là thân gia của chúng ta, việc này nên quên đi. Mặc kệ Liễu Thượng Thư như thế nào, Liễu cô nương vì ta mà tự sát, tình cảm này khó có thể mà quên. Không lâu sau nàng chính là Vương phi, là chủ nhân của Vương phủ, không được vô lễ với nàng.” (bác Ngang muốn làm Ngang Quế sao)
“Tiểu nhân đã biết, tiểu nhân chỉ là nóng giận quá mà thôi.” Ngũ Hiến không hiểu vì sao Vương gia của hắn lại rộng lượng như thế.
Ngũ Tử Ngang chỉ khoát tay, không hề để ý, “Sau khi ta ‘gặp chuyện không may’ thì Liễu Thượng Thư cũng bôn ba không ít, hắn từ hôn cũng là hợp tình hợp lý. Dời phủ còn rất nhiều việc phải làm, trong vòng nửa tháng ngươi phải chỉnh đốn thu dọn tân Vương phủ, làm lỡ ngày đón tất niên của ta ở kinh thành thì ta sẽ lột da của ngươi ra!”
“Vương gia yên tâm, tiểu nhân cam đoan sẽ để cho Vương gia, nhị gia, tam gia cùng cô nãi nãi vô cùng cao hứng đón tất niên trong tân phủ.” Vui cười một tiếng, Ngũ Hiến chạy như điên đi làm việc. Hắn vừa đi thì Ngũ Tử Ngang thở một hơi thật dài, cuối cùng có thể hồi kinh.
……
Cầm lấy tấu chương, Tần Ca đột nhiên cảm thấy hơi lạnh. Kéo qua lớp chăn bông đắp lên người, hắn buông tấu chương rồi chà xát bàn tay đang đông cứng. Sắp đến tất niên, trời cũng lạnh hơn, may mắn tuyết đã ngừng rơi, nạn tuyết cũng đã chấm dứt. Đêm nay Tử Ngang ra cung, có lẽ lúc này đang cùng các huynh đệ ôn chuyện, hoặc là đến Liễu gia. Tâm can đau đớn làm cho hắn nhíu mi lại, áp chế cảm giác cực kỳ không thoải mái, Tần Ca không còn tâm tư đọc tấu chương, cũng không phê tấu chương. Chỉ ‘chiếm lấy’ Tử Ngang mười ngày mà hắn đã thành thói quen có người nọ bồi bạn, lúc này hắn chỉ cảm thấy thật tịch mịch, thật hiu quạnh.
Khi không có người là lúc hắn vứt bỏ lớp ngoài của đế vương cùng với sự bình tĩnh lạnh lùng. Tần Ca ngẩn người nhìn chằm chằm vào ngọn nến, ở một góc trong lòng không ngừng có người hỏi hắn: Có nên làm cho Tử Ngang quay về hay không? Hắn sợ chính mình kiềm nén không được, mặc dù hắn biết Tử Ngang phải thành thân, phải lưu lại người nối dõi tông đường; Mặc dù hắn rất muốn xem nhi tử của Tử Ngang như con của mình mà nuôi dưỡng, để có người đi cùng với hắn khi Tử Ngang không ở bên cạnh, khi hắn tịch mịch; Mặc dù vô số lần hắn đã chuẩn bị tinh thần để nhìn Tử Ngang thành thân nhưng hắn vẫn sợ, sợ Tử Ngang ở bên cạnh hắn dài lâu thì hắn sẽ khống chế không được bản thân mà làm cho Tử Ngang ‘thị tẩm’.
Hắn biết chính mình như vậy quả thật rất đáng sợ, rất cổ quái. Có người quân vương nào mà lại không thích mỹ nhân như hoa, có người quân vương nào mà lại có dục vọng đối với một nam tử, lại muốn nam tử kia đối đãi với mình giống như đối đãi với nữ tử. Lần đầu tiên hắn ý thức được khát vọng của bản thân khi bị Tử Ngang ôm lấy, hắn rất sợ hãi. Trùng hợp được Phụ Hoàng đưa tới mấy người cung nữ để dạy hắn nhận biết việc thị tẩm, nóng lòng thoát khỏi cảm giác đáng sợ này, hắn mặc kệ mấy người cung nữ thoát hạ xiêm y của hắn, hôn môi rồi vuốt ve hắn.
Nhưng hắn lại nôn mửa, mặc kệ hắn nhẫn nại như thế nào thì hắn vẫn cứ nôn mửa. Tưởng rằng mấy người cung nữ làm không tốt, nên Phụ Hoàng trách phạt các nàng, rồi lại đưa đến những người khác. Nhưng hắn làm không được, rốt cục làm không được. Khi bàn tay các nàng đụng đến xiêm y của hắn thì dạ dày của hắn lại bắt đầu đảo lộn. Hắn chán ghét nữ nhân, thậm chí ngay cả son phấn trên người nữ nhân cũng làm cho hắn không thể chịu được. Lần đó hắn lại nôn mửa, hắn còn nhớ rõ khi ấy hắn đã dọa Tử Ngang quỳ gối bên giường của hắn, sắc mặt khẩn trương đến mức tái nhợt còn hơn cả hắn. Lần đó suýt nữa hắn đã nhịn không được mà muốn ôm hôn Tử Ngang.
Hắn nhận thua, nhận thua đối với mình, mang theo mối tình thầm lặng mà nhận thua. Nếu để cho Tử Ngang biết được tâm tư của hắn, thì Tử Ngang có còn đối xử với hắn như bây giờ nữa hay không? Hay là sẽ nghĩ cách tránh né hắn? Tử Ngang thật ôn nhu, nhưng sự ôn nhu đó chỉ là lòng trung thành đối với quân vương, không phải là quan hệ nam nhân với nhau. Tình cảm giữa nam tử thì hắn chỉ ngẫu nhiên nhìn qua trong những quyển cấm thư, trong vương triều này cũng chỉ mới nghe thấy lần đầu. Nếu để Tử Ngang biết tâm tư của hắn…..Tần Ca rùng mình một cái. Hắn mặc kệ bá quan văn võ như thế nào, thiên hạ bách tính nghĩ ra sao, nhưng hắn tuyệt đối không thể chịu nổi ánh mắt của người nọ nhìn hắn có sự thay đổi, cho dù chỉ một chút cũng chịu không nổi.
Tiếp nhận chậu nước ấm từ trên tay của thái giám tùy thị, Ôn Quế đang muốn lên tiếng thì chợt nghe bên ngoài có một người nhỏ giọng, “Hoàng Thượng đã ngủ chưa?”
“Chưa đâu, Vương gia, đã muộn như vậy mà ngài còn tiến cung?”
“À, có một số việc muốn thương lượng với Hoàng Thượng.”
Trong mắt Ôn Quế lộ ra kinh hỉ, tiếp theo vén rèm che lên, một bóng dáng quen thuộc làm cho hắn muốn khóc đang xuất hiện trước mắt, hắn không nói hai lời, chỉ truyền qua chậu nước rồi nhẹ giọng nói, “Hoàng Thượng chưa muốn đi nghỉ đâu.”
Ngữ Tử Ngang tiếp nhận chậu nước ấm một cách tự nhiên, cũng nhẹ giọng nói, “Ta đi khuyên Hoàng Thượng, phiền công công lấy một chút cháo tổ yến mang đến, Hoàng Thượng lúc này vất vả, cần được tẩm bổ.”
“Nô tài đi đây.” Ôn Quế vẫy lui những người khác, còn hắn thì mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Cước bộ nhẹ nhàng đi vào, lấy tay vén lên rèm che, nhìn thấy người ngồi trên giường sưởi đang nhìn chằm chằm vào ngọn nến, không biết suy nghĩ chuyện gì, thần sắc ảm đạm, hắn nhíu mi, nhẹ nhàng tiếp cận. Đem chậu nước ấm đặt trên ghế, Ngũ Tử Ngang quỳ một chân xuống đất. Người ngồi trên giường sưởi đang lâm vào trầm tư, không phát hiện trong phòng đã có thêm một người.
Hoàng Thượng đang suy nghĩ chuyện gì mà sắc mặt không tốt như vậy? Ngũ Tử Ngang đưa tay vào bên trong lớp chăn bông, chạm vào chân của Hoàng Thượng. Người đang ngẩn ngơ rốt cục có phản ứng, bàn chân run lên, Tần Ca lấy lại tinh thần, giật mình sửng sốt.
Mỉm cười ôn hòa, Ngũ Tư Ngang kéo một chân của Tần Ca từ trong lớp chăn bông ra ngoài, rồi nói với người đang kinh ngạc quá độ, “Mấy ngày qua đã quen, buổi tối không gặp Hoàng Thượng thì trong lòng sẽ bất an, lo lắng Hoàng Thượng có phải lại không biết chăm sóc cho bản thân mình mà thức khuya hay không.” Vừa nói vừa thoát ra hài miệt của Hoàng Thượng, đặt vào chậu nước ấm, rồi nhẹ nhàng tạt nước để làm ấm chân của Hoàng Thượng.
Bàn chân lạnh lẽo chạm vào nước ấm giống như bị bỏng, nhưng nhiệt độ truyền đến từ mắt cá chân đang bị đối phương giữ chặt mới chính là nguyên nhân làm cho hắn bị bỏng. Sau một lúc lâu thì Tần Ca mới tìm lại được ngữ thanh của chính mình, “Ngươi, vì sao lại đến đây?”
Ngữ Tử Ngang vừa tạt nước vừa cười, “Thần lấy ra Lương Vương ấn, nói với thủ vệ trong cung là muốn tìm Hoàng Thượng nghị sự, bọn họ lập tức cho thần tiến vào.”
Bàn chân mẫn cảm bị người đụng chạm, toàn thân của Tần Ca trở nên nóng rần, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của đối phương, hắn lạnh nhạt nói, “Buổi tối có gì để nghị sự? Cần phải thay mấy tên thủ vệ đó.”
Đặt chân của Hoàng Thượng vào trong nước ấm, thấy Hoàng Thượng không tránh né, Ngũ Tử Ngang lại kéo lấy chân kia của Hoàng Thượng, cởi ra hài miệt, nhẹ nhàng tạt nước lên, rồi mới nói, “Nếu Hoàng Thượng muốn phạt bọn họ, chẳng phải là lỗi của thần hay sao? Thần chỉ lo lắng cho Hoàng Thượng, không muốn chọc giận Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài phạt thần đi.”
Tần Ca quay đầu lại, nhìn vào kẻ đang nở một nụ cười vô lại, trên mặt tuy là nóng giận, nhưng trong tâm lại nảy lên một cỗ ngọt ngào, để mặc người nọ rửa chân mình trong nước ấm. Tần Ca lặng yên một lúc lâu, sau đó hắn cúi xuống nói với người đang rửa chân cho hắn, “Sau này không cần ở trước mặt trẫm xưng ‘thần’”
Ngũ Tử Ngang kinh ngạc ngẩng đầu, thần sắc tràn đầy vui sướng, mỉm cười gật đầu, hắn nói, “Ta tuân chỉ.” Đáp lại rất kiên quyết.
Sau một lúc lâu, hai người không tiếp tục nói chuyện, trước khi nước trở nên nguội lạnh, Ngũ Tử Ngang lau khô đôi chân vừa ngâm nước ấm của Hoàng Thượng, mặc vào cho Hoàng Thượng đôi tất bằng vải bông, rồi đặt lại vào trong chăn, sau đó mới bưng chậu nước ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, khi hắn quay trở lại thì trên tay đã có thêm một chén cháo tổ yến nóng hổi.
“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, ăn một chút cháo tổ yến.” Cầm chén cháo đặt lên tay của Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang thu thập những quyển tấu chương vẫn chưa được phê duyệt sang một bên, rồi tự giác ngồi xuống bên cạnh Tần Ca, “Tấu chương như vậy thì vĩnh viễn cũng phê không xong, Hoàng Thượng nên lấy long thể làm trọng, sớm đi nghỉ ngơi.”
“Ngươi không phải đến tìm trẫm để nghị sự hay sao?” Tần Ca múc một muỗng cháo rồi chậm rãi thổi cho bớt nóng.
Ngũ Tử Ngang lặng lẽ cười hai tiếng, “Đây không phải là thần, a, là ta lấy cớ hay sao. Không nói như thế thì thủ vệ không cho ta tiến vào.”
Tần Ca húp xong một muỗng cháo thì liền lên tiếng, “Ôn Quế, đem vào cho Lương Vương một chén cháo tổ yến.”
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Ngũ Tử Ngang cười một cách phi thường vui vẻ, hắn không đói, nhưng Hoàng Thượng ban thưởng thì làm sao lại không ăn. Ôn Quế nhanh chóng bưng vào chén cháo tổ yến, còn mang thêm một bình Lộc Nhi tửu. Sau khi đặt xuống thì hắn lập tức lui ra, trả lại không gian an bình cho Hoàng Thượng và Lương Vương.
Khẩu vị của Tần Ca tựa hồ không tệ, ăn xong một chén cháo tổ yến, khẩu vị của Ngũ Tử Ngang thì rất tốt, vừa húp cháo vừa thảnh thơi uống rượu, thỉnh thoảng lại gắp thêm một chút thức nhắm. Tần Ca không thích uống rượu, bất quá ngửi thấy tửu hương thì cũng cảm giác có một chút men say.
“Hoàng Thượng, ngài nên nghỉ ngơi.” Ngũ Tử Ngang lại nói. Tần Ca nhịn không được mà ngáp một cái, đối phương liền nói tiếp, “Xem đi, Hoàng Thượng ngài mệt mỏi.” Tần Ca dựa vào gối mềm, giọng nói mang theo một chút uể oải, “Đêm nay trẫm phải phê duyệt cho xong những quyển tấu chương này. Ngươi bảo trẫm ngủ thì ngươi phải thay trẫm phê duyệt tấu chương.”
Trên mặt của Ngũ Tử Ngang không có nụ cười, hắn là thần tử, há có thể tùy ý xem tấu chương của Hoàng Thượng, nhưng nếu không phải bởi vì như thế thì hắn quả thật muốn thay Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương, để cho Hoàng Thượng ngủ nhiều thêm một chút.
Tần Ca nhắm mắt lại rồi thấp giọng nói, “Trẫm không nói thì ai sẽ biết? Nếu trẫm không tin ngươi thì sẽ không nói ra như vậy.” Ngay khi hắn đang muốn thiếp đi thì lại nghe thấy một câu, “Thần tiếp chỉ.”
Nhíu mi mất hứng, nhưng Tần Ca lại không có khí lực mở mắt lên, chẳng phải đã nói là không cần xưng ‘thần’ hay sao? Từ ‘thần’ luôn luôn nhắc nhở hắn về mối quan hệ giữa hắn và Tử Ngang. Bất quá rất nhanh sau đó thì hắn lại nghe thấy đối phương lên tiếng, “Vậy Hoàng Thượng ngủ đi, ta giúp ngài phê duyệt tấu chương.” Ngữ khí ung dung bình thản, giống như mấy quyển tấu chương này căn bản chỉ là những thứ râu ria.
……
Thổi tắt vài ngọn đèn, khiến cho ánh nến không làm chói mắt, Ngũ Tử Ngang nhanh chóng bước đến bên cạnh Hoàng Thượng đang ngủ, đưa tay bế cả người lẫn chăn lên. Người trong lòng chỉ nhíu mi, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, Tần Ca quá mệt mỏi, thân mình đã sớm không thể thừa nhận. Đặt Hoàng Thượng trên chiếc giường thư thái, thoáng cởi bỏ đai lưng của Hoàng Thượng, để cho người ta ngủ thoải mái một chút, Ngũ Tử Ngang kéo qua chiếc chăn bằng gấm cho Hoàng Thượng, đắp lại ngay ngắn, rồi bỏ thêm một chút than củi vào chậu than, mi tâm nhíu chặt. Hoàng Thượng quá mệt mỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ bị suy sụp, đây cũng là lý do vì sao hắn lo lắng mà phải tiến cung vào buổi tối.
Nhìn Hoàng Thượng ngủ say một hồi, thấy Tần Ca ngủ thật sự sâu, Ngũ Tử Ngang mới quay lại bàn rồi ngồi xuống, lấy ra một quyển tấu chương. Từ thời thơ ấu thì hắn và Hoàng Thượng đã sống cùng với nhau, không chỉ quen thuộc chữ viết của Hoàng Thượng mà hắn còn có thể phỏng theo. Không lo lắng có người nhìn ra sự khác biệt trong đó, Ngũ Tử Ngang thật sự phê duyệt tấu chương thay Hoàng Thượng, không hề cảm thấy hưng phấn vì quyền hành nằm trong tay, chỉ có đau lòng và tự trách. Đau lòng vì mỗi ngày Hoàng Thượng phải vất vả, tự trách vì chính mình quay về quá muộn.
Khi Ngũ Tử Ngang vô cùng chăm chú phê duyệt tấu chương thì người đang nằm trên giường lại lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy người nọ đang cau mày, tựa hồ vì chuyện gì đó mà phiền lòng, không hề phát hiện hắn đã tỉnh. Hắn tin người này như người này tin hắn, cho dù hắn giao ngọc tỷ cho người này thì người này cũng sẽ không nuôi dưỡng tâm tư nào khác, chắc chắn sẽ tìm một nơi đáng tin cậy để giấu thật kỹ, miễn cho người khác đánh cắp. Người này chính là như thế, là một ‘ngu trung’ thật thà chất phác, làm cho hắn không thích cũng không được. (ngu trung = ngốc nghếch trung thành)
Nhắm mắt lại, lừa gạt bản thân đang hưởng thụ sự ngọt ngào khi được người nọ sủng ái, Tần Ca lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cho đến tận sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao thì hắn mới tỉnh lại. Lúc này có một người đang gục trên bàn mà ngủ, toàn bộ những quyển tấu chương hôm qua mà hắn vẫn chưa phê duyệt đã được đặt lên chồng tấu chương đã được phê duyệt.
Xốc chăn lên rồi bước xuống giường, đi đến bên cạnh người vẫn luôn ở trong mắt của mình, Tần Ca chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ của Ngũ Tử Ngang, rồi mới nhịn không được mà cúi người xuống, trộm hôn một cái cực nhẹ nơi khóe miệng có một chút râu đang mọc ra. Sau đó khẩn trương thối lui, khi đối phương tỉnh lại, Tần Ca hơi hoảng hốt mà bước ra khỏi phòng. Trong khi trước đó Ngũ Tử Ngang mới ngủ được một canh giờ đã bỏ lỡ nụ hôn này.
_________________
Don’t worry about anything
Just do what you love and you believe it’s true
Hey, BEST FRIEND, I’m waiting for you!!
Bình luận