Thân Mộc đẩy Ôn Quế, Ôn Quế lấy lại tinh thần, vội vàng dìu Diêm Nhật lui xuống, Thân Mộc kéo Hà Hoan đang nhìn Ngũ Tử Ngang với vẻ mặt kinh ngạc rồi ly khai khỏi nơi này.
Hai tay ôm bụng, Tần Ca không nhìn Ngũ Tử Ngang mà chỉ cúi mắt xuống rồi hỏi, “Là ai lắm miệng nói cho ngươi biết?” Tử Ngang sẽ cảm thấy hắn như vậy rất kỳ lạ, rất xấu?
Thình thịch, thình thịch, thình thịch….Ngũ Tử Ngang liếm bờ môi khô nứt, hắn thất thần mà đứng dậy.
Không chiếm được đáp án, Tần Ca chần chờ một lúc, sau đó mới quay đầu lại, chỉ thấy Ngũ Tử Ngang đang si ngốc chậm rãi di chuyển đến trước mặt mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bụng của hắn. Tần Ca chưa bao giờ tưởng tượng hắn sẽ xuất hiện trước mặt Ngũ Tử Ngang trong bộ dáng này, hắn định chờ sau khi sinh đứa nhỏ thì mới cho người này biết. Tình trạng hiện tại so với khi xích lỏa mà đứng trước mặt người này thì còn khiến hắn khó xử gấp trăm lần, Tần Ca dùng hai tay che bụng, không muốn Ngũ Tử Ngang nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn.
Giống như bị trúng tà, Ngũ Tử Ngang dùng sức đẩy hai tay của Tần Ca ra rồi mới chậm rãi quỳ gối bên chân Tần Ca. Ngây ngốc nhìn một hồi lâu, lâu đến mức tiếng tim đã đập nát màng tai thì Ngũ Tử Ngang mới chậm rãi nâng lên đôi tay đang run rẩy, giống như chạm vào một món báu vật ngàn năm dễ vỡ, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng của Tần Ca. Đôi mắt tràn đầy tơ máu khi sờ đến bụng của Tần Ca thì lập tức trở nên ẩm ướt. Ngũ Tử Ngang không thể không nhắm mắt lại, áp chế cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt dưới đáy lòng.
Tần Ca không biết bản thân mình có phải nên làm một chút gì hay không, lúc này hắn cũng không cảm thấy thích hợp, hắn lựa chọn im lặng. Hắn chỉ nhìn chăm chú Ngũ Tử Ngang, chú ý sự biến hóa trên thần sắc của người nọ. Vừa rồi trong bụng hơi đau một chút khiến hắn bừng tỉnh, bên người lại không còn ai, cảm thấy bất thường cho nên hắn mới xuống giường đi ra ngoài, sau đó mới nghe được một người đang gầm nhẹ.
Bên dưới bàn tay đang giật giật, Ngũ Tử Ngang lập tức mở to mắt rồi hít sâu một hơi, có cái gì đó đang đá hắn! Bàn tay run rẩy kịch liệt, chưa bao giờ một sinh mệnh nhỏ nhoi rõ ràng xuất hiện ở trong đầu của Ngũ Tử Ngang như vậy. Hô hấp của hắn dồn dập, hắn tiếp tục sờ bụng của Tần Ca, đứa nhỏ bị đánh thức nên phát ra bất mãn ở trong bụng của phụ Hoàng, cánh tay và bàn chân bé nhỏ dùng sức đẩy ra.
“Ưm!” Bị gò khó chịu khiến Tần Ca nhịn không được mà kêu rên, một tiếng khổ sở rất nhỏ nhưng nghe vào tai của Ngũ Tử Ngang lại được phóng to gấp trăm lần, gấp ngàn lần.
Hô hấp nhất thời trở nên khó thở, cử động bên dưới bàn tay càng lúc càng rõ ràng, lực đạo kia đối với nam tử trưởng thành mà nói thì nó vô cùng bé nhỏ, nhưng khi nện vào lòng bàn tay của Ngũ Tử Ngang lại giống như chùy gỗ dộng vào ngực của hắn. Ngũ Tử Ngang không dám nhìn Tần Ca, hắn không biết chính mình nên dùng thái độ nào để đối mặt với người này. Cái trán nhẹ nhàng kề sát vào bụng của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang giang hai tay ôm lấy đối phương, rốt cục không thể kiềm chế mà cất lên vài tiếng trầm thấp.
“Tần Ca…..Tần Ca…..Tần Ca…..” Ân tình này cho dù kiếp sau có làm trâu làm ngựa thì hắn cũng trả không hết.
Bàn tay chậm rãi đặt lên mái tóc rối tung của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca lặng lẽ thở dài, không cần đoán thì hắn cũng biết nhất định là bốn người kia ở sau lưng hắn nói cho người này biết. Không phải không trách bọn họ cả gan làm loạn và tự chủ trương, ít hôm nữa hắn sẽ tính sổ với bọn họ. Chẳng qua hiện tại bị người này ôm chặt thì hắn mới cảm nhận được chính mình nhớ Ngũ Tử Ngang nhiều như thế nào.
“Tần Ca…..Tần Ca…..” Bả vai của Ngũ Tử Ngang run rẩy. Đau lòng, nhớ nhung, áy náy, vui sướng, bất an, kích động….rất nhiều cảm xúc không thể ức chế đang lần lượt trỗi dậy. Mỗi khi nghĩ đến việc Tần Ca phải một mình chịu đựng lâu như thế thì hắn liền hận không thể giết chết chính mình, cũng là hắn quá vô dụng! Lúc này hắn không phải Lương Ngũ Hiền Vương, không phải Ngũ Tử Ngang mặt ngoài ôn hòa nhưng kỳ thật rất âm hiểm, hắn chỉ là một nam tử cực kỳ ảo não cực kỳ yếu đuối và tầm thường.
Rút ra trâm gài tóc của Ngũ Tử Ngang, ngón tay luồn vào mái tóc hỗn độn của đối phương, tiếng khóc đau thương của Ngũ Tử Ngang làm tâm can của Tần Ca đặc biệt trở nên mềm nhũn. Hắn kiềm chế không được mà hạ thấp giọng, “Ta rất nhớ ngươi, bụng càng lớn thì lại càng nhớ ngươi.”
Tiếng khóc của Ngũ Tử Ngang im bặt, hắn lập tức ngẩng đầu lên, lại bối rối nhìn vào bụng của Tần Ca, trên lớp tơ lụa có một phần bị nước mắt của hắn thấm ướt. Bờ môi run rẩy hôn lên bụng của Tần Ca rồi mới đứng dậy, choàng tay ôm lấy Tần Ca vào lòng, lực đạo mạnh đến mức làm đau cánh tay của Tần Ca.
“Làm sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế? Nếu sau khi đứa nhỏ được sinh ra mà ta mới biết thì ngươi bảo ta cả đời này làm sao đối mặt với ngươi? Làm sao đối mặt với đứa nhỏ?” Ngũ Tử Ngang lại rơi lệ, trong lời nói mang theo trách cứ và đau lòng, “ta trách Diêm Nhật, trách hắn không sớm nói cho ta biết, cho dù ta ngăn cản không được ngươi thì ta cũng có thể ở bên cạnh ngươi mà không phải giống như bây giờ khi ngươi sắp sinh thì ta mới quay về.”
Cúi đầu, đặt xuống một nụ hôn mang theo nước mắt lên đỉnh đầu của Tần Ca, tâm can của Ngũ Tử Ngang đang xoắn chặt ở bên trong, “Nghĩ đến ngươi một mình mang thai đứa nhỏ, một mình chịu đủ loại khổ sở thì ta liền hận không thể giết chết chính mình, tất cả đều do ta vô dụng.”
“Rốt cục ngươi vẫn trách ta.” Tần Ca bỏ ra hai tay đang ôm lấy thắt lưng của Ngũ Tử Ngang.
“Đúng! Ta đang trách ngươi! Trách ngươi làm cho ta đau lòng, trách ngươi làm cho ta không thể nhìn thấy tiểu Gia Hữu của chúng ta, Tử Quân của chúng ta đang ngày một lớn lên.” Ngũ Tử Ngang hôn nơi khóe miệng của Tần Ca, “Tần ca, ngươi có thể nào nhẫn tâm như thế? Đây là con của chúng ta, ngươi có thể nào nhẫn tâm không cho ta biết? Ngươi có thể nào nhẫn tâm không cho ta ở bên cạnh ngươi?”
Tần Ca hơi ngẩng đầu, thừa nhận những nụ hôn liên tục của Ngũ Tử Ngang lên môi hắn, thỉnh thoảng nói, “Ngươi, bẩn chết đi được.” fynnz.wordpress.com
Ngũ Tử Ngang hung hăng hôn Tần Ca đã đời rồi mới khom người, một tay tham nhập vào bên dưới đầu gối của Tần Ca, “Ôm chặt ta, ta đưa ngươi quay về giường, sau đó ta đi tắm rửa.”
Tấn Ca nhếch môi cười, hai tay ôm chặt cổ của Ngũ Tử Ngang, ngay sau đó toàn thân của hắn được bế lên.
“Ta nặng hơn nhiều đúng không.” Khuôn mặt của Tần Ca lấp đầy niềm vui.
Ngũ Tử Ngang lại hôn lên môi của hắn, nói một cách bất mãn, “Đã hơn bảy tháng mà còn nhẹ như thế. Ngươi đừng hòng đuổi ta đi nữa, từ giờ trở đi ngươi không phải Hoàng Thượng, ngươi là lão bà của ta.”
“Lão bà?” Tần Ca nhướng mi.
“Ha ha.” Ngũ Tử Ngang vui sướng bế Tần Ca đi ra ngoài, “Lão bà!”
Người bên ngoài nhìn thấy Vương gia vừa cười to vừa bế Hoàng Thượng bước ra thì lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng. Hà Hoan cố gắng chống đỡ mà không chịu đi ngủ, hắn lập tức chạy đến hỏi, “Lương Vương đại ca, Diêm Hoán đâu?”
Tần Ca lạnh mặt liếc mắt nhìn bốn người, “Hóa ra các ngươi muốn trẫm đuổi Diêm Hoán trở về là lừa trẫm.”
Có Vương gia ở đây, Ôn Quế không sợ chết mà chỉ nói, “Nô tài cũng là vì lo lắng cho Hoàng Thượng, Vương gia đã trở về, tâm tình của Hoàng Thượng liền tốt hơn rất nhiều, đến lúc đó điện hạ cũng sẽ ngoan ngoãn đi ra.”
Tần Ca hừ lạnh một tiếng, hằng ngày đều tỏ vẻ trung thành với hắn, sau lưng lại cùng nhau lừa hắn, nói cho cùng đều hướng về Ngũ Tử Ngang.
Ngũ Tử Ngang không hề kiêng kỵ có bốn người ở trước mặt mà hôn Tần Ca một cái, “Bọn họ không nói cho ta biết thì ta lại càng không bỏ qua cho bọn họ. Đừng để ý đến việc này, ngươi đang có thai mà. Để ta bế ngươi đi ngủ.” Sau đó hắn quay đầu nói với Khổng Tắc Huy, “Ngươi dẫn Diêm Nhật đi chữa thương đi, chờ Hoàng Thượng sinh xong thì ta sẽ tính sổ với hắn.”
Trong mắt của Khổng Tắc Huy hiện lên ý cười, sau đó dắt Diêm Nhật đi. Chờ sau khi thái tử xuất thế, Vương gia còn có thời gian để tính sổ với Diêm Nhật hay sao? E rằng mỗi ngày đều phải thay tả cho thái tử a.
Hà Hoan nhanh chóng chạy theo rồi hỏi tiếp, “Lương Vương đại ca, Diêm Hoán đâu?”
Ngũ Tử Ngang bế Tần Ca đi vào phòng ngủ, hắn quay đầu nói, “Ta có việc công đạo cho hắn, làm xong thì hắn sẽ quay lại. Hà Hoan, ngươi đi ngủ đi.” Nói xong, hắn vội vàng bước vào phòng ngủ, Ôn Quế lập tức đi theo, Thân Mộc đưa Hà Hoan đang thất vọng quay về phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đặt Tần Ca xuống giường, Ngũ Tử Ngang kéo chăn rồi cẩn thận đắp kín cho Tần Ca, sau đó trách cứ, “Trời lạnh mà mặc xiêm y thiếu vải như vậy để đi ra ngoài? Ngộ nhỡ khiến ngươi và Tử Quân bị lạnh thì sao?”
Tần Ca chỉ cười mà không nói, hưởng thụ hạnh phúc khi được người thương yêu. Đứa nhỏ tựa hồ cũng mệt mỏi, không còn tiếp tục làm ầm ĩ trong bụng hắn. Nhìn Ngũ Tử Ngang, mí mắt của Tần Ca dần dần chống đỡ hết nổi, rốt cục hắn nhắm mắt lại. Sau khi hô hấp của Tần Ca trở nên vững vàng thì nụ cười ôn nhu trên mặt của Ngũ Tử Ngang liền hóa thành lo lắng. Nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt của Tần Ca, hắn thấp giọng nói với Ôn Quế, “Ta muốn đi tẩy rửa.”
“Nô tài đã chuẩn bị nước ấm.”
Không nỡ rút tay ra khỏi ổ chăn, Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng ly khai phòng ngủ.
Để cho Ôn Quế và Thân Mộc ở lại bên cạnh Tần Ca, Ngũ Tử Ngang tỉ mỉ tẩy rửa thân thể. Hơn một tháng màn trời chiếu đất, mùi vị trên người của hắn quả thật giống như Tần Ca đã nói, bẩn muốn chết. Cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, hắn thay một bộ xiêm y sạch sẽ, trực tiếp đi vào phòng ngủ của Tần Ca.
Tần Ca còn đang ngủ, ánh mắt tương tư mấy tháng qua hóa thành nỗi vui sướng thản nhiên. Ngũ Tử Ngang leo lên giường, thả nhẹ động tác để tiến vào lớp chăn, ôm lấy Tần Ca từ sau lưng, đem đối phương kéo vào lòng của mình, đưa tay sờ bụng của Tần Ca, sau đó mới thấp giọng nói với Thân Mộc và Ôn Quế, “Nơi này có ta, các ngươi tranh thủ thay phiên đi nghỉ ngơi đi, chờ Hoàng Thượng lâm bồn thì các ngươi sẽ càng mệt nhọc, đừng để đến lúc đó chống đỡ không được.”
Ôn Quế không muốn đi, “Nô tài có thể chịu được, Vương gia dọc đường vất vả, mau nghỉ ngơi đi.”
Ngũ Tử Ngang trừng mắt liếc hắn một cái, “Chẳng lẽ để ta nói thẳng là các ngươi ở trong này sẽ cản trở ta và Hoàng Thượng thân thiết thì ngươi mới hiểu hay sao?”
Ôn Quế lập tức đỏ mặt, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, hắn ngượng ngùng cúi đầu cùng Thân Mộc đang nhịn cười mà đi ra ngoài. Diêm Nhật bị đánh nên Ôn Quế để cho Thân Mộc và Diêm Nhật nghỉ ngơi, hắn và Khổng Tắc Huy canh gác ở bên ngoài.
Đuổi đi đám người vướng víu tay chân, Ngũ Tử Ngang mới từ lỗ mãng trở thành âm trầm. Ngón tay hơi vuốt ve lên bụng của Tần Ca, nội tâm phức tạp của hắn vẫn như cũ, không thể bình tĩnh, cũng không có cách nào giữ bình tĩnh. Sẽ như thế nào? Chẳng lẽ để cho hắn nhìn thấy Tần Ca bị mổ bụng hay sao? Trong lòng quặn đau, đau đến mức hắn toát cả mồ hôi lạnh. Cởi bỏ thắt lưng trên nội y của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang trực tiếp sờ bụng của Tần Ca, càng lúc càng kề sát vào lưng của đối phương, nơi này có đứa nhỏ của hắn.
Có thể là vì Ngũ Tử Ngang đã quay về nên Tần Ca ngủ thật sự sâu, không dễ dàng thức tỉnh như trước kia. Mặc dù cái bụng nặng nề làm cho hắn rất khó chịu, mặc dù một bàn tay thô ráp đang sờ tới sờ lui trên bụng của hắn nhưng hắn vẫn không tỉnh giấc. Hắn cũng không biết bởi vì cái bụng nặng nề khó chịu nên đôi khi lại than nhẹ, những lúc ấy có người nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho hắn, giúp hắn xoay người dễ dàng.
Ngũ Tử Ngang rất mệt mỏi nhưng hắn cũng không muốn ngủ. Dưới ánh nến mờ ảo, hắn tham lam nhìn long nhan của Tần Ca khi ngủ, trong mắt thỉnh thoảng lấp lánh vài giọt nước. Hắn luôn muốn vỗ béo Tần Ca, hiện tại rốt cục Tần Ca cũng đã béo lên, nhưng lại dùng cách thức như vậy. Nếu có người nói cho hắn biết Tần Ca nhất định có thể sinh hạ đứa nhỏ bình an thì hắn hiện tại muốn làm nhất chính là gào to một trận, nói cho mọi người biết hắn sắp làm cha! Hắn sắp có nhi tử! Nhưng giờ khắc này Tần Ca có khả năng phải nguy hiểm đến tánh mạng mới có thể sinh được đứa nhỏ nên hắn lại không có cách nào đi nhấm nháp niềm vui sắp được làm cha của mình.
Lại một lần nữa nhịn không được mà khẽ hôn môi của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang thầm nói trong lòng: Tần Ca, chỉ lần này, chỉ duy nhất lần này ta để cho ngươi chịu vất vả vì ta, chịu ủy khuất vì ta. Từ nay về sau ta muốn ngươi thanh thản làm Hoàng đế, sẽ không để ngươi chịu một chút mệt nhọc, chịu một chút ủy khuất nào nữa.
Ôm Tần Ca vào trong vòng tay của mình, bàn tay vuốt ve Tần Ca mãi một lúc lâu mới dần dần bất động. Ôm người mà mình yêu nhất trần đời, còn có đứa nhỏ sắp ra đời của bọn họ, Lương Ngũ Hiền Vương vì mệt mỏi quá độ mà chống đỡ hết nổi, hắn khẽ cất lên tiếng ngáy nhè nhẹ. Rúc vào lòng hắn, đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua Tần Ca mới có thể ngủ sâu đến như vậy, ngủ sâu đến mức trên bụng hơi co rút đau đớn mà cũng không chịu tỉnh lại.
…………….
Bình luận