Sau ngày Ngũ Tử Ngang lên đường, vẫy lui Ôn Quế và Khổng Tắc Huy, không cho bất luận kẻ nào ở lại bên ngoài, Tần Ca một mình triệu kiến Thân Mộc tại Đông Noãn Các.
Sắc mặt của Thân Mộc tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy, Phượng Minh Vương băng hà tựa hồ cũng mang theo sinh mạng của hắn, nếu không phải Phượng Minh Vương trước khi lâm chung đã dặn dò muốn hắn chăm sóc cho Hà Hoan thì hắn đã sớm đi theo Phượng Minh Vương.
Lặng yên uống một tách trà, lúc này Tần Ca mới mở miệng, “Thân công công ắt hẳn cũng biết trẫm gọi ngươi đến là vì chuyện gì, đúng không?”
Thân Mộc cung kính nói, “Hoàng Thượng cứ gọi nô tài là được, nô tài hầu hạ thái tử điện hạ, không dám tự nâng cao thân phận. Nô tài đoán được ý tứ mà Hoàng Thượng gọi nô tài đến đây.”
“Như vậy trẫm cứ việc nói thẳng.” Tần Ca hạ giọng, “Ngươi có biết thân mẫu của Hà Hoan là ai hay không?”
Thân Mộc cũng không kinh ngạc mà chỉ bình tĩnh trả lời, “Thân mẫu của thái tử điện hạ chính là bệ hạ. Nô tài cũng biết bệ hạ có lưu cho Hoàng Thượng một lá thư, Hoàng Thượng muốn hỏi cái gì thì cứ việc hỏi, nô tài nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” (nếu biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết)
Tần Ca rất hài lòng, xem ra Phượng Minh Vương đã công đạo trước đó, hắn liền trực tiếp hỏi, “Lúc trước Phượng Minh Vương sinh hạ Hà Hoan như thế nào?”
Đôi mắt của Thân Mộc xẹt qua đau lòng và ưu thương, “Chuyện bệ hạ mang thai chỉ có nô tài và Thái y đỡ đẻ cho bệ hạ biết. Bệ hạ sinh thái tử tại biệt viện, lúc ấy bệ hạ khó sinh, sinh hai ngày vẫn không được, nhưng bệ hạ thà chết cũng muốn sinh thái tử cho bằng được. Cuối cùng Thái y không còn biện pháp nào, chỉ có thể mổ bụng của bệ hạ, lấy ra thái tử, nhưng bệ hạ thiếu chút nữa đã không thể bảo đảm tánh mạng. Sau đó tuy rằng tánh mạng được bảo đảm nhưng bệ hạ lại bị tổn thương thân thể, nếu không phải như vậy thì bệ hạ cũng sẽ không bỏ mặc đại điện hạ và nhị điện hạ làm xằng làm bậy, lại càng không thỉnh cầu Hoàng Thượng chiếu cố thái tử điện hạ.”
Ngữ thanh của Thân Mộc rất bình tĩnh nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn trào.
Trong lòng của Tần Ca cũng không thoải mái, nếu Phụ Hoàng dưới suối vàng biết chuyện thì có hối hận vì lúc trước đã không chấp nhận Phượng Minh Vương hay không? Lặng yên trong chốc lát, hắn mới hỏi lại, “Hà Hoan có biết hay không?”
Thân Mộc lắc đầu, “Bệ hạ không cho nô tài nói, bệ hạ thích thái tử điện hạ mỗi ngày đều vui vẻ.”
Tần Ca cảm thấy vô cùng phiền muộn, nếu không phải rất yêu Phụ Hoàng thì Phượng Minh Vương sẽ không liều chết để sinh Hà Hoan, lại càng không sủng ái nhi tử của người nam nhân đã từng tổn thương mình.
Lại uống một ngụm trà, Tần Ca tiếp tục mở miệng, “Vậy ngươi cũng biết quan hệ của trẫm và Hà Hoan, đúng không?” Thân Mộc gật đầu, nghĩ đến cả đời của bệ hạ đau khổ vì tình thì hắn lại càng rơi lệ nhiều hơn.
Tần Ca thở hắt ra, hai người lại tiếp tục trầm mặc. Qua một lúc lâu, Tần Ca mới lên tiếng, “Thân Mộc, Phượng Minh Vương ra đi như thế đối với hắn mà nói đó là một sự giải thoát. Hà Hoan không biết trẫm là thân ca ca của hắn, bên cạnh hắn chỉ còn lại một mình ngươi là người thân, việc ngươi phải làm là ở bên cạnh hắn chứ không phải đi theo người đã quá cố.”
Thân Mộc ngậm miệng để kiềm nén tiếng nức nở.
“Thân Mộc, ngươi có biết Phượng Minh Vương đã cho trẫm cái gì trong hộp hay không?”
Thân Mộc vừa bụm miệng vừagật đầu, không cho bản thân mình khóc thành tiếng.
“Ngươi có biết vì sao Phượng Minh Vương lại cho trẫm phượng đan hay không?”
Thân Mộc ngẩng đầu, qua một lúc sau thì hắn mới gật đầu.
Tần Ca trầm giọng hỏi, “Ngươi có nguyện ý giúp trẫm hay không?”
Thân Mộc sửng sốt nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, hắn hỏi bằng giọng khàn đặc, “Hoàng Thượng, ngài muốn tự mình dùng nó hay sao?”
“Trẫm muốn sinh con cho người nam nhân mà trẫm yêu, cũng giống như bệ hạ của ngươi.”
Bờ môi của Thân Mộc trở nên run rẩy.
Tần Ca trấn định mà gằn từng tiếng, “Trẫm biết việc này nguy hiểm, trẫm cũng có thể khó sinh như Phượng Minh Vương, thậm chí có thể sẽ bị mổ bụng, càng có thể bởi vì như vậy mà tử vong. Thân Mộc, ngươi có nguyện ý giúp trẫm hay không?”
“Hoàng Thượng….” Thân Mộc đứng lên, đôi tay run rẩy, “Vì sao ngài lại…..Ngài không biết lúc trước bệ hạ đã đau đớn như thế nào mới có thể sinh được….Hoàng Thượng, ngài khác với bệ hạ, Lương Vương….cũng yêu ngài, ngài không cần phải nhìn nhi tử của hắn để nhớ đến hắn.”
Tần Ca hơi nhếch môi lên, “Thân Mộc, ngươi vẫn chưa hiểu bệ hạ của ngươi, hắn sinh Hà Hoan không phải để nhớ đến ai mà bởi vì Hà Hoan chính là nhi tử của người mà hắn yêu. Sinh con cho người mình yêu, chỉ đơn giản là như vậy.”
Thân Mộc ngốc lăng chôn chân tại chỗ, hắn bị rung động bởi nụ cười thản nhiên ở khóe môi cùng với sự dịu dàng trong ánh mắt của vị Hoàng đế Đại Đông này, đây là điều mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Ngẩn ngơ một hồi, hắn dường như thấy được nụ cười tuyệt mỹ trên khuôn mặt kia khi bệ hạ biết mình mang thai, tràn đầy ôn nhu và chờ mong.
Nước mắt không thể tự động khống chế mà liên tục trào ra, Thân Mộc vừa khóc vừa gật đầu rồi quỳ xuống, “Bệ hạ cứ phân phó cho nô tài là được.”
Tần Ca hài lòng nói, “Kể từ hôm nay ngươi chính là Phó tổng quản nội cung, trẫm cần một người tổng quản thận trọng và đáng tin cậy ở bên cạnh. Ngươi và Ôn Quế thay phiên hầu hạ bên người trẫm. Hà Hoan sẽ ở trong cung, nếu hắn muốn ở bên ngoài thì trẫm sẽ xây phủ cho hắn. Đợi đến khi thời cơ chín muồi thì trẫm sẽ phong Hà Hoan là Vương. Hắn là thân đệ của trẫm, trẫm sẽ chăm sóc tốt cho hắn. Trẫm cũng sẽ chọn vài tên nô tài thận trọng cho hắn, cũng sẽ tìm người bảo vệ hắn, trẫm sẽ làm được những gì mà Phượng Minh Vương đã dặn đối với cho trẫm.”
Thân Mộc dập đầu, “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
“Đứng lên đi.”
Thân Mộc đứng lên, sau đó hắn lại nghe Tần Ca nói một câu, “Chuyện này không được phép tiết lộ cho Lương Vương và Hà Hoan, người nào có thể biết chuyện này thì trẫm đều đã có tính toán.”
Thân Mộc lại tiếp tục sửng sốt, Hoàng Thượng không nói cho Lương Vương biết? Nhưng hắn chỉ gật đầu mà nói, “Nô tài nhớ kỹ.”
“Được rồi, ngươi đi đi.”
Thân Mộc lau khô mặt rồi lui ra ngoài.
Ngồi trên nhuyễn tháp, Tần Ca lâm vào trầm tư. Cho dù không hỏi Thân Mộc thì hắn cũng đoán được lúc trước Phượng Minh Vương mang thai Hà Hoan đã phải khổ sở như thế nào. Thân là đế vương, giữ bí mật vốn là một chuyện vô cùng khó khăn. Hắn thật sự muốn làm như vậy hay sao?
……….
Lén lút nhìn Hoàng Thượng một chút, Ôn Quế lo lắng buông rèm xuống, Thân Mộc đã nhậm chức được một tháng, ở sau lưng hắn thấp giọng nói, “Ôn công công, ngươi trở về đi, Hoàng Thượng ở nơi này đã có ta.”
Ôn Quế kéo Thân Mộc đến một bên rồi nhỏ giọng nói, “Thân công công, ngươi có biết Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì hay không? Cả tháng nay mỗi ngày Hoàng Thượng đều đăm chiêu, ta rất lo lắng a.”
Thân Mộc giả vờ không xác định, “Có lẽ Hoàng Thượng lo lắng về chuyện xuất chinh. Tuy Trang tướng quân đã đánh đến Phượng Minh, nhưng trước khi chiến sự được ổn định thì Hoàng Thượng làm sao có thể yên tâm.”
Ôn Quế không hề nghi ngờ mà chỉ thở dài, “Dạo gần đây Hoàng Thượng gầy đi rất nhiều.” Vương gia trở về thì hắn phải công đạo như thế nào?
Thân Mộc vỗ vai của Ôn Quế rồi nói, “Đợi tin thắng trận truyền về thì Hoàng Thượng mới có khẩu vị ăn uống, Ôn công công mau quay về nghỉ ngơi đi.”
Ôn Quế lập tức vừa cười vừa nói, “Như vậy làm phiền Thân công công ở nơi này với Hoàng Thượng.” Sau khi nói xong với Thân Mộc, lại dặn dò vài câu với bọn thái giám ở bên ngoài thì Ôn Quế mới mang theo lo âu mà ly khai. Ôn Quế không hề đố kỵ đối với việc Thân Mộc trở thành phó tổng quản, cũng không cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp, tuy nói hắn là tổng quản nhưng khi ở bên cạnh Thân Mộc thì hắn sẽ bất giác tự hạ thấp mình. Một tháng ở chung, hắn phát hiện so với Thân công công thì hắn còn kém rất xa, cũng khó trách người ta có thể làm đến tam phẩm công công, còn hắn chỉ mới ngũ phẩm.
Quay về phòng, toàn thân lạnh lẽo đi đốt lửa trong chậu than, sau đó Ôn Quế nhanh chóng rửa mặt bằng nước ấm rồi lên giường. Trong chăn rất lạnh lẽo, lạnh đến mức hai hàm răng của Ôn Quế phải đánh vào nhau, lúc này cánh cửa bị một người từ bên ngoài đẩy ra, người vào hiển nhiên cũng cảm thấy rất lạnh. Sau khi cài then cửa thì người nọ nhanh chóng tiến đến rồi thoát y lên giường.
“Tại sao ngươi lại đến đây?” Ôn Quế rất kinh ngạc, cũng rất khẩn trương, hy vọng không có ai phát hiện.
Người nọ nhanh chóng chui vào trong chăn, bởi vì rất lạnh mà hít hà vài hơi, rồi mới ôm chặt Ôn Quế vào lòng, sau đó liền mở miệng, “Hoàng Thượng bảo sau này ta và Diêm Nhật luân phiên trực đêm. Công phu của Diêm Nhật không tệ, ta cũng yên tâm. Có lẽ Hoàng Thượng muốn hai chúng ta ở bên nhau nhiều một chút nên mới quyết định như thế.”
Ôn Quế hơi đỏ mặt, hắn vùi đầu vào hõm vai của Khổng Tắc Huy, im lặng không nói.
“Dạo này Hoàng Thượng sao vậy? Lo lắng cho Vương gia?” Khổng Tắc Huy cũng nhìn ra Tần Ca có tâm sự.
Ôn Quế nói, “Thân công công bảo rằng có lẽ Hoàng Thượng lo lắng cho tình hình chiến sự, dù sao cũng là tấn công Phượng Minh quốc. Ai, mấy ngày nay thái tử điện hạ cũng phát sầu, mỗi ngày đều không chịu quay về, ta cũng không biết Hoàng Thượng có ý gì. Bất quá Hoàng Thượng thật sự có kiên nhẫn đối với thái tự điện hạ, không chỉ để cho thái tử ở lại trong cung, mà ngay cả ăn mặc chi tiêu cũng đều là thứ tốt nhất, người hầu hạ bên cạnh cũng là trong cả trăm người mới tìm được một. Hoàng Thượng giống như đã xem thái tử điện hạ làm thân đệ đệ của mình.”
Khổng Tắc Huy bĩu môi, “Hà Hoan là một tiểu oa nhi chưa trưởng thành, hắn trở về làm Phượng Minh Vương chưa đến một năm thì Phượng Minh quốc đã đủ rối loạn. Không cần phải xen vào chuyện này, Hoàng Thượng và Vương gia đều đã có an bài, ta thấy Phượng Minh Vương không phải một kẻ ngốc, chẳng lẽ hắn nhìn không ra chuyện mà chúng ta có thể thấy rõ?”
Ôn Quế rụt lui thân mình, Khổng Tắc Huy xoay người ôm lấy hắn, “Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm. Hôm nay lạnh quá, ngay cả chim cũng bị lạnh đến mức ỉu xìu.” (=.= phô quá bác ơi)
Khuôn mặt của Ôn Quế lập tức ửng đỏ, hắn không dám nói tiếp mà chỉ nhắm mắt lại rồi chuyển đề tài, “Lúc này ở Phượng Minh Vương cũng không quá lạnh, Vương gia ắt hẳn sẽ không bị rét.”
“Ừm, ngủ đi.”
“Ừ.”
……………
Đêm đã khuya, một người ôm noãn lô chạy đến Đông Noãn Các, vừa thấy hắn đến thì Thân Mộc liền kinh hô, “Thái tử điện hạ! Vì sao ngài lại đến đây?”
“Hoàng đế ca ca đâu?” Trong đôi mắt to tròn của Hà Hoan có một chút ướt át.
Thân Mộc vừa thấy hắn như vậy thì liền vội vàng để cho hắn đi vào, thấp giọng nói, “Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu chương, vì sao ngài lại đến đây?”
“Ta ngủ không được.” Hà Hoan hít mũi.
“Điện hạ, ngài….” Thân Mộc còn chưa nói xong thì trong phòng đã truyền ra ngữ thanh của Tần Ca, “Là Hà Hoan à? Vào đi.”
Đôi mắt to tròn của Hà Hoan hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó mới ôm noãn lô vào bên trong. Trong phòng rất ấm áp, Tần Ca vẫn chưa nghỉ ngơi, nhìn Hà Hoan với cái mũi đỏ bừng vì giá rét, hắn chỉ vào một bên nhuyễn tháp, “Lại đây, đừng để bị lạnh cóng.”
“Vâng!” Hà Hoan vui vẻ chạy đến bên nhuyễn tháp rồi leo lên, kéo lấy cái chăn để trùm kín người. Tần Ca đặt bút xuống, nhíu mi hỏi, “Bên ngoài lạnh như thế, ngươi ngủ không được hay sao?”
Trong mắt của Hà Hoan xẹt qua một tia khổ sở, hắn thấp giọng nói, “Ta vừa mơ thấy Phụ Hoàng.”
Tần Ca lặng lẽ thở dài, thản nhiên hạ lệnh, “Nằm xuống, nhắm mắt lại.”
Hà Hoan lập tức mỉm cười, nghe lời rồi nằm xuống, bất quá không vội nhắm mắt mà chỉ hỏi một cách lo lắng, “Hoàng đế ca ca, vì sao ngươi còn chưa chịu nghỉ ngơi? Đã khuya lắm rồi.”
“Trẫm đã quen, đừng nói nữa, nhắm mắt lại.” Tần Ca trầm mặt xuống, Hà Hoan lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười.
Nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Hà Hoan, tâm can của Tần Ca không khỏi có cảm giác lên men, cho đến khi Hà Hoan cất lên tiếng ngáy nhẹ nhàng thì Tần Ca mới tiếp tục cầm bút phê duyệt tấu chương. Hơn một tháng nay hắn đã giải quyết toàn bộ sự tình đâu vào đó, kế tiếp chính là chuyện quan trọng nhất.
—————
Bình luận