Xung quanh bên cạnh là nhóm bạn nhậu quen thuộc, không có mấy ai có thể tự lập, Lý Thịnh Đông trong đám đó coi như vẫn tốt. Mặt hắn tối sầm, một người bên kia nhìn thấy liền cầm bình rượu săn sóc rót cho Lý Thịnh Đông một ly: “Anh Đông, đừng tức giận, chúng ta uống rượu, uống rượu!”
Lý Thịnh Đông vung tay gạt ly rượu sang một bên, nhướng máy: “Ai mẹ nó uống thứ này! Đi, lấy hai bình rượu đỏ tao cất ở quầy kia ra đây, ông đây không mời người khác, tự mình uống!”
Người nọ không dám chậm trễ, lập tức chạy đi đem rượu đến. Sắc mặt Lý Thịnh Đông có chút dọa người, đôi mắt tam giác hơi cúi khiến người khác có cảm giác cả người hắn đều âm u, hơn nữa hai năm nay thủ đoạn chơi đùa của Lý Thịnh Đông ngày càng cứng rắn, người chơi đùa bên cạnh đều không dám quá lớn tiếng, cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn.
Lý Thịnh Đông giống Đinh Hạo, lúc phiền lòng đều thích tụ tập ở những nơi náo nhiệt. Đinh Hạo chỉ cần chơi đùa cùng người khác đến khi xuất mồ hôi là tốt rồi, hắn thì không giống vậy, lúc tâm tình hắn không tốt thích im lặng giữa không gian náo nhiệt. Lúc này xung quanh yên ắng, trong lòng hắn lại lo lắng, đá một phát vào bàn trà phía trước: “Chơi của bọn mày đi! Nhìn bên này làm cái gì? Thiếu đánh à?!”
Một đám người bị hắn dọa đến run rẩy, quay đầu lại, nên ca hát thì ca hát, nên uống rượu thì uống rượu, có người ôm phục vụ thân thiết, nhưng không còn tự tại thoải mái như lúc trước nữa.
Có một người chơi thân với Lý Thịnh Đông, xuất thân kỹ sư, mọi người ồn ào đều gọi người này là Vương Công. Tuổi Vương Công lớn hơn hẳn bọn hắn, bộ dáng hơn ba mươi, cũng từng xuống biển kiếm không ít của cải cho mình. Lý Thịnh Đông khá khách khí với hắn. Hắn biết Lý Thịnh Đông vì chuyện thiệt thòi không kiếm được phía thuyền kia mà sinh hờn dỗi, ghé qua chạm cốc khuyên nhủ: “Em trai, cái này không đúng, mọi người cùng một chỗ nên chơi đùa thật cao hứng, hòa khí phát tài, hòa khí phát tài!”
Lý Thịnh Đông cụng chén với hắn, một hơi uống hơn nửa ly, Vương Công cười hớn hở cũng cạn sạch.
Lý Thịnh Đông liếc mắt nhìn hắn, Vương Công này lúc trước vẫn cổ vũ hắn đi thành phố A, người giật dây ở thành phố A cũng là Vương Công an bài, hắn còn gọi điện cho Đinh Hạo thông báo muốn đến tìm cậu ta chơi, sau lại muốn làm vụ dỡ hàng này thu hút, nghĩ muốn ăn một mẻ lớn mới không đi nữa. Hiện tại nghĩ lại, còn không bằng lúc trước đến thành phố A phát triển, ít nhất cũng không bị kẹt vào tay Bạch Bân.
Quả nhiên, không nói chuyện phiếm vài câu đề tài đã hướng đến thành phố A, Vương Công kề sát lỗ tai Lý Thịnh Đông thầm thì nửa ngày, phân tích sơ lược thị trường hiện tại cho hắn, liên tục khen ngợi thành phố A là một chỗ thật tốt.
Vương Công biết Lý Thịnh Đông không học hành nhiều, không giảng đạo lý lớn cho hắn, nói giản đơn, so với hát còn dễ nghe hơn: “… Cậu xem, hóa chất thật ra rất đơn giản, chỉ là khó khăn phần tìm nguyên liệu từ nhà máy thôi! Điện phân nước biển thành nhiều hóa chất lợi nhuận cao cậu biết đúng không? Chúng ta dựa vào biển rộng, việc làm ăn một vốn bốn lời này so với chạy vận chuyển còn kiếm nhiều hơn!”
Lý Thịnh Đông không ngốc, rút một điếu từ trong hộp thuốc lá đặt lên miệng, nghiêng mắt nhìn hắn: “Làm không khó, nhưng anh có thể đảm bảo đều bán được không?”
Vương Công không nói, lôi từ đâu ra một chiếc bật lửa kề sát vào châm thuốc cho hắn, nhìn biểu tình Lý Thịnh Đông thật sự không đoán nổi người này đang nghĩ như thế nào. Tài chính trong tay hắn không đủ, vô cùng hy vọng Lý Thịnh Đông có thể hợp tác cùng, thái độ Lý Thịnh Đông khá ôn hòa, khiến hắn hơi an tâm.
Lý Thịnh Đông rít một hơi thuốc, tâm tình khá lên, tiếp tục nói về chuyện làm hóa chất: “Làm cái gì nước khử trùng, xà phòng, người khác cũng từng đề cập với tôi, mấy vụ lẻ tẻ không có ý nghĩa.”
Vương Công khẩn trương, hắn không ngờ Lý Thịnh Đông biết nhiều… như vậy, tâm vừa động lập tức lại bày ra khuôn mặt tươi cười: “Đúng vậy, thứ này ở nhà xưởng đều là sản phẩm phụ gia, ha ha…” Thấy Lý Thịnh Đông vẫn không thay đổi nét mặt, hắn có chút nóng nảy, lại thử đề nghị: “Em trai, không bằng sắp tới chúng ta đến thành phố A một chuyến đi? Các lĩnh vực bên này cậu đều từng thử qua, ha ha, cũng nên thử phát triển ở nhiều phương diện khác một chút!”
Lý Thịnh Đông rót một chén rượu đỏ cho Vương Công, nâng ly lên ý bảo hắn tiếp tục nói. Vương Công khá hiểu biết phương diện hóa chất này, giảng giải cụ thể cho Lý Thịnh Đông nghe. Phương diện hóa chất có lợi nhuận lớn, nhưng nguồn vốn đầu tư giai đoạn chuẩn bị quá nhiều, còn cần đất xây nhà xưởng, chi phí xử lý nước thải đều là con số khổng lồ.
Lý Thịnh Đông thỉnh thoảng sẽ nói hai câu, đều hỏi vào trọng điểm, Vương Công nghe liền kinh hãi, ý tưởng ban đầu muốn chiếm phần lớn dần phai nhạt, tài chính của hắn ít, muốn làm ăn đều phải dựa vào Lý Thịnh Đông chủ chốt, vẫn nên thành thật thì hơn.
Lý Thịnh Đông mặt ngoài lỗ mãng, nhưng vừa bàn đến làm ăn liền vô cùng tỉ mỉ. Hắn cảm thấy Vương Công nói rất có lý, hiện tại hóa chất kiếm được nhiều tiền hơn: “Được, anh đi liên hệ đi, tôi lo đất, còn nguồn vốn xây dựng giai đoạn đầu thì mỗi người một nửa.” Lý Thịnh Đông không ngốc, ném một cục đá dù sao vẫn phải nghe được tiếng vang, ra một nửa vốn đến lúc nhà xưởng xây xong rồi, nếu họ Vương dám đùa giỡn sẽ trực tiếp thu hồi lại nhà xưởng của hắn, cùng lắm thì lật tay bán toàn bộ. Hắn đã nắm chắc trong lòng, nói chuyện thoải mái hơn: “Muốn mở thì mở lớn luôn đi, tôi thấy đây là mặt hàng không tệ…”
Tài chính trong tay Vương Công cũng miễn cưỡng đủ để góp phần, nghe Lý Thịnh Đông nói vậy liền đau khổ trong lòng, việc này nếu thành công hắn sẽ kiếm được tiền, nhưng nó tương đương với cho Lý Thịnh Đông làm nhân viên tạm thời, suy nghĩ trái phải một hồi, vẫn cắn răng đáp ứng: “Được, vậy làm nó!”
Vương Công cược toàn bộ gia sản vào người Lý Thịnh Đông, đặc biệt cẩn thận chú ý nói kỹ cho hắn, Lý Thịnh Đông vào một lỗ tai ra một lỗ tai, không biết nghe vào được bao nhiêu.
Một chai rượu đỏ đã sớm uống sạch, bình thứ hai cũng vơi hơn nửa, đang trộn với rượu khác cùng uống. Người rót rượu cho hắn sợ hắn say còn đưa một ly nước đá qua, Lý Thịnh Đông cầm ly thủy tinh lắc lắc hai cái, đá bên trong lóc cóc va chạm nghe thật vui tai, nhìn xuyên qua chén, bình rượu đỏ trên bàn có màu máu đỏ, dần dần chuyển thành màu đen.
Lý Thịnh Đông híp mắt nhìn một hồi, không biết nhớ ra cái gì, khóe miệng cong lên: “Thao, ông đây nếu biết sớm có ngày hôm nay, sẽ không ném cả Đinh Hạo vào trong nước…”
Âm thanh xôn xao ầm ĩ của đám người xung quanh có chút mơ hồ, quấn thành một đám chui vào trong lỗ tai, ngay cả tiếng cười của vài người đối diện cũng có cảm giác không thật, Lý Thịnh Đông biết mình đã say, nhưng cố tình lại rất thanh tỉnh, có thể nhớ lại những chuyện thật lâu lúc trước.
Hắn còn nhớ rõ Đinh Hạo mới trước đây thích nhất theo sau mông hắn chơi đùa, bị đánh khóc cũng không chạy vẫn bám theo, hắn mềm lòng, vừa định quay đầu lại xoa xoa đầu cậu lau nước mắt, thằng nhóc này lập tức căn chuẩn cơ hội thình lình lao tới cắn một ngụm, xuống miệng đủ ngoan độc, ngón tay cái của hắn bây giờ vẫn còn ba vết răng… Sau đó nữa, Bạch Bân tới, Đinh Hạo không còn bám sau mông hắn khóc nháo đòi đi theo, cậu ấy thay đổi rất nhiều, nếu không phải vẫn chưa sửa loại thói quen của chó kia, hắn cơ hồ đã không nhận ra, tự nhiên cũng ra hình ra dạng trở thành một vị tinh anh, còn mẹ nó nghiêm trang thi đỗ vào đại học, ha.
Hắn nhớ đến Đinh Hạo ở cùng hắn rất nhiều năm, rất nhiều năm.
Vậy mà, cứ như thế cùng Bạch Bân súc sinh kia đi rồi…
Lý Thịnh Đông xoa xoa ngón tay cái bên phải, đốt ngón tay có một vết sẹo nhỏ hơi hơi nổi lên, giống như dấu răng, hắn vuốt ve nó, bỗng dưng muốn cười, có lẽ thật sự đã uống quá nhiều rượu ngoại kia, hắn thế nhưng ngay cả loại chuyện chết tiệt bé như hạt thóc này cũng nhớ đến.
Lý Thịnh Đông phục hồi lại tinh thần, nhìn người bên cạnh vẫn nâng ly lên chờ, cũng hào phóng cụng với hắn một cái, nhưng nâng cốc chúc mừng tự nhiên nhàm chán: “Uống!” Lý Thịnh Đông uống cạn một ly rượu, ánh mắt tối sầm, hắn dùng một câu tổng kết lại trận rượu này: “Thao, tao chỉ biết họ Bạch từ nhỏ đã không phải thứ gì tốt!’
Người uống cùng hắn cũng uống khá nhiều, mơ hồ không rõ Lý thịnh Đông muốn nói cái gì, ha ha cười nâng ly chạm cốc với người khác, tiếp tục uống một vòng.
Lý Thịnh Đông ngả lên ghế salon, nhìn những người xung quanh múa may loạn xạ, híp mắt không biết đang suy nghĩ gì, ngón cái tay phải khẽ động động, nắm chặt, lại buông lỏng ra.
…..
Khi Bạch Lộ lên đại học, Đinh Viễn Biên có đến thăm Đinh Hạo một lần, đứa nhỏ này sau chuyện xảy ra ở nhà Lý Thịnh Đông lúc trước bị dọa vẫn không dám về nhà, Đinh Viễn Biên chờ rồi lại đợi, vẫn không thấy Đinh Hạo về nhà xin học phí sinh hoạt phí và vân vân, ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại vô cùng mâu thuẫn.
Anh biết đứa con mình là loại đức hạnh gì, Đinh Hạo bên này có thể gặp rắc rối là một chuyện, nhưng sẽ không làm phép thử không có ý nghĩa, không phải vì anh quá tin tưởng nó, mà đứa nhỏ này chính là lười làm chuyện mình không có hứng.
Đinh Hạo không về nhà, cũng không gọi điện về, thái độ coi như cam chịu, Đinh Viễn Biên lúc bắt đầu vô cùng tức giận, dần dần dịu lại, suy nghĩ hồi lâu, anh nghĩ có phải đây là Đinh Hạo bị bệnh hay không?
Lúc mới lên nhà trẻ còn thấy nó tung váy bạn gái, sờ mông nhà người ta, vậy bệnh thích đàn ông này hẳn không phải là bẩm sinh đi? Đinh Viễn Biên sau lưng bác sĩ Trương chạy tới thư viện thành phố tra xét nửa ngày, thật sự tìm được mấy quyển nói đến chuyện này.
Trong đó một quyển nói, đây là vấn đề di truyền sinh vật, nhiễm sắc thể XY lan man một đống, Đinh Viễn Biên thấy đây là bậy bạ, anh không phải đồng tính luyến ái sao có thể sinh ra một đồng tính luyến ái? Lại đổi sang quyển khác, lần này giảng giải khá đáng tin, lúc nhỏ cô độc tâm lý dị dạng, bị người nhà tổn thương, bị bạn bè khác phái tổn thương, tự mình cảm thấy bị thương tổn… Khóe miệng Đinh Viễn Biên co giật, anh thấy Đinh Hạo không hề nằm trong đống trường hợp này, thằng nhóc ấy không đi tổn thương người khác đã may mắn lắm rồi!
Lý do cuối cùng khiến Đinh Viễn Biên chú ý: bị đồng tính quấy rầy. Đinh Viễn Biên nhanh chóng nhớ lại chuyện của Lý Thịnh Đông, hôm đó lúc anh đi vào, không phải có nghe thấy Đinh Hạo liều chết phản kháng sao? Đúng, nhất định là Lý Thịnh Đông quấy rầy con anh, sau đó Đinh Hạo liền biến thành đồng tính luyến ái!
Đinh Viễn Biên cảm thấy lần trước kiểm tra đoàn xe của Lý Thịnh Đông đã quá nhẹ tay, đáng lẽ nên thu phí gấp đôi nữa rồi mới thả ra, một xe một chuyến bốn trăm, đi ngang qua địa phận thành phố khác tính… Nhưng cái này vẫn chưa đủ giải mối hận trong lòng anh!! Đinh Viễn Biên ngồi trước chồng sách trong thư viện nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, cuối cùng lại đến bệnh viện, anh muốn chữa khỏi bệnh này cho Đinh Hạo.
Không dám đến bệnh viện trong thành phố, cố tình tìm một bệnh viện lớn trên đường đến thành phố A, che mặt hỏi bác sĩ xong, người ta chỉ chỉ phía đối diện: “Đây không phải là bệnh về thân thể, anh không nên tới khoa tiết niệu, anh nên sang khoa tâm lý hỏi thử xem, đây không thuộc lĩnh vực của chúng tôi!”
Đinh Viễn Biên hé ra khuôn mặt già nua đỏ bừng: “Nhưng mà, chuyện cương lên này không phải đều do các anh quản sao?”
Bình luận