Sau khi ăn qua tiệc năm mới ở đơn vị, mạo hiểm gió lạnh đi ô tô trở về nơi đang ở cùng Đinh Hạo, vừa vào cửa đã bị tửu quỷ kia ôm lấy không ngừng giải thích, lúc ấy Bạch Bân đã nghĩ như vậy.
Nhưng mà nhìn cậu thật sự khóc lên, cũng hiểu là mình không đành lòng. Vẫn duy trì tư thế bị cậu nửa ôm nửa kéo ngồi ở trên thảm, đưa tay xoa xoa đầu cậu: “Không có gì, không có gì…” Tuy rằng không biết Đinh Hạo vì sao muốn giải thích cho anh, nhưng nếu không nói ra ba chữ kia chắc cậu sẽ không dừng lại mất.
Quả nhiên, người đang khóc đến thương tâm không ngừng nói xin lỗi kia, lúc này mới thút tha thút thít dừng, đôi mắt hoe đỏ, nhìn thấy anh lại muốn khóc: “Thực xin lỗi…”
Bạch Bân có chút đau đầu, thật lâu rồi anh chưa thấy Đinh Hạo khóc. Từ khi bà Đinh khỏi bệnh, đôi mắt của Đinh Hạo chưa từng hồng lại, đương nhiên, khi anh cố gắng dựa vào tư liệu làm thực tiễn vài động tác trên giường, tạo tình thú, rơi vài giọt nước mắt cũng có thể coi như bỏ qua được.
Nhưng là tình huống bây giờ một bên khóc một bên giải thích, thật sự khiến người ta không hiểu được. Bạch Bân thử tìm ra nguyên nhân, thanh âm cố gắng mềm nhẹ hết mức có thể: “Bị thầy giáo mắng? Hay lại bị điểm kém tiếng Anh…?”
Người trước mắt sững sờ suy nghĩ một hồi, như là đang tự hỏi, nhưng lập tức trong ánh mắt lại bắt đầu đong đầy hơi nước: “Bạch Bân, em sai lầm rồi, thật sự, ô ô… Em không nên đối xử như vậy với anh, em hỗn đản em…”
Bạch Bân xoa xoa trán, vẫn vậy, chưa tỉnh rượu! Ôm lấy người đang cầm áo anh khóc đến không được, cho dù lấy tây trang lúc anh mới ra khỏi tiệc tối trở về chưa kịp thay ra lau nước mắt sát nước mũi cũng không có… chút không kiên nhẫn nào, tính tình vẫn tốt như trước, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, anh đã biết, không có gì, đều là quá khứ.” Bình thường khi an ủi, đều là như vậy đi? Bạch Bân yên lặng tự hỏi, bất quá người này say, chắc cũng không nghe ra khác biệt trong lời nói, chỉ cần thái độ ôn hòa là được đúng không?
“Ô ô, Bạch Bân! Anh đừng đối tốt với em như vậy… Bọn họ đều mắng em, mẹ của em cũng nói anh tốt, thế mà hồi trước em lại chán ghét anh…”
Chán ghét mình? Bạch Bân nhíu mày, vươn tay muốn nâng cằm người nọ lên, lại bị cậu ôm chặt lấy thắt lưng, vùi đầu liên tiếp chui vào trong lồng ngực, trước ngực có cảm giác ướt át. Mày Bạch Bân nhăn càng sâu. Đinh Hạo nói những lời này, là có ý gì?
Người uống say vẫn còn đang ủy khuất lải nhải: “Em biết anh tốt với em, em, em cũng biết… Anh thích… Em…” Tựa hồ có chút ngượng ngùng, tạm dừng một chút: “Em cũng thích anh.”
Thanh âm nói rất nhẹ, nhưng người đang chui trong lòng ngực khoảng cách rất gần, vẫn có thể nghe thấy. Tim Bạch Bân đập nhanh hơn vài phần, mày đang nhíu lại cũng dần dần buông ra. Bàn tay theo lưng áo sơ mi của người nọ chậm rãi tiến vào an ủi, người trong lòng ăn mặc thực đơn bạc. Anh có thể cảm thận được thân thể ấm áp dưới lòng bàn tay, cũng có thể nghe được người nọ trong lòng ngực mình nhỏ giọng khóc thút thít.
Cúi đầu chậm rãi cọ cọ người nọ, khiến cậu ngẩng lên nhìn mình: “Hạo Hạo, em thích anh.” Giống như là xác định lãnh địa, chậm rãi ghé qua hôn trán cậu, ánh mắt, cái mũi, dừng lại ở miệng “Em thích anh…” Lần này, như là lặp lại để Đinh Hạo thêm ấn tượng, một bên nỉ non, một bên hôn cậu.
Người trong lòng ngực bị hôn đến ý loạn tình mê, đuổi theo lưỡi anh đáp lại. Dù sao mười mấy năm bồi dưỡng sớm đã thành ăn ý, thân thể là thành thật nhất. Bạch Bân cắn cắn lỗ tai, nhìn mặt cậu phiếm hồng, chợt nhớ tới một chuyện cười. Có một người chồng đi uống rượu, về đến giữa nhà, người vợ thừa dịp hắn say rượu, một bên giúp hắn pha trà rót nước, một bên hỏi hắn, trong nhà tốt chứ? Hay là bên ngoài tốt hơn? Người chồng uống rượu say nói ra lời thật, trong nhà thật là tốt! Rồi sau đó vẻ mặt buồn khổ, bên ngoài vẫn chưa có đâu!
Bạch Bân nhìn người trong lòng ngực uống đến mơ hồ, bỗng nhiên thực muốn thử xem ‘uống rượu say nói ra lời thật’.
Áo sơ mi của Đinh Hạo đã có mấy chiếc khuy bị khai mở, thực dễ dàng mò tay đi vào, mới vừa chạm đến chỗ thắt lưng, người trong lòng ngực chắc cũng cảm giác được, run một cái, chạm đến kề sát lỗ tai cậu ngậm vào mút hai cái, không ngoài ý muốn nghe được lời kháng nghị nho nhỏ: “Ngứa…”
“Em vừa rồi muốn giải thích cái gì? Hử?” Tuy rằng biết rõ người này uống say nói loạn, tuy rằng câu nói ‘thích’ phía sau kia đã bù lại được đám hồ ngôn loạn ngữ phía trước, Bạch Bân vẫn có chút để ý.
“Em, em thực xin lỗi anh…”
“…”
“Lý Thịnh Đông nói…” Người ghé vào ngực mình mặt đỏ đến lợi hại, ánh mắt nửa khép hờ: “Hắn nói em với anh cùng một chỗ là ghê tởm… Bạch Bân, em không phải cố ý… Thực xin lỗi, em thật sự…” Thật sự không nên lúc anh bày tỏ với em, nói anh ghê tởm. Đinh Hạo ôm Bạch Bân, chôn đầu trong lòng anh, tác dụng của cồn đã giảm bớt, cậu chỉ nhớ rõ một sự kiện này, cũng đã từng quên, đây là chuyện nhiều năm trước đã muốn biến mất rồi.
“Lý Thịnh Đông?” Bạch Bân vỗ vỗ lưng cậu, nhíu mày, mỗi lần dính dáng đến Lý Thịnh Đông đều không có chuyện gì tốt, có lẽ, chương trình hội nghị mà công ty Lý Thịnh Đông đang đấu thầu cần phải lùi lại một thời gian ngắn, công ty mới đưa ra thị trường như vậy vẫn cần thư đảm bảo mới được?
“Bạch Bân, em, em có thể mà!” Người trong lòng ngực ngẩng đầu lên nhìn anh hùng hồn nói xong. Bạch Bân cúi đầu nhìn cậu, nghi hoặc, có thể cái gì?
Đinh Hạo cắn chặt răng, chống đỡ thân thể nhổm dậy, chậm rãi cúi đầu.
Bạch Bân ánh mắt mị lên, mãnh liệt kích thích khiến anh nhịn không được chống thảm hơi hơi ngồi xuống: “Hạo Hạo, em không cần như vậy…”
Cúi đầu tại nơi trước mặt đụng đụng hai cái, người uống say có chút nghi hoặc, hé miệng cách lớp vải dệt quần tây trang liếm liếm nơi đó, tựa hồ đang kỳ quái vì sao không thể ngậm được khóa kéo cởi bỏ, nhỏ giọng than thở: “Bạch Bân, không cởi được?”
Bạch Bân hít vào một hơi, vươn tay vuốt ve hai má người đang ghé vào giữa hai chân mình, xúc cảm nhẵn nhụi, là cảm giác quen thuộc ấm áp đã làm bạn với anh mười mấy năm. Biểu tình Bạch Bân thoáng nhu hòa: “Đúng vậy, chính em lấy tay cởi bỏ đi.”
Người kia vẫn đang nhàn hạ, ngẩng đầu lên chạm đến bàn tay anh cọ cọ, ngậm lấy một ngón tay anh liếm cắn, còn lặp lại nghi hoặc vừa rồi: “…Không cởi được?”
Bất đồng với bộ dáng thời kỳ thiếu niên ngây ngô, Đinh Hạo trưởng thành càng khiến cho Bạch Bân xao động. Người này, là chính mình tận mắt nhìn thấy lớn dần lên từng chút một, nhưng lại càng ngày càng làm cho mình mê muội. Bạch Bân vỗ nhẹ mặt cậu, thay cậu cởi bỏ hết quần áo trói buộc trên người, nhìn người trước mắt cúi đầu ngậm lấy phun ra nuốt vào, ngẫu nhiên ngước mắt lên nhìn mình, đầu lưỡi vẫn liếm nhẹ trên đỉnh. Không thể không thừa nhận, Đinh Hạo hai mươi tuổi, vô cùng ngon miệng.
Nếu, chụp ảnh lại, sẽ không bị Đinh Hạo phát hiện đi? Bạch Bân xoa đầu cậu, nhẹ nhàng theo động tác cậu ấn cao thấp, ánh mắt tối sầm: “Chờ một chút…”
Dưới hạ thân vẫn đang bị người trong lòng ngực vây quanh ngậm vào, cả cái đầu đều chôn xuống, cố gắng dùng khóe miệng, đầu lưỡi, thậm chí cả răng nanh ma sát địa phương vô cùng mẫn cảm kia: “Ưm, Bạch, Bạch Bân… Ưm ưm” Bị chặn đầy miệng, còn đang cố gắng nói gì đó “Không… Mở…”
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng khách, vang lên tiếng nước chậc chậc. Bạch Bân đỡ lấy trán, trên mặt đã thấm một tầng mồ hôi. Chỉ là như vậy, đến cùng vẫn không thể thỏa mãn, anh cảm thấy được cái này nói trừng phạt Đinh Hạo, không bằng kêu là trừng phạt chính mình. Đẩy ra người đang liếm liếm cắn cắn ở kia, một lần nữa ôm cậu vào trong ngực, tách ra chân khiến cậu khóa ngồi trên người mình, giữ chặt lại cái mông còn đang không ngừng quay đến quay đi kia: “Không nên cử động, nghe lời…”
“Ừm…”
Người khóa ngồi trên người mình nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, cố sức đem toàn bộ cái đó nuốt vào.
“A a… Ưm!!”
Lực sáp nhập càng ngày càng tăng mạnh, vừa hạ xuống một chút chưa kịp rút ra đã muốn khẩn cấp vọt vào càng sâu…
“Ô ô… Bạch, Bạch Bân…”
Cậu lại bắt đầu khóc nức nở, sao lại không ôn nhu như vậy, vật cứng trong cơ thể cậu ngược lại so với trước càng thêm trướng lớn, đáp lại cậu chính là càng thêm dùng sức ra vào cùng nghiền nát điểm mẫn cảm…
Chuyện tình sau đó không nhớ rõ, đến lúc tỉnh lại, là ở trên giường. Người say rượu mở mắt ra, lập tức nheo lại rên rỉ một tiếng: “Đầu đau quá…” Một bàn tay vươn đến huyệt thái dương cậu nhẹ nhàng xoa ấn, Đinh Hạo nhắm mắt lại cọ cọ: “Bạch Bân?”
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ: “Ừ, không phải anh thì là ai?”
Đinh Hạo cũng muốn cười, nhưng mà vừa động tay liền thấy cả người không khỏe, cảm giác hơi lạnh nơi hạ thể nói cho cậu biết chỗ đó đã được bôi thuốc qua. Điều này làm cho cậu nhớ lại một chút tối hôm qua: “Em, em hôm qua hình như uống nhiều quá!” Nhíu mày, vẫn đang cố gắng nghĩ, cậu ngày hôm qua hình như luôn luôn muốn giải thích với Bạch Bân… Sau đó, hình như nói ra cái gì đó đúng không?
Trên mặt bị hôn một ngụm, người nằm bên cạnh vẫn đang mở rộng áo ngủ, lộ ra phần lớn da thịt bị mình cắn ra dấu vết. Người kia vươn tay, hướng cậu cười: “Hôm qua em đã tặng anh một món quà năm mới không tồi.”
“A?!” Quà gì cơ? Cậu tối hôm qua sẽ không đem chìa khóa phần thưởng hôm liên hoan trường học đưa cho Bạch Bân đi??
“Anh còn muốn.”
“Muốn cái gì? A này! Bạch Bân… Anh làm gì đấy!! Ngày hôm qua là anh bôi thuốc cho tôi đúng không? Anh rõ ràng… Ô ô!!”
Lời muốn nói ra bị ngăn ở miệng, dịp lễ năm mới không cần dậy sớm, thật tốt.
Bình luận