Bạch Lộ ánh mắt sáng ngời trông mong: “Anh, em muốn đến thành phố S, cô giáo đưa nhóm tập múa chúng em đi tham gia giải đấu ở thành phố S, nhưng phải có ba mẹ ký tên mới được đi. Mẹ em nói đã đăng ký khóa học thêm rồi, nhưng em học xong khóa mẹ vẫn không ký tên cho, anh, anh giúp em ký lên đi?”
Bạch Bân hỏi tình huống cụ thể: “Các em đi tập thể hay tự túc?”
Bạch Lộ thành thật, nói ra tất cả những gì mình biết: “Tự mình đi, tự mình về, thời gian của mọi người không cố định, cô giáo không thể thuê một chuyến xe được. Nhưng nhà cô ngay tại thành phố S, lúc đến có thể ở nhà cô giáo!”
Đinh Hạo bên cạnh đã nghe rõ, đây là cô giáo tổ chức nghiệp dư, có lẽ đã khiến các bậc phụ huynh không yên lòng, chủ yếu là lo lắng an toàn của mấy đứa nhóc, nhỏ như vậy tự mình đi tự mình về thì ai mà an tâm được chứ, khó trách mẹ Bạch Lộ lừa cô bé không ký tên cho.
Bạch Bân cũng đã hiểu ra ý tứ của cô mình, nhưng nhìn đôi mắt trông mong của Bạch Lộ vẫn thấy mềm lòng: “Thế này đi, anh gọi điện thoại cho dì, hỏi thử xem.”
Bạch Lộ lòng ngập tràn hy vọng ký thác tại chiếc di động trong tay Bạch Bân, ngoái nhìn theo anh cô bé ra ngoài sân bấm điện thoại. Đinh Hạo nhân cơ hội khuyên nhủ: “Bạch Lộ, không cần giải đấu nào cũng bắt buộc phải tham gia đâu, làm người không nên truy cầu lợi ích và hiệu quả mạnh mẽ quá, bạn bây giờ còn trẻ tuổi, cần chăm chỉ học tập biết không…”
Bạch Lộ bĩu môi: “Đinh Hạo, bạn đây là đang dạy dỗ tôi sao?”
Đinh Hạo lập tức lắc đầu: “Tôi chỉ đứng trên góc độ người từng trải, giúp bạn phân tích một chút” Đứng đắn chưa được hai câu, lại bắt đầu nháy mắt với Bạch Lộ: “Này, tôi bảo, Bạch Lộ, cậu đến thành phố S chủ yếu là muốn đi chơi đúng không?”
Bạch Lộ dời tầm mắt: “Ai nói vậy, tôi đi là vì trận đấu, vì làm vẻ vang cho trường học!” Khụ một tiếng, than thở: “Hơn nữa cô giáo đã nói, nếu thắng có thể nhận thưởng lớn hơn cả số tiền đã chi trả nữa, vừa được chơi lại có tiền thật tốt, nếu là bạn thì mẹ bạn có cho đi không…”
Đinh Hạo an ủi cô bé: “Tôi hiểu tâm tình của dì, đó là lo lắng bạn đi đường không an toàn, hơn nữa bạn vừa nghỉ hè, người lớn lại không nghỉ hè theo cùng bạn được, xin phép đơn vị một lần nghỉ hai tuần không phải chuyện dễ dàng đâu.” Bạch Lộ bị lời Đinh Hạo nói khiến cho dao động, ba mẹ chưa từng nói với cô bé điều này, giờ nghe Đinh Hạo phân tích tỉ mỉ, cũng thấy có lý, hình như lúc trước cô bé hơi tùy hứng rồi.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Đinh Hạo buông thêm một câu: “Thật ra, nếu tương lai con gái của tôi tự mình đi chắc chắn tôi cũng lo lắng, đáng thương cho tâm tình của ba mẹ trong thiên hạ, dù sao một đứa bé, lại là con gái trong nhà, lần đầu ra ngoài đi xa như vậy…” Đinh Hạo chưa cảm thán xong đã bị Bạch Lộ gõ đầu, cô bé con phẫn nộ: “Đinh Hạo! Bạn nói ai là con gái của bạn hả?!”
Đinh Hạo giơ tay đầu hàng: “Cái đó, tôi đổi ví dụ khác…”
“Vậy cũng không được!”
Bạch Lộ thể hiện đầy đủ sự tiến bộ vượt bậc về phương diện bạo lực vài năm gần đây, mấy nắm đấm đã đánh cho Đinh Hạo trốn thẳng, mãi đến khi Bạch Bân nói chuyện điện thoại xong mới vào cứu Đinh Hạo. Bạch Lộ vẫn đang tức giận bất bình, giơ nắm tay nhỏ huơ huơ về phía Đinh Hạo: “Ha! Hôm nào đấy tôi nhất định phải sửa chữa sửa chữa cẩn thận cái miệng không hay ho kia!”
Đinh Hạo nấp phía sau Bạch Bân trở mình xem thường: “Bạch Lộ, nhanh thu hồi nắm đấm đi, bạn thế này mà để người khác nhìn thấy, cẩn thận về sau không ai thèm đâu!”
Bạch Lộ lao qua muốn đánh cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến nghẹn đỏ. Bạch Bân vội vàng tách hai đứa ra, vừa mới ra ngoài gọi điện thoại một lúc mà hai người này đã xông vào nhau, xem ra về sau không dám để bọn họ ở cùng phòng thời gian dài lần nữa rồi: “Được rồi, dừng lại hết đi” Đè xuống Bạch Lộ đằng trước, lại quay đầu nhéo Đinh Hạo: “Hạo Hạo, đừng nằm trên ghế salon kêu tới kêu lui nữa, cẩn thận ngã bị thương chân đấy.”
Bạch Lộ ngồi cạnh Bạch Bân, đã khôi phục lại hình tượng thục nữ nhỏ ngoan hiền, mở to mắt nhìn anh mình: “Cái đó, anh, mẹ em đồng ý rồi ạ?”
Ba người ngồi trên ghế salon, Đinh Hạo có một nửa là ghé vào người Bạch Bân. Bạch Bân cứ như vậy một bên ấn cậu một bên trả lời Bạch Lộ: “Đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng mà…”
Cô bé con nhảy lên hoan hô, Đinh Hạo bên cạnh lành lạnh buông một câu: “Này, còn có ‘nhưng mà’ kìa!”
Bạch Lộ lập tức ngồi xuống tiếp tục nghe, Bạch Bân xoa nhẹ đầu Đinh Hạo, nở nụ cười: “Nhưng thời gian một tuần quá dài, phải có người đi cùng.” Bạn nhỏ Bạch Lộ trong mắt vừa phát ra ánh sáng lập tức ảm đạm, người lớn trong nhà đâu có ai rảnh rỗi đi cùng cô bé đâu.
Bạch Bân đối với em gái mình vẫn luôn dùng ngữ khí ôn hòa: “Đúng lúc anh đang nghỉ, anh cùng em đến đó đi.”
Ánh sáng trong mắt Bạch Lộ lại rực cháy từ đống tro tàn, tràn đầy chờ mong nhìn anh cô bé, gần như không thể tin lời mình nghe được: “Anh, anh là nói, một tuần kia anh đi cùng giúp em sao? Thật ạ? Là thật ạ?” Bạch Lộ thấy Bạch Bân gật đầu, lúc này mới ‘oa’ một tiếng nhảy lên. Cô bé con đang vô cùng vô cùng hạnh phúc! Anh của bé muốn đi cùng bé, giải đấu kia có thắng hay không cũng không sao cả! Trọng điểm là anh của bé cùng đi trong toàn bộ hành trình! Bạch Lộ xinh đẹp cười loan ánh mắt: “Anh! Anh thật tốt!”
Bạch Bân xoa đầu cô bé, cũng cười: “Đừng tự tạo áp lực cho mình, về sau sẽ còn tham gia nhiều giải đấu, học được chút gì là tốt rồi, nhưng phải chăm sóc bản thân cho tốt, biết chưa?”
Bạch Lộ liên tục gật đầu, hận không thể thề với trời: “Nhất định nhất định! Thân thể là tiền vốn cách mạng đúng không? Ha ha! Em nhất định bảo toàn tất cả tiền vốn mà!”
Đinh Hạo nhìn bộ dáng Bạch Lộ vui vẻ, cũng cao hứng thay cô bé, dù sao bọn họ coi như là người một nhà rồi: “Bạch Lộ, bao giờ bạn xuất phát?”
Bạch Lộ đang cao hứng ngân nga: “Sáng ngày mai! Trước đến chỗ cô giáo tập luyện, thứ ba tuần sau bắt đầu đấu.”
Khóe miệng Đinh Hạo co giật: “Ngày mai đã đi luôn rồi, bạn đến tìm Bạch Bân trước một ngày thôi ấy hả?”
Bạch Lộ vẫn đang đắc ý, ngửa đầu nói: “Đương nhiên! Anh của tôi chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi đấy! Nếu anh của tôi lo liệu không nổi, hừ, thì người khác căn bản cũng đừng nghĩ!”
Đinh Hạo bị cô bé chọc cười, nghiêng đầu hỏi Bạch Bân: “Ngày mai đi có vội quá không? Anh đi một tuần phải chuẩn bị không ít đồ đâu, nhanh sắp xếp đi, nếu không lúc chạng vạng chú lái xe đến đón Bạch Lộ thì anh về cùng luôn?” Đinh Hạo thầm tính toán thời gian, từ trấn lên thành phố đi lại mất ít nhất cũng phải một tiếng, tối về trước còn có thể ngủ được một giấc an ổn.
Bạch Bân lắc lắc đầu: “Không cần, sáng ngày mai chúng ta về.”
Đinh Hạo có chút không theo kịp, trừng mắt nhìn Bạch Bân: “Chúng ta?”
Bạch Bân nở nụ cười: “Đúng vậy, em đi cùng anh đi. Anh ở bên cạnh em còn có thể gây chuyện như vậy, anh mà đi một tuần thì không biết em sẽ gây sức ép nội thành cái dạng gì đâu! Hơn nữa, vết thương của em cũng phải bôi thuốc mà.” Câu nói phía sau rất khẽ, chỉ có hai người nghe thấy được.
Đinh Hạo có chút không muốn: “Em coi như xong đi, em ở lại chờ các anh về là được rồi.” Cậu về đây là muốn xem bà Đinh, bây giờ ra ngoài vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Tuy rằng tỷ lệ việc này rất nhỏ.
Bạch Bân biết trong lòng cậu suy nghĩ gì, nhưng vết thương của Đinh Hạo vẫn chưa khỏi hẳn, ở lại cũng không có tác dụng gì lớn: “Em ở đây cũng không giúp gì được cho nội, nội còn phải chiếu cố em nữa.” nhìn Đinh Hạo do dự, lại thêm một câu: “Không bằng gọi nhà Trương Dương tới chăm sóc cho nội? Bây giờ đúng lúc nghỉ hè, mẹ Trương Dương làm ở trường học đúng không? Đang lúc nhàn rỗi, hơn nữa Trương Dương không tham gia hoạt động gì khác, khoảng cách lại gần, hoàn toàn có thể chiếu cố nội.” Đây là nhượng bộ lớn nhất của Bạch Bân.
Đinh Hạo nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Cậu ở chỗ này cũng chỉ có tác dụng ở bên cạnh, Trương Dương kia tay chân nguyên vẹn không bệnh không đau khẳng định có ích hơn cậu: “Được rồi, em gọi điện thoại nói cho Trương Dương.”
Nghe điện thoại chính là mẹ Trương Dương, Đinh Hạo đã gặp qua vài lần, là một người phụ nữ tài giỏi, năm tháng qua đi đã để lại không ít dấu vết trên gương mặt cô, nhưng tươi cười vẫn luôn đặc biệt sáng lạn, vừa nghe thanh âm đã biết đây là một người tâm địa thiện lương: “Đinh Hạo à? Bên này dì mới mua ít dưa hấu đấy, đang muốn bảo Trương Dương đem qua cho các con!”
Đinh Hạo khách khí cảm tạ: “Dì không cần đưa đâu ạ, nhà chúng con cũng có mà, nội còn hỏi Trương Dương hai ngày nay sao không đến chơi đây, nội hiện tại chỉ thương Trương Dương, không thương con nữa!” Nửa thật nửa giả oán giận hai câu, quả nhiên đổi lấy tiếng cười của mẹ Trương Dương đầu bên kia. Không có người mẹ nào không thích nghe người khác khen con mình, nhất là khích lệ con mình khiến người khác yêu thích.
Đinh Hạo nói tình hình với mẹ Trương Dương, hy vọng mấy ngày nay Trương Dương có thể qua đây chiếu cố bà Đinh, trọng điểm thuyết minh trạng huống thân thể bà, và những mục công việc cần chú ý: “Cái đó, dì, đồ đạc bên này có đầy đủ rồi, Trương Dương có thể ở trong phòng của…” Cánh tay Đinh Hạo bị huých một cái, ngẩng đầu liền nhìn thấy thần sắc không đồng ý của Bạch Bân, lập tức nửa đường sửa lời: “Phòng cách vách phòng con.” Sắc mặt Bạch Bân lúc này mới dễ nhìn trở lại.
Mẹ Trương Dương phủ quyết đề nghị này: “Trương Dương một đứa bé biết cái gì đâu chứ, vẫn là dì qua đi, dì thuê cũng là nhà cũ của nội con chứ đâu!” Chuyện phòng cho thuê lúc trước là Đinh Hạo giúp liên hệ, Trương Dương trở về không gạt mẹ mình, hai mẹ con đều vô cùng cảm kích với Đinh Hạo. Người sống trên đời này, thiếu không phải dệt hoa trên gấm, mà là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lại thời điểm khó khăn nhất vươn một bàn tay ra giúp đỡ, thường đáng giá trân trọng nhớ kỹ cả một đời.
Nói chuyện một hồi với mẹ Trương Dương, lại luôn cảm ơn nhà bên đó, Đinh Hạo lúc này mới cúp điện thoại, giơ tay chữ V với Bạch Bân: “Xong, lát nữa nói với nội nữa là được rồi.”
Bạch Bân nhéo nhéo tay cậu: “Nội vừa kiểm tra sức khỏe xong, thân thể rất tốt, đừng tự dọa chính mình.” Anh đã hỏi bác sĩ Trương ở bệnh viện, trạng huống thân thể trước mắt của bà Đinh quả thật không có việc gì, bằng không cũng sẽ không gọi Đinh Hạo cùng đi.
Đinh Hạo xoa xoa mi tâm: “Được rồi, lần này nghe lời anh.”
Bạch Lộ ở bên cạnh xem nửa ngày, chợt cảm thấy Đinh Hạo là một người không tệ, tối thiểu cũng hiếu thuận. Cô bé con khó có được không lên tiếng phản đối Đinh Hạo gia nhập đội ngũ, hơn nữa thầm tăng địa vị Đinh Hạo trong lòng thêm nửa bậc thang. Ừm, miễn cưỡng coi như người tốt đi.
Bình luận