Bạch Bân cân nhắc một chút, quyết định làm theo ý nguyện của bà, chuyển về trấn để an dưỡng, như vậy Đinh Hạo chuyển trường là an bài thỏa đáng nhất.
Đinh Viễn Biên biết chuyện Đinh Hạo chuyển trường khá muộn, một thời gian ngắn đều nhìn thấy Đinh Hạo chạy đến bệnh viện, đã nói vài lần nhưng hiệu quả không lớn. Đinh Viễn Biên cũng biết tình cảm giữa Đinh Hạo và bà Đinh, thật sự rất khó khuyên cậu an tâm đi học. Đợi đến khi bệnh tình bà Đinh chuyển biến tốt đẹp trực tiếp về trấn an dưỡng, Đinh Hạo cũng lưng đeo ba lô vui vẻ lủi về theo, Đinh Viễn Biên lúc này mới ngộ ra điều bất thường.
Đinh Hạo lưng đeo cặp sách nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giảng giải đạo lý với Đinh Viễn Biên: “Con áp lực lớn! Con muốn về trấn học lại một năm!”
Đinh Viễn Biên chưa kịp nói gì, bà Đinh liền đỡ lời: “Vậy về trấn đi, nhé. Đều là trường, Hạo Hạo dù ở đâu cũng có thể học giỏi.”
Đinh Viễn Biên tức giận, vung tay lên muốn đánh cậu: “Mẹ, mẹ không hiểu! Thẳng nhóc này lá gan càng lúc càng lớn, không thèm nói cho chúng con một tiếng đã…”
Bà Đinh không vui: “Thằng nhóc, thằng nhóc là gọi ai?! Hồi các con nhỏ mẹ có gọi các con như vậy sao, hả?”
Đinh Viễn Biên nhìn bà Đinh sắc mặt không tốt, không dám khiến bà tức giận nữa, bác sĩ đã nói qua bệnh này ngàn vạn lần không được để cảm xúc dao động quá lớn, là tối kỵ. Đành ngượng ngùng thu tay, nhưng trong lòng không phục: “Mẹ đừng giúp nó quá như vậy, cây lớn cũng phải tỉa cành chứ!”
“Con cả ngày bức đứa nhỏ này làm cái gì! Mẹ thấy Hạo Hạo rất ngoan” Bà Đinh kéo Đinh Hạo bảo bối vào lòng ôm chặt: “Hai ngày trước mẹ xem ti vi, có không ít học sinh thi đại học chịu không nổi áp lực tự sát, hơn nữa, đến trường không phải vì tương lai có cơm ăn sao, con có bức nóng nảy nữa cũng bằng ăn cơm như hiện tại thôi!”
Đinh Viễn Biên bị bà Đinh quát ngược, rơi vào đường cùng chỉ có thể đồng ý Đinh Hạo đi học trong trấn, dù sao Đinh Viễn Biên không trông cậy việc Đinh Hạo thi đại học năm nay, chỉ ngóng trông năm sau Đinh Hạo có thể tự mình vượt qua.
Trước khi đi Đinh Hạo còn cố tình đến bệnh viện tìm bác sĩ Trương xin ít thuốc. Ông Trương mặc dù là bác sĩ ngoại khoa, nhưng vô cùng có kinh nghiệm, đến chỗ khác các bác sĩ đều gọi ông một tiếng ‘thầy’, đây là kính ngữ. Ông thấy Đinh Hạo đến, cũng thật lòng chuẩn bị thuốc cho bà Đinh mang theo, đa phần là các loại thuốc thường uống trước đây, lại bổ sung thêm một lọ dinh dưỡng, trước khi đi còn dặn cậu: “Lúc về nhớ uống theo lời vừa dặn, ngàn vạn lần không được quên thời gian.”
Đinh Hạo gật đầu đáp ứng, cầm túi thuốc liên tục cảm ơn bác sĩ Trương.
“Năm đó cậu còn đái dầm, cởi truồng chạy nơi nơi, bắt cũng bắt không được! Nháy mắt đã lớn như vậy” Bác sĩ Trương cười ha ha “Đinh Hạo đứa nhỏ này, khó thấy được có lúc ngoan như vậy.”
Đinh Hạo không nghĩ rằng những lời này có tính khích lệ, méo miệng ý tứ nở nụ cười.
Cuộc sống tại trấn khá tĩnh lặng, Đinh Hạo thường ở cùng bà Đinh, đôi khi đi học, rõ ràng có cảm giác tìm lại được tự tôn, cậu ở trấn trên có thể thi đỗ hạng đầu một cách nhẹ nhàng, khiến Đinh Hạo vô cùng đắc ý. Bà Đinh thấy Đinh Hạo thành tích tốt, cũng cao hứng, bà thấy áp lực của Đinh Hạo thực sự đã giảm bớt.
Trấn trên đã bắt đầu phá bỏ và dời đi nơi khác, các nhà tầng nhanh chóng mọc lên, những hộ gia đình vào ở còn có chính sách ưu đãi nhất định, được tặng nồi cơm điện, bình nước nóng năng lượng mặt trời và vân vân. Bà Đinh chỉ cần được ở trấn, không có ý kiến gì với vị trí cụ thể, hơn nữa nghe nói bên kia có một quảng trường mới, bà đã liên hệ bạn bè chuẩn bị sẵn sàng đến chỗ đó khiêu vũ tập thể rồi.
Dì Trương chiếu cố bà Đinh như trước có chút khó xử, dì đang ở nhà cũ của bà Đinh, thuộc nhóm quy hoạch đầu tiên, phá bỏ và dời đi nơi khác sớm nhất, mắt thấy trên tường đều đã đánh ký hiệu, dì vẫn chưa tìm được chỗ ở tạm thời. Nơi này là nhà Đinh Hạo thuê cho dì, bị hủy rồi cũng không biết đến đâu, dì Trương chân trước vội vàng tìm phòng, Đinh Hạo chân sau lại tìm dì, đi thẳng vào vấn đề thuyết minh tình huống: “Dì, dì đang lo lắng chuyện nhà ở đúng không, mấy ngày nay cứ ở nhà nội con trước đi, chờ vài ngày nữa rồi bàn tiếp!”
Dì Trương nghi hoặc: “Bàn? Bàn đi chỗ nào?”
Đinh Hạo vỗ trán: “Ha! Dì xem trí nhớ của con, thời gian này vội vàng tìm người trang hoàng vẫn chưa kịp nói cho dì, cái nhà cũ kia không phải cũng theo bình phương chia nhà tầng sao, thân thích của nhà Bạch Bân kia vẫn chưa muốn đến ở, con nghĩ để nguyên dạng như thế cho dì thuê.” Nghĩ nghĩ, lại giải thích thêm: “Tiền thuê nhà vẫn như vậy, tuy nhiên còn cần chút thời gian, đồ bên trong vẫn như cũ đóng gói đơn giản, dì trước cứ ở chỗ con đi.”
Dì Trương có chút khó tin: “Tiền thuê nhà vẫn như vậy?” Một ngàn đồng có thể thuê một năm nhà tầng để ở, thật là quá rẻ, lúc trước ở nhà trệt cũng không được lợi như vậy.
Đinh Hạo nở nụ cười: “Đúng vậy, phòng ốc nhà cũ rộng, được xây hai tầng, dì cứ yên tâm ở đi!”
Dì Trương biết tình huống bên nhà Bạch Bân, đoán vị thân thích này cũng không thiếu tiền, nhưng vẫn tràn ngập cõi lòng cảm kích nói lời cảm tạ Đinh Hạo, nếu không có Đinh Hạo nói chuyện, người ta cũng không vô duyên vô cớ cho dì thuê: “Dì thật sự cám ơn con, Đinh Hạo.” Dì hai năm nay tiết kiệm ăn uống cũng lưu được chút tiền, một lòng ngóng trông cho Trương Dương lên đại học, đang sợ phòng ở tốn tiền không cách nào duy trì Trương Dương học hành, Đinh Hạo liền mang tin tốt đến, thật như nắng hạn gặp mưa rào.
Giải quyết xong vấn đề nhà ở của dì Trương, Đinh Hạo lại về bận việc nhà bà Đinh bên kia. Bà muốn dọn dẹp đồ đạc trong nhà một chút, Đinh Hạo đương nhiên cũng giúp đỡ, dì Trương chuyển về đây xong cũng tích cực giúp bà dọn dẹp này nọ. Thần kỳ chính là, Trương Mông cũng cũng chạy đến hỗ trợ, vị đại tiểu thư này mười ngón không dính nước mùa xuân, thế nhưng lại khom người giúp bà Đinh dọn dẹp ngăn tủ, thật sự làm việc, tư thế cặm cụi như vậy khiến Đinh Hạo cũng mặc cảm.
Đinh Hạo quyết định muốn khen ngợi một chút, thừa dịp quét tước phòng ngủ xong liền qua vỗ vỗ bả vai cô bé: “Trương Mông, có phải chị uống lộn thuốc hay không?”
Trương Mông đang đưa lưng về phía cửa, không nghĩ tới phía sau có người, ‘a’ một tiếng sợ tới mức thứ cầm trong tay rơi cả xuống đất, quay đầu mặt mũi trắng bệch: “Đinh, Đinh, Đinh Hạo!”
Đinh Hạo nhìn cô ánh mắt càng thêm cổ quái, nhặt thứ rơi trên mặt đất nhìn thoáng qua, là thuốc giảm áp bà Đinh thường uống, bình xanh nhỏ, không có gì đặc biệt: “Chị lấy cái này làm gì?” Quơ quơ, cái chai kia cũng không còn nhiều thuốc, thanh âm vang dội.
Trương Mông nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy: “Tôi, muốn nhìn xem, kia cái đó, nội hôm nay uống thuốc chưa?”
“Sớm uống xong rồi.” Đinh Hạo không để ý nhiều hành động cổ quái của cô, tiện tay cất bình xanh nhỏ lại chỗ cũ rồi đi ra ngoài. Cậu chỉ cho rằng Trương Mông đã trưởng thành biết quan tâm người khác, mà chuyện xảy ra lúc sau hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của cậu.
Lúc tối bà Đinh uống thuốc Đinh Hạo đang ngồi bên cạnh, cậu nhìn bình xanh nhỏ trên bàn chợt nhớ tới vật nhặt được lúc quét tước hôm nay, cùng là một chai lấy ra, không phải có phải do ngọn đèn buổi tối không, hai chai thuốc không giống lắm, một cái màu sắc đậm hơn.
Đinh Hạo cảm thấy kỳ quái, lấy hai chai ra cẩn thận so sánh, thật sự là không giống nhau, thuyết minh tiếng Anh trên cái chai hôm nay cậu nhặt được rõ ràng khác với chai bà Đinh uống, không cẩn thận nghĩ sẽ không phát hiện ra.
Đinh Hạo nhíu mày, lúc trước cậu cùng Bạch Bân đều lấy thuốc từ chỗ bác sĩ Trương, theo lý thuyết hẳn là tất cả giống nhau chứ: “Nội, thuốc này là lấy lúc nào vậy?”
Bà Đinh không nhớ rõ lắm, bà nhìn hai cái chai không có gì khác biệt: “Đều lấy đến cùng nhau đi? Tổng cộng có nhiều … cái này, trừ con mang về cũng không còn ai khác, à, Trương Mông cũng tặng một ít.”
Trái tim Đinh hạo hơi đập nhanh, không biết vì cái gì, cậu đặc biệt để ý chuyện này: “Nội nói Trương Mông cũng đem thuốc đến đây? Giống bình xanh nhỏ này sao?”
Bà Đinh cười vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, con bé nói không thể để con vụng trộm một mình hiếu thuận được, lén ba nó mua hộp này về cho ta, cũng muốn làm tròn đạo hiếu.”
Đinh Hạo vô cùng hoài nghi lời nói của Trương Mông, tìm chuyến xe cao tốc cầm bình xanh nhỏ đến bệnh viện thành phố gặp bác sĩ Trương. Bác sĩ Trương vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu thật giả: “Đây không phải là loại tôi cho cậu đúng không, Đinh Hạo?”
Đinh Hạo gật gật đầu: “Bác sĩ có thể nhìn xem đây là loại gì không?”
Bác sĩ Trương gật đầu đồng ý, cầm bình thuốc vào bên trong làm kiểm tra, Đinh Hạo ngồi ngoài chờ. Bác sĩ Trương lúc nhìn kết quả kiểm tra mặt đều đen: “Đinh Hạo, thuốc này lấy lúc nào? Nội cậu uống rồi sao?”
Đinh Hạo bị ông hỏi liên tiếp có chút khẩn trương: “Lúc nào lấy tôi không rõ lắm, đại khái là uống đến tháng mười, chính là trước khi nội phải vào bệnh viện, đại khái uống ba bình…” Cậu lúc trước lo lắng về cái này, cố ý lưu tâm hỏi bà Đinh vài câu.
Bác sĩ Trương nhíu mày: “Đây không phải là thuốc chữa cao huyết áp, hộp nhìn giống nhau nhưng thành phần bên trong không đúng, cậu đây là mua phải thuốc giả, thứ này không hề tốt với trị liệu. Như vậy đi, cậu sắp xếp thời gian đưa nội cậu đến đây làm kiểm tra một lần nữa, lần trước bà phát bệnh có thể liên quan tới thuốc này.”
Đinh Hạo tâm lạnh lẽo: “Bác sĩ nói… Nội tôi bây giờ còn rất nguy hiểm?”
Bác sĩ Trương lắc lắc đầu: “Thời kỳ nguy hiểm đã qua, chỉ là làm thêm một lần kiểm tra xác định nữa, lần sau nhất định phải chú ý loại chuyện này, có tình huống nào phải nói sớm.”
Đinh Hạo vô cùng bực mình với Trương Mông làm chuyện ngu xuẩn, nhưng cô dù sao cũng xem như một mảnh hiếu tâm, Đinh Hạo chỉ đành nén lại không tính sổ, nghĩ ra một lý do ‘danh ngạch miễn phí kiểm tra sức khỏe không nên lãng phí’, dụ được bà Đinh lại đến làm kiểm tra một lần. Tra ra nguyên nhân bệnh, cũng chẩn đoán xong xuôi, vài bác sĩ đổi lại tất cả thuốc đã cấp lúc trước, một lần nữa bàn bạc phương án trị liệu, vẫn giữ nguyên trị liệu như trước, nhưng vấn đề ăn uống nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Đinh Hạo lần này học thông minh, bình thuốc đem về đều đánh ký hiệu, đưa cho dì Trương trông giữ, cũng liệt kê cho dì các hạng mục cần chú ý về phương diện ăn uống, để dì Trương chiếu cố nhiều hơn.
Bình luận