– Cơ nghiệp trăm năm chỉ là vật ngoài thân, tạm buông bỏ thì có sao? – Bá Thiên Quân cười ha hả, – Hơn nữa, đợi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta còn có thể trở về. Hiện tại, mọi việc trong Nguyệt Đao Tông đều từ trưởng lão ngươi điều hành.
Cơ nghiệp của tông môn chỉ là vật ngoài thân, sao có thể quan trọng bằng việc chữa khỏi vết thương từ thiên kiếp của mình?
Công tử Hải khẽ gật đầu, rồi rời khỏi tổng điện của Nguyệt Đao Tông.
Ý cười cổ quái nơi đáy mắt của hắn đã được giấu nhẹm, thứ hắn thể hiện trước mặt các đệ tử của tông môn là cái hình tượng vị công tử thanh thoát và phong độ.
Từ phía xa xa, một vị nữ tu nhanh chóng chạy tới trước mặt công tử Hải, cô đứng cạnh hắn, đôi gò má đỏ lựng:
– Hải trưởng lão, mọi đệ tử của Nguyệt Đao Tông đã chuẩn bị xong xuôi. Tất cả những vật có thể mang khỏi tông môn cũng để sắp xếp ổn. Những đồ không mang đi được đã được giấu ở bí tàng sâu thẳm.
– Tốt lắm, Diêu Nhan trưởng lão, ngươi truyền lệnh cho các đệ tử của Nguyệt Đao Tông tập hợp lại sau một giờ nữa. Chúng ta phải rời đi trước tối nay, tới Lam Nguyệt Cốc ở tạm. – Công tử Hải đặt tay lên thanh trường kiếm bên hông, nói với giọng dịu dàng.
– Được, ta đi an bài đây. – Diêu Nhan khẽ gật đầu.
Cô rời đi trong vẻ lưu luyến, đi an bài chuyện tập hợp của đệ tử Nguyệt Đao Tông.
Công tử Hải đứng trên cao, nhìn xuống các đệ tử Nguyệt Đao Tông đang bận rộn phía dưới, ý cười cổ quái nơi đáy mắt lại hiện lên.
Bấy giờ, ống tay áo của hắn bỗng nhiên tỏa ra một luồng khói màu đen. Luồng khói ấy phát ra tiếng cười quái dị:
– Khặc khặc khặc, Hải trưởng lão đúng là được phụ nữ ưu ái. Ta thấy, Diêu trưởng lão của Nguyệt Đao Tông đã thương ngươi từ lâu, chỉ cần một câu của ngươi thôi, thì dù có luyện Thái Bổ (1), cô ả cũng sẽ cam tâm tình nguyện, thậm chí còn chủ động sà vào lòng chứ nhỉ?
– An Tri Ma Quân cho rằng mong muốn của ta là điều đó sao? – Công tử Hải mỉm cười hỏi.
– Khặc khặc. – Luồng khói đen nở một nụ cười giả tạo với cái âm lượng chỉ mình công tử Hải nghe thấy.
– Ma quân, ta có một chuyện cần ngươi giúp. – Công tử Hải nói khẽ, – Bản thể của ngươi đã đến gần khu Giang Nam đúng không, ngươi có thể bắt cô nương Tô thị giùm ta được không?
– Giao cho ta đi, chuyện này dễ như trở bàn tay. – Làn khói trong tay áo cười bảo.
– Vậy thì kính nhờ Ma Quân. – Công tử Hải đáp.
– Đôi bên cùng có lợi. – Luồng khói trong tay áo trở nên yên tĩnh.
Công tử Hải vươn tay lên trời, rồi nhẹ nhàng siết lại, như thể có thể vũ hóa đăng tiên bất cứ lúc nào. Điệu bộ ấy khiến một vài nữ tu của Nguyệt Đao Tông không khỏi mê mẩn.
Bấy giờ, bài hát “Tri âm tri kỷ” vang lên rất đúng lúc, bài hát này như BGM, làm nổi bật cái phong thái như tiên nhân của công tử Hải.
Công tử Hải bình tĩnh rụt tay về, mò vào trong áo bào trắng rồi lôi ra chiếc đện thoại Apple đời mới nhất, y hệt cái của tông chủ Bá Thiên Quân, rồi nhẹ nhàng lướt màn hình một cái.
Một giọng nữ lạnh lẽo và vô cảm vang lên:
– Hải trưởng lão, ta đã tìm được Tô thị A Thất.
– Tốt lắm, dùng mọi thủ đoạn để bám chân hắn càng lâu càng tốt. – Giọng của công tử Hải mềm nhẹ vô cùng.
– Vâng, thưa trưởng lão. Dù có phải hi sinh tính mạng, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. – Giọng cô ta vẫn vẹn nguyên sự lạnh lẽo, nhưng lại ngập tràn kiên định.
– Không…Ta muốn ngươi phải lành lặn thoát ra. Đối với ta, tính mạng của ngươi quý giá hơn nhiệm vụ rất nhiều. Nhất định phải sống sót. – Công tử Hải dịu dàng nói.
– Vâng, Hải trưởng lão. – Điệu lạnh lùng của cô nàng thoáng run rẩy, rồi cô cúp máy.
– Ha ha. – Công tử Hải cất di động.
Mọi chuyện đã được chuẩn bị xong xuôi.
Chỉ đợi thời điểm thu lưới!
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Nhoáng cái mà đã tới một giờ rưỡi.
Tống Thư Hàng nhíu mày, Bắc Hà tiền bối nói rằng, Tô thị A Thất sẽ tới trong vòng mười phút, vậy sao giờ vẫn chưa thấy bóng dáng tăm hơi?
Truyện được dịch trực tiếp tại iREAD—-So với vẻ cau có của cậu, thì A Thập Lục tỏ ra vui sướng hơn nhiều, cô chỉ ước A Thất không tới.
Nằm ườn trên sa lông đã hơn nửa canh giờ, vết thương của cô đã tạm nguôi ngoai, gương mặt không còn trắng bệch nữa mà hồng hào hẳn lên.
– Đúng rồi, Thư Hàng, nãy ngươi bảo có cách để điều tra ra thân phận của thích khách đúng không? – A Thập Lục dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía Tống Thư Hàng.
– Trong tay ta có một manh mối, hẳn sẽ giúp tìm ra thân phận thật sự của thích khách. Nhưng…chút nữa ta có việc, đợi đến khi chạng vạng, chúng ta tiếp tục hành động được không? – Tống Thư Hàng đáp.
A Thất chưa xuất hiện, hắn không thể đợi thêm nữa. Hai giờ chiều là hắn phải tới phòng quản lý xe để điểm danh rồi, sau đó còn phải đưa Triệu Nhã Nhã ra ga.
Hắn mở điện thoại, vào nhóm Cửu Chấu số 1 để hỏi Bắc Hà tán nhân.
Nhưng là, Bắc Hà tán nhân không phản hồi lại.
– Ngươi có việc gì? – Tô thị A Thập Lục ngồi dậy, nói, – Dù sao thì A Thất vẫn chưa tới, chi bằng chúng ta đi làm cái việc của ngươi trước đi. Ngươi có thể liên lạc với A Thất bất cứ lúc nào qua nhóm Cửu Châu số 1 mà!
– Không được, ngươi phải ở đây đợi A Thất tiền bối, việc của ta, ta tự lo là được! – Tống Thư Hàng từ chối vô cùng dứt khoát.
Đùa nhau à, nếu A Thập Lục đi tiễn Triệu Nhã Nhã với mình, thì không biết kịch bản cuộc đời mình sẽ biến thành cái gì nữa?
Hai giờ chiều.
Tống Thư Hàng đứng điểm danh ở phòng quản lý xe với cái vẻ mặt đau khổ.
Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn phía sau.
Cách đó chừng hơn mười mét, ánh mắt của Tô thị A Thập Lục chạm phải tầm nhìn của hắn, cô hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Tống Thư Hàng cười khổ.
Biết sao được, chân mọc trên thân của người ta, cô ta tự mình lần theo, Tống Thư Hàng chẳng biết đối phó thế nào.
Hai giờ mười bảy phút.
Tống Thư Hàng lại quay về viện một lần nữa, để tiễn Triệu Nhã Nhã ra ga.
Vừa quay đầu lại, thì đúng là cách chừng mười mét phía sau, Tô thị A Thập Lục vẫn cứ bám theo hắn.
Đôi bên vừa đụng mắt, cô lại hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Chuyện này là sao vậy?!
Điều khiến hắn không ngờ là, hôm nay Triệu Nhã Nhã chẳng hỏi nhiều, cô chỉ bảo hắn cầm giúp hai cái túi nhỏ, rồi cả hai cùng đi bộ tới ga tàu điện ngầm.
Triệu Nhã Nhã ngồi tàu điện ngầm tới bến xe, rồi đổi sang chuyến tàu cao tốc lúc ba giờ chiều để về.
Triệu Nhã Nhã vừa đi vừa đè giọng xuống hỏi nhỏ:
– Cô bé đằng sau kia có phải bạn gái em không?
– Không, cô ấy là cháu của bạn em. Nay em cũng vừa mới biết. – Tống Thư Hàng cũng đáp lại thật nhỏ.
– Ừm. – Triệu Nhã Nhã gật đầu, rồi im lặng không nói.
Sau khi Tống Thư Hàng tiễn cô tới ga tàu điện ngầm, cô vỗ nhẹ vai Tống Thư Hàng rồi bảo:
– Chị sẽ không hỏi vì sao em lại bế cô bé đi khỏi bệnh viện. Nhưng là…thời gian của cô ấy chẳng còn nhiều, em rảnh thì chơi cùng với người ta, đừng để người ta còn điều gì luyến tiếc. Dù sao thì đấy cũng là việc em am hiểu mà.
– Hở? – Tống Thư Hàng không biết trả lời thế nào cho phải.
– Chị thấy giờ con bé đang làm mình làm mẩy với em, đừng có chấp, dù sao thì người ta cũng còn bé, chưa biết gì.
Rồi cô vẫy vẫy tay, đi về phía ga tàu điện ngầm.
Còn bé? Chưa biết gì? Tống Thư Hàng quay lại nhìn A Thập Lục phía sau.
Được rồi…Vóc người của A Thập Lục nhỏ nhắn nên nhìn cũng khá trẻ. Nhưng Tống Thư Hàng dám chắc rằng tuổi của cô ấy lớn hơn mình, nhỉ?
Nhưng Triệu Nhã Nhã có một câu rất đúng…A Thập Lực chẳng còn nhiều thời gian để tồn tại trên cõi đời này nữa.
Thầm thở dài một tiếng, Tống Thư Hàng mua hai ly kem ở ga tàu.
Sau đó, hắn đi về phía A Thập Lục rồi đưa một ly cho cô.
– Ăn cái này được không? Không ảnh hưởng đến vết thương của cô chứ? – Tống Thư Hàng hỏi.
A Thập Lục chỉ lặng yên nhận lấy ly kem rồi nhẹ nhàng nhâm nhi.
– Chúng ta quay về phòng quản lý xe ban nãy đi, ta thi lý thuyết lái xe đã. Chừng mười mấy phút thôi, rồi…chúng ta đi điều tra thân phận của thích khách. – Tống Thư Hàng bảo.
– Ừm. – A Thập Lục gật đầu, rồi lặng lẽ đi sau Tống Thư Hàng.
***
(1) Thái Bổ Thuật : Một loại tu luyện khí công trong Song Tu.
Bình luận