5 giờ 30 phút, Tống Thư Hàng đã thức dậy tu luyện hai mươi lần kim cương căn bản quyền pháp, sau đó lại ngưng tụ hết từng tia khí huyết chi lực mà hắn gom góp được vào bên trong nhãn khiếu.
Không có khí huyết đan, hắn càng không thể lãng phí cơ hội tu luyện được!
6 giờ bốn mươi phút, sau khi ăn sáng xong thì Tống Thư Hàng nhận được một cú điện thoại chuyển phát nhanh.
– Xin chào quý khách, quý khách có phải bạn học Tống Thư Hàng lớp 43, khóa 19, thuộc khoa Kỹ Thuật Cơ Khí của học viện Kỹ Thuật Thiết Kế và Chế Tạo không ạ? Cậu có một món hàng chuyển phát nhanh đã được đưa đến, mời cậu xuống ký nhận.
Hiếm khi không phải là công ty chuyển phát nhanh của Tư Mã Giang.
Dù sao thì công ty chuyển phát nhanh Phong Thu cũng không lớn đến mức có thể bao thầu toàn quốc.
– Tôi lập tức xuống ký nhận ngay. – Tống Thư Hàng trả lời.
Chắc là pháp khí ‘có thể thiên lý truyền âm với Bạch Chân Quân’ mà Hoàng Sơn Chân Quân đã nói hôm qua nhỉ?
Nói thẳng thì …. các vị tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 gửi đồ đều không lo gì hết à? Từ phi kiếm, đến tài liệu luyện khí, pháp khí, thậm chí cả ‘người’ nữa, ai cũng yên tâm gửi chuyển phát nhanh hết là sao.
Bất quá nghĩ kỹ lại thì họ có sợ mất đâu, nên đương nhiên là yên tâm rồi.
Tống Thư Hàng gửi cái gói nhỏ ra, bên trong là một cây tiêu bằng trúc màu xanh biếc, chỉ lớn chừng lòng bàn tay. Phát ra cảm giác lạnh buốt, rõ ràng là làm bằng trúc, nhưng lại giống hệt như ngọc thạch.
Bên trong gói hàng còn gửi kèm một bản hướng dẫn sử dụng cách dùng rất đơn giản, chỉ cần thổi cây tiêu này lên ở trong khoảng cách nhất định thì có thể liên hệ với Bạch Chân Quân, giao tiếp với hắn.
Tinh thần lực của người thổi tiêu càng mạnh thì phạm vi có thể liên lạc với Bạch Chân Quân lại càng lớn. Bạch Chân Quân và Hoàng Sơn Chân Quân cách nhau hai đầu Hoa Hạ cũng có thể câu thông được với nhau. Nhưng nếu như là Tống Thư Hàng thì có thể tiến hành câu thông với Bạch Chân Quân ở trong phạm vi một thôn nhỏ đã là tốt lắm rồi.
Cho nên Hoàng Sơn Chân Quân mới bảo Tống Thư Hàng phải đi đến Lâm Diêu Thôn ở thành phố Nam Hoa Hồ trước đã, rồi lại dùng pháp khí thiên lý truyền âm để xác định vị trí của chân quân, đón hắn xuất quan.
Bên dưới bản hướng dẫn sử dụng còn có thêm một dòng chữ: – Thư Hàng tiểu hữu, ta đã chuẩn bị đủ loại kiểu dáng xe cho ngươi, tổng cộng có ba mươi sáu chiếc xe mới, đang chờ hoàn tất thủ tục đăng ký và lấy biển số xe. Sau khi làm xong sẽ đưa đến một bãi đổ xe ngầm ở đại học Giang Nam, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi đi nhận số xe mới này.
Tái bút: Lần này đi đến thành phố Nam Hoa Hồ tổng cộng hơn năm trăm cây số, nếu như không ngại thì cứ dùng Tiểu Đậu Đậu thoải mái đi, đừng để nó ở không. Cuối cùng, chúc…võ vận hưng thịnh.
Ba mươi sáu chiếc xe mới đủ kiểu dáng? Cần nhiều xe như thế cho Bạch Chân Quân chơi à?
Chân Quân à, ngài đã mua bảo hiểm cho ta chưa?
Sau khi thở dài một hơi, Tống Thư Hàng trở lại ký túc xá.
Bọn bạn cùng phòng đều là học sinh bán ngoại trú, chủ nhật thì mạnh ai về nhà nấy.
Cho nên, Đậu Đậu Bắc Kinh không phải ngại gì nữa.
Nó nhai thức ăn cho chó vị thịt bò, đang chơi một game mới mà Tống Thư Hàng chưa từng thấy qua, chắc là nó mới tải xuống mấy ngày nay.
Trò chơi bị nó thu lại thành cửa sổ nhỏ, trên màn hình máy tính còn có thêm một khung chat. Bên trong có một cô bé xinh đẹp tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi đang chat cam nói chuyện phiếm với Đậu Đậu!
– Ông xã à, anh giỏi quá đi à! Con boss phó bản này công hội bọn em phải lập nhóm bảy người, chọn toàn tinh anh mới có thể qua nổi, mà cũng chỉ qua nổi độ khó ‘bình thường’ thôi! Bây giờ chỉ hai đứa bọn mình thôi mà lại có thể dễ dàng qua được độ khó ‘tinh anh’ như thế!
Cô nàng xinh đẹp kia nói với vẻ hưng phấn, giọng nói êm ái rất bắt tai.
Đậu Đậu Bắc Kinh nhai thức ăn cho chó, lộ ra vẻ mặt cao thủ đều cô đơn, sau đó nhập chữ vào khung chat: – Việc nhỏ thôi, chút khó khăn ấy sao có thể làm khó được ông xã của em. Ông xã của em đây là đại cao thủ mà lị!
– Là đại cao thủ siêu cấp chắc luôn nà! Em thích – ông – xã – nhất, moah moah!
Cô nàng xinh xắn kia nói ngọt hết sức, lại còn kèm theo cái icon hôn môi nữa.
Đậu Đậu Bắc Kinh cười đắc ý lắm lắm, gõ lóc cóc: – Miệng ngọt quá đi hà, mở rương báu của con Boss này thử đi, xem có rớt được món gì không. Chờ ông xã của em lên tới cấp tám mươi, góp đủ bộ chiến thần năm sao xong thì chúng mình sẽ ra đập chết bọn khốn kia, dám canh xác vợ anh, xem anh đập cho bọn nó quay về thôn tân thủ luôn!
– Ông – xã – à, anh khí phách quá! – Trong mắt cô nàng kia chỉ toàn sao lấp lánh, cô ta lại hỏi thêm: – Ông xã à, camera bên anh khi nào mới lắp được hả! Em rất muốn xem mặt anh, cũng muốn nghe cả giọng của anh nữa!
– Đừng vội, đợi ngày mai anh sẽ đi mua camera ngay. Anh đã bảo với em rồi, ông xã của em đẹp trai lắm. – Đậu Đậu Bắc Kinh gõ chữ nói. Đồng thời, nó còn mở máy tính của Tống Thư Hàng lên lục lọi, tìm được một bức ảnh cũ của Tống Thư Hàng.
Đó là bức ảnh Tống Thư Hàng chụp lúc học cao trung, khi đó cậu ta thường xuyên rèn luyện. Thanh xuân dào dạt, cũng có thể xem như một tiểu thịt tươi, tươi non mọng nước.
– Cho em xem ảnh của ông xã trước này! Bất quá cái này là ảnh cũ rồi, bây giờ anh đã thành thục hơn, đẹp trai hơn rồi! – Sau đó, nó gửi ảnh của Tống Thư Hàng cho cô nàng kia.
Sau khi cô nàng nhận được ảnh thì thấy anh chàng trên ảnh đúng là cũng bảnh trai thật.
Thực ra thì trong lòng cô chỉ cầu cho ‘ông xã’ trong game này đừng có xấu trai quá là được, bây giờ thấy bộ dạng trên bức ảnh này còn ngon lành hơn cô tưởng tượng nhiều nên cô vui lắm, nói ngọt lịm: – Ông xã oách quá! Thích anh nhất đó!
– Ha ha ha, anh cũng thích cái miệng ngọt của em lắm, lại dùng giọng làm nũng gọi một tiếng cưng ơi đi, anh sẽ tiếp tục mang em đánh cấp độ ác mộng luôn! – Đậu Đậu thè lưỡi thở, trêu chọc mấy cô bé con người hình như khiến nó vui lắm.
Truyện. được biên tập .tại ir.ead.vn.- Cưng ơi!, ôi, mắc cỡ quá đi hà! – Cô nàng kia ngượng ngùng le lưỡi.
– Ngao ngao ngao, xương cốt đều rã rời cả rồi, được rồi, bắt đầu đi phó bản ác mộng thôi! Xem ông xã của em phát uy này, dẫn em đánh qua phó bản! – Đậu Đậu hưng phấn nhảy tưng tưng trên bàn máy tính.
Con kinh ba yêu khuyển này hết thuốc chữa rồi!
Tống Thư Hàng đứng ở sau lưng Đậu Đậu Bắc Kinh, trơ mắt nhìn một màn chói mù mắt chó này xảy ra. Cảm giác của hắn lúc này thật sự chỉ có thể dùng một câu ‘Khốn Nạn” để hình dung mà thôi.
Đậu Đậu Bắc Kinh chơi game, tán phét thì thôi đi, lại còn tán gái trên mạng nữa!
Càng chọt mù mắt người ta hơn nữa chính là nó lại cua được một em gái rất xinh đẹp!
Chú mày bảo biết bao nhiêu người đàn ông độc thân của Hoa Hạ làm sao chịu nổi chuyện này đây?
Lại thêm cái cô ở bên kia, nếu ngày nào đó cô ta mà biết được ‘ông xã’ với ‘cưng à’ mà mình gọi là một con chó Bắc Kinh…Không được, hình ảnh khẩu vị nặng quá mình căn bản không dám nghĩ đến!
Tống Thư Hàng chịu không nổi.
– Ồ, Thư Hàng tiểu hữu về rồi đấy à! – Đậu Đậu Bắc Kinh bình tĩnh hỏi thăm rất đỗi ân cần, giống như kẻ ban nãy mới lén lấy ảnh của Tống Thư Hàng đi cua gái không phải nó vậy.
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi: – Gửi hình của ta cho con gái nhà người ta như thế có được không đấy?
– Đương nhiên là không thành vấn đề rồi, ta còn định đợi trưa mai để ngươi chat cam với cô ấy nữa mà. Không cần lâu lắm làm gì. Bộ dạng tiểu sinh ngon trai của ngươi bây giờ, cười lên một cái thì đẹp trai hết nấc! Cam đoan có thể khiến cô bé kia chết mê chết mệt luôn! – Đậu Đậu nói.
– Ta từ chối, lừa gạt là không đúng. – Tống Thư Hàng nói.
– Ha ha, vậy ta sẽ gửi lớp với mã số sinh viên của ngươi cho cô bé này, để cô bé này đến thẳng đại học Giang Nam tìm ngươi. – Đậu Đậu cười đắc ý.
– …. – trong đầu Tống Thư Hàng lúc này xuất hiện một loạt thực đơn, lẩu thịt cầy, thịt chó kho tàu các kiểu.
– Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi giúp không công đâu. Ta hứa sẽ giúp ngươi một chuyện xem như báo đáp. Đậu Đậu ta cũng không thích mắc nợ người khác. – Đậu Đậu nói: – Hơn nữa, ngươi không cảm thấy nếu để cô bé này biết người mà em ấy ngưỡng mộ lại là một con chó Bắc Kinh là chuyện rất tàn nhẫn à? Lúc thế này, đưa ra một lời nói dối tốt đẹp chính là khiến cho cô bé có thể tiếp tục đắm chìm trong mộng đẹp, trở thành một đôi vợ chồng ân ái ở trong game với ta, đây chính là đang tích công tức đấy.
Hóa ra ngươi còn biết bản thân mình là một con chó Bắc Kinh đấy hả. Tống Thư Hàng khinh bỉ!
– Hắc hắc, không nói chuyện với ngươi nữa, xem ta phá cái phó bản ác mộng này thế nào này! – Móng vuốt của Đậu Đậu Bắc Kinh lướt thoăn thoắt trên bàn phím, mang theo cô nàng kia chém tướng qua ải ở trong game, thế không gì cản nổi!
Tống Thư Hàng thầm thở dài một hơi: – Đúng rồi, Đậu Đậu, chiều nay ngươi đi cùng ta đến Lâm Diêu thôn ở thành phố Nam Hoa Hồ đi.
– Hả? Ngươi định đi đón Bạch Chân Quân đấy à? Bất quá ta không rảnh đâu, ta phải đi cày phó bản với bà xã nữa. – Đậu Đậu từ chối không chút do dự.
– Ừ, ta thấy ngươi đừng nên từ chối. Bằng không thì… Ha ha. – Tống Thư Hàng bình tĩnh cười nói.
– Gâu, ngươi uy hiếp ta à? – Đậu Đậu quay đầu lại, bất mãn hỏi.
– Đúng đấy. Ta đang uy hiếp ngươi đấy. – Tống Thư Hàng gật đầu, trả lời vô cùng thành thật.
– Đáng chết, chờ ta đánh xong phó bản này, nói câu tạm biệt với bà xã lại đến thành phố Nam Hoa Hồ với ngươi. – Đậu Đậu thở dài: – Ta đưa ngươi đến Lâm Diêu Thôn ở thành phố Nam Hoa Hồ, ngày mai ngươi phải giúp ta chat cam, tâm sự với cô bé này đấy.
– Được. – Tống Thư Hàng đồng ý cái rụp.
Hai giờ sau, Đậu Đậu rốt cuộc cũng nói chuyện với bà xã trong game xong, sau đó nó đi lên sân thượng, nhanh chóng biến hình, biến lại thành hình thái con kinh ba khổng lồ cao hơn 5m.
– Tới đây, leo lên để ta chở ngươi qua đó, đi như thế cho nhanh. – Đậu Đậu nói với giọng điệu khá bất mãn.
– Ừ. – Tống Thư Hàng leo lên lưng Đậu Đậu: – Ngươi có biết chỗ không?
– Gần như ta đã đi dạo khắp Hoa Hạ rồi, không có chỗ nào là ta không biết hết. – Đậu Đậu nói xong thì kêu lên một tiếng, trên người có khói tỏa ra, bao phủ Tống Thư Hàng vào trong nó là yêu thú, chắc chắn sẽ không bị người thường nhìn thấy. Nhưng Tống Thư Hàng lại là thân thể con người, nếu không che giấu thân thể của hắn thì chắc là ngày mai Tống Thư Hàng có thể xuất hiện khắp các mặt báo luôn.
Hơn nữa, đám khói này cũng có thể bảo vệ Tống Thư Hàng không bị gió thổi hay khí lạnh trên trời ảnh hưởng.
– Ngồi chắc vào. – Đậu Đậu nhảy phốc lên, bay thẳng lên trời. Nó chạy phăm phăm trên bầu trời, tốc độ không chậm hơn lúc Tô Thị A Thất ngự kiếm phi hành chút nào.
Sau khi chạy được một đoạn, dưới chân Đậu Đậu xuất hiện bốn phong hỏa luân, tốc độ phi hành cũng tăng lên gấp đôi.
Không đến nửa giờ sau, Đậu Đậu đã chạy hết quãng đường năm trăm cây số, đáp xuống Lâm Diêu Thôn ở thành phố Nam Hoa Hồ.
– Ngươi có biết Bạch Chân Quân bế quan ở đâu không? – Đậu Đậu Bắc Kinh thu nhỏ người lại rồi hỏi.
Tống Thư Hàng móc cây tiêu nhỏ màu xanh ra: – Hoàng Sơn Chân Quân có đưa cho ta cái này, chỉ cần thổi nó thì có thể liên hệ với Bạch Chân Quân.
Hắn ngậm lấy cây tiêu màu xanh biếc kia, thổi mạnh một hơi.
‘Toe~~’ Có thanh âm phát ra từ bên trong cây tiêu màu xanh, nhưng loại thanh âm này là dạng sóng âm mà lỗ tai của người bình thường không thể nghe thấy được.
Sóng âm lan ra rất xa, nhanh chóng lan đến một nơi ở Lâm Diêu thôn.
Một lát sau lập tức có sóng âm cùng loại lan ra từ Lâm Diêu thôn, kết nối với cây tiêu nhỏ màu xanh trong tay Tống Thư Hàng.
Bình luận