Sau khi người kia hỏi thăm xem Tống Thư Hàng có ở nhà hay không thì lập tức chạy đến chỗ Tống Thư Hàng đang ở hiện nay, thái độ cực kỳ khách sao. Có tiền không chỉ có thể sai khiến ma quỷ, còn có thể sai khiến quỷ thần!
Sau đó, người kia lái xe chở Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đến bãi đỗ xe kia.
Lần này Đậu Đậu không có hứng đi ra ngoài cùng Tống Thư Hàng, nó chỉ ở lại giữ nhà. Dù sao thì trong nhà vẫn còn đệ tử của Không Không đạo môn như Đường thiếu chủ, nó có thể dùng đủ cách để tra kháo Đường thiếu chủ cho đỡ buồn.
Tống Thư Hàng dè dặt leo lên xe với Bạch tiền bối, sợ hắn nửa đường nổi hứng lên sẽ dỡ banh chiếc xe này ra mất.
Bạch tiền bối bị Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào mãi cũng thấy ngượng lắm – Không cần nhìn ta như thế đâu, ta sẽ không tháo xe này ra, tin ta đi!
Tống Thư Hàng xấu hổ gãi đầu.
….
Một đường suôn sẻ.
Sau khi đến bãi đỗ xe kia, người kia giao chìa khóa của bãi đỗ xe cho Tống Thư Hàng.
Toàn bộ bãi đỗ xe này đều bị Hoàng Sơn Chân Quân bao trọn rồi, đây là một bãi đỗ xe nhỏ, có thể đổ được chừng năm mươi chiếc xe ô tô, Hoàng Sơn Chân Quân đang chuẩn bị nhét hết xe vào nơi này.
– Chào ngài, Tống Thư Hàng tiên sinh, xin ngài ký vào đây, đây là 13 chiếc xe đầu tiên, mỗi chiếc đều được đổ đầy xăng rồi. Cũng đã kiểm tra kỹ lưỡng hết cả, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới được đưa đến đây. Đây là danh sách và hợp đồng các loại xe mà Hoàng Văn Trung tiên sinh đã mua, xin ngài so sánh lại cho kỹ, nếu như không có vấn đề gì thì xin ký tên xác nhận, tôi mới tiện báo lại với Hoàng Văn Trung tiên sinh. – Người kia mỉm cười nói.
Hoàng Văn Trung kia đương nhiên chính là tên của Hoàng Sơn Chân Quân ở hiện đại, cũng không phải tên thật của hắn.
13 chiếc xe, đủ kiểu dáng mẫu mã.
Có chiếc hơn mười triệu, cũng có chiếc chừng vài trăm ngàn. Dù sao thì ngay cả người kia cũng không rõ cậu chàng trẻ tuổi này cần nhiều xe như thế làm gì… Anh ta thật sự không hiểu nổi tư duy của mấy kẻ có tiền.
Nhưng không sao cả, có tiền là được rồi. Dù cho người ta muốn mua một chiếc xe mấy trăm triệu với một chiếc xe ba bánh thì cũng là chuyện của họ, anh ta có thể nói được gì đây? Chỉ cần anh ta có đủ tiền hoa hồng thì dù khách hàng có muốn xe ba bánh thật thì anh ta cũng có thể mua chiếc đẹp nhất về.
– Nếu như ngài phát hiện xe có vấn đề gì thì có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào. Tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho anh. – Người kia vỗ ngực nói rất dõng dạc.
Tống Thư Hàng cầm lấy hợp đồng mua xe, sau đó đối chiếu với 13 chiếc xe trong bãi.
Sau khi xác định không có vấn đề gì thì cậu gật đầu, ký lên từng tờ hợp đồng.
Sau khi ký xong thì hắn đột nhiên giật mình! Ôi mẹ ơi, chủ sở hữu của mấy chiếc xe này toàn là Tống Thư Hàng thôi! Hoàng Sơn Chân Quân trực tiếp quăng hết bấy nhiêu xe lên danh nghĩa của hắn.
Liệu mình có bị người ta báo lên viện kiếm sóat về tội sở hữu tài sản không rõ lai lịch hay không đây? Tống Thư Hàng thầm phỉ nhổ, đương nhiên, Hoàng Sơn Chân Quân đã làm việc thì chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện như thế rồi.
Sau khi Tống Thư Hàng xác nhận và ký tên xong thì người kia đưa tất cả chìa khóa lên, cùng nhắc nhở thêm: – Đây là chìa khóa của 13 chiếc xe kia, theo như Hoàng Sơn Chân Quân đã dặn dò thì sau khi đưa đủ hết xe đến đây thì vấn đề bảo an sẽ do Tống tiên sinh tự mình phụ trách đúng không? Không có vấn đề gì chứ?
– Vấn đề bảo an chúng ta sẽ tự mình xử lý. – Bạch tiền bối đang hớn hở, mặt mày nôn nao muốn thử, nên vội nói ngay.
– Được rồi, đợi khi nhóm xe còn lại đưa tới thì ta sẽ liên lạc với Tống tiên sinh ngài sau. – Thái độ phục vụ của anh chàng này xứng đáng nhận 5 sao với 32 cái like!
Sau khi làm xong các thủ tục thì anh ta tạm biệt Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối, lái xe của mình rời đi. Lát nữa anh ta còn phải gửi tin thông báo cho Hoàng Văn Trung tiên sinh cho xong việc nữa.
….
– Bạch tiền bối, ta đưa ngươi chạy một vòng trước đã, để ngươi xem cách lái sơ qua trước nhé? – Tống Thư Hàng hỏi.
– Ừ, không thành vấn đề. Lúc trước ta đã xem sơ qua quy tắc tham gia giao thông với hướng dẫn lái xe căn bản rồi. Hơn nữa, ta dẫu gì cũng là người có bằng lái, không sao đâu! – Bạch tiền bối cười nói.
– … – Tống Thư Hàng.
Tiền bối, cái bằng lái của ngài là do Tuyết Lang động chủ đi cửa sau lấy được đấy!
Sau khi lên xe, hắn bắt đầu giới thiệu với Bạch tiền bối: – Cắm chìa khóa vào, xoay tròn. Chiếc xe này là mẫu truyền thống, bây giờ có một số xe đời mới không cần cắm chìa khóa, cái đấy thì sau này hẵng nói.
Tống Thư Hàng đặc biệt chọn chiếc xe này là vì nó khá giống với chiếc xe mà hắn lái lúc học, dù sao thì hắn cũng chỉ là người mới học. Sau đó lại giới thiệu cách cầm bánh lái, phanh, chân ga, bộ l ly hợp các loại….
Bạch tiền bối chăm chú lắng nghe.
Sau khi lái xe ra khỏi kho hàng thì Tống Thư Hàng nhấn chìa khóa đóng cửa bãi đỗ xe lại.
Sau đó, hắn chở Bạch tiền bối ra ngoài đi dạo một vòng, chạy mãi đến một con đường mới xây.
Bởi vì góc đường bên này hơi vắng, cả xe lẫn người đi lại đều ít. Đúng là nơi thích hợp nhất để người mới chạy thử.
– Sao hả, Bạch tiền bối? – Tống Thư Hàng đỗ xe lại, hỏi Bạch tiền bối.
– Ừ, thật đúng là một phương tiện giao thông rất đơn giản, ta cảm giác mình đã học được rồi. – Bạch tiền bối gật đầu nói: – Ngoài ra tốc độ ngươi chạy chậm quá, chỉ chạy với vận tốc ba mươi bốn mươi km là sao.
– Ta cũng chỉ là ma mới thôi mà. – Tống Thư Hàng cười gượng, đây là lần đầu tiên hắn lái xe ra ngoài mà không có huấn luyện viên đi theo.
Bạch tiền bối nôn nao muốn thử: – Đến lượt ta!
Tru.y.ện được .dịch trực. tiếp tại iREADSau đó, Tống Thư Hàng đổi chỗ với hắn.
Bạch tiền bối bắt chước động tác của Tống Thư Hàng, gạt côn, nhấn ga, mấy thứ này không làm khó dễ gì được hắn.
Dù sao thì thực lực của hắn cũng ở đó, với tốc độ phản ứng của hắn thì dù có làm gì sai thì cũng có thể phản ứng, sửa chữa lại ngay lập tức.
Khởi đầu rất ổn, tăng tốc cũng rất ổn.
Chuyển hướng thuần thục.
Chỉ mới nhìn qua một lần thôi mà Bạch Tôn Giả đã hoàn toàn điều khiển được xe.
– Đơn giản quá, tiếp theo chúng ta lái đi đâu chơi đây? – Bạch Tôn Giả hỏi.
– Tùy ý tiền bối. – Tống Thư Hàng đáp.
– Được rồi, ngồi vững nhé. – Bạch Tôn Giả nhấn đạp chân ga, xe lao vun vút lên.
Tống Thư Hàng vội kêu to: – Bạch tiền bối, chú ý tốc độ.
– Đang chú ý đây mà, cứ yên tâm đi. Ta đã nhớ rõ luật giao thông rồi… hơn nữa dù có bị tịch thu bằng lái cũng không sao hết, cùng lắm thì lại bảo Tuyết Lang làm thêm một cái bằng lái là được. – Bạch tiền bối nói với vẻ vô cùng tự tin.
Nửa câu đầu còn khiến Tống Thư Hàng an tâm một chút, nửa câu sau khiến trái tim của Tống Thư Hàng chui tọt lên tới cuống họng.
Cũng may, trên đường đi, Bạch tiền bối cũng xem như giữ luật, không vi phạm gì.
Lại chạy thêm một đoạn nữa.
Bạch Tôn Giả đột nhiên tìm một chỗ đỗ xe lại. Sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh xe không biết vẽ vời cái gì.
– Tiền bối đang làm gì vậy? – Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
– Ta khắc ba cái trận pháp, trận pháp ẩn hình, trận pháp cách âm, thêm một trận pháp che giấu năng lượng dùng để phản trinh sát. Sau khi vẽ xong thì xe của chúng ta có thể tàng hình, sẽ không bị ai hay thiết bị nào nhìn thấy được. – Bạch Tôn Giả đáp.
– Cho xe tàng hình để làm gì? – Tống Thư Hàng buột miệng hỏi luôn, sau khi hỏi xong hắn lập tức hiểu ran gay: – Lẽ nào tiền bối ngài muốn đua xe à?
– Ha ha, tốc độ chậm quá, nên không quen lắm. – Bạch Tôn Giả phủi tay: – Xong rồi.
Sau đó, hắn lên xe, nổ máy.
Tiếp theo đạp lên chân ga.
Ầm…. chiếc xe phát ra tiếng nổ vang trời, bắn cái vèo về phía trước, thoáng cái đã lao đi với tốc độ 100km/1 giờ.
Tốc độ vẫn còn đang tăng lên vùn vụt, chẳng mấy chốc mà kim chỉ km đã vỡ ra.
Mặt mày Tống Thư Hàng tái mét.
– Không được, vẫn chậm quá. – Bạch Tôn Giả thì vẫn tiếc nuối chưa thỏa mãn.
Sau đó, hắn nhìn về phía sợi dây đeo trên cổ tay của Tống Thư Hàng, đúng là pháp khí mà Qùy Hoa tu sĩ làm rớt lại sau khi chết. Tống Thư Hàng đeo phong hồn băng châu trên cổ rồi, nên hắn đeo sợi dây này lên cổ tay.
– Hắc hắc. – Bạch Tôn Giả giơ tay điểm nhẹ một cái lên vòng đeo tay của Tống Thư Hàng.
Thanh phong gia tốc!
Trang sức bị kích hoạt, Bạch Tôn Giả áp dụng pháp thuật của nó lên xe.
Một khắc sau, Tống Thư Hàng cảm giác chiếc xe nháy mắt đã đột phá giới hạn nào đó rồi.
Phong cảnh hai bên trôi qua vùn vụt.
Còn Bạch Tôn Giả thì đánh tay lái vô cùng ngầu lòi. Chiếc xe lao phăm phăm trên đường….
….
– Thứ gì đứng ở phía trước thế kia? – Chạy mãi chạy mãi, Bạch Tôn Giả đột nhiên nhìn thấy phía trước có một cái trạm, có vô số xe đang dừng xếp hàng chờ ở trước trạm.
– Cửa vào…. Cao tốc, chúng ta phải dừng lại đóng tiền. – Tống Thư Hàng nói.
– Hắc hắc, không thể đóng tiền được rồi. Bây giờ chúng ta đang tàng hình mà! – Bạch Tôn Giả nói xong thì tay phải vỗ nhẹ lên chiếc xe: – Khiên dẫn thuật!
Một khắc sau, chiếc xe bay lên không, phóng qua trạm thu phí, đi vào cao tốc.
– Oa ha ha, chạy ở trong này sướng hơn nhiều. – Bạch Tôn Giả cười ha hả.
Tống Thư Hàng dựa sát ghế, dường như hắn nghe thấy tiếng lục cục loáng thoáng phát ra từ trong xe thì phải?
Bạch Tôn Giả vẫn tiếp tục phóng xe đi như bay.
….
Nam phút đồng hồ sau.
– Ha ha ha, nhanh nữa, nhanh nữa nào! Ể… sao thế này? – Tiếng cười sung sướng của Bạch Tôn Giả đột nhiên dừng lại.
– Có chuyện gì thế? – Tống Thư Hàng quay sang nhìn hắn.
Sau đó, hắn nhìn thấy Bạch tiền bối cầm vô lăng trong tay, đang lái xe mà cầm vô lăng như thế thì cũng bình thường thôi. Nhưng vấn đề là lúc này nửa thân trên của Bạch Tôn Giả đều đang quay sang chỗ Tống Thư Hàng, vô lăng nằm trong tay hắn đã bung ra khỏi thân xe….
Bạch Tôn Giả nhìn Tống Thư Hàng với vẻ vô tội: – Lúc nãy hăng quá, nên dùng sức hơi mạnh, vặn gãy vô lăng rồi….
– Phanh lại, mau phanh lại! – Tống Thư Hàng kêu to.
– Ha ha ha, lúc nãy khi lên cao tốc thì hình như phanh đã đứt rồi, ha ha. – Bạch Tôn Giả cười gượng hai tiếng, nói với vẻ khá là xấu hổ.
– Sắp đụng rồi, sắp đụng rồi! – Tống Thư Hàng chỉ vào rào chắn ở phía trước.
– Không sao đâu, xem ta này, khiên dẫn thuật! – Bạch Tôn Giả khẽ quát lên một tiếng nữa.
– Đừng nhảy mà tiền bối, phía trước là vách núi đó! – Tống Thư Hàng gào to.
Nhưng đã muộn rồi, chiếc xe đã nhảy lên cao ơi là cao…. Lao thẳng xuống vách núi. Cảnh tượng này trông mới oai làm sao.
…
Năm phút sau.
Tống Thư Hàng mơ mơ màng màng chui ra từ trong đống tàn tích của chiếc xe, dùng sức sờ nắn mặt mình, rơi xuống từ vách núi cao như thế mà mình không bị thương gì cả, là do Bạch tiền bối bảo vệ mình à?
Mà Bạch tiền bối đâu rồi nhỉ?
Hắn quay đầu nhìn xem xung quanh, sau đó phát hiện Bạch tiền bối đang ngồi chỗ một rừng trúc dưới vách núi đào cái gì đó.
– Ha ha, hay lắm, hay lắm. Hai mụt măng trúc, ai gặp cũng có phần, Thư Hàng tiểu hữu, cho ngươi một cái này. Thứ nay có thể thông mũi, tăng cao năng lực của khứu giác. Ngươi đang trùng kích cảnh giới tị khiếu, sau khi ăn nó vào sẽ có được lợi ích rất lớn đó. – Bạch Tôn Giả ném một mụt măng màu tím cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đần mặt nhận lấy món bảo bối đó, cái vận may quỷ dị kia của Bạch tiền bối lại xuất hiện nữa rồi à?
…
Đồng thời, trong Nhóm Cửu Châu Số 1.
Hoàng Sơn Chân Quân: – Thư Hàng tiểu hữu, nghe nói ngươi muốn đi học lái máy bay à? Bắc Hà không có ở đây, ta đi sắp xếp giúp ngươi!
Bình luận