Tiểu hòa thượng mặt mày nghiêm túc cởi truồng, đang ra sức vò cái quần của nó ở bên cạnh dòng suối nhỏ kia. Đây rõ ràng không phải lần đầu tiên nó tự giặt quần áo của mình, trông có vẻ thuần thục lắm.
Đậu Đậu thì ngâm mình ở trong dòng suối, dùng nước suối để rửa sạch lông của mình… dù đã ngâm mình trong suối cả buổi rồi, nhưng nó cảm giác trên người mình vẫn còn mùi cứt, không biết có phải do tâm lý hay không nữa?
Chừng ba phút sau.
– Đậu Đậu tiền bối, ta rửa sạch rồi. – Đậu Đậu tồng ngồng chạy tới, giơ cái quần mình vừa mới vò sạch lên.
– Được rồi, ta cũng ngâm đủ rồi. – Đậu Đậu chui ra khỏi dòng suối.
Sau đó, nó lắc mình thật mạnh, giũ hết nước trên lông đi. Tiếp theo, nó bộc phát yêu lực trong cơ thể ra, khiến bộ lông trên người được hong khô nhanh hơn.
Tiểu hòa thượng nhìn thấy thế thì hâm mộ không thôi: – Đậu Đậu tiền bối, giúp ta hong khô một chút được không?
Đậu Đậu: – ….
Nó cảm giác, có khi tiểu hòa thượng này lại là khắc tinh của nó ấy chứ.
Bất quá, nó vẫn giơ móng vuốt ra đặt lên quần của tiểu hòa thượng, thôi động yêu lực, khiến nước trên đó đều bốc hơi sạch sẽ.
– Đậu Đậu tiền bối lợi hại quá đi mất. – tiểu hòa thượng vui vẻ mặc quần vào, lắc lắc mông, lại chạy mấy vòng tại chỗ, cuối cùng làm một động tác ‘xuất hiện ngầu lòi’: – Ta da!
Đậu Đậu: – ….
– Đậu Đậu tiền bối, tiếp theo chúng ta đi đâu bây giờ? – tiểu hòa thượng lắc mông chạy tới bên cạnh Đậu Đậu, mặc kệ đi tới đâu, nó đều tỏ vẻ tò mò, hớn hở. Đây là trạng thái mà một đứa oắt con thường có mỗi lúc được thả ra cho tự do bay nhảy sau khi bị nhốt trong nhà quá lâu.
– Tiếp tục đi về phía thủ đô thôi, ở đó ta có một người bạn là miêu yêu, ta chuẩn bị tới nhà cô ta chơi. – Đậu Đậu đáp, người bạn miêu yêu mà nó nói chính là cô nàng miêu yêu mà lúc trước nó định giới thiệu cho Thư Hàng.
Dù sao cũng không thể hại mấy em gái trong khuyển tộc nhà mình được, chỉ có thể hãm hại miêu yêu mà thôi.
…
Lúc Đậu Đậu nói tới chữ miêu yêu thì đột nhiên lại có một tiếng mèo kêu vang lên ngay bên tai: – Mieow~
Nó quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một con mèo nhỏ có lông vằn như hổ đang nhìn nó chằm chằm, lại còn nhe răng múa vuốt.
Ở nơi núi rừng hoang vắng thế này, nó là mèo hoang à?
Trời sinh mèo và chó đã không hợp nhau.
Lúc này Đậu Đậu nó đang ở trạng thái kinh ba nho nhỏ, con mèo hoang kia nhìn thấy Đậu Đậu thì dựng hết lông lên, đặc biệt là lông trên đuôi của nó, dựng thẳng lên y như một khúc gây phủ lông,
Đồng thời, con mèo hoang nhe hàm răng trắng ởn, nhọn hoắc ra với Đậu Đậu, nó lộ móng vuốt ra, giống như đang thị uy hay đe dọa gì đó thì phải?
– Ha ha, dám xù lông lên với bản cẩu cẩu à? – Đậu Đậu thè lưỡi ra, sau đó co giò chạy vèo tới chỗ con mèo hoang nhỏ kia.
Sau khi con mèo nhỏ kêu ngao ngao vài tiếng hăm dọa xong, thấy Đậu Đậu chạy tới thì nó hơi hoảng, xoay người muốn chạy về phía sau.
Nhưng tốc độ của nó làm sao do được với Đậu Đậu?
Đậu Đậu nhảy phốc lên như kiểu chó đói chộp mồi, dễ dàng đè con mèo hoang kia xuống.
– Miao~ … – con mèo hoang đau đớn kêu ngao ngao lên.
– Gâu ~ cho ngươi dám kiêu ngạo, dám xù lông với ta! Gâu gâu! – Đậu Đậu không ngừng dùng sức đè con mèo hoang nhỏ kia.
– Ngao ngao ~ ngao ngao ~ – con mèo hoang kia ra sức giãy dụa, liên tục dùng móng vuốt đánh lên người Đậu Đậu.
Nhưng … ngay cả mấy loại công kích của thiếu niên áo xanh trong thực tại ảo của Bạch Tôn Giả mà cũng không thể khiến Đậu Đậu rụng một cọng lông chó nào, nói chi tới móng vuốt yếu ớt của chú mèo hoang nhỏ này.
Nó càng giãy thì Đậu Đậu lại càng cọ hân hoan hơn…
– Ngao ngao ~ ngao ngao~ con mèo hoang nhỏ kêu la thảm thiết liên hồi, lúc mới đầu còn kêu rất khí thế. Tới cuối cùng thanh âm càng lúc càng yếu. Sau cùng chỉ có thể kêu thì thào như bị nghẹt thở.
– Gâu gâu ~ cho ngươi kiêu ngạo nữa này, cho ngươi dám xù lông với ta! – Đậu Đậu dương dương đắc ý nói – cảnh tượng này khá quen, khiến nó như nhớ lại năm đó, khi lần đầu tiên nó gặp được miêu yêu Sở Sở.
Khi đó Sở Sở vừa mới thành tinh cũng xù lông với Đậu Đậu như thế.
Sau đó nó bị Đậu Đậu đè ngã nhào ra đất, dùng đầu chó cọ nó cả ngày trời.
Trong lúc đó, miêu yêu Sở Sở cũng liều mạng giãy dụa, chống cự y hệt như con mèo da vằn này vậy. Nhưng tu vi của nó thấp hơn Đậu Đậu, nên cứ bị Đậu Đậu đè cứng ngắc.
Mãi tới sau cùng, miêu yêu Sở Sở bị chà đạp dữ quá nên không dám hó hé gì nữa.
Bây giờ nó mà gặp phải Đậu Đậu thì sẽ tránh xa ba thước.
Nhưng bi kịch chính là cái kiểu ‘lùi một bước trời cao biển rộng’ này lại không có hiệu quả với Đậu Đậu.
Miêu yêu Sở Sở càng muốn né Đậu Đậu thì Đậu Đậu nó lại càng thích tìm miêu yêu chà đạp.
Như bây giờ vậy, mỗi khi nó bỏ nhà đi bụi thì đều nghĩ tới miêu yêu, muốn chạy tới thủ đô tìm miêu yêu chơi.
….
Trong lúc Đậu Đậu đang cọ con mèo da vằn hăng say thì phía xa lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
– Da hổ vằn, Da hổ vằn, mày chạy đi đâu rồi? – kèm theo tiếng bước chân kia là một giọng bé gái nghe rất đáng yêu.
Rất nhanh, chủ nhân của cái giọng trẻ con kia đã đến gần.
Đó là một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm, mười sáu, mặc bộ đạo bào màu vàng đỏ, hơn nữa, trên hai bên vai còn treo mười mấy lá bùa dài ơi là dài, trên lá bùa thì tràn ngập chú văn chi chít.
Hơn nữa, trên hai cánh tay lộ ra ngoài của cô cũng toàn là những hình xăm phù văn chi chít.
Lúc Đậu Đậu nhìn thấy kiểu ăn mặc của thiếu nữ này thì lập tức nhận ra thân phận của cô ta ngay: – Người bắt yêu?
Người bắt yêu cũng là một nhánh trong tu sĩ, nhưng khác với những tu sĩ chú trọng tu chân luyện cấp, theo đuổi con đường trường sinh bất tử khác.
Ng.uồn.: i.read.v.nSo với trường sinh thì người bắt yêu lại thích hàng yêu phục ma hơn.
Hơn nữa…. người bắt yêu là một nhanh rất cố chấp trong tu sĩ, bọn họ cho rằng, chỉ cần là yêu ma thì dù tốt hay xấu đều phải bắt lại. Yêu quái tà ác thì phải nghĩ cách giết chết, còn yêu quái tốt thì phải phong ấn lại.
Tóm lại, trên thế giới này, không nên có yêu quái tồn tại….
Từng có một khoảng thời gian, người bắt yêu và đám yêu thú rất căng thẳng với nhau, hai bên đều mất hết cả lý trí. Nhưng không biết từ khi nào, người bắt yêu đột nhiên lại ở ẩn, không ra ngoài nữa, ít khi xuất hiện trước mặt người ngoài.
Trong giới tu sĩ đều bàn tán xôn xao, suy đoán đủ kiểu lý do là gì. Nhưng ngoại trừ người bắt yêu tự mình biết ra thì không ai biết đã có chuyện gì cả.
[Hôm nay ra cửa đã dẫm phải phân à, tìm đại một chỗ để rửa sạch phân trên người mà cũng gặp phải người bắt yêu mấy trăm năm không xuất hiện thế này, xúi quẩy thế cơ á?] – Đậu Đậu buồn bực nghĩ thầm trong bụng.
– Yêu quái! – sau khi thiếu nữ có giọng nói non choẹt kia thấy Đậu Đậu thì hai mắt lập tức sáng lên.
Sau đó, không đợi Đậu Đậu nói gì, thiếu nữ nọ đã giơ tay túm lấy phù văn hai bên vai của mình, kéo một mảnh xuống.
– Yêu tinh tà quái, mau chịu chết đi! – thiếu nữ vung tay lên, hai đạo phù văn hóa thành ngọn lửa màu vàng, bay về phía Đậu Đậu.
Đậu Đậu: – …..
Không hổ là người bắt yêu – đã bao nhiêu năm rồi, mà đầu óc vẫn cứ mít đặc như thế, cố chấp như một cục đá. Nhìn thấy yêu quái thì giống như cắn phải thuốc vậy, nhào lên như phát điên. Thậm chí cũng không thèm nhìn cảnh giới của mình và yêu quái chênh lệch cỡ nào.
Dù sao thì trong đầu của mấy người bắt yêu chỉ có một pháp tắc chí cao – ấy chính là thấy yêu quái thì không được sợ, phải nhào lên!
Bùm bùm!
Hai đạo hỏa diễm màu vàng bén lên người Đậu Đậu, sau đó nổ tung. Nhưng uy lực cỡ này thậm chí không đủ để phá vỡ phòng ngự trên lông của Đậu Đậu nữa là.
Tiểu hòa thượng đứng bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng lại, nó lao vọt tới trước mặt Đậu Đậu, mặt đanh lại, tức giận nói với thiếu nữ kia: – Nữ thí chủ, tại sao lại đột nhiên động thủ với Đậu Đậu tiền bối?
– Nó là yêu quái, mau tránh ra, để ta xử lý nó! – cô nàng kia nói.
– Nữ chí thủ, cô thật quá đáng! – tiểu hòa thượng tức giận nói: – Cho dù Đậu Đậu tiền bối là yêu quái đi nữa, nhưng hắn vẫn là yêu quái tốt! Hơn nữa là yêu quái thì đã sao? Yêu quái cũng là một sinh linh, sao cô có thể không phân phải trái trắng đen, đòi giết hắn như thế?
Đậu Đậu: – ….
Sao ngữ khí của tiểu hòa thượng nghe như mình sắp bị giết tới nơi vậy cà?
– tiểu hòa thượng ngươi tránh ra chỗ khác đi, cái kiểu chúng sinh bình đẳng của phật môn các ngươi phiền thật đấy! Mau đi ra một bên cho ta, bằng không lát nữa ta động thủ, đao kiếm không có mắt, có bị thương thì cũng đừng có trách ta! – Thiếu nữ nói xong thì lại kéo hai lá bùa trên áo xuống.
Đậu Đậu: – …..
Hừ, bản cẩu cẩu không phát uy, ngươi lại cho ta là địa cẩu (dế nhũi) đấy phỏng?
Đợi bản cẩu cẩu hiện chân thân thì sẽ dọa cho con nhãi bắt yêu như ngươi tè ra quần!
Nghĩ tới đây, nó bước lên một bước, nháy mắt đã biến thành một con chó khổng lồ cao hơn năm thước.
– Grào! – Tiếng chó gầm rúng động núi rừng, khiến lá cây bên cạnh rơi xào xạc.
Hiệu quả cũng rất tuyệt, thiếu nữ bắt yêu trước mắt trông thấy hình thể của Đậu Đậu biến thành to uỳnh như thế thì thầm nuốt một ngụm nước bọt, sĩ khí tụt không phành.
Đậu Đậu đắc ý cười một cái.
Đúng lúc nó đang chuẩn bị nhào tới đè thiếu nữ kia ra dùng tuyệt kỹ cọ mèo để hàng phục cô thiếu nữ bắt yêu nọ thì phía xa lại có tiếng bước chân vang lên.
Hơn nữa, Đậu Đậu còn cảm ứng được mùi của Chu Ly.
– Chậc, sao lần này Chu Ly tìm được mình nhanh thế nhỉ? – Đậu Đậu nghĩ thầm trong lòng – lúc trước ít nhất cũng phải một tuần Chu Ly mới có thể lần mò ra được tung tích của nó, lẽ nào lần này Chu Ly đã có được kỹ thuật truy tung mới nào rồi à?
Không được, không thể để bị Chu Ly bắt về được, nó còn muốn tới thủ đô thăm miêu nương Sở Sở nữa.
– Quả Quả, chúng ta chạy thôi. Người tìm chúng ta đuổi tới nơi rồi, nhưng bây giờ chúng ta không thể để bị bắt về được. – Đậu Đậu nói.
Tiểu hòa thượng gật đầu cái rụp, vội vàng trèo lên lưng của Đậu Đậu.
– Ngồi cho vững nhé! – Đậu Đậu kêu to, thân thể phóng lên, lập tức nhấc lên một trận yêu phong, muốn bỏ chạy.
– Muốn chạy à! – thiếu nữ bắt yêu kia quát to một tiếng, giơ tay quăng ra một sợi dây xích màu vàng….
Sợi dây xích kia bay lên, cuối cùng, quấn lên trên…. Cổ của tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng Quả Quả: – ?
Lúc này, Đậu Đậu đã cõng theo tiểu hòa thượng bay cái vèo lên trời.
Thiếu nữ cầm lấy một đầu khác của sợi dây, rịt chặt: – Yêu quái, ngươi trốn không thoát đâu, ta đã bắt được ngươi rồi!
– Buông ra, nữ thí chủ… mau buông tiểu hòa thượng ra…. Ô… – tiểu hòa thượng giơ hai tay kéo sợi dây xích quấn chặt trên cổ của mình, không được…. sắp thở không nổi rồi. Sẽ chết người mất đấy, mau buông ra đi!
…
– Đậu Đậu! – Bên dưới, tiếng gào u oán của Chu Ly vang lên.
– Đậu Đậu, mày đừng có hòng trốn! – Chu Ly vươn tay ra, sau đó…. Cũng ném một sợi xích thật dài ra!
Sợi dây kia quấn lấy chân trái của cô thiếu nữ bắt yêu nọ, siết thật chặt.
Sau đó, Chu Ly cầm lấy đầu còn lại của sợi xích, cũng bị kéo bay lên trời luôn.
Tiểu hòa thượng: – Chết mất…. chết mất thôi… ô ô ~ không được, sau này tiểu hòa thượng sẽ không bào giờ bỏ nhà đi bụi nữa!
Bình luận