– Ha ha, Đậu Đậu, ngươi đừng có mơ. Chỉ cần bắt được ngươi thì ta sẽ không để ngươi chạy thoát nữa đâu! – toàn bộ phần còn lại của sợi xích trong tay Chu Ly tuôn ra, cuối cùng lộ ra một đoạn móc câu bén ngót.
Sợi xích này chính là vũ khí tu chân của Chu Ly, hắn có ngoại hiệu là Tàng Thiên Câu Chu Ly, sợi xích này chẳng những có thể giết được địch, mà còn là pháp môn đặc đặc biệt dùng để bắt đích – đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến lúc đó Chu Ly được bổ nhiệm làm người đuổi bắt Đậu Đậu, mặc kệ là bắt người hay là bắt chó, Chu Ly đều rất có nghề.
– Đúng, sẽ không để ngươi trốn thoát đâu, yêu quái! – thiếu nữ bắt yêu ở phía trên dùng chất giọng trẻ con non choẹt của mình kêu to.
– Thí chủ, tiểu hòa thượng…. Sắp chết rồi… Ô… ô…. – tiểu hòa thượng miệng sùi bọt mép, rốt cuộc không nhịn được nữa, thân thể mềm oặt ngã xuống.
Dù sao thì tiểu hòa thượng chỉ mới hoàn thành trúc cơ không được bao lâu, lại thêm trước khi rời khỏi chùa nó chỉ mới mở được có khiếu thứ hai là nhãn khiếu. Cường độ thân thể thậm chí còn yếu hơn so với Tống Thư Hàng bây giờ nữa.
Cổ bị dây siết lâu như thế, nó rốt cuộc không chịu nổi nữa. Cuối cùng, tiểu hòa thượng bị cô thiếu nữ bắt yêu kia kéo rơi xuống khỏi người Đậu Đậu.
– A a a a! – một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi đồi, nhưng không phải phát ra từ tiểu hòa thượng, mà là do cô thiếu nữ bắt yêu kia hét lên.
Rõ ràng, trình độ tu vi của cô thiếu nữ này cũng không cao…. Cô ta căn bản không có bản lĩnh bay được trong không trung.
Tiểu hòa thượng rơi xuống khỏi người Đậu Đậu, cô ta cũng ngã xuống luôn, mà sợi dây xích của cô ta quấn trên cổ tiểu hòa thượng cũng bị bung ra.
Đúng lúc này, Chu Ly quát khẽ một tiếng, hắn nhẹ nhàng kéo sợi dây xích quấn trên chân của thiếu nữ bắt yêu kia một cái, sợi dây xích bỗng linh hoạt như một con rắn dài, cuốn lấy cả thiếu nữ lẫn tiểu hòa thượng.
Sợi dây xích cuốn lấy tiểu hòa thượng và thiếu nữ kia bay tới bên cạnh Chu Ly, sau đó, sợi dây xích lơ lửng trên không, không ngừng uốn lượn như một con rắn lớn.
Đây là thuật pháp ngự kiếm phi hành của tu sĩ tứ phẩm, vũ khí của Chu Ly là một cái tỏa liên câu (móc xích), cho nên hắn đây là ‘ngự câu phi hành’.
Móc câu là một loại binh khí khá kỳ lạ, mặc dù có thể dùng được ở rất nhiều phương diện, nhưng so với phi kiếm, phi đao thì tốc độ phi hành của móc xích lại thua xa.
Nhưng không sao hết, chẳng có ai quy định là tu sĩ chỉ có thể dùng một loại vũ khí!
Hỉ thấy trong tay áo bên trái của Chu Ly có một kiếm hoàn bay ra, biến thành kiếm quang.
Đây là phi kiếm kiếm hoàn mà Hoàng Sơn Chân Quân chuyên môn tạo ra cho hắn, để dành đuổi bắt Đậu Đậu. Lực công kích thì thường thôi, dùng để chiến đấu thì chẳng có hiệu quả gì mấy.
Ưu điểm duy nhất của kiếm hoàn này chính là nhanh, tốc độ của nó cực kỳ nhanh.
– Đậu Đậu, đừng hòng thoát! Tiểu hòa thượng đã ở trong tay ra rồi, ngươi có thể trốn thoát được à? – Chu Ly kêu to.
Đậu Đậu đang bay ở phía trước đột nhiên dừng bước, quay người lại, nở một nụ cười cực kỳ nhân tính hóa: – tiểu hòa thượng là ta cố ý để cho ngươi kéo xuống đấy… Bởi vì cổ nó bị siết lấy, lại đang ở trên lưng ta, ta không tiện tháo dây cho nó.
– Ha ha, mặc kệ thế nào, hôm nay ta nhất định phải bắt ngươi về! – Chu Ly trầm giọng nói – vì tình yêu của hắn, nhất định phải bắt được Đậu Đậu về giao cho Tống Thư Hàng. Đến lúc đó, cuộc hẹn hạnh phúc bảy ngày đang đợi chờ hắn!
Đây là kỳ nghỉ dài tận bảy ngày đấy, trong thời gian bảy ngày này, hắn có thể thỏa sức làm những chuyện mà mình muốn làm rồi.
Nghĩ tới đây, Chu Ly lập tức hăng máu lên, mắt cũng đỏ hoạch.
Hắn chân đạp kiếm quang, ta cầm tỏa liên câu, nhìn chằm chằm vào Đậu Đậu. Ẩn ẩn đánh giá các hướng mà Đậu Đậu có thể chạy…
– Đừng sợ, ta có vài thứ tốt muốn cho ngươi xem này. – Đậu Đậu giơ chân trước lên lắc lắc, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười gian, một bàn chân khác thì móc từ trong mớ lông dày, lấy một chiếc điện thoại di động ra, sau đó đăng nhập vào một tài khoản.
Chu Ly nhìn Đậu Đậu với vẻ cảnh giác, sợ nó làm trò mờ ám gì.
Lúc này, trên gương mặt chó của Đậu Đậu lộ ra một nụ cười quái dị, nó mở miệng bắt đầu đọc diễn cảm: – Khụ khụ…. A, cưng à, anh nhớ em, nhớ em, rất nhớ em! Mỗi ngày mỗi đêm anh đều luôn nhớ em, nhớ tới mức không thể nào ngủ được! A, cưng à, anh không thể chờ được nữa, chỉ muốn ở bên cạnh bảo vệ em, mãi cho tới vĩnh hằng! Oẹ, mắc ói quá.
Sau khi Đậu Đậu đọc xong…. Chu Ly khi nãy hãy còn đang hăng máu đột nhiên lộ ra vẻ mặt quái dị, hắn nhìn chằm chằm vào Đậu Đậu và chiếc điện thoại trong tay nó.
– Có muốn ta đọc tiếp nữa không? A, tin nhắn tiếp theo là gửi vào tối ngày hôm qua. A, cưng à! Mỗi năm anh đều nhớ em đủ 365 ngày ~ sắp bắt được Đậu Đậu về rồi. Lần này chỉ cần giao Đậu Đậu cho một vị tiểu hữu khác xong thì anh có thể được nghỉ ít nhất bảy ngày luôn! Cưng à! Anh chỉ muốn bay tới bên cạnh em ngay lập tức mà thôi, cùng em trải qua thời gian bảy ngày ngọt ngào này, anh đã đặt sẵn chỗ hẹn trong bàu ngày này rồi, anh nhất định sẽ khiến cuộc hẹn bảy ngày của chúng ta trở thành hồi ức đẹp nhất. Ha ha ha. – Đậu Đậu lại đọc tiếp.
Ánh mắt của Chu Ly đờ ra, sau đó hắn tức giận gầm lên: – Đậu Đậu, ngươi lấy đâu ra đoạn nhật ký chat này!
Đây rõ ràng là mấy đoạn tin nhắn ngọt ngào mà hắn đã dùng một tài khoản riêng để nói chuyện với bạn gái tiên tử, cái con Đậu Đậu chẳng có tiết tháo này, lẽ nào nó ăn cắp tin nhắn của hắn?
Tài khoản riêng này của hắn không có gia nhập Nhóm Cửu Châu Số 1, cũng không thêm bất kỳ đạo hữu trong giới tu sĩ nào khác, cho nên cũng không bảo mật đặc biệt gì, muốn đánh cắp thông tin cũng không khó khăn lắm.
Truyện được dịch -trực- tiếp tại iREAD— Nhất định là ngươi đang nghĩ rằng ta hack tài khoản của ngươi chứ gì? – Đậu Đậu cười ha hả: – Ngươi ngây thơ quá đấy!
Nói xong, Đậu Đậu điều khiển điện thoại bay tới, để choc l nhìn thấy rõ tài khoản trên điện thoại của nó.
Chỉ thấy đó là một tài khoản chat có avatar một tiên tử xinh đẹp, còn ở trên đó, toàn lấy mấy tin nhắn ngon ngọt tán tỉnh của tài khoản Chu Ly gửi tới.
– Bây giờ chắc là ngươi cho rằng ta hack tài khoản của ‘cục cưng’ nhà ngươi đúng không? – Đậu Đậu cười gian: – Ngươi lại ngây thơ nữa rồi!
– Để ta giúp ngươi hiểu rõ sự tàn khốc trên thế giới này đi – từ đầu chí cuối, người tình chàng ý thiếp, bàn chuyện yêu đương, tính tới tương lai, nói về những chuyện hạnh phúc của đời người ở trên mạng với ngươi, đều là bản cẩu cẩu Đậu Đậu đây! – Đậu Đậu đắc ý cười ha hả.
Chu Ly cứng người.
– Không thể nào, rõ ràng ta và cô ấy đã gặp mặt ở ngoài đời rồi! – Chu Ly lớn tiếng nói.
– Ha ha ha, dựa vào mị lực của bản Đậu Đậu ta đây, tùy tiện vào một môn phái nào đó tìm một vị nữ tu, bán manh lăn lộn trong lòng bọn họ một lát, nhờ bọn họ giúp ta một việc không lớn không nhỏ, dễ như trở bàn tay ấy mà. Ngươi nhớ lại lần đầu tiên ngươi gặp mặt cô ta đí, có phải từ đầu chí cuối cô ta chỉ mỉm cười rất đỗi dịu dàng, thật không khác gì có thể bao dung tất cả con người ngươi đúng không? Nhưng lại không muốn nói nhiều về nội dung cuộc trò chuyện của hai người ở trên mạng đúng chứ? – Đậu Đậu cười tựa như ác ma.
– Không thể nào, ngươi lừa ta. – Chu Ly cắn răng nói.
– Ha ha, không thể á? Ngươi ngây thơ quá rồi đó Chu Ly! – Đậu Đậu ngửa mặt lên trời cười lớn: – Ngươi cho rằng có nữ tu nào chịu nổi gã đàn ông như ngươi hả? Một năm bốn mùa chẳng có lúc nào rảnh rỗi để ở bên cạnh họ, suốt ngày chỉ đuổi theo một con kinh ba chạy khắp thế giới, để họ phòng đơn lẻ bóng?
Sau khi dừng lại một lúc, Đậu Đậu lắc lắc màn hình: – Trên đời này không có nữ tu nào như thế đâu, nếu có thì cũng chỉ có thể là ở trong mơ với giả dối mà thôi! Đã thấy rồi chứ, đây chính là hiện thực đấy!
Chu Ly ngây ra như phỗng.
Mà trong nháy mắt khi Chu Ly ngẩn người thì thân thể Đậu Đậu nhoáng lên nhanh như chớp, thoắt cái đã phóng tới, cướp lấy tiểu hòa thượng, nhanh chóng bỏ chạy thật xa.
Tiểu hòa thượng nằm rạp trên người Đậu Đậu, quay đầu lại nhìn Chu Ly đang đứng ngây ra với vẻ lo lắng.
– Đậu Đậu tiền bối à, chúng ta đối phó với Chu Ly sư huynh như thế có phải là hơi quá đáng rồi không? – Đậu Đậu dè dặt hỏi lại, nó cảm thấy Chu Ly sư huynh thật đáng thương.
Nữ tu mà hắn yêu mến lại là Đậu Đậu tiền bối giả dạng? Cứ nghĩ tới Chu Ly sư huynh lại ngồi nói chuyện yêu đương với một con kinh ba thì tiểu hòa thượng lại cảm thấy, nếu mình mà là Chu Ly sư huynh thì sẽ phát điên mất thôi.
– Đáng thương cái con khỉ…. Người khác hâm mộ hắn còn không kịp đây. – Đậu Đậu hừ lạnh nói: – Mỗi ngày cắm mặt chạy theo một con kinh ba khắp nơi, thế mà lại có một nữ tu nguyện ý lặng lẽ chờ đợi hắn. loại tình tiết chỉ có ở trong mơ với lừa phỉnh này mà hắn lại gặp được, đúng là đáng chết, có không biết bao nhiêu người hâm mộ hắn đấy.
– Hả? nữ tu kia không phải là Đậu Đậu tiền bối ngươi đóng giả à? – tiểu hòa thượng nghi hoặc hỏi.
– Ngươi cảm thấy ta là kẻ có thể ngồi nhắn tin sến súa gớm ói với sinh vật giống đực như Chu Ly mỗi ngày à? Cái tài khoản kia là do ta lăn lộn bán manh ở nhà vị nữ tu kia mấy ngày liền mới trộm được đấy. – Đậu Đậu cười hắc hắc nói.
– Ta cảm thấy tiền bối ngươi rất giống kiểu có thể làm được mấy chuyện đó. – tiểu hòa thượng nói chắc nịch luôn – nếu như là người khác thì tiểu hòa thượng không dám chắc, nhưng nếu như là Đậu Đậu tiền bối thì đúng là dám làm ra mấy chuyện không có tiết tháo này lắm.
– Còn nữa, Đậu Đậu tiền bối, nói dối là hư lắm. Sẽ bị đánh mông đấy. – tiểu hòa thượng nói cực kỳ nghiêm túc.
Đậu Đậu: – ….
– Ngươi có tin là ta sẽ ném ngươi xuống ngay lập tức không hả cái thằng oắt này! Vì cứu ngươi cho nên ta mới phải nói dối như thế đấy! – Đậu Đậu gào lên.
– Xin lỗi! – tiểu hòa thượng quyết đoán nhận lỗi, nhưng một lúc sau, nó lại nói rất đỗi chân thành: – Nhưng thật sự nói dối không tốt đâu.
Lúc này Đậu Đậu thật sự muốn đưa tiểu hòa thượng về.
…..
Sau lưng, Chu Ly ngơ ngác đứng trên phi kiếm, mặt mày trắng bệch.
– Thúc thúc, đừng khóc. – thiếu nữ bắt yêu đứng bên cạnh lí nhí lên tiếng.
– Ha ha… Đậu Đậu, Đậu Đậu! ngươi dám đùa bỡn tình cảm của ta! – Chu Ly phát ra tràng cười quái dị: – Ta muốn liều mạng với ngươi!
Phi kiếm độn quang lóe lên, Chu Ly mang theo thiếu nữ bắt yêu nọ, gào to một tiếng đuổi theo Đậu Đậu.
– Thúc thúc cố gắng lên, chúng ta đi làm thịt con đại yêu khuyển kia! – thiếu nữ reo lên.
– Làm thịt nó, làm thịt nó! – Chu Ly tức giận gầm to.
….
Lúc này, trong nhà Tống Thư Hàng ở thành phố Văn Châu.
Tống Thư Hàng mở mắt ra, đã xong phần minh tưởng hôm nay.
– Vẫn chưa có tin gì từ Bạch tiền bối, không biết ngày mai Bạch tiền bối có thể mang theo Đậu Đậu và tiểu hòa thượng về không nữa? – hắn nghĩ thầm trong lòng.
– Ngoài ra…. Vẫn chưa hoàn thành phần tu luyện của hôm nay nữa…. phải đợi người trong nhà ngủ xong thì mới có thể lén chạy ra ngoài tu luyện được. Tốc độ tích lũy khí huyết trong nhĩ khiếu còn nhanh hơn mình nghĩ. Cao lắm là ngày mai sẽ đột phá rồi. – Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Cũng không biết sau khi nhĩ khiếu mở ra thì mình có cơ hội đạt được một nhĩ khiếu thiên phú hay không nữa?
Nhãn, tị, nhĩ, khẩu bốn khiếu huyệt, mỗi khi mở ra được một cái thì sẽ có cơ hội nhận được một thiên phú. Hy vọng có thể thức tỉnh một cái thiên phú nào đó có ích một chút!
Bình luận