Sắc mặt của Tộc lão Sở gia trầm xuống.
– Làm thế nào bây giờ đây hả trưởng lão? Có cần tìm người thay thế cho Sở Sở không ạ? – Một người đàn ông dáng cao gầy của Sở gia đến gần Tộc lão, nhỏ giọng dò hỏi.
Thay thế Sở Sở ư? Tộc lão lại thở dài lần nữa.
Sở gia bây giờ còn ai có thể thay thế cho Sở Sở được chứ? Nếu không có Sở Sở thì trận đấu Đoạn Tiên Đài thứ nhất của những tu sĩ trẻ dưới sáu mươi tuổi kia, Sở gia không có chút phần thắng nào cả…
Mà nếu thua trong trận thứ nhất, thì dù trận thứ hai có thắng thì trận thứ ba cũng không có phần thắng nữa. Đối với Sở gia, vị thái thượng trưởng lão đã đạt cấp bậc Tiên Thiên tứ phẩm của Hư Kiếm Phái kia là một đối thủ không thể đánh bại được.
Khoảng cách giữa tu sĩ có thể ngự kiếm phi hành và tu sĩ không thể ngự kiếm phi hành cũng như khoảng cách giữa chân trời và góc biển vậy.
…
…
Hai vị Kim Đan Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông hơi nhíu mày lại, xem tình hình này chẳng lẽ là đệ tử tham gia trận ‘Đoạn Tiên Đài’ thứ nhất của Sở gia vẫn chưa đến sao?
Nguyên nhân dẫn đến trận Đoạn Tiên Đài lần này, hai người bọn họ cũng có biết được phần nào, ai đúng ai sai, trong lòng mỗi người đều tự có một cán cân cả rồi.
Tuy nhiên, bọn họ là
người hộ đài của Đoạn Tiên Đài, trong lúc chủ trì Đoạn Tiên Đài, nhất định phải công chính, làm việc theo đúng quy tắc – Cũng tức là, đợi đến khi trận chiến Đoạn Tiên Đài bắt đầu, nếu như vị đệ tử tham gia thi đấu của thế gia họ Sở kia vẫn không đến, vậy thì Sở gia chỉ còn cách tìm người khác lên đài thay cho vị đệ tử không đến kịp đó.
– Ha ha ha, nhưng mà Sở lão đầu này, nếu như vị nữ đệ tử thiên tài kia của nhà các ngươi không đến kịp, thì ta có thể cho ngươi một cơ hội. – Chưởng môn của Hư Kiếm Phái cười nói: – Chúng ta có thể bắt đầu trận thứ hai trước…Nếu như trong khoảng thời gian này, vị nữ đệ tử thiên tài của nhà các ngươi có thể thuận lợi đến kịp thì chúng ta lại tiến hành trận thi đấu thứ nhất của Đoạn Tiên Đài cũng được. Dù sao thì trận thứ nhất với trận thứ hai, trận nào bắt đầu trước cũng chẳng sao cả, có đúng không?
Tộc lão Sở gia liếc chưởng môn Hư Kiếm Phái một cái, lão già này tốt bụng tới vậy sao, tự nhiên lại còn chủ động đề xuất bắt đầu trận thứ hai trước nữa chứ? Trong lòng lão già này đang tính toán gì đây?
Trên Đoạn Tiên Đài, hai vị hộ đài nhìn nhau một cái, im lặng gật đầu.
Sau đó, vị Kim Đan Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông đứng bên trái nói: – Nếu như Sở gia cũng đồng ý, vậy thì trước tiên cứ bắt đầu trận đấu Đoạn Tiên Đài thứ hai cũng không sao cả.
Trận thứ nhất và thứ hai, trận nào trước, trận nào sau cũng đều được cả, hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ cần hai bên tham gia trận đấu Đoạn Tiên Đài đều đồng ý, vậy thì đổi thứ tự một chút cũng không ảnh hưởng đến kết quả.
Tộc lão Sở gia nhíu mày lại… Trong tình hình thế này, bắt đầu trận Đoạn Tiên Đài thứ hai trước tất nhiên sẽ có lợi cho Sở gia – nhưng loại cảm giác bị người ta cầm mũi dắt đi thế này thật sự không thoải mái chút nào cả. Đặc biệt là dưới tình huống không biết lão già của Hư Kiếm Phái kia rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì.
Nhưng đã đến nước này rồi, tộc lão Sở gia đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa, ông chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Ít nhất… phải giành được chiến thắng ở trận Đoạn Tiên Đài thứ hai đã rồi nói sau.
– Được. – Tộc lão Sở gia trầm giọng đáp.
– Ha ha ha. – Chưởng môn Hư Kiếm Phái phát ra một tràng cười dài.
***************
Trên Đoạn Tiên Đài, một vị Kim Đan Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông rút bội kiếm của mình ra rồi cắm xuống mặt đất, đồng thời rót nội lực vào trong kiếm.
Bốn phía xung quanh Đoạn Tiên Đài dâng lên một kết giới trận pháp phòng ngự, có thể để cho những tuyển thủ tham gia thi đấu đánh đấm thoải mái ở bên trong.
Vị Kim Đan Linh Hoàng còn lại cất giọng tuyên bố: – Trận Đoạn Tiên Đài thứ hai bắt đầu! Các vị đệ tử tham gia thi đấu của hai bên lần lượt lên đài!
Vừa nói xong, vị Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông này liếc mắt nhìn qua phe Hư Kiếm Phái, tùy thời quan sát hai vị tu sĩ cấp Linh Hoàng không biết tên nọ… Tin tình báo chỉ nói, có một vị thiên kim của Linh Điệp Đảo đến chỗ thế gia họ Sở chứ không đề cập gì đến việc Hư Kiếm Phái có hai vị khách là tu sĩ ngũ phẩm.
Lần đại chiến Đoạn Tiên Đài này không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ. Thật là hại não quá mà… Hy vọng không xảy ra hỗn loạn gì…
…
…
Bên phe Sở gia.
– Sở Hùng, ngươi lên đấu trận thứ ba đi, hãy giành lấy thắng lợi vì chúng ta! – Tộc lão Sở gia trầm giọng nói với một người ở phía sau lưng.
Người đó vẫn luôn yên lặng ngồi ở trong trận doanh của Sở gia, hắn có quả đầu trọc lóc bóng lưỡng, mặc quần áo của hòa thượng. Lúc này, hòa thượng đó đang niệm kinh văn, nhằm khu trừ ảnh hưởng do uy áp mà hai tên Kim Đan Linh Hoàng của Hư Kiếm Phái gây ra, tranh thủ khiến bản thân khôi phục lại trạng thái tốt nhất trước lúc lên đài.
Sau khi nghe thấy tộc lão Sở gia nói thế, Sở Hùng ngẩng đầu lên rồi gật đầu đáp một tiếng : – Vâng.
Tộc lão Sở gia gật đầu, sau đó nói với hai đệ tử tham gia thi đấu khác của Sở gia: – Sở Thiết, Sở Vĩnh, các ngươi lần lượt lên đài, đánh chết bọn rác rưởi Hư Kiếm Phái kia đi.
– Vâng. – Hai vị đệ tử đứng dậy, cả hai người họ đều đang ở cảnh giới Đan Điền thứ năm nhị phẩm – Long Chưởng Đan Điền.
Trong Sở gia thì ngoại trừ tộc lão ra, tuy rằng vẫn còn một vị trưởng lão đạt cảnh giới Chiến Vương tam phẩm, nhưng vị trưởng lão ấy đã hơn một trăm năm mươi tuổi rồi, không cách nào tham gia trận Đoạn Tiên Đài thứ hai này được.
Cũng may, Hư Kiếm Phái phía đối diện kia cũng như thế. Ngoài chưởng môn Hư Tranh ra thì trong Hư Kiếm Phái chỉ còn có một phó chưởng môn và một hộ pháp có tu vi tam phẩm. Chỉ có điều, cả ba người này đều đã hơn một trăm năm mươi tuổi rồi, không thể tham gia trận đấu thứ hai.
Bạn đang đọc. .truyện t.ại iREAD..vnĐiều này rất có lợi đối với Sở gia.
Dưới tình hình này, Sở Hùng – người vừa được thăng lên cấp Chiến Vương tam phẩm của Sở gia, sẽ là người có tác dụng quyết định thắng thua của trận này!
Sở Hùng cũng giống như Sở Sở, là một đệ tử thiên tài của Sở gia.
Nhưng hắn và Sở Sở có thiên phú ở những phương diên khác nhau, hắn hoàn toàn không có tí thiên phú nào về mặt kiếm đạo cả. Tuy nhiên, từ khi hắn còn nhỏ đã có một vị cao thủ Phật môn nhìn trúng tư chất của hắn, đưa hắn về ‘Nộ Mục Kim Cương môn’ tu luyện.
Sở Hùng năm nay đã hơn tám mươi tuổi, hắn đã bước vào cảnh giới tam phẩm. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, với thiên phú của hắn, rất có hy vọng đạt đến Kim Đan!
Tuy Sở Hùng là đệ tử của ‘Nộ Mục Kim Cương môn’ nhưng đồng thời hắn cũng là tộc nhân của Thế gia họ Sở.
Theo quy tắc của Đoạn Tiên Đài, hắn thuộc phe của Sở gia, tất nhiên có thể tham chiến rồi!
Hắn và Sở Sở chính là con át chủ bài trong trận đấu Đoạn Tiên Đài do Tộc lão Sở gia và Hư Kiếm Phái khởi xướng lần này.
…
…
Bên phe Hư Kiếm Phái.
– Sở gia quả nhiên cũng có chút thủ đoạn đấy. – Chưởng môn Hư Kiếm Phái Hư Tranh mỉm cười: – Nhưng mà… chúng ta cũng có thủ đoạn của mình. Kiếm Hiểu, trước tiên ngươi đi lên giải quyết hai tên nhóc Sở gia đó, sau đó thử thăm dò thực lực của cái vị ‘át chủ bài’ kia.
Phía sau hắn, một gã đàn ông trẻ tuổi đứng lên, tay hắn cầm một thanh kiếm bản to, cánh tay phải to lớn mạnh mẽ, rõ ràng to hơn cánh tay trái rất nhiều.
– Vâng, sư phụ. – Kiếm Hiểu trả lời.
– Đúng rồi, đừng vội lấy tính mạng của mấy kẻ Sở gia kia nhé. – Hư Tranh cười ha ha: – Chỉ cần cắt bỏ tứ chi, chặt đứt con đường tu hành của bọn chúng là được rồi…
– Vâng, sư phụ. – Kiếm Hiểu bình tĩnh đáp.
Sau đó, hắn vác thanh kiếm bản to nặng trịch của mình, bước lên Đoạn Tiên Đài.
Đồng thời, hắn bắt đầu vận chuyển chân khí trong Đan Điền.
Chân khí chạy dọc lên trên trong cơ thể của hắn, hóa thành hình một con chân long mờ ảo ở phía sau lưng hắn… Chỉ có điều con chân lòng này bị thiếu mất hai sừng.
Cảnh giới Đan Điền thứ bảy của nhị phẩm, chỉ thiếu mỗi ngưng tụ Long Giác, mở ra Đan Điền thứ tám là hắn có thể thăng lên làm tu sĩ tam phẩm rồi!
Thực lực của Hư Kiếm Phái, đã đè trên Sở gia một cái phần!
**************
Trên Đoạn Tiên Đài, hai vị Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông bước lên trên không, đứng lơ lửng giữa không trung.
Một vị quan sát trận chiến bên trong Đoạn Tiên Đài, làm nhiệm vụ trọng tài, đồng thời phụ trách cứu viện, chỉ cần trong lúc chiến đấu mà có một bên đầu hàng, vậy hắn sẽ lập tức cứu người đã đầu hàng kia ra.
Một vị khác giám sát Hư Kiếm Phái từ xa, nếu như hai vị tu sĩ ngũ phẩm của Hư Kiếm Phái có hành động thiếu suy nghĩ gì, thì hắn cũng tiện ứng đối kịp thời.
Trận pháp phòng ngự trên Đoạn Tiên Đài mở lối vào.
Sở Thiết của Sở gia và Kiếm Hiểu của Hư Kiếm Phái đồng thời bước lên Đoạn Tiên Đài.
Lúc nhìn thấy Kiếm Hiểu lên đài, lông mày của Sở Thiết hơi nhíu lại – Kiếm Hiểu chắc hẳn là tu sĩ mạnh nhất trong lớp trẻ của Hư Kiếm Phái, đáng lẽ phải xuất chiến ở hiệp thứ ba quyết định thắng thua của trận thứ hai mới đúng chứ.
Vì sao mới hiệp thứ nhất mà Kiếm Hiểu đã lên đài thế này? Chẳng lẽ Hư Kiếm Phái cho rằng chỉ dựa vào một mình Kiếm Hiểu là có thể đánh bại cả ba tuyển thủ tham gia thi đấu trong trận thứ hai của Sở gia rồi chắc?
Đúng là ngạo mạn.
Sở Thiết cắn chặt răng, trạng thái của hắn lúc trước đã bị khí thế của hai Kim Đan Linh Hoàng làm ảnh hưởng, không thể khôi phục được trạng thái tốt nhất. Hơn nữa hắn hiểu rõ, cho dù trạng thái cơ thể hắn ở lúc tốt nhất cũng không phải là đối thủ của Kiếm Hiểu. Trong thời gian này, giữa Sở gia và Hư Kiếm Phái không ngừng xảy ra những tranh chấp nhỏ, Sở Thiết từng tiếp xúc với Kiếm Hiểu, hắn biết tên kia rất lợi hại.
Có điều, cho dù mình không phải là đối thủ của Kiếm Hiểu, thì nhất định cũng phải cố gắng làm tiêu hao hết thể lực của hắn trong hiệp thứ nhất.
Trận đấu bắt đầu.
Sở Thiết bổ nhào về phía Kiếm Hiểu một cách hung mãnh, hắn điên cuồng thi triển kiếm thuật lĩnh ngộ ra được từ ‘Kiếm Quyết’.
Căn cứ vào ngộ tính khác nhau của từng người trong Sở gia, mà kiếm pháp họ lĩnh ngộ ra được từ ‘Kiếm Quyết’ cũng khác nhau.
Có người ngộ tính không tốt, thậm chí còn không lĩnh ngộ được một chiêu kiếm pháp nào cả… Có điều, chỉ cần lĩnh ngộ được thì đó đều là kiếm thuật thích hợp với bản thân nhất.
Thứ mà Sở Thiết lĩnh ngộ được một bộ Khoái Kiếm, tốc độ nhanh như sấm chớp, công kích liên miên dồn dập như cuồng phong vũ bão. Hắn biết cách biệt giữa mình và Kiếm Hiểu, vì thế vừa ra tay đã dùng tới tuyệt chiêu ngay.
Đối mặt với Khoái Kiếm của Sở Thiết, Kiếm Hiểu vô cùng bình tĩnh, hắn nhanh chóng nắm lấy chuôi của thanh kiếm bản to, khẽ gập người, cơ bắp toàn thân căng chặt.
Ánh mắt của hắn chăm chú dõi theo Khoái Kiếm của Sở Thiết một cách sít sao, tìm kiếm một chỗ sơ hở dưới công kích mạnh mẽ như bão tố kia.
***********
Bên phe Sở gia.
Sở Xuân Huỳnh vỗ nhẹ lên bụng mình, lo lắng mở to hai mắt theo dõi trận đấu trên Đoạn Tiên Đài: – Vũ Nhu Tử, Sở Thiết ca ca có phần thắng nào không?
Vũ Nhu Tử khẽ lắc đầu.
Sở Xuân Huỳnh thầm thở dài một tiếng.
Vũ Nhu Tử lấy điện thoại của mình ra, gửi thêm cho Bạch tôn giả một tin nhắn nữa: – Bạch tiền bối, bây giờ mọi người đang ở đâu thế hả, mau hồi âm đi chứ. Vẫn chưa tới nữa sao? Gấp lắm rồi đấy!
Tít tít tít, lần này chỉ trong chốc lát Bạch tôn giả đã trả lời lại rồi, Bạch tôn giả gửi đến một tin nhắn thoại: – Xin lỗi, chúng ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ hiện đang…
– Rầm rầm rầm rầm rầm ! Bịch bịch bịch bịch ! A a a!
– Bạch tiền bối cẩn thận, phía trước có thứ gì đó đang bay tới kìa! Hình như đó là tên lửa đạn đạo đấy! – Cô có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng của Tống tiền bối.
– Rầm rầm rầm rầm !
Tin nhắn thoại kết thúc.
Vũ Nhu Tử đổ mồ hôi lạnh… Có phải Bạch tôn giả và Tống tiền bối đã bị cuốn vào chuyện gì đó rất đáng sợ hay không?
Bình luận