Thủ đoạn cải tạo máy kéo của bọn họ ngày càng đáng sợ…
Tống Thư Hàng dám đảm bảo, nếu cả thảy năm mươi chiếc máy kéo này khởi động phóng tới, thì rất có thể sẽ hủy diệt được cả một thành phố luôn ấy chứ.
Đáng sợ hơn chính là, các tiền bối trong nhóm vẫn không hài lòng với uy lực của những chiếc máy kéo hiện tại, họ vẫn còn đang gia tăng đủ loại chức năng cho máy kéo của bản thân.
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nhận xét:
– Ta có cảm giác đây sẽ là một trận đấu cực kỳ đáng sợ.
– Yên tâm đi, trong lòng các đạo hữu tự có cân nhắc. Tối đa cũng chỉ tạo thành một trận náo nhiệt mà thôi, không xảy ra bất kỳ sự cố thật nào đâu.
Lúc này, giọng nói ôn hòa của Hoàng Sơn Chân Nhân vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
– Xin chào Hoàng Sơn tiền bối.
Tống Thư Hàng cười hỏi:
– Tiền bối cũng muốn dự thi ạ? Ngươi cũng muốn giành top 5 à?
Hoàng Sơn Chân Quân khoát tay:
– Ta chỉ tham gia cho có thôi, tạm thời thì ta chưa có thời gian thăm dò bí cảnh kia của Bạch tiền bối. Dù sao thì thời gian tiếp theo ta cũng tính chuẩn bị để thăng cấp. Thất Tu tiền bối nói rất đúng, ta đã dừng chân ở cấp bậc chân quân này quá lâu rồi, đây đúng là thời điểm thích hợp để ta tập trung thăng cấp tôn giả… Nhưng mà, nói thế nào thì ta cũng là một nửa người tổ chức, hơn nữa ta cũng thấy “cuộc đua máy kéo” này cũng rất thú vị… Vậy nên, xem như đây là cơ hội cuối cùng để thư giãn trước khi thăng cấp đi.
Hoàng Sơn Chân Quân dứt lời, sau đó lấy một chiếc rương từ phía sau ra, đưa tới trước mặt Tống Thư Hàng.
– ?
Tống Thư Hoàng nhìn Hoàng Sơn Chân Quân với vẻ khó hiểu.
– Đây chính là thù lao ngươi nhận được sau khi hoàn thành nhiệp vụ “tiếp đón Bạch Tôn Giả”… Nhận lấy đi, nó cũng chính là tiền lì xì mà các đạo hữu trong nhóm cho ngươi đó.
Hoàng Sơn Chân Quân giải thích.
– Cảm ơn tiền bối.
Tống Thư Hàng nhận lấy chiếc rương, trong lòng tràn ngập tò mò:
– Ta có thể mở ra xem ngay bây giờ không?
– Cứ tự nhiên.
Hoàng Sơn Chân Quân gật đầu.
Tống Thư Hàng mở chiếc rương ra, sau đó hắn lập tức nhìn thấy rất nhiều chai lọ chứa đầy đan dược, thậm chí còn có một ít dược cao nữa.
Hoàng Sơn Chân Quân chủ động giới thiệu công dụng của từng loại đan dược cho hắn biết.
– Đây chính là “Thiên Tinh Luyện Chân Hoàn bản 6S”, một sản phẩm của Thiên Tinh Các, sử dụng phối hợp khi tu luyện, có thể tăng cường hiệu quả tu luyện một cách toàn diện, giúp cho quá trình tu luyện làm ít công to. Có tổng cộng sáu bình, mỗi bình chứa ba mươi viên, mỗi ngày tu luyện dùng một viên là đủ rồi.
– Đây là hai loại thuốc giúp khôi phục chân khí, bao gồm “Tuyết Hồ Chân Khí Tán bản số 7” và “Hỏa Sơn Đan”, loại đầu tiên là dạng lỏng, loại thứ hai là dạng đan dược nhé. Hai loại đan dược này dùng để bổ sung một ít chân khí khẩn cấp trong lúc chiến đấu. Nếu sử dụng ở trạng thái nghỉ ngơi, chúng có thể giúp chân khí hồi phục nhanh hơn, mỗi loại đều có sáu bình.
– Mớ dược cao này là dùng để điều trị vết thương ngoài da, tên là “Hổ Cốt Hùng Đảm Cao A8”, có hết thảy mười miếng, đây là sản phẩm của Tuyết Lang đạo hữu, hiểu quả trị ngoại thương cực kỳ tốt.
– Ngoài ra còn có thuốc khác dùng để chữa thương, nhưng chúng ở dạng uống, tên “Đạo Hòa Đan bản 5 sao”, có mười bình, đây là thuốc do Cổ Hà Quan đạo hữu luyện chế, dược tính rất dịu, rất thích hợp cho ngươi sử dụng.
Tổng cộng có hơn ba mươi bình đan dược và thuốc dán cực kỳ thích hợp cho hắn.
Nhiều đan dược như thế đủ để Tống Thư Hàng sử dụng trong vòng nửa năm.
Trong lòng Tống Thư Hàng vô cùng cảm động, rõ ràng đây đều là những đan dược mà hắn có thể sử dụng ngay lập tức:
– Làm phiền các vị tiền bối rồi! Cảm ơn các vị tiền bối.
Hắn đóng chiếc rương cực kỳ cẩn thận, sau đó cất nó vào “túi thu nhỏ hình con thỏ” của hắn.
– Hắc hắc, đúng là chúng ta đã hao tâm tổn trí rất nhiều đó.
Hoàng Sơn Chân Quân cười nói, chủ yếu là bởi vì dù Tống Thư Hàng tiểu hữu mới thăng cấp cảnh giới nhị phẩm nhưng lại không thiếu thử gì cả. Điều này khiến cho các vị tiền bối phải vắt hết óc ra suy nghĩ xem nên tặng món quà gì cho hắn đây.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Sơn Chân Quân nhìn sang “túi thu nhỏ” của Thư Hàng – ngay cả vật như “ngụy túi không gian” mà Tống Thư Hàng cũng có cơ à? Chỉ một cái túi thu nhỏ như thế mà đã đáng giá bằng toàn bộ gia sản của phần lớn tán tu tam phẩm, tứ phẩm rồi!
Sau khi Thư Hàng cất chiếc rương đi, Hoàng Sơn Chân Nhân lại mang ra một chiếc rương nhỏ, đưa cho hắn:
– Còn đây chính là bất ngờ nhỏ mà cá nhân ta muốn tặng cho tiểu hữu. Dạo gần đây phiền ngươi phải chăm sóc cho tiểu Đậu Đậu, ngươi đừng cự tuyệt chút lòng thành này của ta nhé.
Tống Thư Hàng nhận chiếc rương, cảm thấy nó hơi nặng.
Đây là vật gì nhỉ?
Hoàng Sơn Chân Quân thấy ánh mắt Tống Thư Hàng ngập tràn tò mò, hắn bèn giải thích:
– Trong rương là một món pháp bào. Bởi vì hiện tại Tống Thư Hàng tiểu hữu tạm thời không thiếu binh khí, đan dược hay công pháp gì cả. Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngươi vẫn còn thiếu một món pháp bào. Vừa hay, ta lại có một pháp bào cực phẩm, nó được dệt từ tơ của linh thú Bích Ngọc Tàm, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập. Sau khi mặc nó rồi, cho dù không khởi động trận pháp phòng ngự thì có thể ngăn cản súng đạn loại nhỏ. Nhưng một khi Thư Hàng tiểu hữu khởi động phòng ngự của pháp bào, ngươi có thể đi vào khu vực mưa bom bão đan như chốn không người!
Tống Thư Hàng càng nghe, con mắt của hắn càng sáng ngời.
Kiện pháp bào này tuyệt quá thể luôn ấy chứ, còn mạnh hơn ba cái áo chống đạn kia mấy chục lần luôn!
Hơn nữa, nghe thấy chưa?
Pháp bào này được dệt từ tơ của linh thú Bích Ngọc Tàm. Tuy rằng hắn không biết cấp bậc của con Bích Ngọc Tàm này là bao nhiêu, nhưng mà đây là pháp bào được chế thành từ tơ tằm đó.
Trong đầu Tống Thư Hàng bất giác tưởng tượng đến cái loại áo bào dạng nho sam khí chất ngời ngời, mặc vào thì lập tức có khí chất thư sinh.
Bạn đang đọc truyện .tại iREAD..vn..Hoặc là một đạo bào trắng muốt, vừa mặc vào thì sẽ khiến cho người ta lộ ra vẻ tiên phong đạo cốt.
Cũng có thể đó là một áo choàng phiên bản hiện đại, tôn lên vẻ đẹp trai ngầu lòi chẳng hạn – giống như pháp bào dạng trang phục đơn giản mà Vũ Nhu Tử mặc trên người vậy đó!
Hoàng Sơn Chân Quân mỉm cười giục:
– Ngươi mở ra xem thử đi, ta đảm bảo, nhất định sẽ rất thích hợp với ngươi.
Tống Thư Hàng vươn tay mở chiếc rương từ từ.
Chiếc rương vừa mở ra, lập tức phát ra bảo quang.
Sáng thật đó!
Nhưng vầng bảo quang này lại rất êm dịu, dù sáng nhưng vẫn không quá chói mắt.
Tống Thư Hàng nheo nheo mắt, nhìn kiện “pháp bào” trong rương!
Đó là một áo bào tơ tằm màu xanh… Nói trắng ra, Tống Thư Hàng không nhìn ra được dáng áo của nó. Theo như hắn thấy, dường như pháp bào màu xanh này chính là một cái drap trải giường thì phải?
Sau đó, trên nền áo xanh còn dùng viên đen vạch ra từng ô hình chữ nhật, trông giống như một bức tường gạch vậy.
Không đúng, hắn nhìn nó sai sai thế nào ấy.
Tống Thư Hàng không thể liên tưởng được pháp bào “drap trải giường” trước mắt với đạo bào hay nho sam trong suy nghĩ của hắn.
Những ô vuông đan trên chiếc áo làm Tống Thư Hàng nghĩ ngay đến áo cà sa.
Đầu óc Tống Thư Hàng đang chối bỏ kịch liệt cái tên áo cà sa mà ai cũng biết đến kia.
Chắc không thể nào đâu, Hoàng Sơn tiền bối sẽ không tặng “áo cà sa” cho ta đâu, đúng không? Thế nên, có lẽ bên trong cái drap trải giường này đang giấu một bí mật nào đó khác chăng?
Hoàng Sơn Chân Quân cười hỏi:
– Sao nào, đẹp lắm đúng không.
– Hoàng Sơn tiền bối, đây chính là bộ áo cà sa trong truyền thuyết phải không?
Tống Thư Hàng hít một hơi thật sâu, hỏi lại.
– Đúng rồi, nó có một cái tên nghe hay lắm.
Hoàng Sơn Chân Quân gật đầu, nói tiếp:
– Tên của nó là “Bích Ngọc cà sa”, vừa tao nhã, vừa lịch sử, nhỉ?
– Bích Ngọc **!
Trong đầu Tống Thư Hang gần như chủ động che mất hai chữ đằng sau “Bích Ngọc”.
Nhưng, cho dù hắn có che đậy hai chữ này thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được cái tên của một pháp y này chính là “Bích Ngọc **”!
Tống Thư Hàng ngây người như phỗng, hắn cầm chiếc rương trong tay, trên mặt tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Món quà này của Hoàng Sơn Chân Quân khiến hắn choáng không kịp đỡ!
Thấy vẻ mặt kinh ngạc tột cùng của Tống Thư Hàng, Hoàng Sơn Chân Quân hài lòng vê vê cằm, xem ra món quà tặng này của bản thân nằm hoàn toàn ngoài dự đoán của Tống Thư Hàng tiểu hữu. Nhìn bộ dáng vừa bất ngờ vừa vui sướng của hắn, Hoàng Sơn Chân Quân cảm thấy có thành tựu lắm lắm..
Tặng quà ấy à, phải khiến cho người được tặng vừa thấy được lễ vật bên trong thì phải lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ thế này mới đúng.
…
…
Lúc này, tiểu hòa thượng Quả Quả chạy đến bên cạnh Tống Thư Hàng. Nó xoa xoa cái môn của mình, thừa dịp Thông Huyền đại sư đang cải tạo chiếc máy kéo có tay cầm của mình, thì nó nhanh chân chạy đến chỗ của Tống Thư Hàng.
Trên bờ vai tiểu hòa thượng, Ngư Kiều Kiều vẫn đang ngủ gật.
Lúc Đậu Đậu và Diệt Phượng công tử đại chiến với nhau, Ngư Kiều Kiều nhanh chóng chạy trốn đến bên cạnh tiểu hòa thượng. Cô cũng không muốn bị tai bay vạ gió, trở thành con cá vô tội gặp phải tai họa đâu.
– Ồ? Áo cà sa!
Tiểu hòa thượng thấy Bích Ngọc cà sa trên tay Tống Thư Hàng, hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ:
– Thư Hàng sư huynh, có phải cuối cùng thì ngươi cũng quyết định làm hòa thượng rồi không! Ta đã nói rồi mà, kiểu hộp sọ của Tống sư huynh rất thích hợp để làm hòa thượng đó.
Rất thích hợp làm hòa thượng… làm hòa thượng… hòa thượng…
Tống Thư Hàng đờ người, hắn xoay đầu lại, cười gượng.
– Tống sư huynh, mau mặc vào cho ta xem nào. Kỳ thật ta cũng muốn có một kiện áo cà sa tốt đấy, nhưng mà người xuất gia trong Thiên Nhai Vân Tu Tự chúng ta bắt buộc phải đạt đến cảnh giới nhị phẩm mới được một kiện áo cà sa do tông môn chế tạo. Không biết cảm giác mặc áo cà sa là như thế nào, ta nôn quá đi mất.
Hai mắt tiểu hòa thượng toát lên vẻ cực kỳ hâm mộ.
Ngư Kiều Kiều đang ngủ gật cũng tỉnh lại, hai mắt cô bắt đầu chuyển động.
Sau khi Ngư Kiều Kiều thu nhỏ, trông qua rất giống với tiểu tinh linh, rất đáng yêu. Cô dùng hai móng vỗ vỗ nhẹ nhàng:
– Thư Hàng đạo hữu, mặc vào thử đi, mặc vào thử đi.
Tay cầm áo cà sa của Tống Thư Hàng đã hơi run run – hắn, phải mặc cái pháp bào “Bích Ngọc **” này thật ư?
Hoàng Sơn Chân Nhân cười ha ha, khích lệ:
– Thư Hàng tiểu hữu, mặc vào thử xem sao. Thậm chí kiện áo cà sa này còn có hiệu quả “loại bỏ bụi bẩn”, yên tâm đi, sẽ không bị dơ đâu.
Tống Thư Hàng:
-…
Chân quân, không liên quan gì đến vấn đề bẩn hay không bẩn gì đó đâu!
Tống Thư Hàng cảm thấy ruột gan của mình bắt đầu hơi đau đau rồi – Hoàng Sơn tiền bối, vì sao ngươi lại tặng ** cho ta chứ!
Với lại, rõ ràng Hoàng Sơn tiền bối là tu sĩ đạo gia cơ mà, vì sao trong kho tàng của hắn lại có loại pháp bào tên ** này nữa?
Tống Thư Hàng dùng sức hít vào một hơi thật sâu, hắn ngẩng đầu nhìn chân quân, tiểu hòa thượng, Ngư Kiều Kiều.
Thôi đi thôi đi, cho dù đó là áo cà sa thì đây cũng là tấm lòng của Hoàng Sơn tiền bối mà.
Cùng lắm thì hắn cất luôn bảo bối này trong túi thu nhỏ là được. Đợi đến lúc trước khi bắt đầu chiến đấu hay xông vào bí cảnh gì đó thì lại mặc thêm vào là được!
Nghĩ như thế, nội tâm của Tống Thư Hàng trở nên bằng phẳng hơn nhiều – dù sao thì hắn cũng không khoác cái đồ chơi này trên mình từng giây từng phút là được rồi.
– Thôi được, để ta mặc vào thử xem.
Tông Thư Hàng thỏa hiệp.
Sau đó, hắn cắn răng, cầm kiện Bích Ngọc cà sa lên, bắt đầu khoác nó lên vai…
Chỉ sau một chốc, vô số ánh đèn flash sáng lên dồn dập.
Vũ Nhu Tử chính là người đầu tiên ấn nút chụp, ngay khi Tống Thư Hàng vừa hoàn thành xong chuỗi động tác quá đẹp trai là: cầm lấy áo cà sa, khoác nó lên trên người…
Bình luận